Ngày hôm sau, công ty Cẩn Sinh liền điều xe, phái hai người cùng Ngụy Hưng Quốc lên tỉnh thành, đi lo cho việc phẫu thuật cho vợ ông, ở tỉnh thành, có trưởng phòng Liễu sắp xếp người chạy đi quan hệ với bệnh viện, cùng ngày đã vào nhập viện, chuyện giải phẫu thì sắp xếp hai ngày sau tiến hành.
Mai Chước cũng đang chính thức đệ đơn xin từ chức thôi dạy ở trường trung học Giang Lăng, tuyên bố bước chân vào giới kinh doanh, cô biết mình phải đi con đường này rồi, mặc dù muốn cùng với tên cậu nhóc tồi lăn lộn cùng một chỗ cũng không rõ ràng, cô cũng muốn giành lấy tiếng nói, có rất nhiều học sinh chê cười mình, năm trước, trong lần các bạn học tụ hội lại, bị vài người chê cười xấu hổ vô cùng, người cần mặt mũi, cây cần vỏ, có đôi khi những thứ tranh giành đó chỉ là một câu nói.
Về phía trường học đối với chuyện nữ giáo viên xinh đẹp Mai Chước từ chức đương nhiên có giữ lại, nhân tài có bằng cấp cao như cô vậy, trường học cực kỳ thiếu.
Nhưng hiệu trưởng cũng đã ra mặt nói, chẳng có tác dụng gì, Mai Chước đã ký hợp đồng với Cẩn Sinh, không thể quay đầu được nữa.
Mặt khác, 5% cổ phần trong 100 triệu khiến cô khó mà không tiếp nhận được, năm triệu, cậu nhóc thối trực tiếp mua mình về công ty hắn, về sau không dốc sức cũng không được, còn về cái khác, hắn sẽ không bắt buộc mình chứ? Dường như hắn cũng không phải loại người như vậy.
Chủ yếu là bởi vì Mai Chước trong lòng có cảm tình tốt với Đường Sinh, thậm chí sẽ không hiểu vì sao lại khát khao mong đượcc cùng hắn có cái gì gì đó, vừa nghĩ tới cảm giác cổ quái đó, Mai Chước liền hoảng hốt, mỗi khi tự hỏi, tôi thật sự có tình cảm với một tên thiếu niên nhỏ hơn mình bảy tuổi?
Cũng chiều hôm đó, Mai Chước đi vào phòng học lớp11-1 mà mình làm chủ nhiệm hơn một năm tại trường trung học này, kìm nén để không rơi lệ, cố để giọng điệu bình thản hướng về các học sinh nói chuyện, nhưng các học sinh của lớp 11-1 này vẫn không chấp nhận được chuyện này là thật.
Đường Cẩn trong lòng hiểu được là chuyện gì xảy ra, chị Chước rốt cục bị tên nhóc tồi thuyết phục rồi, Quan Quan không biết nội tình, lệ tuôn ào ào.
Chu Tiểu Thường, Uông Triệu Quân, Viên Phi Dương, Chu Vĩnh Húc, Vạn Khải, Ninh manh, Bàn Tử Hà, Lục Tú Tú bọn họ đều rất buồn.
Nhưng ai cũng không thay đổi được chuyện này, trước giờ tan học, thầy giáo Trương dạy toán đi vào, tuyên bố nhậm chức chủ nhiệm của lớp11-1.
Còn có vài chuyện vụn vặt khác, Mai Chước sẽ tranh thủ thời gian đến trường học xử lý, đêm đó, cô dẫn La Sắc Sắc, Vương Tĩnh đến nhà mình, chủ yếu muốn giải thích một chút cho cha mẹ rõ tình huống, để họ không phải lo lắng, nhất là mẹ, ngày nào cũng ghép đôi cô với Sử Nghĩa Xương, phiền chết được, lần này mẹ danh chính ngôn thuận, giá trị con người của con gái bà giờ tăng gấp trăm lần, căn bản có thể khinh thường Sử Nghĩa Xương kia.
