Mục lục
[Dịch]Cực Phẩm Thái Tử Gia- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vốn dĩ cho rằng chuyện này khó giải quyết, không ngờ lại gặp được bà cô hờ ở Bộ tổng tham mưu vậy đã giải quyết được một cách thuận lợi.

Đàm gia hiện tại người có quyền quyết định lớn nhất chính là Đàm nhị lão gia, ông ấy lại là cán bộ ở quân ủy, con cháu đời thứ hai nhà họ Đàm lớn nhỏ đều phải nhìn sắc mặt Đàm nhị lão gia, ông ấy cũng chính là cha của Đàm Bảo Chân. Về phần Đàm đại lão gia thì thật sự là về ẩn cư rồi, mà tình trạng sức khỏe rất yếu, đúng là tuổi tác không buông tha người nào.

Cho nên khi Đàm Bảo Chân gọi điện thoại cho Tiểu Ngũ bảo cậu ta làm thế này thế kia, Tiểu Ngũ tuy là trong lòng không vui nhưng cũng chẳng còn cách nào nữa. Không thể không nể mặt mặt của cô mình được, nếu chẳng may cô ấy đem chuyện xấu xa của mình nói đến tai Nhị gia, việc đó coi như xong đời, cậu ta chỉ còn chọn cách thỏa hiệp.

Đã đến giữa trưa thì Đinh Hải Quân và Quân lão ngũ được thả ra, hai người bọn họ cũng thở phào nhẹ nhõm. Đàm gia trong quân đội thực lực cũng rất mạnh, cơ bản là không địch nổi, nói ra thì cha của Quân lão ngũ cũng là Phó chính ủy, trung tướng quân khu thủ đô, nhưng ông ta còn đứng sau cha của Đàm Tiểu Ngũ là Đàm Bảo Văn, vị tham mưu trưởng quân khu đó chính là nhân vật số ba.

Sau khi đi ra liền gọi điện thoại cho chị Đinh Hải Dung,

- … Chị, em không sao, không biết làm thế nào, đối phương không gây sức ép nữa.

- Cậu là một thằng khốn, một ngày không gây chuyện thì không sống nổi sao? Sáng sớm chị đã gọi điện thoại cho Đường Sinh, hắn vội đi tới Bộ tổng tham mưu…

- Ồ, em còn đang nói là sao bọn em lại được ra, hóa ra là như vậy, vậy, chị, chị thay em mời Đường Sinh ăn cơm đi, em và lão ngũ mặt mũi bầm dập không thể đi gặp người khác được, em đi Đại Tân nghỉ dưỡng vài ngày, chị đừng nói chuyện này cho ông nội, bằng không em chết chắc rồi.

Chỉ vì một ngôi sao Hàn Quốc mà đánh nhau với người ta, làm loạn lên một cách không thhể chịu nổi, nếu như để Đinh lão gia biết, chắc sẽ bị mắng cho một trận.

- Cậu cũng không tồi đấy chứ nhỉ, gây hoạ lớn xong là trốn đi à? Vậy cái cô ngôi sao Hàn Quốc kia làm thế nào? Ai đánh người ta? Có liên quan tới Bộ Ngoại giao rồi cậu có hiểu không hả? Người của ngôi sao Hàn đó đã trình chuyện này lên đại sứ quán của họ rồi, người ta gửi công hàm tới bộ ngoại giao của nước ta bày tỏ sự kháng nghị đấy, cậu cho là chuyện nhỏ sao?

- Chết tiệt, không phải chứ? Chuyện này làm gì lớn đến mức phải gửi công hàm cho Bộ Ngoại giao chứ? Con tiện nhân đó đến đất nước chúng ta để kiếm tiền, còn bán cả cái đó nữa. Hơn nữa là Đàm Tiểu Ngũ làm cô ấy, em và Quân lão ngũ không tham dự, cô ấy chủ động làm việc đó mà, sao có thể nói là hiếp dâm được chứ?

