Tại chi nhánh Đại Tân của hội quán Kinh- Tân, trong khi Đinh Hải Quân giảng giải về cái gọi là chiến lược đại đầu tư, nước miếng bay tứ tung, Đường Thiên Tứ cũng đến Đại Tân.
Từ lúc buổi chiều Ông Cát Nghĩa đã nhận được điện thoại của Đường Thiên Tứ. Những ngày này thật sự lão Ông có chút lo lắng, đại hội năm năm của đảng sẽ tiến hành sau ngày Quốc Khánh, trước khi đại hội đảng triệu tập mà sự việc Tân Đại cảng chưa được giải quyết thì mất hết thể diện.
Lên tới được địa vị như lão Ông thì nhân dân cả nước đều chú ý, sự kiện Tân Đại Cảng cũng khiến cho giới truyền thông xôn xao cả lên, lãnh đạo cao cấp đều mặc kệ không lên tiếng, yên lặng đợi xem tình hình thế nào. Trên thực tế, bất luận là lão Ông hay là Phó chủ tịch Ngu của Quốc vụ viện, bản thân họ chính là nhân vật cao cấp nòng cốt, họ bàn bạc sắp đặt mọi việc. Họ không cần nghe người khác nói, mà mọi người chỉ có thể đợi họ lên tiếng.
Trước khi quản lý cao cấp của tập đoàn Năng lượng Trung Hoa nhiều lần xuất hiện ở Bắc Kinh và Thiên Tân, họ không chỉ tiếp xúc Phó chủ tịch Ngu, mà còn tiếp xúc với quan chức cao cấp của Thành uỷ Đại Tân phụ trách vụ Tân đại Cảng. Sau khi sự kiện Tân Đại Cảng bùng phát, xâm nhập điều tra mấy tháng trời, hiện giờ người thì đã rút lui, người thì đổi đền nơi khác. Lúc đó, bộ máy Ban chỉ huy phụ trách dự án Tân Đại cảng đã sớm thay đổi hoàn toàn, chỉ có thể tiếp nhận điều tra vài vị.
Dự án đầu tư lớn mười một tỷ chỉ riêng cho giai đoạn đầu, bất luận là Đại Tân hay Quốc vụ viện đều gửi gắm nhiều kỳ vọng vào dự án này, kết quả là đê dài ngàn dặm bị vỡ vì một tổ kiến. Trong một đêm, sự việc Tân Đại cảng bùng phát, sau đó diễn biến với khí thế mạnh mẽ như sấm vang chớp giật, nhanh chóng khiến cho dự án lón này bị mắc cạn. Sự biến hóa này đặc biệt kỳ dị, khiến người ta kinh ngạc, cũng lộ rõ vấn đề về quản lý dự án.
Tổng chỉ huy dự án giai đoạn trước - Phó bí thư Thành ủy Đại Tân, Thị trưởng Đại Tân cũng báo cáo với Trung ương và Quốc vụ viện, ông ta cũng có trách nhiệm không thể thoái thác được. Ông ta là người trực tiếp báo cáo với Phó chủ tịch Quốc vụ viện Ngô, ngược lại là báo cáo rất ít lên Bí thư Ông. Về mặt này có một số nguyên nhân sâu xa nào đó, Thị trưởng Đại Tân cũng là quan chức có quan hệ với lão Vương gia, và thường qua lại với Phó chủ tịch Quốc vụ viện Ngu.
Nhưng Ông Cát Nghĩa là nhân vật số một của Đại Tân, tự nhiên là bị liên lụy, tuy chịu trách nhiệm thứ yếu nhưng cũng phải chịu, không thể trốn tránh được.
- Bí thư Ông, tối nay anh mời khách đi. Tôi đón vị quý nhân đi Đại Tân giúp anh giải quyết vấn đề lớn.
Lời của Đường Thiên Tứ trong điện thoại khiến cho Ông Cát Nghĩa giật mình, cười ha hả:
- Thiên Tứ à, anh thật là hiếm thấy đấy, làm sao ông cụ lại cũng quan tâm đến sự việc Tân Đại cảng chứ? Từ năm ngoái anh cũng không tới chỗ tôi, hôm nay bỗng nhiên lại mời tôi? Hả?
Thực ra, trong lòng Ông Cát Nghĩa cũng nóng lòng, đối với sự việc Tân Đại cảng mà nói, từ khi bắt đầu bùng phát, ông cụ trên núi Thanh Trúc cũng không hề có bất cứ thái độ gì, chính mình cũng từng đi Thanh Trúc Sơn báo cáo, ông cụ cứ nói loanh quanh, Bí thư Ông dở khóc dở cười, ông cụ cũng không quản.
