Đưa tới Cục Cảnh vệ Trung ương ở Kinh Thành sao? Cái chân của tên cảnh sát trưởng kia mền tới mức suýt không đứng vững trên mặt đất, trên trán mồ hôi cứ nhỏ từng giọt.
Cục cảnh vệ Trung ương là một nơi như thế nào chứ? Anh ta thật sự không biết đến sao? Tất nhiên là không phải, những ai làm cảnh sát mà có thể không biết nơi đó sao? Anh ta là lộng hành quen rồi, cứ tưởng rằng tại cái thôn quê nghèo nàn thâm sơn cùng cốc này ông đây nói là xong, Cục cảnh vệ Trung ương của các ngươi là cái thá gì? Vẫn không chịu nể mặt ông đây sao?
Mặc dù chị Trần đã rút súng ra anh ta cũng không hề sợ hãi, trong lòng vẫn còn thấy hoài nghi, họ có thể là thật sao?
Nhưng khi chị Trần bóp nát cái còng tay kia thì anh ta thực sự sợ hãi rồi, một người kỳ dị như vậy trên thế gian có mấy người?
Rồi lại nghe Đường Sinh nói những lời qua điện thoại thì anh ta hoàn toàn suy sụp, hắn ta đang nói chuyện với Vinh Quốc Hoa sao? Đừng có mà dọa tôi được không?
Xe cảnh sát cách đó không xa bấm còi báo động từ một con đường của La Gia Dục đi ra, đi đằng sau chiếc xe cảnh sát là vài chiếc xe con màu đen, tất cả đều là xe của các lãnh đạo từ mỏ than ở La Gia Dục đi ra chuẩn bị trở về Thành phố, phía sau còn có xe cảnh sát đi theo, Vinh Quốc Hoa chính là đang ngồi trên xe.
Ở trên xe đã nhìn thấy hết đám người đang vây quanh bên đường, cũng nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát chặ chiếc xe X5 của Đường Sinh.
Vinh Quốc Hoa tắt điện thoại rồi nói cho Trưởng ban Bí thư Khâu Côn Sơn về tình hình ở đây, bọn họ đều cùng trên một chiếc xe:
- Anh đi giải quyết vụ này đi, tôi xuống không tiện lắm, vừa đến đã thấy đường phố đèn xanh đèn đỏ, thật là náo nhiệt đấy, Côn Sơn anh nói xem?
Khâu Côn Sơn thật xấu hổ:
- Thôn La Gia Dục trong phạm vi của Cục khai thác khoáng sản, chính quyền của khu vực khai thác mỏ không hề thực hiện nghiêm khắc chính sách của thành phố, Thư ký quận ủy và Chủ tịch quận có hàng tá cách nói thế này thế khác, quyền khống chế nằm trong tay của Cục khai thác khoáng sản, có một số việc căn bản là quản lý không nổi.
- Là bọn họ không chịu quản sao? Không chỉnh đốn những người cán bộ này thì không biết đến tính nghiêm túc của hệ thống luật pháp quốc gia, anh ta giả vờ là quản không nổi vậy thì đổi một người khác có thể quản lý được đi, tôi không tin là quản lý không nổi, hãy bắt tên Cảnh sát trưởng này làm gương, việc mua bán mại dâm như thế này chắc chắn anh ta đã bị mua chuộc rồi.
Khâu Côn Sơn còn có thể nói được gì nữa? Khu vực khoáng sản nằm trong tay một mình Bí thư Lưu, không dễ giải quyết:
- Khu vực khai thác mỏ này là của Bí thư Lý và Bí thư Lưu…
- Côn Sơn, đừng có mà suy nghĩ quá nhiều như thế, tôi không quan tâm anh ta có liên quan gì tới tên Bí thư gì gì đó, chỉ cần là anh ta làm không tốt thì tôi tất phải bắt lấy anh ta thôi!
