Màn đêm bao trùm Cẩn Sinh Cung (Trung tâm thương mại Tiểu Giang Lăng), dưới ánh sáng bừng lên sự huy hoàng lộng lẫy, trong năm năm tới nó là tiêu chí xây dựng của Thành phố Giang Lăng, đây là một kiến trúc 12 tầng trong tương lai nó sẽ là vinh quang của Cẩn Sinh.
Sau tết những công ty thuê những mặt sàn nhỏ để kinh doanh sẽ không được ký tiếp hợp đồng nữa, đều phải tìm thuê chỗ khác, duy nhất chỉ có khách sạn là được giữ lại và cũng không thay đổi người quản lý, thực đơn lại rất phong phú ngoài ra các phòng cho khách thuê cũng bị huỷ bỏ.
Cổ Kim Tú lấy danh nghĩa của mình lặng lẽ mở một ‘Bát cực huyền thủ quán’ ở bên ngoài tầng trệt để kinh doanh, qua thời gian trang trí sửa chữa gấp rút cuối cùng vài hôm trước cũng đã xong, bên ngoài trang trí theo kiểu cổ xưa, nội thất bên trong cũng đơn giản sơ sài, toàn bộ đều được Đường Sinh ủng hộ, Cổ Kim Tú nói riêng với chồng Lý Vân Phong , Đường Sinh thật sự đã giúp vợ chồng mình rất nhiều.
Sau việc này Lý Vân Phong mời Đường Sinh và Mai Chước đi ăn cơm để cảm ơn nhưng họ đều từ chối, ví dụ như tiền thuê mặt bằng, tiền trang trí sửa chữa số tiền này toàn bộ đều do Đường Sinh ứng ra, Lý Vân Phong là một cảnh sát chính trực, gia cảnh lại nghèo khó lấy đâu ra tiền chứ? Nói như Đường Sinh Huyền thủ quán của anh chị kiếm được tiền thì trả cho hắn là được rồi, không kiếm được tiền thì coi như mở ra để chơi thôi, có chút tiền nhỏ như vậy đừng để tâm làm gì.
Từ sự việc này đã làm cho quan hệ giữa vợ chồng Lý Vân Phong và Đường Sinh càng trở nên thân thiết hơn, một cặp vợ chồng luôn trung thành với thành phố thực tế đã trở thành quân cờ trong tay Đường Sinh, Ninh Hân thì chẳng nói đến rồi chẳng khác gì nữ chủ nhân, Đoan Mộc cũng đang chính thức bị thu hút.
Huyền thủ quán bắt đầu kinh doanh rồi, cảnh sát Giang Lăng mang tới một bản hợp đồng huấn luyện nhiệm vụ đặc biệt rồi đưa cho Giám đốc Huyền thủ quán Cổ Kim Tú ký, thực tế là mua lại bí kíp Bát cực huyền thủ của ngừời nhà Lý Thị, ví dụ như là truyền lại cho hội viên những chiêu pháp đơn giản thì truyền cho đội viên cảnh sát tới huấn luyện những chiêu thức kỹ thuật hơn, nói cách khác là Huyền thủ quán trở thành căn cứ huấn luyện của cảnh sát.
Đường Sinh còn nói trêu Ninh Hân rằng mang luôn cả Miên chưởng thái cực ra để chia sẻ với mọi người? Đi xin quên góp tiền gì gì đấy, ngươi cũng có cần phải đi làm đâu, Ninh Hân chẳng buồn trả lời, có quá nhiều người biết Thái cực, chẳng có ai đến học cả nhưng Miên chưởng thái cực của Ninh thị là bí quyết không thể truyền, hơn nữa nếu không có đủ 12 năm võ công cơ bản thì không thể luyện thành Miên chưởng thái cực, chẳng có ai rỗi hơi đi học 12 năm võ công cơ bản để luyện Miên chưởng cả.
