Thực ra Đường Sinh có thể có ký chi phiếu lớn hơn một chút, nhưng hắn cũng không quá coi trọng tiền bạc. Ván bài này hắn thực sự thấy được ý nghĩa của chuyện thắng thua, thắng thì hung hăng đả kích Vương Ngạn Thận, phá hoại quan hệ hai nhà Vương – Đinh, về mặt chính trị Vương gia mất đi mối quan hệ với Đinh gia, muốn đối đầu với Đường gia còn kém xa, Đường gia không muốn Vương gia quan hệ với Đinh gia, phá vỡ liên kết của bọn họ là đủ rồi.
Về phần tiền, cũng không thể mua được kết quả như vậy, lợi ích của các danh gia vọng tộc, không thể lấy tiền bạc ra so sánh được, khống chế được Đinh Hải Dung trong tay là có thể ép buộc cô ta sửa lập trường chính trị của Đinh gia, cô ta có thể không đồng ý sao?
Không đồng ý cũng được thôi, đưa ván bài ra ngoài ánh sáng, Đinh gia và đời thứ ba của Vương gia sẽ hoàn toàn bị chính trị ném đá.
Cho nên nói đây là một ván bài có ý nghĩa quyết định, kẻ thua sẽ không thể ngẩng đầu lên nổi nữa.
Trong mắt người khác thì cả hai Nhị Thế Tổ đều điên hết rồi, não bị hỏng rồi, lại còn đánh cược vợ, đánh cược tài sản, họ không rõ có mục đích chính trị gì ẩn chứa bên trong, Đinh Hải Dung và Cao Ngọc Mỹ biết, Vương Tĩnh cũng biết, những người khác thì đều mơ hồ.
Hút thuốc, sau đó là yên lặng suy nghĩ, thời khắc này Vương Ngạn Thận lại không thoải mái như Đường Sinh, nếu chẳng may thua, tiền thì không vấn đề nhưng còn Đinh Hải Dung thì sao, tuyệt đối không thể đưa cho hắn, không ngại trở mặt và mạnh tay với hắn, sợ gì chứ?
Trong lòng nghĩ như vậy, rồi y nhìn tất cả mọi người ở đây, ai có thể đương đầu với vệ sĩ của mình, một mình Đinh Hải Dung cũng đủ đối phó, Đường Sinh à, ngươi đến bài cũng không thèm nhìn, ngươi nghĩ như vậy sẽ làm ta sợ sao? Ngươi lầm rồi!
Vương Ngạn Thận điềm tĩnh bắt đầu ký chi phiếu, tờ chi phiếu một tỷ đô-la sau đó được đặt ở mặt bàn.
- Hừ, tôi theo cậu, tôi không tin cậu may mắn hơn tôi.
Y cắn răng, cầm lấy quân bài được chia đầu tiên của mình trên bàn, ặc, một quân 7!
Đến đây, hy vọng của Vương Ngạn Thận về việc có được sảnh đã tan biến, nhưng lấy mặt bài mà xét, nếu Đường Sinh không có đôi hoặc quân K thì xong rồi.
Bài hiện tại của Vương Ngạn Thận toàn là những quân lẻ tẻ, gồm Át cơ, K, J bích, 10 cơ, 7 rô.
Mà bốn quân bài của Đường Sinh là Át, Q, 7, 2, khỏi phải nói đến đồng hoa hay sảnh gì rồi vì so với bài của y còn lẻ hơn, nếu hắn lấy được con K thì chắc thắng rồi, hoặc là một quân giống một trong bốn quân nói trên để tạo thành một đôi, nhưng khả năng xảy ra điều đó không lớn, còn phải xem vận may của hắn.
Ánh mắt của mọi người đều hướng vào những quân bài của Đường Sinh, nó sẽ là quân mấy? Vương Ngạn Thận cũng toát mồ hôi, y trước đây chưa từng đổ mồ hôi như thế.
Nhưng thời khắc này y thật sự thiếu tự tin, có thể nói ván bài này rất công bằng, không có ai giở trò được, tất cả là dựa vào may mắn.