Hôm nay, không phải là chỉ thị của ông cụ à? Nhưng nghĩ kỹ cũng không đúng, sự việc không có bất cứ cái gì rõ ràng, ngược lại vì sự can thiệp của tập đoàn Năng lượng Trung Hoa có dấu hiệu thiên vị bên kia, với tính cách trầm tĩnh, vững vàng của ông cụ, núi Thái Sơn sụp đổ trước mặt vẫn không đổi sắc, chẳng lẽ không thể ngồi yên được nữa?
Vậy thì có một chút nghĩ không thông, có thể là tình thế này chưa chín muồi? Đường Thiên Tứ là người tuyệt đối thân tín của ông cụ, các quan chức cao cấp ở Bắc Kinh gọi lén ông ta là “Tướng sai bảo của Thanh trúc”, bình thường không dễ lay chuyển ông ta, nhưng hễ đã làm, chắc chắn là làm tới nơi tới chốn.
Vị Thiếu tướng nước cộng hòa chẳng khác nào người đưa tin của ông cụ núi Thanh Sơn, người ta gọi giễu cợt là “tướng sai bảo” cũng không quá đáng.
Tại Kinh Đô, Đường Thiên Tứ có thể tùy tiện vào ra bất cứ chỗ nào. Ông tìm tới ai, họ cũng đều phải suy nghĩ, bao gồm cả Ông Cát Nghĩa, một vị quan chức cao cấp cũng không phải là ngoại lệ, bởi vì ông ta biết Đường Thiên Tứ không dễ tìm tới ai, lại càng không thể bắn tên không mục tiêu.
Gác điện thoại xuống, lão Ông liền châm thuốc, trong nhất thời suy nghĩ rất lung, cũng không nghĩ ra được, mà càng như vậy trong lòng lại càng đầy hiếu kỳ đối với việc Đường Thiên Tứ đến ngày hôm nay. Đường Thiên Tứ à Đường Thiên Tứ, anh có ý đồ gì vậy?
Cốc cốc, tiếng gõ cửa truyền đến, Ông Cát Nghĩa khẽ hô một tiếng “mời vào”, không giận mà thần thái uy nghiêm không đổi trên mặt ông ta.
Một người đàn ông tuổi ngoài năm mươi bước vào, mặc âu phục mang giày da chỉnh tề, vẻ mặt đặc biệt trang nghiêm.
- Tự Lâm à, có chuyện gì không?
Ông Cát Nghĩa vừa nhận ra đó là Bí thư trưởng Tào Tự Lâm, vẻ uy nghiêm trên sắc mặt liền phai nhạt đi vài phần.
Tào Tự Lâm, Uỷ viên thường vụ Đại Tân, Trưởng ban bí thư Thành ủy Đại Tân tiến đến trước bàn làm việc.
- Bí thư, An Lục Dân của công ty Năng lượng Trung Hoa đích thân đến, tỏ vẻ rất muốn gặp ngài. Ông ta đang ở tại tiền sảnh Thành ủy, xem ra muốn chặn xe của ngài.
- Ha ha…. An Lục Dân à?
Ông Cát Nghĩa không kìm nổi bật cười:
- Hắn ngăn đón tôi có ích gì chứ? Năng lượng Trung Hoa không thể thuyết phục tôi về khả năng đầu tư của mình nên trực tiếp đến Tân Đại cảng? Đừng nói là hắn, Ngu Kiệt Thư đến cũng vô dụng. Nhưng thật ra mà nói, Năng lượng Trung Hoa cũng thật lớn giọng, bảo tự chuẩn bị 15 tỷ, để xin cấp trên cấp 35 tỷ, khiến tôi phải suy nghĩ rất nhiều… Công ty Năng lượng Trung Hoa không phải là tiền nhiều thế mạnh sao? Làm sao phải chạy đến Đại Tân khóc than nghèo túng? Mười lăm tỷ ư? Đồ mặt dầy! Tự Lâm, anh có tin là Công ty Năng lượng Trung Hoa có thể điều động được 15 tỷ không? Tôi không tin!
Tào Tự Lâm cũng cười:
- Bí thư, không phải là tôi không tin Công ty Năng lượng Trung Hoa, mà là thật sự nó không lấy đâu ra số tiền đó. Bắt đầu từ tháng 3 năm ngoái đến nay, Công ty Năng lượng Trung Hoa đã liên tiếp đầu tư 48 tỷ cho dự án mới tại đại lục Tây Bộ, Xuyên Nam, Nội Mông…, 80% đều là từ vốn của ngân hàng và xã hội. Tài chính của nó cũng lâm vào cảnh khốn cùng, đầu tư năm kia đến nay không thấy lợi nhuận, đầu tư năm ngoái thì hai năm cũng đừng mong thấy được hiệu quả. Đừng nói 15 tỷ, nếu bây giờ Công ty Năng lượng Trung Hoa có thể lấy ra 500 triệu, Thành ủy Đại Tân sẽ lập tức mời An Lục Dân ăn cơm.