Đoan Mộc thật sự là một tay phá huyệt và điểm huyệt và cũng là người có kỹ nghệ tuyệt vời trong dân gian, nhưng tổ tiên dạy rằng, bí quyết không được truyền ra ngoài, con trai có thể truyền cho vợ, con gái có thể truyền cho chồng, bố mẹ có thể truyền cho con cái còn người khác thì không được truyền, hai phái võ công này cũng cần phải có võ công cơ bản, đừng nghĩ là hai ba năm có thể luyện thành.
Để thu hút được Đoan Mộc thực sự phải dùng đến chiêu thức đặc biệt là sau khi Ninh Hân phải lên Cơ quan báo chí Thành phố và Báo công an tỉnh phê duyệt thì mới được, vài ngày trước Đoan Mộc chính thức từ Cẩn Sinh xuống chuyển tới Đội cảnh sát Thành phố Giang Lăng nhận chức Trung đội phó đội cảnh sát Thành phố, giống như Vân Phong trên công việc hắn ta cũng là một chân khác của Ninh Hân, còn trong chuyện riêng thì hắn là vũ khí cúa Đường Sinh mà quan hệ này thì vô cùng bí mật.
Ban đêm sau khi ăn cơm xong, Dật Phong dẫn mọi người đến Huyền thủ quán chơi, Huyền thủ quán không hạn chế số lượng thành viên, Cổ Kim Tú bảo chồng chọn mấy người là con cháu nhà họ Lý xuất sắc một chút từ tỉnh lên, còn cô tự mình đảm nhiệm việc huấn luyện cảnh sát.
Khi mặc bộ trang phục võ thuật Bát cực đen trắng như có cảm giác là mình đã trở thành cao thủ võ lâm ấy, Đường Sinh, Quan Quan, Tiểu Bàn, Lục Tú Tú bọn họ đều thay trang phục võ thụât, nói về chân của những người mới tập lần đầu thì trong trung tâm đều có những cái đệm dày, Đường Sinh, Dật Phong, Tiểu Chu, Tiểu Nguỵ bốn người họ đùa nhau một lúc thì ngồi sang một bên rồi, Tiểu Chu cười nói :
- Không thể đấu trực tiếp với con gái được, nếu đánh người sẽ bị nóng lên đấy.
- Cậu dẫn Lục Tú Tú vào khách sạn chiến đấu đi, ở đây phí lời làm gì? Tiểu Nguỵ so với cậu còn đáng thương hơn mới đúng.
Khi Dật Phong nói vậy Tiểu Nguỵ buồn bã nói: “Chơi cùng các cậu mình cảm thấy tự ti lắm, đến tận bây giờ vẫn chưa có bạn gái đây này.
Tiểu Chu nói:
- Cậu chẳng phải muốn theo đuổi đèn xe của Đoan Mộc sao? Đôi mèo của cô ấy mỗi con đủ 5kg chưa? Chết tiệt, như thế sẽ đập vỡ mộng của người khác mất.
- Mình muốn theo đuổi thì nhiều rồi nhưng cũng phải xem người ta có để ý tới mình không chứ?Các cậu không xem cái chủ đề đó trên mạng của trường à? Trên đó chẳng đang nói là đèn xe đang yêu thầm con sói nào đó sao, trên QQ của cô ấy là anh hùng sói chạy nứơc rút trăm mét đó, tôi cũng chẳng có ý tưởng gì, còn xa vời lắm.
Tiểu Chu cười nói:
- Bọn con gái là phải mạnh dạn tấn công, sau khi tấn công đựơc thì cô ấy là của cậu rồi, trước đây Lục Tú Tú chẳng phải cũng rất coi thường tôi sao? Còn bây giờ cậu thử nhìn xem thế nào? Đối với Lão tử ta bảo sao nghe vậy đố dám nói nửa câu , Lão tử ta mà móc súng ra là dám bắn chết cô ấy ngay, làm đàn ông con trai thì phải oai phong hùng dũng như anh mày đây này, hiểu không hả?