Ông trời ơi, rốt cuộc ai sẽ là người thắng cuộc đây? Vương Ngạn Thận lại rít một hơi thuốc, hung hăng nhả ra một làn khói thuốc, nở một nụ cười ra vẻ điềm tĩnh:
- Đường công tử mở bài đi, cơ hội bài của cậu tạo thành cặp là rất lớn, nhưng cơ hội không nhiều, phải tìm được quân hơn quân K của tôi mới thắng được tôi.
Đường Sinh cười đau khổ:
- Anh nói đúng, trong bộ bài có ba quân K, nhưng tôi hôm nay rất kém may mắn, không có quân K nào.
Hắn nhẹ nhàng cầm quân bài kia lên, nhưng không lật bài ngay lập tức, khiến mọi người hồi hộp, tim như nhảy cả lên.
Bầu không khí trong căn phòng sang trọng hoàn toàn ngưng đọng lại, không nói đến việc cược mỹ nữ, chỉ riêng ném vào chiếu bạc 160 triệu nhân dân tệ, hai đôi mắt của Lý Thịnh và Hứa Tranh đều đỏ lên. Ván bài đã sắp ngã ngũ, ai là người được cầm số tiền kia còn có thể hưởng thụ người phụ nữ của đối phương, cuộc đời này như thế chằng lẽ không phải là quá sung sướng hay sao? Nhưng những ván bài như vậy có mấy ai dám chơi? Quá chấn động, quá biến thái.
Đường Sinh lật bài hướng về phía mình, nụ cười trênn mặt hắn càng méo mó hơn, Vương Ngạn Thận nhìn thấy biểu cảm trên mặt hắn lúc đó thì mừng như điên, tôi thắng rồi sao? Thật sự là tôi thắng sao? Bích Tú Hinh, Uông Sở Tinh, Lâm Phi đứng sau lưng Đường Sinh đều che miệng kinh ngạc.
Biểu hiện của các cô khá giống nhau, trong mắt đều là những vẻ khó tin, Lý Thịnh và Hứa Tranh bất giác thở phào nhẹ nhõm, Hoa Anh Hùng và Vương Tĩnh, cùng với Đoan Mộc Yên miệng há hốc, lật bài rồi ư, cuối cùng là cái gì? Đừng làm cho chúng tôi lo lắng nữa.
Đường Sinh vẫn cười đau khổ như cũ, chính là làm cho Vương Ngạn Thận thêm hồi hộp, chà, hắn muốn chơi y à?
- Ôi, tức quá, đêm nay thật là xui xẻo, không ngờ lại là quân bài như vậy, sao những quân bài như vậy đều vào tay tôi?
Điệu bộ cắn răng chịu đựng đáng thương của hắn khiến Vương Ngạn Thận càng cười lớn. Được rồi, được rồi, vừa bắt đầu đánh bài tôi đã nhìn ra rồi, quân Át cơ, đó tất nhiên là dấu hiệu tốt, đánh cược vài trăm ván, chiến thắng bất bại của tôi chưa có ai phá vỡ được, cậu cũng không thể đâu.
- Nhưng, may mắn của anh càng ít, quân 2 của tôi vừa vặn đè anh.
Vẻ mặt đau khổ của Đường Sinh biến mất, hắn vứt quân bài lên bàn với vẻ mặt nghiêm túc, không sai, nó cùng quân 2 bên kia tạo thành một đôi.
Trong nháy mắt, sác mặt của Vương Ngạn Thận thay đổi, cả người y run lên, điếu thuốc trên tay y rơi xuống bàn, hai mắt y trợn tròn.
Một con 2 bích, hơn sát nút con Q cơ của Vương Ngạn Thận. Ngươi còn kiêu ngạo nữa không? Giang Lăng là của họ Đường, địa lợi, nhân hòa đều d9u7ang1 về phía ta, thiên thời mỗi người chia một nửa, nên nếu ngươi không thua thì trời không dung thứ. Người có may mắn không phải chỉ có mỗi mình ngươi.
Từ xưa đến nay còn có cách nói: rồng mạnh không đè được rắn địa phương, nhưng nói ngươi là rồng mạnh thì cũng chưa đủ lực, chỉ có khí thế không thôi thì vẫn không đủ.
Nhìn Nhị Thế Tổ ta đây, lương thiện, thật ra ta không phải là rắn, mà là một con rồng mạnh mẽ.
- Nào, chị đến đây một chút.
Đường Sinh ngoắc tay với cô chia bài, cô ta sợ sệt bước đến, đôi chân trắng bóng nở nang, giữa là một mảnh vải hẹp, vài thứ đen tuyền không an phận ló ra ngoài, phái dưới dán chặt vào da thịt làm nổi rõ bộ phận nhạy cảm, hơn nữa ướt đẫm mồ hôi. Ván bài làm cô ta quá hưng phấn, có phần không kiềm chế được.
Đường SInh giơ tay ra nắm lấy tay cô ta:
- Ừ, chia bài cũng được đấy, không thưởng cho chị tôi thấy không phải lắm, chị Hinh, phiền chị ký một tấm chi phiếu một triệu nhân dân tệ cho tôi.
Ra tay rộng rãi nhỉ, so với số tiền 1 tỉ mốt đô la Mỹ hắn thắng được kia thì chẳng là cái đinh gỉ gì.
Tú Hinh ký xong chi phiều liền đưa cho Đường Sinh, hắn liền để chi phiếu vào cái dây lưng của chị ta, thật là mờ ám.
Không dừng lại ở đây, ánh mắt của Nhị Thế Tổ dừng lại ở chiếc quần của cô chia bài:
- Ừ, da trắng, cơ thể rất quyến rũ, chiếc quần tuy chật nhưng càng làm người khác bị khiêu gợi, chính là, mấy thứ kia có phần bất nhã, lo sửa sang lại đi nha, ha ha, có thể đi được rồi.
Hắn tự nhiên trêu chọc, mấy cô ngồi quanh ván bài đều oán thầm hắn, Vương Tĩnh còn đỡ, Đoan Mộc Yên, Tú Hinh, Sở Tình trong lòng đều mắng hắn là cầm thú.
Kiếm được một triệu, chị chia bài hưng phấn đến mức suýt nữa thì hét lên chói tai, cảm giác hưng phấn tràn đầy trong cơ thể:
- Cảm ơn công tử!
Kiềm chế cảm giác hưng phấn không biết miêu tả thế nào, cô chia bài nhặt quần áo rồi rời đi.
Cho đến lúc này, Vương Ngạn Thận vẫn ngẩn người nhìn chăm chăm vào đôi 2 kia, đôi tròng mắt đã đỏ, hắn vẫn còn chưa tỉnh lại sau khi bị đả kích nặng như vậy, sao đến Giang Lăng này tôi lại thua? Đàn bà là thứ yếu, thua là thua về tiền đồ chính trị của gia tộc.
Khi nãy Đường Sinh vừa mới cười một cách đau khổ, Vương Ngạn Thận sướng như điên, Cao Ngọc Mỹ, cô sắp thuộc về tôi rồi, có biết hay chưa, ha ha ha…Chỉ có điều y chỉ đắc ý được vài giây, khi nhìn thấy hai quân bài kia, giống như ngã lộn từ trên mây xuống.
Mùi vị rơi từ trên thiên đường xuống địa ngục quả thật là mùi vị mà con người khó mà chịu đựng được, dù đã chuẩn bị tinh thần kỹ càng nhưng y vẫn không muốn nhận kết quả như thế này, trong lòng y hiểu rõ lần đánh cược này không ai gian lận, hoàn toàn dựa vào vận may và ý trời.
Nhưng mình thua, cùng lắm thì chơi xấu để bảo vệ Hải Dung, nhưng không bảo vệ được danh dự của mình, và sau đó mọi chuyện sẽ bị đưa ra công khai cho xấu mặt. Bây giờ vấn đề không phải là phụ nữ, nếu mình chơi quỵt, Đường Sinh sẽ chịu như vậy sao? Với năng lực của hắn, chắc chắn sẽ làm mình thanh bại danh liệt.
Phản ứng dây chuyền quá lớn, đối phương chỉ là tên công tử bình thường, có thể dễ dàng đối phó nhưng họ Đường thì không thể tùy tiện chà đạp được, hai phen quyết đấu trước kia dường như đã hiểu rõ ràng về hắn, nhưng thật không ngờ trên chiếu bạc hắn cũng lợi hại như vậy.