- Ha ha… 500 triệu thôi mà, đào bới góp nhặt lại hoặc đi mượn tạm tôi xem có thể có, nhưng 500 triệu thì làm được cái gì? Không phải nói quá lời chứ, ngay cả số tiền 5 tỷ cũng làm được gì? Còn muốn mua Tân Đường Bắc Đại cảng? Ôi, An Lục Dân à, bây giờ còn khoác lác, trăm voi không được bát nước xáo. Phải nói, công ty than đá Trung Hoa vẫn tương đối thận trọng vững vàng hơn, người ta không nhìn ngó đến Tân Đại cảng chúng ta.
Tào Tự Lâm nói:
- Tân Đường Bắc Đại cảng có thật muốn bán cho công ty Than Trung Hoa không? Xem ra giữa Than Trung Hoa và Năng lượng Trung Hoa sẽ nổi cơn phong ba.
- A….. tôi là ngư ông đắc lợi của Đại Tân, họ càng cạnh tranh mạnh, thì Lưu Tiên Khuê có thể đấu giá thuận lợi Tân Đường Bắc Đại cảng.
Lưu Tiên Khuê, Ủy viên thường ủy Đại Tân, Phó chủ tịch thường trực thành phố, chịu trách nhiệm quản lý toàn bộ kinh tế thành phố, các hạng mục công trình, cảng, xây dựng…
Câu cuối cùng có phần đã cân nhắc kỹ càng, Công ty Năng lượng Trung Hoa hiện nay không có vốn đầu tư lớn để vận hành dự án một cách hiệu quả, Trung Than cũng vậy, dù muốn mua Đại cảng cũng không có khả năng, thời gian thuê không khác biệt lắm, 10 năm, 20 năm? Chỉ cần công ty Than Trung Hoa trả tiền, Đại Tân sẽ suy nghĩ.
Muốn mua sản nghiệp Bắc Đại cảng ư? Không có 20 tỷ thì đừng nghĩ tới, bởi vì đó là cảng đã hình thành bước đầu rồi..
- Ngày nay, hai doanh nghiệp hàng đầu của ngành than đá đều tập trung tại Đại Tân, An Lục Dân của Công ty Năng lượng Trung Hoa đang ngăn đón ngài, Hành Chính Phu của công ty Than Trung Hoa cũng đang ngăn đón Lưu Tiên Khuê.
- Vô ích thôi, chuyện lớn như vậy không phải là trò đùa trẻ con, dự án mấy chục tỷ, thà rằng không làm, cũng không thể cẩu thả rồi lâm vào vũng bùn, vùi lấp một năm hai năm gây thâm hụt, thua lỗ. Ông Cát Nghĩa này không cần chiến tích cũng không thể làm tổn thất tiền bạc của Quốc gia. Cũng không thể đẩy An Lục Dân của Năng lượng Trung Hoa và Hình Chính Phu của Than Trung Hoa vào trong bão táp. Phải đi từng bước chậm mà chắc và thực tề, tranh chấp quá mức sẽ ngăn trở sự phát triển.
- Kìa, An Lục Dân đang cản xe kìa, ngài không gặp hắn, người này lắm mồm, e rằng sẽ nói ngài làm bộ.
- Nói rõ với ông ta, muốn cản xe tôi ư? Hắn cản được không?
Ông Cát Nghĩa mỉm cười, nếu đằng sau An Lục Dân không có lão Vương gia chống đỡ, y dám đến thành ủy Đại Tân ngăn đón Bí thư Thành ủy không? Hù dọa xem thử sự can đảm của y, bây giờ chắc là ít nhiều có cảm giác mặt dày mày dạn.
Khi Tào Tự Lâm đi ra ngoài, gặp Ông Nguyên, công tử thứ nhất ở Đại Tân. Chàng công tử này trông khá điềm đạm, đúng là con út của Ông Cát Nghĩa có khác.
- Ủa… tiểu Nguyên, sao cậu lại đến đây?
Tào Tự Lâm là cánh tay đắc lực của Bí thư Ông, rất quen biết mọi người trong gia đình họ Ông.
- Chú Tào, cha cháu ở đây à? Cháu muốn gặp ông có công chuyện một chút. Chậc, ông bận nhiều việc quá…
Ông Nguyên nhanh như chớp liền đi qua.