- Đang khoác lác thì Lục Tú Tú ở bên cạnh hét
- Đồ con lợn chết tiệt này, lại đây làm bao cát cho ta.
- Uh, Tú Tú ta đến đây, được làm bao cát của nàng là quá hạnh phúc rồi.
- Tiểu Chu chạy lại cho người ta ngược đãi.
- Xì, đùa cái gì vậy, đúng là khoác lác không hơn không kém, cứ khoác lác đi, các cậu chưa biết hắn bị Lục Tú Tú làm cho thảm hại đến mức nào đâu.
Dật Phong tiếp lời Tiểu Nguỵ nói:
- Tên này có đến cầu xin tôi dạy hắn tráng tinh công gì đó à, còn nói sáng hôm qua xì rồi bị Tú Tú coi thường.
Đường Sinh cười sảng khoái:
- Thông thường thủ dâm nhiều quá dễ bị sớm. Xì á, tên đầu heo này lúc chưa cưa được Tú Tú mỗi ngày phải một lần.
Tiểu Nguỵ lúc này cũng chột dạ
- Hừ, Anh Sinh nếu thủ dâm nhiều thì sẽ sớm bị xì sao?
- Nhìn vẻ mặt hắn như vậy chắc cũng từng làm việc này rồi.
Dật Phong tỏ thái độ coi thường Tiểu Nguỵ
- Mẹ mày chứ, sau này tránh xa tao ra, còn làm cái trò ấy nữa, nếu muốn thì tìm gái mà làm chứ
Tiểu Nguỵ phản bác:
- Tôi là con người đấy, làm sao so sánh với súc vật được chứ? Anh Sinh, cái tên Dật Phong này sống theo kiểu súc vật, hôm kia còn đưa Tiểu Bàn ra cái góc phòng nồi hơi đằng sau khu nhà tầng đó làm bậy, đúng là không phải là con người mà, thanh thiên bạch nhật mà còn làm vậy đúng là thú tính mà.
- Hừ, Lão tử ta là anh hùng chân chính, cậu mới đúng là tên đầu heo mà? Suốt ngày chỉ khoác lác, tôi..
- Dật Phong chưa nói dứt câu thì ở bên kia cô nàng Tiểu Bàn đã gọi
- - Lý Dật Phong, lại đây mà học tập Tiểu Chu này, xem Tú Tú chà đạp hắn thế kia tôi nhìn mà đỏ cả mắt, cậu mau mau tới đây.
- Uh, Bà xã anh tới đây, em nhẹ tay chút nhé được không? Ngày nào cũng bị em hành hạ anh sợ mình lại thành thói quen mất, sau này mà không bị hành hạ lại khó chịu.
Đường Sinh và Tiểu Nguỵ ở đằng sau cười vang
- Tiểu Nguỵ cậu thấy chưa? Hai tên này đùa cái gì vậy? Nói đến anh mày đây này, Đường Cẩn cũng được mà Quan Quan cũng xong họ đều là những thục nữ tuyệt đối không đánh người con trai mà mình yêu đâu, giống như Tiểu Bàn bọn họ...
- Úi chà, anh nè, thục nữ thật sự đến rồi, em cũng lượn thôi, anh cứ từ từ mà đối phó nhé.
- Tiểu Nguỵ đột nhiên nhảy lên bỏ chạy.
Đường Sinh quay đầu lại thì nhìn thấy Đường Cẩn và Quan Quan đang đi tới, trên vai các cô ấy mỗi cô vác một cái gậy, Oái ! Không phải thế chứ?
- Đường Sinh à, em và Quan Quan muốn lấy anh làm bao cát, anh xem Tiểu Chu và Dật Phong tốt chưa kìa, người ta đỏ mắt muốn chết đây nè.
Nuốt nước miếng Đường Sinh trợn mắt nói:
- Tiểu Bàn và Tú Tú đều không dùng gậy đúng không? Luyện côn pháp bằng bao cát à?