Đêm hôm qua Vinh Quốc Hoa đã nói chuyện với Đường Sinh, có một số chuyện trong lòng ông ta đã có dự tính cả rồi, Bí thư Lưu? Đến bản thân anh ta còn khó bảo toàn nữa là!
Khâu Côn Sơn vẫn không rõ tình hình cho lắm, trông lòng không yên, nhưng thái độ cứng rắn của Vinh Quốc Hoa làm trong lòng anh ta thật sự hưởng ứng:
- Tôi hiểu rồi!
Cứ như vậy, một đoàn xe dừng lại ở bên này, Khâu Côn Sơn xuống xe, mấy tên cảnh sát ở cả trước cả sau của xe cảnh sát cũng bước xuống, đứng đầu đội là một vị Phó cục trưởng của Cục Cảnh sát Thành phố, anh ta làm người mở đường cho các lãnh đạo thành phố trong cả chuyến đi, đồng thời giữ gìn trật tự ở thôn La Gia Dục này.
Hiện nay một bộ phận cảnh sát vẫn ở lại chỗ hầm mỏ của thôn La Gia Dục để phối hợp cùng với công an Cục khai thác khoáng sản giữ gìn trật tự trị an, bọn họ phân ra một vài người chịu trách nhiệm đưa các vị lãnh đạo thành phố trở về thành phố, tại đây liền gặp ngay sự việc như thế này, Khâu Côn Sơn là Trưởng ban thư ký của Uỷ ban Thành phố, là một quan chức của Phó giám đốc sở, quyền lực trong tay đều lớn hơn những Phó chủ tịch thành phố mà chưa vào Thường ủy, cơ bản mà nói anh ta coi như là người quyền uy thứ tư trong chính quyền thành phố.
Bộ máy chính quyền thành phố Khánh Châu ở nơi này có có ba người ở trong Thường ủy, Chủ tịch thành phố, Phó chủ tịch thường trực thành phố và Phó chủ tịch thành phố, vì vậy anh ta xếp thứ tư rồi.
Đường Sinh trông thấy Vinh Quốc Hoa không xuống xe thì biết ngay là ông ta không tiện ra mặt, tất nhiên người ta là Chủ tịch của một thành phố, ở trong trường hợp này thì không tiện cho lắm.
Tên cảnh sát trưởng kia vừa nhìn thấy đoàn xe như vậy thì biết ngay là mình chắc chắn bị bắt, sắc mặt trở nên trắng bệch, Khâu Côn Sơn đi tới hỏi tình hình chung, cũng không nói gì khác nữa, chỉ là bảo Phó cục trưởng giải anh ta đi, mấy người cảnh sát ở lại thì hỗ trợ giải quyết tình hình xảy ra ở đây.
Trước sau cũng đến gần mười phút, trò chơi cũng kết thúc, cũng đã trấn áp được mấy tên dân làng hung hăng hống hách kia, bọn họ có tung hoành nữa cũng không dám không bỏ qua cho chính quyền, kỳ thực mỗi người đều có đáp số cho riêng mình, có thể đi theo gây ồn ào nhưng khi không có ai dẫn đầu nữa thì cũng tản đi.
Cục cảnh sát thành phố để một chiếc xe cảnh sát ở lại, năm sáu người cảnh sát hình sự, trong đó có một người là Trưởng phòng, nhận lệnh xử lý vụ án này, cảnh sát ở đồn cảnh sát của thôn La Gia Dục trở thành lực lượng trợ giúp, để biết rõ hơn về tình tiết vụ án một chút thì bọn Đường Sinh cũng phải theo về Sở cảnh sát.
Cái lão chủ mập và mấy người tham gia vụ này cũng bị đưa đi cùng, ở trên xe, Đường Sinh lại nhận được điện thoại của Vinh Quốc Hoa.