Tào Tự Lâm gượng cười, nhìn theo bóng lưng của Ông Nguyên, thầm nói: tên nhóc này mà cũng có công chuyện để bàn ư? Mặt trời mọc đằng tây?
Lão Ông trong phòng làm việc, Ông Nguyên thao thao bất tuyệt nói về việc đầu tư tài chính:
- Ba, con không lấy danh nghĩa của con để mua cổ phần, con tính cách khác. Lần này Đinh Hải Quân hành động thật sự, ba hãy tin con một lần được không? Cũng không nhiều, con chỉ đầu tư mười triệu thôi.
- Mười triệu ư? Con lấy đâu ra mười triệu? Ta buôn bán lời mười triệu sao? Đinh Hải Quân? Nó là tên đại lừa dối của Đinh gia, nó đề ra ý này à? Ta đã từng nói cho con biết, khiêm tốn một chút, khiêm tốn một chút, tại sao con không nghe? Hả?
- Ba, con cần mười triệu là để đầu tư mà.
- Cút cho ta, không muốn ta đập gãy chân mày, thì cút về cơ quan làm việc đi, mày mà cũng có thể lăn lộn làm việc nghiêm chỉnh à?
Ông Nguyên thấy cha không nói đùa, cúi đầu xuống lầu, gọi điện báo cho Đinh Hải Quân:
- Anh Quân, không xong rồi, ba tôi không đồng ý.
- Mẹ kiếp, đầu của cậu bị úng nước hả? Việc này mà cậu đi nói với cha cậu? Sao cậu không đưa phương án chuẩn bị cho cha cậu luôn đi?
- Tôi thèm vào, đây là đầu tư, là vấn đề chính trị, tôi so với anh còn có đầu óc hơn? Ba tôi thật muốn đập gãy chân tôi.
- Ôi, cậu xong rồi, khôngcó triển vọng gì cả, sau này đừng nói với Đinh Hải Quân ta đây có quen biết cậu nha, mất mặt quá!
Đinh Hải Quân gác điện thoại.
Khoảng 5 giờ 50 phút, một chiếc xe quân đội tiến vào thành ủy Đại Tân. Ông Cát Nghĩa đã xuống lầu, lên xe.
Tại cổng, người đàn ông trung niên và vài tùy tùng của ông ta đợi ở cửa, giương mắt nhìn chiếc quân xa đón Bí thư Ông đi. Người đàn ông trung niên kia chính là Tổng giám đốc tập đoàn Năng lượng Trung Hoa, An Lục Dân, mắt nhìn theo chiếc xe quân đội chạy xa, hắn thở dài rũ người xuống. Hôm nay lấy hết dũng khí định cản xe của Bí thư Ông, nào ngờ người ta ngồi xe hồng quân A đi rồi, ngăn đón xe quân đội của Thiếu tướng Đường Thiên Tứ ư?
Ở Bắc Kinh- và Thiên Tân, ai dám cản xe của Đường Thiên Tứ chứ? Ông Tướng của ông cụ Đường trên núi Thanh Trúc, là nhân vật vô cùng hoành tráng của Kinh – Tân!
- Ôi, hơn 3 giờ rồi, tôi cứ đứng thế này sao? An Lục Dân dậm chân, trừng mắt hỏi người bên cạnh.
Những người đi theo cạnh ông ta đều cúi đầu, cơ bản không dám trả lời, ai trả lời chắc chắn sẽ bị Tổng giám đốc mắng như tát nước.
- Nổ máy xe đi, còn ngẩn người ra đấy làm gì? Đợi Thành ủy Đại Tân chuẩn bị bữa ăn tối cho chúng ta sao?
An Lục Dân gào lên.
Đứng sau một cửa sổ trong toà nhà Thành ủy, Tào Tự Lâm nói lẩm bẩm một mình:
- Không biết tự lượng sức mình, ngươi cản được ai?
Trên xe quân đội, Ông Cát Nghĩa quay sang Đường Thiên Tứ cười nói:
- Hôm nay là bữa tiệc gia đình, con gái của tôi đích thân nấu.
- Ha ha…Tốt lắm, có thể ăn món do tiểu thư Ông nấu, lần này thật đáng, tôi sẽ gọi điện thoại báo cho bọn họ.
- Có nhiều người à?
Ông Cát Nghĩa hỏi lại, hoá ra không chỉ có một người, xem ra còn có mấy vị nữa.
- Không nhiều lắm, ba, bốn người thôi, ha ha…
Đường Thiên Tứ rút điện thoại gọi cho Đường Sinh, bảo hắn đi đến đây.
Lúc 6 giờ hơn, Trần tỷ lái xe chở Đường Sinh, Sở Tình, Tú Hinh đi tới địa điểm đó.