- Đấy là họ ngốc, dùng tay và chân luyện thì sẽ làm đau mình đúng không? Cho nên em và Quan Quan đều luyện côn pháp, ngoan nào nằm xuống, em mượn cái mông dày thịt để luyện, anh tuấn tú thế này đánh sưng hết mặt mũi lên bọn em không nỡ lòng nào, Quan Quan cậu nói có đúng không?
Không đợi Quan Quan nói, Đường Sinh đứng lùi lại rồi bỏ chạy
- Chẳng ai bắt nạt người khác như thế đâu?
- Nếu mà còn không chạy thì không sống nổi.
Ngay lúc Đường Sinh bị Đường Cẩn và Quan Quan đuổi đánh thì Ninh Hân và Kim Tú đang ở bên trong tìm hiểu thêm về võ công của các cô ấy.
Nói đến mạnh nhất của ‘Bát cực huyền thủ’ mà gặp phải yếu nhất của ‘Thái cực miên chưởng’ thì quả thật buồn phiền, bản thân Cố Kim Tú so với Ninh Hân còn kém xa, cô ấy chắc chắn cũng biết rõ kể cả chồng cô ấy Lý Vân Phong có đấu với Ninh Hân cũng còn kém.
Hai cô ấy chủ yếu tìm hiểu về thí nghiệm sự thích ứng khi xảy ra sự việc, hai người đàn bà này làm việc với nhau rất tốt, Cổ Kim Tú xuất thân từ gia tộc võ nghệ , tính cách rất giang hồ, đối nhân xử thế rộng rãi, quả thật là nữ anh hùng hiếm gặp.
- Mới có vài hôm nay mà tôi cảm thấy mình thay đổi rất nhiều, các cơ bắp trở nên chắc chăn, các khớp tay khớp chân có thể quay 180 độ một cách dễ dàng, sức khoẻ thì khoẻ hơn nhiều gấp hai ba mươi lần trước kia, thật không thể tin nổi.
Ninh Hân gật đầu nói:
- Theo cách nói của Đại Liên Ni thì thể chất của chúng ta có thể khoẻ bằng 30% của cô ấy, cô ấy so với người bình thường gấp 97 lần vậy thì thể chất của chúng ta gấp 29 lần của người bình thường rồi, cách so sánh này thật là khủng khiếp, thực ra tôi cũng muốn hỏi ngươi xem thế cái phương diện kia cũng thay đổi đúng không ?
Cổ Kim Tú cũng biết cô ấy nói cái phương diện kia là chỉ cái gì và cười đau khổ gật đầu
- Sao vậy ngươi với tiểu Đường Sinh cũng phiền muộn à?
Quan hệ của Ninh Hân và Đường Sinh, Cổ Kim Tú cũng biết chỉ có điều không nói ra mà thôi
- Không phiền muộn mới lạ đấy, tôi bây giờ mới hiểu rõ Đại Liên Ni để cho mình dựa vào cách này để đánh bại, thể chất trở nên mạnh khỏe thì tự nhiên các mặt khác cũng trở nên khỏe mạnh hơn!.
Cổ Kim Tú nói.:
- Tôi bây giờ lại cảm thấy hối hận vì bị nhiễm gen biến dị, không phủ nhận là trở nên lợi lại hơn nhưng thiếu đi rất nhiều niềm vui, cứ lấy chuyện kia của vợ chồng tôi ra mà nói nhé, 20 phút nửa tiếng thăng hoa thì còn được đằng này toàn kéo dài vô thời hạn, ngay hôm kia tôi và Vân Phong làm đi làm lại đến 4, 5 tiếng mới tìm thấy cảm giác, Ninh Hân cô thử nói xem như thế có thảm hại không?
Ninh Hân cười một cách đau khổ nói:
- Đối với đàn ông mà nói đây là việc tốt, kéo dài mà không bị xì họ còn cầu mong, nhưng còn đối với phụ nữ mà nói thì đó là một sự dày vò, cái này cứ như là thuốc phiện ấy, tôi đang thấy hối hận rồi, ngươi còn có Vân Phong còn tôi chỉ có tên tiểu tử xấu xa kia, nhưng ngươi nói thế có quá khoác lác không? Làm gì đến 4, 5 tiếng chứ, tôi và Đường Sinh nhiều nhất cũng chỉ đến 1 tiếng thôi, thể chất của ngươi cũngcó khỏe hơn tôi đâu, đúng không?
- Có thể là do phương pháp của cánh đàn ông khác nhau? Tôi sẽ phải bảo Vân Phong học hỏi thêm Đường Sinh mới được, lần nào cũng mấy tiếng đồng hồ thì tôi chắc không muốn sống nữa.
Phù, Ninh Hân bật cười đấm vào Cổ Kim Tú và nói
- Cái này thì có gì đâu mà phải học hỏi chứ? Chẳng phải cũng chỉ có như thế sao?
- Ôi, thế thì cô không biết rồi, Vân Phong nhà tôi là một khúc gỗ vô cảm, lần nào cũng phải tắt đèn và cũng chẳng khởi động trước khi nhập cuộc, cứ lật mình là nhập cuộc luôn, tôi cũng đã nói anh ấy một vài lần rồi trong máy tính tôi cũng tải trộm AV về hy vọng anh ấy nhìn thấy sẽ thay đổi, nhưng mà chính vì chuyện này mà tôi bị giáo huấn cho một trận, vì vậy tôi mới nói là mỗi người sẽ có một cách hành xử riêng khác nhau, nguyên nhân là ở chỗ này.
Ninh Hân cũng thở dài,
- Mỗi người một vẻ, Vân Phong là loại đàn ông trọng tình, có thiếu một chút niềm vui thì cô cũng đừng buồn, cô nói tên tiểu tử xấu xa Đường Sinh kia, một ngày không biết có bao nhiêu cô gái vây quanh cô cũng biết mà? Nhưng tôi cũng chỉ có thể giả bộ không thấy thôi.
- Nhà nào cũng có những cái khó riêng, nhưng mà Ninh Hân tôi muốn hỏi cô một chuyện, côđịnh cả đời này sẽ sống như thế với Đường Sinh sao?
- Không như thế thì biết làm sao? Vứt bỏ tình cảm gì đó thì chưa nói đến, hai người chúng tôi như thế này làm gì có người đàn ông nào đến sau đây?
Cổ Kim Tú cười nói-
- Cũng đúng, nói đi cũng phải nói lại, con trai và con gái không giống nhau, không có nền tảng tình cảm thì từ bỏ thế nào cũng dễ?
- Chị Kim Tú, cái tuổi này rồi có mấy ai cho đi tình cảm thật sự của mình chứ? Hiện tại đâu đâu cũng thấy họ toàn vì danh lợi tiền tài danh vọng, khi con người thiếu đi hành vi thường ngày thì không làm được việc gì cả, Đường Sinh có cần tôi hay không thì cả đời này tôi cũng không tìm kiếm người đàn ông thứ hai đâu.
- Thực sự tôi cũng cảm thấy rất kỳ lạ, Đường Sinh cũng phải kém cô đến 7, 8 tuổi đấy chứ, thế mà cô lại yêu cậu ta? Tôi cứ nghĩ mãi mà không ra.
- Chính bản thân tôi cũng nghĩ không ra nữa, trong lúc mê muội thế nào lại để cho hắn bắt nạt chứ, mà trong tiềm thức lại không có ý phản kháng lại, tôi cũng không tin mình lại có thể nảy sinh tình cảm với một tên tiểu tử kém mình tám tuổi, nhưng mọi việc cứ như thế xảy ra.
Đường Sinh bị đuổi bắt muốn chốn cũng không được, không biết thế nào lại chạy vào bên trong nhưng không ngờ Ninh Hân và Cổ Kim Tú đang nói chuyện trong này.