Hàng loạt những đả kích đã tạo ra trong lòng y nỗi đau to lớn, đã sinh Du sao còn sinh Lượng? Hắn là khắc tinh của ta hay sao?
Mọi người xem ván bài đều lặng lẽ nhìn Vương Ngạn Thận đang ngồi sững sờ, lúc bắt đầu cơ hội thắng của hắn rất lớn, nhưng gần đến cửa lại bị Đường Sinh đá bay, như lọt vào biển sương mù, đến lúc này rồi mà y vẫn chưa hoàn hồn trở lại, đây chính là hiện thực phũ phàng, khóc đi!
Đúng vậy, có người đã khóc rồi, Cao Ngọc Mỹ đang khóc, bởi vì đang quá kích động, tên cầm thú này thắng, thắng rồi, hãy đợi đấy, dám để bà chị lo lắng sợ hãi ở trong này.
Đinh Hải Dung cũng khóc, khóc rất bi thương, đầu óc cô như si như ngốc, nước mắt chảy ra như lũ tràn.
- Chị Lý, có thể đưa Cao Ngọc Mỹ ra rồi.
Hoa Anh Hùng nói như trọng tài, Lý Viện hơi ngây người ra, đẩy cửa đi vào. Yên cũng rất hưng phấn, nhưng cô cảm nhận được sát khí từ bọn vệ sĩ.
Đường Sinh cũng cảm nhận được, liền thản nhiên đưa mắt nhìn cô vệ sĩ như hoa của mình, khẽ nháy mắt với cô. Yên khẽ gật đầu, thầm nghĩ các người thua thì nhận thua đi, đừng nghĩ đến việc ức hiếp chúng tôi, muốn dùng vũ lực, chị đây cũng sẽ tiếp.
- Các vị trọng tài, có thể ký tên phán thắng thua của ván bài này rồi.
Đường Sinh nhắc nhở bọn họ. Hoa Anh Hùng vô cùng hưng phấn ký tên đầu tiên, sau đó là Vương Tĩnh, Vương Tĩnh lại đưa bút cho Lý Thịnh, hắn cười đau khổ nhìn Vương Ngạn Thận sau đó cũng ký tên, cuối cùng là Hứa Tranh, gã nhíu đôi mày rậm, nhưng chẳng còn cách nào khác, ký thôi. Mặc dù không thể nói ván bài này là chính quy nhưng rõ ràng là nó công bằng.
Hai văn bản đánh cược được đưa đến tay Đường Sinh và Vương Ngạn Thận, Đường Sinh búng tay một cái, đưa ra đằng sau cho Lâm Phỉ.
- Ai không có việc gì thì có thể đi, tôi đoán Vương công tử có điều muốn nói với tôi, thời gian còn lại là cá nhân, miễn trọng tài và người nghe, công tử Vương Ngạn Thận có ý kiến gì không?
Đường Sinh cũng không để ý đến y, Vương Ngạn Thận đã trở thành con khỉ trong tay hắn rồi.
Về phần tiếp theo đùa giỡn y thế nào thì phải xem tâm trạng của Đường Sinh, quyền chủ động nằm trong tay hắn, hắn muốn Vương Ngạn Thận tâm phục khẩu phục.
- Chị Tĩnh, chị đi lấy camera đến đây, đám phán thì nên có ảnh kỷ niệm. Anh Hùng, anh đi xem phòng theo dõi, đem camera của phòng theo dõi đến đây, đồ chơi này không thể để lọt ra ngoài, đúng không, công tử Vương Ngạn Thận?
Vương ngạn Thận vừa nhìn thấy có cơ hội đàm phán, trong lòng thở phào, xem ra còn chưa đến lúc trở mặt, y liền gật đầu.
Lúc này Cao Ngọc Mỹ đi ra, nét mặt vui vẻ, nhưng hung hăng lườm Đường Sinh:
- Suýt nữa hại chết tôi rồi.
- Ha, chị lo lắng gì, hôm nay may mắn của tôi không nhiều cũng không ít, chỉ hơn Vương công tử một chút thôi.