Đường Sinh tối nay ở nhà Đường Cẩn dùng cơm, Đường Cẩn dẫn Quan Quan trở về, dì Quan Quan đi tỉnh thành họp, trong nhà còn lại một mình cô, không dám ở một mình, vốn muốn kêu bạn học có quan hệ tốt đến nhà ở cùng mình, lại cảm thấy không tiện, sẽ bị họ biết thân phận của mình, liền cùng Đường Cẩn thương lượng, Đường Cẩn đang lo tìm không được cớ lôi kéo làm quen với cô ta, lần này tốt rồi.
Bởi vì lần trước Đường Sinh nói phải tiếp xúc với dì của Quan Quan là Quan Cẩn Du, Phó Chủ tịch thành phố, sao tiếp cận đây? Đương nhiên là thông qua cô cháu gái Quan Quan rồi, thân quen với Quan Quan rồi, có thể đến nhà Quan Cẩn Du, nếu có cái cớ tốt hơn như làm bộ là bạn trai của Quan Quan chẳng hạn, càng thuận tiên? Suy nghĩ một chút hay là thôi đi, mới là học sinh lớp 11 đã có bạn trai? Nhất định sẽ bị Quan Cẩn Du tống cổ ra ngoài.
Cơm chiều xong, ba người trở lại chỗ mấy người Đường Sinh bên này, Đường Cẩn và Quan Quan đều là học sinh giỏi, bài tập linh tinh bình thường ở trường học đã giải quyết xong rồi, về phần học ở nhà phải nhờ vào tự giác, hôm nay khác, Quan Quan phải ở đây qua đêm, không khí liền thay đổi.
- Không có gì vui, chị Sắc Sắc các chị ấy không biết mấy giờ thì về? Quan Quan, chúng ta kêu tên nhóc tồii ra chơi cờ đi?
- Tôi tán thành.
Quan Quan trong trẻo nhưng lạnh lùng, trên mặt lộ ra nét tươi cười, liếc nhìn Đường Sinh, hắn vội từ trên sô pha đứng lên.
- Cái kia... Tôi, ta đi buồng vệ sinh, hai người các ngươi chơi trước đi.
Đường Sinh cười gượng , chạy đi, sắp bị tra tấn rồi.
- Cho cậu năm phút đồng hồ, đại tiện cũng đủ đây? Nếu năm phút đồng hồ sau ra không được, cậu cẩn thận một chút.
Đường Cẩn mắt híp lại.
Đường Sinh khoát cánh tay, xem ra muốn trốn cũng trốn không xong, vệ sinh cũng đừng mong đi.
- Vậy, nhất định chơi cờ sao?
- Đúng vậy, hiện tại cực kỳ cảm thấy hứng thú với cờ tướng, cậu và Quan Quan đối trận, tớ giúp cậu a, khẳng định sẽ thắng, ồ.
Cậu giúp tớ? Đường Sinh mắt trợn trắng, cậu đem quân cờ toàn bộ giết sạch, cậu như vậy là giúp tớ? Tớ không cần.
- Ồ ồ ồ... đánh thì đánh đi, tuy nhiên, chúng ta hôm nay là thi đấu hữu nghị, không mang theo bất kỳ tiền đặt cược nào, được không?
Đường Cẩn bĩu môi, nhìn Quan Quan nháy mắt, cười hỏi cô
- Quan Quan cậu nói, một chút tiền đặt cược không mang theo, có nhàm chán hay không?
Quan Quan gật đầu
- Không phải sẽ nhàm chán, mà sẽ quá nhàm chán, chưa đánh đã mất hứng thú, một chút hứng thú cũng không lên.
- Đường Sinh, cậu nghe thấy chưa?
Đường Cẩn vèo cái, cười duyên
- Tiền đặt cược phải có, sao, cậu sợ thua Quan Quan à?
- Chẳng lẽ, tớ có thể thắng Quan Quan sao?
Đường Sinh hoài nghi điều này, hai ả này rõ ràng bày sẵn mưu trêu đùa mình.
Thở phù, thở phù, Đường Cẩn và Quan Quan cười nghiêng ngã, nhìn mặt hắn đầy cay đắng, cười lợi hại, Quan Quan rất ít khi nhìn thấy vẻ thong dong tự nhiên, quẫn trí của lớp phó Đường, trước kia từng thấy qua hắn nhiều lần biểu hiện ứng đối tự nhiên, nhưng hiện tại, không đề cập tới nên cũng thôi.
Sau khi bàn cờ được triển khai, Đường Cẩn liền dựa vào bên cạnh người hắn ngồi xuống, mông mới vừa dính ở trên sô pha, con xe của Đường Sinh thoát cái đã biến mất.
Đường Cẩn vô cùng thân thiết ôm lấy cánh tay hắn, cũng không ngại Quan Quan, dù sao cô ta đã biết, "Đường Sinh, đánh cuộc gì nha?
- Đánh cuộc gì? Tớ nghĩ đã.
Thời gian Đường Sinh suy nghĩ, một con 'Mã' lại không còn
- Tớ thua thì giữa trưa ngày mai mời khách.
- Woa, không hiếm lạ đâu, tớ mời cậu vẫn được, đánh cuộc cái khác đi, tỷ như cậu thua thì làm bao cát cho tớ và Quan Quan.
Đường Sinh khuôn mặt bổng co giật, không được, phải khóa hai tay Đường Cẩn lại, sau khi lại mất thêm một pháo, hắn liền nắm hai tay Đường Cẩn
- Ai ya, cậu chơi cờ thì chơi đi, nắm tay người ta làm cái gì?
Đường Cẩn chua ngoa, cô bắt đầu làm nũng.
Quan Quan lợi hại hơn, mã trực tiếp nhảy qua khiến 'Vào đầu pháo' của Đường Sinh bị xử lý
- Cái này có thể ăn luôn.
Ách, Đường Sinh trợn tròn mắt
- Từ từ, bạn Quan , mã, là đi ngày, con mã của cậu chạy thẳng tới a?
Quan Quan lại nói:
- Cái gì thẳng, và dựng đứng? Xe có thể thẳng một đường mà tới, Ngựa sao lại không được a? Cậu không biết xe bị Ngựa kéo tới sao?
Cô vừa nói, vừa ăn luôn con sĩ
- Tên này chặn đường, ăn trước đã.
Thở phù, Đường Cẩn cười vang lên
- Quan quan à, tớ yêu cậu chết mất, cậu thật tài tình a, hoá ra cậu so với tớ còn lợi hại hơn?
Đường Sinh trừng mắt xem xét bàn cờ, cũng không biết nên đi như thế nào
- Bạn Quan, có lầm hay không? Cô một lần đi hai bước a?
Quan Quan cầm lấy con mã của cô quơ quơ,
- Ai, Đường Sinh, đây là mã a, bốn chân, nó so với người đi mau hơn, hiểu không?
- Đã hiểu, hôm nay tớ được mở mang kiến thức, ngựa của tớ cũng có thể vì như vậy mà đi rồi?
Đường Sinh cũng nảy sinh ác độc, xấu tính nói.
Chỉ có điều tay hắn chậm nửa nhịp, Quan Quan đột nhiên bắn con pháo qua, trực tiếp bắn luôn con mã của hắn, Đường Sinh trợn tròn mắt.
- A, ngượng ghê, tớ đi dư một bước, lần này cậu cũng đi hai bước là không được rồi?
Quan Quan cười tên ngốc hắn.
Tớ đi bước này, tớ còn đi cái gì? Tớ còn có cái gì? Song xa song mã song pháo, bị Đường Cẩn ám sát một nửa, cậu lại một lúc đi hai bước ăn nhất pháo một con ngựa, tôi chỉ còn cái xe không và bốn binh sĩ, cái khác đến sông còn không qua được, trời ạ.
- Bạn Quan, chỉ cậu đi hai bước, nhưng pháo muốn ăn quân cờ cần phải tiếp một tá, cậu, như thế nào có thể trực tiếp ăn?
- Pháo của cậu là đi như vậy, của tớ so với cậu lợi hại hơn, không cần giá pháo, như thế nào, không phục à?
- Tớ, có thể phục sao?
Đường Sinh dở khóc dở cười,
- Quan Quan, cờ vua có quy tắc, đúng không? Phải theo quy tắc chứ.
Quan Quan lại cho con xe trực tiếp giết đến,
- Trực tiếp cho cậu kết quả, tính luôn, hi hi ha ha, ăn luôn lão quan nhi.
Đường Sinh sụp đổ,
- Ta hiểu rồi, đại sư tiêu chuẩn quốc gia cũng không phải là đối thủ của các cậu, tớ nhận thua làm bao cát, được không?