- Cứu tôi với Ninh chính ủy, Đường Cẩn và Quan Quan muốn mang tôi ra làm bao cát để luyện côn pháp
- Hắn chạy nhanh ra đằng sau, không ngờ chân của Ninh Hân duỗi ra đập vào hắn, hắn bị mất thăng bằng liền kêu lên một tiếng rồi ngã sấp xuống, không chờ hắn ngồi dậy Ninh Hân đã nhẹ nhàng ngồi lên lưng hắn và nói
- Đường Cẩn tới đây tôi giữ cho muốn đánh hắn như thế nào?
Đường Cẩn và Quan Quan cười xông tới
- Xem ngươi còn muốn chạy nữa không? Tốt quá rồi, đánh cho hắn 20 gậy trước để trút giận vì đuổi hắn mệt quá đi mất.
Bọn họ tới người bên trái người bên phải bao vây hắn, một người ngồi một người quỳ lấy gậy trong tay đập xuống.
Cổ Kim Tú nhìn Ninh Hân ngạc nhiên
- Mọi người vui đùa đi, tôi không chơi cùng được.
- Đúng như lời của Ninh Hân nói bên cạnh Đường Sinh lúc nào cũng có rất nhiều mỹ nữ.
Sau một hồi trêu đùa nhau, Đường Cẩn và Quan Quan quấn lấy Ninh Hân đòi học Thái cực miên chưởng gì gì, nói là khi nào bị tên tiểu tử xấu xí đó bắt nạt thì đánh hắn.
Đêm đó bọn họ đều ở lại Cẩn Sinh cung, buổi sáng hôm sau Đường Cẩn và Quan Quan dậy sớm đi học rồi, còn Nhị Thế Tổ của chúng ta vẫn còn đang ngáy khò khò.
Khi 9 giờ Mai Chước đến gọi hắn dậy, chỉ nhìn thấy Đường Sinh nằm giơ bốn vó ở giữa giường mơ mộng, có bộ phận nào đó đang dựng đứng lên, tối qua hắn cứ như thế này ngủ cùng Đường Cẩn và Quan Quan sao? Không thể nào tưởng tượng được quan hệ của ba người bọn họ phức tạp như thế nào.
Mai Chước lại gần kéo chăn che lại cho hắn rồi nhẹ nhàng đẩy hắn
- Con quỷ lười, tỉnh dậy đi, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu rồi.
- Ừm, Chước à, bọn họ đi học hết rồi à? Ồ, buồn tè chết đi được, cô thương tôi thì thơm nó một cái hoặc … cũng được.
- Cút đi, cậu không biết xấu hổ à? Mai Chước xấu hổ và giận dữ vô cùng, nói là quan hệ với hắn gần gũi hơn, và cũng bị hắn hôn một trận rồi, nhưng mà mình cũng chưa chủ động bao giờ, cái đó của hắn trông đáng sợ chết đi được
- - Buồn tè quá rồi đúng không? Ngoan nào đi vào nhà vệ sinh giải quyết trước đi.
Lời nói dịu dàng của Mai Chước một nịnh hai nịnh, hôn một cái vào má hắn thì đã nịnh được hắn xuống giường rồi đẩy vào nhà vệ sinh còn mình thì đứng bên ngoài nhà vệ sinh báo cáo công việc
- Hoa Anh Hùng đã từ Phượng Thành trở về rồi, còn về việc thu hút Sở Hùng Đông vào Cẩn Sinh về cơ bản đã xong.
Đường Sinh ậm ừ đáp lại, một lát thì thấy xả nước nhưng không thấy hắn ra ngoài, Mai Chước cho rằng hắn đang làm bậy nên không kìm nổi nên xông vào xem, Oái Đường Sinh đang đứng ngẩn ngơ trước gương sờ chỗ này nắn chỗ kia, Mai Chước không kìm nổi xấu hổ nói
- Muốn chết à!