- Đường Sinh à, thật là ngại quá, cháu đi cùng họ một chuyến rồi nói rõ sự tình là có thể rời đi ngay, chú đã dàn xếp cả rồi, trình tự là phải đi theo chút đã, Côn Sơn nói có đến hơn mười người bị đả thương, nếu không đi theo trình tự thì ắt rõ ràng bắt chính quyền bọn họ phải bao che một cách ngượng ngùng, cháu phải thông cảm cho họ mới được.
Vinh Quốc Hoa tự mình gọi điện thoại đến giải thích là sợ Đường Sinh có ý nghĩ khác, thực chất thì Đường Sinh cũng có thể hiểu cách làm đó:
- Không sao đâu Cậu ba à!
Cơm trưa còn chưa kịp ăn lại phải đi tới đồn cảnh sát một chuyến, Đường Sinh ngồi trên xe bật cười ha hả nói chuyện với Sở Tình để lấy niềm vui.
Trên xe có đồ ăn, có bánh mì có đồ uống, lúc chị Trần đi vào trình bày rõ tình hình thì Đường Sinh và Sở Tình ngồi trên xe ăn, hắn ta còn lười không buồn xuống nữa kia, cũng chẳng có ai dám gọi hắn xuống cả, vị Trưởng phòng kia đối mặt với một nội vệ của Cục cảnh vệ Trung ương như chị Trần đây anh ta còn có chút e ngại, làm sao dám đối mặt với Đường Sinh? Ai biết được người ta là người thế nào? Khẩn trương đưa ôn thần đi cho xong, chưa đến mười phút chị Trần đã bước lên xe rồi.
Chiếc X5 rời khỏi đồn cảnh sát, ở bên ngoài cũng phải hỏi đường rồi đi thẳng tới thôn La Gia, mục đích của chuyến đi lần này là gặp được La Mai.
Nhưng lúc này La Mai đang khóc thảm thiết ở nhà, đội cứu hộ mỏ đã mất hai ngày hai đêm đào một hố xuống nơi bị sập, những người được cứu sống cũng có đến một nửa, nhưng em trai của La Mai số mệnh không may mắn, trong mười người công nhân mỏ bị chết thì có anh ta, thật đau buồn!
Người nhà La Mai khi nghe được tin này đã khóc lên khóc xuống, La Mai vẫn còn là người cứng rắn nhất, cô cũng kiên trì chịu đựng nỗi đau thương này xảy đến.
Trước khi Đường Sinh đi vào trong thôn cũng đã cảm nhận được khá rõ cái không khí chết chóc nặng trình trịch ở nơi đây, một không gian u ám bao trùm cả thôn.
Bất chợt cũng sẽ nhìn thấy mấy người đều có vẻ mặt đau thương, Đường Sinh liền lấy điện thoại ra gọi cho La Mai, vì đến khá đường đột nên trước tiên phải nói rõ lý do cho người ta nghe:
- Dì Mai đó phải không? Cháu là Đường Sinh đứa tâm lý không bình thường đây, vân, đúng rồi, là đứa muốn ăn đòn đó, lần này cháu đi cùng với chị cháu đến Khánh Châu điều tra thị trường, nghe chị Anh Tú nói dì La Mai đã trở về nhà mẹ đẻ, lại nghe nói ở nơi này bị sập mỏ than, cháu liền đến đây thăm dì, đúng đúng đúng, hả? Là thật à, vậy dì Mai đừng quá đau buồn nhé, cháu đã tới rồi, xe cũng đã đi vào thôn La Gia rồi.
Nghe La Mai nói em trai của cô ta gặp nạn, Đường Sinh cũng đau buồn thay cô:
- Dãy số sáu phía tây thôn? Vâng, chúng cháu sẽ tới ngay…
Tắt điện thoại đi, Đường Sinh cười khắc khổ:
- Chúng ta đến thật không đúng lúc, em trai của dì La Mai gặp nạn trong vụ sập mỏ than.