Phì, bên này Đinh Hải Dung phẫn nộ phì ra,

- Cậu có làm gì thì không cần nói với chị nói, đi giải thích với Bộ Ngoại giao việc này tốt là được rồi…

- Hả… Đừng, chị, em … em sai rồi không được sao? Em làm sao mà giải quyết được chứ? Chị giúp em đi…

Mẹ kiếp, định chơi mình à, lại còn gửi công hàm tới Bộ ngoại giao à? Ngôi sao Bang tử cô cũng được lắm? Sớm biết tôi đã không đi cứu cô để cho Đàm Tiểu Ngũ “xử” cô chết luôn, chết tiệt… Thực ra Đinh Hải Quân nào có tốt như vậy mà đi cứu người chứ? Cậu ta cũng là muốn “xử” người ta thôi lại còn nói là cứu nữa?

Đương nhiên, Đinh gia cũng không phải không có năng lực xử lý việc này, vấn đề là vừa nói ra chắc chắn là người ta biết luôn. Hải Quân sợ là sẽ chẳng có gì tốt, không làm cho lão gia và chú hai tức đến mức phun máu thì cũng thê thảm. Cậu ta chính là sợ việc này, ở bên ngoài gây hoạ còn muốn về nhà giả vờ làm người tốt.

Phải nói là Đàm Tiểu Ngũ của nhà họ Đàm và Đinh Hải Quân đều phải đối mặt với phiền toái như nhau. Chuyện vốn không lớn nhưng lại động đến cả Đại sứ quán thì khó mà nói, bên kia cũng không biết gây sức ép thế nào, mà gửi công hàm tới Bộ ngoại giao, dĩ nhiên là người ta phải kháng nghị rồi.

Ngôi sao Hàn Quốc cũng là đại diện cho thể diện của Đại Hàn Dân Quốc sang bên này, ngươi muốn làm chuyện đó thì làm đi, lại còn vào đánh người ta nữa, quả thực là muốn làm loạn mà.

Dù sao chuyện này cũng không thể nói rõ ràng được, hai nhà Đinh Đàm cũng không phải không gánh vác được chuyện ấy, chỉ sợ giới truyền thông rêu rao vớ vẩn.

Bây giờ thì dễ chịu rồi nhé, Vụ văn hoá đối ngoại ở Bộ Ngoại giao và Cục nước ngoài đều hỏi đến chuyện này, ai có thể chạy trốn được chứ?

- Cậu nói xem cậu khiến mọi người tức muốn chết rồi… Mau cút tới Đại Tân đi không được quay về, nếu quay trở lại chị đánh chết cậu…

- Được, được, cảm ơn chị, em, em đi Đại Tân sẽ cố gắng làm kinh doanh không làm chuyện vớ vẩn nữa,

Đinh Hải Quân mỉm cười, chị đồng ý là chuyện có thể xử lý rồi, có thể bao che được cho mình, cho dù đi tìm Đường Sinh không giải quyết được thì cũng có thể nói giúp trước mặt chú Hai, mình không bị mắng nữa.

Đường Sinh ở bên này nói chuyện với chú tư Đường Thiên Tứ về chuyện của Đàm Bảo Chân, về việc xây dựng cơ sở chế tạo tàu viễn dương lại là một sự liên kết giữa quân đội và địa phương. Bên này quân đội có được nguồn kỹ thuật hùng hậu, tuy nhiên vẫn thiếu vốn, mà tập đoàn địa phương có tiền, kỹ thuật cũng không kém, hai bên cùng đầu tư, phân công hợp lý, xây dựng một cơ sở chế tạo tàu khổng lồ mới của Trung Hoa. Quân uỷ cũng rất coi trọng chuyện này, muốn Bộ tổng tham mưu kiểm định chặt chẽ việc chọn nhân viên kỹ thuật đồng đều cùng xí nghiệp công nghiệp quân sự, viện nghiên cứu kỹ thuật cùng đi tham dự việc chế tạo lần này.

