Tiễn bước một nhà Bí thư Đường và Quan Cẩn Du, lão Bạch gọi đứa con vào thư phòng, đây là cuộc nói chuyện nghiêm túc giữa hai cha con.
- Vũ Sanh, có một số chuyện có thể con chưa hiểu rõ, cha cũng không thể nói rõ cho con, nhưng ngày sau con sẽ hiểu, Tiểu Đường có thể giúp con thăng tiến, con đừng xem thường cậu ta, cha hy vọng con biết chỗ tốt mà theo, hai năm qua con cùng Lý Thịnh đã làm được chuyện gì tốt chưa?
Bạch Thiệu Dân lời nói có chút châm biếm đứa con trải qua hai năm lăn lộn nhưng chưa làm được chuyện gì, bản thân ông giờ còn đương chức cho nên nó đi đâu mọi người cũng nể mặt một chút, nhưng vài năm nữa, khi mình hết thời thì sao? Thử hỏi nó còn được như bây giờ không? Không tiền đồ!
Bạch Vũ Sanh bản chất không phải là xấu, ngoại trừ đôi lúc có chút kiêu ngạo, nhưng cũng là bị cha quản rất khiêm khắc, y rất ít khi gây ra chuyện phiền toái cho gia đình, bằng vào điều này Bạch Thiệu Dân cũng rất vừa lòng, vấn đề là đứa con không gây chuyện nhưng cũng không làm gì nên chuyện, điều này khiến người làm cha rất đau đầu.
Hôm nay Bạch Vũ Sanh đã có nhận thức mới về Đường Sinh, trước kia thực không nghĩ tới Bí thư Đường và Đường Sinh có mối quan hệ với nhau, điều này thì cha, mẹ và em y đều biết, nhưng không ai nói với y, thực ra không phải không muốn nói, mà là Bạch Vũ Sanh thường xuyên vắng nhà, nên không có cơ hội.
Y cùng vài công tử khác một năm bốn mùa đều đến câu lạc bộ Hào Môn, về phương diện hưởng thụ cũng có trình độ nhất định, cái khác thì chưa nói tới.
- Ba, con biết Hoa Anh Hùng và em gái y Anh Tú có mối quan hệ không tồi với Đường Sinh, chú Hoa có thể lên làm Quyền Chủ tịch thành phố cũng là được Bí thư Đường ủng hộ, ba với Bí thư Đường quan hệ cũng tốt, nhưng sao không ai nói cho con biết Đường Sinh chính là con của Bí thư Đường?
Bạch Thiện Dân nghiêm mặt
- Giờ lại trách cha mày sao? Chính là mày có mắt không tròng, Đường Sinh không tới câu lạc bộ kia, cho nên chúng mày mới khinh thường người ta chứ gì? Cái thằng Lý Thịnh kia suốt ngày vỗ ngực tự xưng đệ nhất công tử Giang Lăng, thực ra nó chả là cái thá gì, cả đám chúng mày suốt ngày tụ tập một chỗ cách xa cha mình mà khoe khoang khoác lác nhưng thật ra chỉ biết dựa hơi cha, tao nói sai sao?
Bạch Vũ Sanh trong bụng nghĩ thầm, không dựa vào cha thì còn dựa vào ai? Bây giờ không phải thời đại con ông cháu cha sao? Đường Sinh chẳng phải cũng ỷ lại cha hắn đấy thôi?
Bạch Thiện Dân nhìn vào mắt đứa con là biết trong bụng nó đang nghĩ gì. Không khỏi nổi giận đập bàn nói:
- Mày còn không phục sao? Đổi mày vào vị trí của Đường Sinh, không biết mày còn làm ra những chuyện gì, Đường Sinh ở Giang Lăng chưa từng dựa dẫm Bí thư Đường, Bí thư Đường là người rất khiêm tốn, ông ấy làm chuyện gì, cũng luôn công khai minh bạch…
Sự thật đúng là như vậy, Đường Sinh có cha làm Bí thư, nhưng hắn chưa từng được cha trợ giúp cái gì, toàn tự thân vận động, thương hạm thuyền to lớn Cẩn Sinh do Đường Sinh một tay gây dựng, Bí thư Đường chưa từng hỗ trợ điều gì.
- Đường Sinh đúng là có lợi dụng ảnh hưởng của gia thế. Nhưng hắn biết lợi dụng một cách khéo léo, có đầu óc, mày hiểu chưa?