- Không thể a, trọng yếu nhất là trình độ, cậu phải kiên trì, phải giao tranh thôi, Đường Sinh, đừng chán ngán thất vọng.
- Cẩn Cẩn, cố không nổi a, lão quan nhi cũng không có, xe cũng không có, tớ không có quân cờ nào có thể qua sông.
Đường Sinh bi ai, cả đời này chơi cờ cũng chưa thê thảm như vậy, này nhị vị, tuyệt đối là cao thủ cấp tông sư.
Quan Quan lúc này đầy hứng khởi, giết giết giết, cuối cùng vỗ vỗ tay,
- Ồ, hoàn toàn thắng, mười sáu quân toàn bộ chết hết.
Đường Cẩn cười a,
- Thế nào? Đường Sinh, về sau còn dám bắt nạt tớ? Kính báo với cậu, lần sau tái phạm tớ sẽ chơi cờ.
Ba người cười vang, lúc này La Sắc Sắc và Mai Chước đã về, tiến vào vừa thấy bàn cờ vua, Mai Chước liền cười rộ lên.
- Chơi cờ, tốt quá, tôi và Đường Sinh đối trận, các bạn giúp đỡ xem địch liệu trận, hôm nay đánh cuộc lớn một chút a, được không?
Đường Sinh đứng lên, Đường Cẩn kéo không được hắn,
- Ngại quá, chị Chước, em đã bị Quan Quan giết không còn chút niềm tin nào.
- Không được chạy a, bắt lấy hắn, ba ván thắng hai, Đường Sinh, đừng bỏ cuộc, cậu còn cơ hội thay đổi mà.
Đường Sinh nhanh như chớp chạy vào phòng ngủ, vào cửa liền cởi quần,
- Ai chơi cờ? Vào đây, chúng ta lõa thể đi, như vậy mát mẻ.
Mấy cô đồng loạt quay đầu lại, thấy người nào đó trắng non, người này thật là lớn mật, Mai Chước và Quan Quan kinh hãi nói ra.
- Ta đi đánh chết cậu, lưu manh.
Đường Cẩn dở khóc dở cười, tuy nhiên cô biết tính tình Đường Sinh, không chuyện gì hắn không dám làm.
Mới vọt vào phòng ngủ muốn tìm Đường Sinh tính sổ, hắn sớm đợi ở cửa, duỗi tay ra ôm cô, tay còn lại đóng cửa rầm một cái.
- Cậu là đồ bại hoại a, sao dám cởi quần? Cậu không biết xấu hổ sao?
Đường Cẩn không có biện pháp gì với hắn.
- Không đâu, chỉ cởi với cậu một chút thân thể của tớ, ức hiếp tớ đủ rồi, để tớ hôn môi báo thù đi?
- Không cần, bại hoại, buông ra, ặc ặc ặc.
Đường Cẩn nhỏ giọng duyên dáng, nhưng miệng Đường Sinh đã gần kề.
Hôn thì hôn, phía bên dưới còn nổi cộm lên thứ gì đó, cậu cậu có hư không? Tay Đường Cẩn trượt xuống dưới, woa, cứng quá.
Đường Sinh ôm chặt cô, khi lưỡi hắn quấn duyện vào lưỡi, hướng về giường mà bước đi.
Khi hai người ngã lăn ra, Đường Cẩn thính tai, nghe được bên ngoài La Sắc Sắc đang nói lời giễu cợt chính mình.
- Tiểu Cẩn có thể là đối thủ của Đường Sinh? Không chừng hiện tại quần của cô bị lột mất rồi không chừng.
Đường Cẩn mặt đỏ rần, cắn vào đầu lưỡi của Đường Sinh, thoát khỏi nụ hôn của hắn,
- Để cho chị Sắc Sắc bọn họ giễu cợt, tớ đi ra ngoài đây.
- Không phải chứ? Lại phơi tớ thế này? Đường Cẩn, cứ như vậy sẽ làm tớ nghẹn héo đấy, biết không?
Đường Cẩn xấu hổ, một tay sờ nắn cái thứ đang cương cứng của hắn, tay còn lại nhẹ nhàng nâng niu,
- Không có việc gì, héo thì tớ cũng cùng với cậu.