Đường Thiên Tứ cũng không quản lý việc này, ông ta là tình báo quốc tế trong nước, đang quan sát động thái của thế giới, sản xuất công nghiệp không có liên quan với hắn nhiều lắm. Tuy nhiên về mặt cạnh tranh một số tài nguyên thì tình báo cũng là tương đối quan trọng, ví dụ như kỹ thuật và nguồn nhân tài liên quan tới tình báo, bọn họ đã sưu tập được vài nhóm, nói đến việc sàng lọc lựa chọn lực lượng kỹ thuật đi Lỗ Đông, thật sự là không liên quan gì tới Đường Thiên Tứ.

Nhưng nếu Đường Thiên Tứ để cho người khác thể hiện lòng biết ơn với ông ta thì ai cũng muốn làm để lấy thể diện này. Trợ lý tổng tham mưu trưởng của ông ta phạm vi quản lý cũng khá là rộng, cái đó cũng không phải là hư danh thế là bảo ông ta ngày càng tham gia vào nhiều lĩnh vực rộng hơn, quyền lực và trách nhiệm trong tay ông ta được tăng lên.

- Chú nói Đường Sinh này, sao cháu lại qua lại với người nhà họ Đàm vậy?

Đường Thiên Tứ vẫn thấy có chút kỳ lạ, sau khi cải cách mở cửa giữa một số đồng chí lão thành có phân biệt rất lớn, trong quyết sách kế hoạch kinh tế và kinh tế thị trường xuất hiện nhiều quan điểm bất đồng, cuối cùng tới năm 92 đã mở ra thời đại của kinh tế thị trường, nhưng vẫn có một số vị lão thành trong quân đội có tư tưởng và quan niệm cũ vẫn chưa nghĩ thông suốt.

Ví dụ như ông cụ Đàm gia cùng cụ Đường không có quan điểm giống nhau, mấy năm nay có tồn tại sự ngăn cách, những giao tình cá nhân càng không nói tới.

Chỉ có điều cụ Đường suy nghĩ rộng rãi, cũng không vì Đàm lão gia mà chèn ép người nhà họ Đàm, bằng không việc Đàm lão Nhị được ngồi ở vị trí Phó Chủ tịch quân uỷ còn rất khó nói. Cụ Đường không gật đầu chắc chắn sẽ chẳng có chuyện như vậy đâu, cho nên hai nhà mấy năm gần đây dù không có giao tình, nhưng quan hệ của hai lão gia cũng không trở nên than thiết hơn. Chủ yếu theo sự phát triển thay đổi từng ngày của đất nước, có một số lão gia cũng thấy được sự thay đổi thực tế của xã hội, bọn họ cũng không kiên trì có ý kiến, đơn giản là không bỏ được sĩ diện của mình mà thôi.

Đường Thiên Tứ cũng biết khá rõ về sự chia cách của thế hệ lão gia và người nào đó, cho nên mới hỏi Đường Sinh sao lại quen biết với con gái nhà họ Đàm.

- Chú tư, cháu vừa mới biết cô ấy được hai giờ đồng hồ, là Đồng Thiến Thiến giới thiệu với cháu, chúng cháu gặp nhau ngay dưới lầu chỉ là trao đổi một điều kiện mà thôi. Đinh Hải Quân nhà họ Đinh và Đàm Tiểu Ngũ nhà họ Đàm hôm qua gây sự đánh nhau rồi, Đàm Tiểu Ngũ bị đánh cảm thấy thiệt thòi nên bắt Đinh Hải Quân vào Bộ tư lệnh. Anh ta hình như là lấy việc Quân lão ngũ chưa hết thời hạn nghĩa vụ quân sự mà lại gây sự nơi công cộng làm cái cớ bắt bọn họ vào.