Vũ Sanh, làm người phải biết phấn đấu, đừng nghĩ ngồi mát ăn bát vàng, nằm chờ sung rụng, cho dù có rụng xuống cũng đã là chuyện của quá khứ rồi, có những thứ phải tự mình làm ra thì mới hiểu được giá trị. Ba không có khả năng nuôi con suốt cuộc đời được!
- Ba, chuyện đó con hiểu được, nhưng trước kia con và Đường Sinh chưa từng qua lại, mà hắn vẫn chỉ là học sinh thôi!
- Nó tuy chỉ là học sinh nhưng so với một đứa bằng cấp đại học như con thì lại giỏi hơn nhiều lắm, biết chưa? Con bao nhiêu tuổi? Nó mới bao lớn? Nó làm được bao nhiêu chuyện? Con làm được bao nhiêu chuyện? Người so với người, không thể dựa vào tuổi tác. Hôm nay nói chuyện này không ngoài mục đích nói lên tâm nguyện của cha, cha phải nói với con, đứa nhỏ Đường Sinh này rất đáng giá để con đi theo học hỏi, có một ngày con nhận ra sự lợi hại của nó, con sẽ thấy con và nó chênh lệch nhau xa như thế nào, cha nói điều này con có thể không tin, nhưng đó đều là sự thật, không khoa trương chút nào!
Đi ra khỏi thư phòng của cha, Bạch Vũ Sinh liền chui vào phòng em gái là Bạch Yến Lâm, nó cũng chưa đi làm việc gì, bình thường toàn ở nhà lên mạng nói chuyện phiếm, ba Bạch có nguyên tắc phải tự dựa vào năng lực để tìm việc, không được dựa hơi cha, vì thế mà hay cùng mẹ Bạch có tranh cãi.
- Này, Lâm, nghe ba nói mày có quan hệ chị em với Đường Sinh à? Quan hệ như thế nào? Bạch Vũ Sanh tiến vào liền hỏi.
Bạch Yến Lâm đúng là cảm thấy rất có thiện cảm với Đường Sinh, từ chuyện phát sinh sau khi chơi cờ lần trước, cô phát hiện Đường Sinh không phải người bình thường, chỉ có điều Đường Sinh hơi nhỏ tuổi, mình không thích hợp cùng hắn kết giao. Cùng Quan Đậu Đậu tán gẫu qua QQ, cô cũng biết một chuyện, nghe nói hắn là người có tính trăng hoa, đồng thời cũng nhận thấy Quan Đậu Đậu và cậu ta có quan hệ mập mờ, mình tham gia vào để làm gì? Vì vậy cô chưa từng chủ động đi tìm hắn.
- Cái gì mà quan hệ thế nào chứ? Cậu ta có rất nhiều bạn, em chỉ là chị trên danh nghĩa thôi, sự kiện chơi cờ lần trước có Bí thư Đường, ba mình và Bộ trưởng Quan cùng nhau đi ăn cơm, em và cháu ngoại Bộ trưởng Quan là Quan Đậu Đậu cùng nhau nhận cậu ta là em thôi. Bình thường cũng không qua lại, nhưng Quan Đậu Đậu lại là bạn học của cậu ta, anh đột nhiên hỏi có phải là do ba nói chuyện gì không?
Bạch Vũ Sanh gật gật đầu:
- Anh thấy, ba hy vọng chúng ta có thể giống như anh em nhà họ Hoa, cùng Đường Sinh có quan hệ thân thiết….
- A, vậy cũng chẳng sao, em nghe nói sau lưng của Tập đoàn Cẩn Sinh có bóng dáng của Đường Sinh, có phải ba muốn anh tiến vào Cẩn Sinh?
- Anh mà đi Cẩn Sinh? Chỉ sợ Hoa Anh Hùng sẽ trêu chọc anh, mà nếu vậy sẽ phải làm trợ lý cho y, dù sao cũng không đúng chuyên môn nghiệp vụ của anh….
Bạch Yến Lâm bĩu môi:
- Anh, anh là loại người vì sĩ diện mà chuốc khổ vào người, em cảm thấy Hoa Anh Hùng đúng là mạnh mẽ hơn anh rất nhiều. Thật đấy….
- Mày muốn bị đòn đúng không? Dám phán xét anh mày như thế? Mày nữa, nhớ phải giúp anh gặp được Đường Sinh, anh muốn cùng cậu ta nói chuyện chút.
Đường Sinh cũng nhận ra ẩn ý của bữa tiệc đột ngột này của Bạch Thiện Dân, ông Bạch muốn tiếp tục nhận được sự ủng hộ của cha mình, trước hết là hai người có quan điểm giống nhau, lại tán thưởng tác phong và nguyên tắc làm việc của nhau, cho nên có thể hòa hợp.
Hiện tại ông ấy muốn giới thiệu người nhà của ông ấy cho mình, thực chất là muốn quan hệ hai nhà ngày càng khăng khít.
Đường Thiên Tắc cũng nhận thấy, nhưng ông chỉ mỉm cười mà không nói gì, cũng không hứa hẹn gì với Bạch Thiện Dân, hết thảy đều phải nhìn vào sự thật, nói suông không làm thì cũng vô ích. Ngồi trên xe, trưởng phòng Liễu lại nói một câu:
- Bí thư Bạch muốn giới thiệu Bạch Vũ Sanh.
Đường Thiên Tắc vỗ vỗ tay của vợ, cười nói:
- Em hiểu được, anh hiểu được, chả lẽ đứa con ưu tú của chúng ta lại không hiểu sao?
Đường phu nhân nguýt dài ông một cái:
- Anh bây giờ lại thấy con em ưu tú sao? Ngày nào nó cũng cúp học, anh mặc kệ sao?
Bí thư Đường bị hỏi vặn, lúng túng kêu ôi lên một tiếng, nói:
- Anh ấy à, trăm công nghìn việc, làm sao lo việc vặt trong nhà được?
Ha ha, Trưởng phòng Liễu phì cười, trở tay xiết chặt tay chồng:
- Vậy sao? Trước kia không phải anh rất hay phê bình em quá cưng chiều con sao?
- Ai, là chuyện nhất thời trước kia thôi, nhân đây anh nói luôn chuyện của ông cụ nhà ta đi, không ngờ mấy hôm trước ông cụ lại gọi điện hỏi thăm cháu trai, anh cảm thấy rất kỳ quái, theo tính cách của ông cụ, ông mà thèm quan tâm đến cháu nội của mình sao? Anh đây là con trai mà còn chưa được quan tâm tí nào.
Trưởng phòng Liễu cười nói:
- Nhưng thật ra, trong ấn tượng của em, ông cụ ấy rất bí hiểm, chuyện khiến ông chủ động quan tâm quả thực rất ít…
Thực chất trong lòng Liễu Vân Huệ rất kiêu hãnh, là con của tôi đấy, rất xuất sắc nha, ngay cả người như ông cụ mà cũng chủ động gọi điện thoại tới hỏi nó?
Đường Thiên Tắc cũng gật đầu tán thành:
- Đúng là rất ít. Ông cụ ngoại trừ chuyện quốc gia đại sự, cơ bản không quan tâm chuyện gì khác, anh cũng phải công nhận.
Lúc còn tấm bé, ông cụ đã gửi ông ở nông thôn hơn mười năm, ông cụ cũng chẳng quan tâm, để ông phải tự lực cánh sinh.
Thời gian trôi qua, Đường Thiên Tắc đi vào con đường làm quan, ông cụ mới để ý tới và dạy dỗ ông, ông mới có được danh tiếng như ngày hôm nay. Đường lão gia tuy không làm ra chuyện gì kinh thiên vĩ đại, nhưng tên của ông cũng không phải để người lớp sau có thể dễ dàng gọi.
Đường Thiên Tắc nửa đời trước rèn luyện khổ cực cũng vì tương lai sau này có thể đứng vào hàng ngũ trung tâm quyền lực, gây dựng nên một nền móng vững chắc, tẩy trừ mọi phù hoa, làm đến nơi đến chốn. Ông là từ tầng lớp thấp nhất đi lên, gần sát với dân chúng, nên ông thấu hiểu sự khổ cực của dân và quyết tâm phải vì dân vì nước.
- Tính theo tuổi thì chỉ sợ đây sẽ là nhiệm kỳ cuối cùng của Bí thư Bạch Thiện Dân, trừ phi trong vòng 2, 3 năm tới được thăng chức.
Đường Thiên Tắc khẽ gật đầu:
- Lão Bạch này là người quá nguyên tắc, làm bên Ủy ban Kỷ luật còn được, làm người đứng đầu thì hơi quá cứng rắn!
Trưởng phòng Liễu hiểu chồng muốn nói gì, ông để cho lão Bạch tiếp nhận quyền lực to lớn ở Giang Lăng chính là muốn dìu đỡ ông ta đi trên đoạn đường cuối cùng, nếu không sẽ tìm cách khác, quá cứng rắn cũng không thích hợp với bối cảnh quan trường. Đường Thiên Tắc cũng là vì lão Bạch mà suy nghĩ.
Ở một chiếc xe khác, Đường Sinh đang điều khiển chiếc X5, Quan Cẩn Du ngồi cạnh ghế lái. Cô giả bộ nhìn ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ. Nói thật, mỗi khi cùng Đường Sinh một chỗ, trái tim luôn hoảng loạn, trong lòng cô buồn bực, hắn có gì khiến cô phải sợ chứ?
Đường Sinh coi Cẩn Du như người một nhà, nên mọi chuyện đều bàn bạc với cô, ví như sự phát triển của Tập đoàn Sở Đại, dọc đường đi, y nói liên hồi:
- Giờ dì đi làm sao? Tôi đưa dì đến Ban Tuyên giáo nhé, muốn cùng dì uống chén trà, dì mời tôi lên chứ?...
Quan Cẩn Du cũng muốn tiếp tục cùng hắn thảo luận chuyện của Tập đoàn Sở đại, mà trong lòng cũng muốn hắn đi, liền thuận nước đẩy thuyền:
- Vậy đi thôi!
Hiện giờ Quan Cẩn Du là Ủy viên thường vụ của Thành Ủy Giang Lăng, Trưởng ban Tuyên giáo, kiêm Chủ nhiệm phụ trách văn hoá xã hội Giang Lăng, quyền thế cũng rất lớn.
Ban Tuyên giáo và Thành Ủy ở tầng 1 táo nhà cao tầng. Tòa nhà Thành Ủy phân làm hai khu là Ủy ban Kiểm tra Kỷ Luật và Ban Tổ chức cán bộ, Quan Cẩn Du vừa dẫn Đường Sinh đi vào, thu hút không ít ánh nhìn của mọi người, oa, anh đẹp trai này ở đâu ra? Có vẻ rất giống một người nào đó.
Trên thực tế hiện tại Đường Sinh cao trên 1m8 giống cha, thân thể to lớn, lưng dài vai rộng, nhìn bề ngoài, có chút gì giống học sinh lớp 11 đâu?
Đương nhiên, nếu hắn mặc đồng phục học sinh thì lại khác, vì rõ ràng khuôn mặt anh tuấn vẫn còn có nét trẻ con.
- Chào Trưởng ban Quan.
- Trưởng ban Quan, xin chào.
Đi vào trong, ai gặp cũng chào hỏi. Quan Cẩn Du đều mỉm cười đáp lại từng người.
Đi theo đại mỹ nhân ngắm nhìn dáng đi đong đưa uyển chuyển của cô, không thể nghi ngờ là một loại hưởng thụ tuyệt vời về mặt thị giác. Cẩn Du là nhân vật nổi tiếng, tuổi không còn nhỏ nữa. Sinh lý thể chất phát triển chín tới đến mức không thể chin muồi hơn, vòng eo của cô không tinh tế như của Quan Đậu Đậu, mông của cô không nhỏ như Quan Đậu Đậu, bộ ngực cũng nở nang hơn, cô như một đoá hoa mãn khai.
Bọn họ tiến vào phòng, Quan Cẩn Du cởi áo khoác treo lên, Đường Sinh mới ngồi xuống thì tiếng gõ cửa vang lên, Cẩn Du lên tiếng, mời vào.
Một người đàn ông khoảng 30 tuổi đi vào, đầu tiên là kinh ngạc liếc Đường Sinh một cái, sau đó đưa cho Cẩn Du một tài liệu.
- Trưởng ban Quan, là tòa báo hàng ngày bên kia có tranh cãi về một bài báo, Phó trưởng ban Trần chỉ thị, chuyển lại đây cho chị xem qua…
Thật ra là do Phó trưởng ban Trần không dám ra quyết định, ghi phía trên vài chữ với nội dung chuyển cho Bộ trưởng duyệt, phía dưới là chữ ký của Phó ban Trần.
- Được rồi, tôi biết rồi…
Cẩn Du nhìn thoáng qua rồi nhận lấy, người đàn ông kia liền cung kính lui ra, cô đi tới ném tài liệu lên bàn:
- Vương Tĩnh và Giang Lăng cư sĩ liên kết lại muốn gây chuyện phiền toái. Họ muốn vạch trần hoạt động xấu xa của câu lạc bộ Hào Môn.