Chị Trần và Sở Tình cũng đều kinh hãi, chuyện người bị chết ai nghe mà trong lòng chẳng khó chịu:
- Vậy chúng ta có nên đến đó?
- Còn có thể quay đầu đi sao? Chẳng phải trái tim dì La Mai càng lạnh băng rồi sao? Chồng của dì là La Kiên vì một số chuyện mà đã trở về Giang Lăng…
- Quan hệ giữa cậu và La Mai sâu sắc vậy sao? Còn có thể so sánh với chồng của người ta chắc? La Kiên trở về đó là phải có lý do của người ta?
Sở Tình nói như thế.
- Đây không phải là đến an ủi vợ ông ta thay cho ông ta sao? Đương nhiên tôi chẳng có ý nghĩ nào khác cả, tôi chính là muốn đến an ủi dì ấy một chút.
Sở Tình hứ một tiếng, nghĩ đến một số chuyện mà càng trừng mắt nhìn hắn, cậu thật là tốt bụng? Cậu đến đây làm gì chẳng lẽ tôi lại không biết sao?
La Mai đứng ở đầu đường nhìn về phía con đường trong thôn, chiếc xe X5 màu trắng thật bắt mắt đã xuất hiện trong tâm trí của cô ấy, em trai gặp nạn là việc không thể cứu vãn được, quá đau buồn cũng không giải quyết được gì, trong vòng một thời gian ngắn mà trong nhà xảy ra nhiều việc như thế này là một sự đả kích lớn với cô ấy, anh trai còn nằm trong bệnh viện, em trai lại sớm từ giã trần gian, cha già tuổi cao lấy ai là người trông nom? Con cái lấy ai là người chăm sóc?
Một đống chuyện cứ loanh quanh luẩn quẩn trong đầu làm cô vô cùng rối loạn, bất ngờ lúc này Đường Sinh lại xuất hiện làm cho cô cảm thấy chút ấm áp trong lòng, nói ra thì hắn chỉ là một “bệnh nhân” của chính cô, trên đường đến Khánh Châu có thể đến thăm mình cũng đã là một điều đáng quý rồi.
Cô đâu có biết một nửa nguyên nhân mà Đường Sinh đến Khánh Châu chính là vì cô ấy, cái gọi là đầu tư ở Khánh Châu cũng là mục đích quan trọng, một mặt phải mở rộng sức ảnh hưởng buôn bán của tập đoàn Cẩn Sinh tại tỉnh Giang Trung, mặt khác có thể mở rộng cơ nghiệp nhà họ Đường, cuối cùng có thể làm cánh tay đắc lực cho Vinh Quốc Hoa.
Nâng đỡ Vinh Quốc Hoa lên và xây dựng một nền tảng vững chắc ở Khánh Châu, điều này đối với sự phát triển của tập đoàn Cẩn Sinh mà nói thì tương đối có lợi, các nghành thương nghiệp cùng có lợi.
Trong lòng Đường Sinh cũng không muốn lợi dụng một cô gái lương thiện như La Mai, kỳ thực hắn chính là muốn nghe ngóng những bí mật liên quan đến La Kiên, ví dụ như tại sao anh ta và la Mai lại ở riêng? Đối với một Phó chủ tịch thành phố thanh danh hiển hách như vậy mà nói thì đó là việc khiến không ít người phải tò mò muốn biết.
Nếu không phải La Kiên quá độc ác lật đổ cha con họ Ninh lại càng muốn bóp chết Ninh Hân thì Đường Sinh cũng chẳng có hứng thú cùng anh ta trêu đùa thế này.
Khi con mãnh thú lộ ra nanh vuốt muốn cắn người thì ngoại trừ cách trốn tránh thì phải đối đầu, đối mặt với La Kiên thì Ninh Hân và bố của cô ấy liệu có né tránh nổi không? Hiển nhiên là không thể tránh được, vậy còn thừa lại một con đường đi đó là cùng quyết đấu một trận, trận quyết chiến sẽ tìm ra kẻ thắng cuộc để tránh hậu họa về sau.
Tất cả những việc này một người lương thiện như La Mai hoàn toàn không biết, cô ấy vì việc của nhà mình mà như muốn xuy sụp rồi, lấy đâu mà lo lắng những việc khác? Nhìn thấy chiếc xe tiến lại gần, La Mai càng cố nén cảm giác đau thương lại, giơ tay ra vẫy họ, chị Trần cho xe đỗ sát lề đường.
Đường Sinh nhảy xuống xe trước, nhìn thấy mắt La Mai sưng húp thấy đáng thương cho người phụ nữ này, hắn tiến lại nói:
- Dì Mai, tôi đến thật không phải lúc, nhưng gặp phải chuyện thế này thì càng không thể đi, trong nhà có việc gì cần giúp đỡ tôi sẽ dốc lòng dốc sức.
- Cảm ơn cậu, Đường Sinh.
Trong lòng La Mai quá cảm động, đứa bé này thật là hiểu chuyện, chỉ là có phần hơi quá khích, chị Trần và Sở Tình cũng lần lượt xuống xe, họ xưng hô với La Mai là Bác sỹ La hoặc Chủ nhiệm La, La Mai bắt tay với hai người họ.
Đường Sinh giới thiệu:
- Đây là chị của cháu Uông Sở Tình, đây là chị Trần - lái xe của chị cháu.
Hắn mở to mắt nói dối một cách tùy tiện.
Nhị Thế Tổ của chúng ta có thể nói dối mà không hề đỏ mặt như thế. Sở Tình bái phục hắn ta ở điểm này nhất.
Uông Sở Tình? Người tiếng tăm lẫy lừng đây mà, là một cô gái giỏi giang trong giới thương gia gần đây hoạt động ở Giang Lăng đây, tôi không nghĩ rằng đó là cô ấy, thảo nào người ta đến Khánh Châu điều tra thị trường, xem ra sự nghiệp của nhà họ Uông muốn phát triển tới Khánh Châu này rồi sao? Tiếp đến cô ấy không còn nghi hoặc gì nữa.
- Trong nhà xảy ra một chút chuyện, tôi cũng không biết phải làm thế nào cho ổn, cũng chẳng có gì để tiếp đãi cháu, lát nữa các bác, các chú họ của tôi sẽ đưa thi thể của hơn mười người bị nạn trở về, trong sân cũng đang vội vàng dựng linh đường, theo tục lệ của thôn thì đều phải thổ táng (chôn xuống đất).
La Mai vừa nói vừa dẫn bọn họ đi vào sân, trong viện rất rộng, về việc này thì người trong thôn làm khá tốt, có được một cái sân rộng rãi.
Có khoảng sáu bảy người đàn ông trong thôn đang dựng hành rào tạm bợ trên một bãi đất trống, Uông Sở Tình liền hỏi một câu:
- Phía bên khai thác mỏ không nói gì tới việc giải quyết hậu sự sao? Nghe nói gặp phải những chuyện như thế này, người ta đều không được đưa thi thể về nhà, muốn vậy thì phải đợi có câu trả lời đã.
La Mai đáp:
- Lãnh đạo ở thành phố và trong Cục khai thác khoáng sản cũng đã có lời, những người công nhân gặp nạn lần này sẽ do thành phố và Cục khai thác kháng sản cùng với chính quyền địa phương , những nơi bị sụp mỏ cùng nhau giải quyết, ba ngày sau sẽ đưa ra phương án chắc chắn. Thi thể thì các nhà đến nhận về, không cãi cọ gì nhiều.
Như vậy cũng tốt, người ta cũng đã có lời rồi, Đường Sinh nói:
- Dì Mai cũng không nên quá đau buồn, hai ngày này bọn cháu sẽ giúp dì!