- Ồ, Đàm Tiểu Ngũ làm việc gì vậy? Một tên nhóc con mà cũng điều động được cảnh vệ thủ đô sao? Phản rồi phải không?

Bộ đội bảo vệ Thủ đô thuộc quân khu thủ đô quản lý, mà cha gã chính là Đàm Bảo Văn là tham mưu trưởng quân khu, sức ảnh hưởng rất lớn. Đường Thiên Tứ không phải không biết, nhưng từ chuyện này nhìn ra một số vấn đề, thực ra cho tới nay sức ảnh hưởng của Đàm gia trong Quân đội vẫn bị lên án.

Nghe giọng điệu của chú Tư có ý châm biếm, Đường Sinh liền cười cười,

- Chú Tứ, chú nghĩ thế nào về lão gia nhà họ Đàm cháu không quan tâm, mong chú hãy tách biệt chuyện gia tộc và chuyện của Đàm Bảo Chân ra. Cô ấy là nhân tài kỹ thuật mũi nhọn, chú giúp cháu đưa cô ấy tới Lỗ Đông đi, cháu ở Lỗ Đông gây sức ép, cơ sở đóng tàu của Sắc Sắc và Tú Hinh có xây dựng được thì cũng thiếu nhân tài mà. Hix, việc nào ra việc đấy mà, không nên để cảm xúc làm ảnh hưởng tới công việc được.

- Haha… Tiểu tử thối, chú có cảm xúc gì sao?

Đường Thiên tứ cười ha ha,

- Ừ, việc này chú sẽ nhớ kỹ, không có việc khác chứ?

- Việc khác thì không có, thôi cháu không mời chú Tư ăn cơm nữa…

Đường Sinh vừa mới đứng lên di động liền reo lên, là Đinh Hải Dung gọi tới, nói chuyện đó với Đường Sinh, hắn cũng trợn mắt,

- Cái gì? Đại sứ quán Hàn Quốc còn gửi công hàm à? Mẹ kiếp!

Lại hàn huyên hai ba câu mới thôi, Đường Thiên Tứ hỏi có chuyện gì xảy ra, Đường Sinh cười khổ nói:

-… Bọn Đinh Hải Quân và Đàm Tiểu Ngũ gây ra chuyện kia giờ có sự thay đổi, náo loạn cả đại sứ quán, người ta gửi công hàm tới Bộ Ngoại giao, ngôi sao nữ bị kẻ gian ẩu đả, việc này làm sao đây?

Đường Thiên Tứ vừa nghe mày rậm cũng nhíu lại,

- Chỉ sợ có phiền toái thôi, ở bên đó phó thường vụ là lão Nhị nhà họ Vương - Vương Ngạn Khải.

Hả, lão Nhị nhà họ Vương à? Anh hai của Vương Ngạn Thận là Vương Ngạn Khải, chính là cha của Vương Xương… ồ trùng hợp như vậy à? Đinh Hải Quân lại rơi vào tay người ta rồi, làm thế nào chứ? Chuyện này mà nói to thì là to nói nhỏ thì là nhỏ, để xem bên đó người ta nói như thế nào thôi.

- Chú tứ, Bộ ngoại giao không có người của chúng ta sao?

Đường Sinh cũng không tin, lão Vương gia chính là phó thường vụ, vậy lão Đường gia ở đâu?

Đường Thiên tứ cười cười,

- Cháu cũng biết mà, trước hết không phải lúc thích hợp để hé lộ ra quan hệ giữa Đường gia và Đinh gia, Bộ trưởng có quan hệ gần gũi với chúng ta, nếu không cần thiết thì sẽ không tham gia vào chuyện của hai nhà Đinh Vương. Hôn nhân liên kết giữa hai nhà đó lại bị hủy, ở giữa có một số quan điểm không thể trộn lẫn.

Nghe chú Tứ nói vậy, trong lòng Đường Sinh còn có ngọn ngành, thật sự không được để Bộ trưởng phải lên tiếng, đây là giới hạn cuối cùng rồi.

Đường Sinh ra khỏi tòa nhà rồi vào xe của Đàm Bảo Chân, cô đang cùng Đồng Thiến Thiến nói chuyện,

- Thế nào? Chuyện của tôi giải quyết xong chưa?

- Cơ bản là được rồi, cô cứ chờ tin tức là được, tôi mới vừa nghe nói, chuyện ngày hôm qua mức độ nghiêm trọng đã tăng lên rồi.

Đường Sinh cười khổ.

- Có ý gì vậy? Cậu muốn nói tới bọn Đàm Tiểu Ngũ và Đinh Hải Quân? Không thể nào Tiểu Ngũ vừa mới gọi điện thoại cho tôi nói là thả người mà.

Trong lòng Đường Sinh cũng thấy rối rắm, chuyện Đàm Tiểu Ngũ ỷ thế của cha gã đã làm cho Đường Thiên Tứ có cách nhìn khác, có một số vấn đề chính trị rất mẫn cảm,

- Không phải nói mâu thuẫn giữa hai người bọn họ, là chuyện ngôi sao Hàn Quốc đã đem chuyện này nói với Đại sứ quán Đại Hàn Dân Quốc và họ đã gửi công hàm tới Bộ Ngoại giao chúng ta kháng nghị, yêu cầu xử lý nghiêm khắc hung thủ, vừa gian vừa đánh, việc này ảnh hưởng rất xấu.

Đàm Bảo Chân cùng Đồng Thiến Thiến đều trợn trắng, hai đôi mi thanh tú nhíu lại, trông thật là đẹp, mắt Đường Sinh liền sáng lên.

Cuối cùng Đàm Bảo Chân thở dài,

-… Việc này tôi còn thực sự không nhúng tay vào được, việc của Tiểu Ngũ tự khắc cậu ta sẽ đi nói với cha cậu ta.

Ý của cô ấy là sẽ không quản nữa, quản không được thì quản thế nào đây? Đều đã lên tới mức độ sự kiện ngoại giao rồi, cũng không tới phiên cô quản.

Đường Sinh nói:

- Không cần biết là thế nào, việc này cũng coi như chúng ta bị lôi kéo vào rồi, tôi còn phải cảm ơn cô Chân nữa, chúng ta cùng đi ăn cơm đi.

Kỳ thật là hắn đã hẹn gặp mặt với Dung nữ, ít nhất thì Đàm Bảo Chân cũng giúp đỡ thả Đinh Hải Quân, không đến mức làm cho mâu thuẫn của gia tộc càng lớn hơn.

Cho nên cùng nhau ngồi xuống làm quen, ăn cơm cùng nhau cũng là bình thường, con cháu các dòng họ tiếp xúc qua lại mà, đời thứ ba quan hệ nếu ai mà làm được nền móng đối với việc hưng thịnh của gia tộc trong tương lai có tác dụng rất quan trọng, về điểm này trong lòng Đường Sinh đã có cân nhắc.

Ở khách sạn thủ đô, Dung nữ chọn được một phòng lịch sự, đi cùng cô chính là Uông Sở Tình, các cô mấy ngày hôm nay đều ở cùng nhau.

Đường Sinh giới thiệu hai bên, tự nhiên không tránh khỏi bị Sở Tình véo cho một cái vào đùi ở phía dưới, lại thêm một người cô nữa sao? Cậu thật là lợi hại nha, về chuyện Đồng Thiến Thiến, Sở Tình cũng có nghe thấy chút, cụ thể cũng không biết rõ lắm, nhưng qua đánh giá quan sát thì phát hiện ra có vấn đề, có gian tình.

Dung nữ thì không so đo với sự trăng hoa của Đường Sinh, lúc này đang rất lo, bởi vì cô biết phó thường vụ Bộ ngoại giao là Vương Ngạn Khải.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK