Đường Sinh nhận điện thoại xong liền thay quần áo rồi đi, hai ngày nay chiếc Infinitive là do Ninh Hân lái, mỗi lần ra ngoài là Đường Sinh phải bắt taxi.
Hắn vừa đi, La Sắc Sắc liền vào phòng Đường Cẩn, lúc vừa rồi Đường Sinh nghe điện thoại, cô không dám bước ra ngoài, sợ La Sắc Sắc nhìn ra việc gì, thế nhưng khi La Sắc Sắc bước vào, sắc hồng trên má của cô vẫn chưa tan hết, nhìn theo ánh mắt của Sắc Sắc mà thấy chột dạ.
- Ai.. người đẹp Cẩn à, ở trước mặt chị thì khỏi phải xấu hổ, chuyện của em và hắn giấu ai thì được chứ không qua nổi mắt chị đâu.
- Cái gì cơ ạ…
Đường Cẩnphụng phịu đấm nhẹ cô ta một cái rồi ngồi xuống bên cạnh La Sắc Sắc, La Sắc Sắc vừa tắm xong chỉ mặc một chiếc áo ngủ mỏng tang, đến cả áo ngực cũng lười mặc, đôi gò đào vì vậy cứ run rinh, lúc nãy thật quá thuận lợi cho Đường Sinh mà!
Mẹ ơi? To chết được, lại còn nhú ra nữa chứ? Căn bản là bất chấp cả trọng lực, thật lạ thường…
Đường Cẩn không ghen tị mới là lạ, cơ thể của mình kém xa so với cô ấy, cái bánh bao dù có dậy thì thì xem cũng là bình thường, thậm chí cô đã từng nhìn trộm, trong lớp cô chỉ đứng sau lớp trưởng Ninh Manh, thử nghĩ mà xem chị cô ta Ninh Hân đầy đặn vậy, của cô ta bé mới là lạ.
Lúc này, lời của La Sắc Sắc không nghi ngờ gì đã chứng minh rằng vừa rồi cô ta đã đứng ngoài nghe trộm hết, Đường Cẩn xấu hổ:
- Chị thật xấu, nghe trộm à?
- Nào có đâu, là các người gây tiếng động lớn quá… cái tên tiểu tử thối đó rất biết ức hiếp người khác, em cần phải cẩn thận đó…
Đường Cẩn cắn răng gật đầu, hai con mắt sáng lên, thấp giọng hỏi:
- Chị Sắc Sắc à, em hỏi chị một câu, không được gạt em nhé…
- Ừ, em hỏi đi, chỉ cần chị biết, nhất định sẽ cho em một câu trả lời vừa ý nhất.
- Là…là cái “ấy” của đàn ông khi mà cương lên, nếukìm nén quá có bị liệt dương không?
Khi hỏi câu đó, cô ngượng muốn chết.
La Sắc Sắc thông minh, sắc sảo, hóa ra là vừa rồi Nhị Thế Tổ bịa ra như vậy để lường gạt cô gái ngây thơ trong trắng như bông tuyết Đường Cẩn? Thật tồi quá.
- Cái này phải nói sao nhỉ… Chị nói đơn giản nhé, khi người đàn ông có ý nghĩ xấu xa thì sẽ “ cương” lên, sau một lúc sẽ không sao cả, thậm chí cái việc em lo lắng bị liệt dương đó, căn bản cũng chẳng có vấn đề gì, những tên có tài phá phách chỉ thêu dệt ra những lời nói dối để lừa gạt những cô gái ngây thơ, lợi dụng sự thông cảm của họ để đượclợi, ai, không phải là tên Đường Sinh này đã dùng chiêu này với emchứ?
- Không, không có… đây là một thắc mắc khi emxem sách giới tính thôi, không phải là Đường Sinh…
Đường Cẩn làm sao có thể thừa nhận chứ?
Thực ra trong lòng La Sắc Sắc đã biết rõ, nhìn biểu hiện của cô là có thể đoán ra, nên cố ý hỏi như vậy, trong lòng cười thầm:
- Vậy thì tốt.
Đường Cẩn giấu bàn tay mềm mại trắng như phấn nơi sườn đùi, Đường Sinh tên háo sắc, anh hãy đợi mà đấy, hãy xem tôi có tha cho anh không nhé.
Còn như Nhị Thế Tổcủa chúng ta giờ này đã đến nơi hẹn với Ninh Hân, giờ phút này, cũng là lúc phố lên đèn rực rỡ.
Bên ngoài Ủy ban nhân dân quận có một nhà hàng lẩu gọi là “Hỷ Lai Thuận”, với hương cay tê dại đặc sắc, lúc cuối thu khách đông nườm nượp, buổi chiều Ninh Hân đã đặt một phòng riêng, là cha cô-Chủ tịch quậnNinh Thiên Hữu bảo muốn tìm Đường Sinh nói chuyện, ônglại gặp phải chuyện nhức đầu.
Ninh Hân đứng ngoài cửa nhà hàng chờ Đường Sinh, hắn vừa xuống taxi, Ninh Hân liền xuống cầu thang nghênh đón, nhìn tên thanh niên thanh lịch cao lớn này chẳng có lấy một chút sự ngây thơ, hắn lúc nào cũng tỏ ra vẻ ung dung thong thả, vẻ mặt thản nhiên, ánh mắt xa xăm như biển sao bát ngát.
Tình nhân trong mắt là Tây Thi, trong mắt Ninh Hân –hoa khôi cảnh sát của chúng ta thì Đường Sinh là Phan An (1), trong lòng cô, người tình bé nhỏ Đường Sinh là tuyệt nhất.
Đã từng gặp qua trưởng phòng Liễu, lòng của Ninh Hân cũng hiể được ít nhiều, trưởng phòng Liễu có vài lời nhỏ nhẹ kín đáo lộ ra sự quan tâm, thương yêu, thậm chí còn có cả sự thấu hiểu, mặc dù chưanói gì rõ ràng, nhưng cô đã để lại cho Ninh Hâncảm giác như vậy, Ninh Hân có một cái đầu rất thông minh, cô có thể cảm nhận được, trong mắt trưởng phòng Liễu cũng lộ ra vẻ yêu thích mình, không cần biết cô ta nghĩ gì về việc mình với Đường Sinh, nhưng không phản đối mình, chỉ điểm này, đã khiếnNinh Hân càng vững bụng, để lại trong cô một ấn tượng tốt đẹp về trưởng phòng Liễu, mẹ Đường Sinh thật tuyệt!
Mặt khác mấy ngày nay đi làm, cô cũng loáng thoáng nhìn thấy thái độ của lãnh đạo đối với cô bất bình thường, một điều quan tâm, hai điều tán thưởng, lúc thì khách khí, Cục trưởng Lưu Hán, người có quan hệ tốt nhất với cô lặng lẽ để lộ ra.
- Sự bổ nhiệm của cô lần này là do bí thư Đường gật đầu, bằng không bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật Bỉnh Trung đã chẳng kiên quyết như vậy, Ninh Hân cô được đấy.
Nói đến Lưu Hán, bàn luận chút, ông talà bạn học của Ninh Thiên Hữu, giữa hai người có mối thâm tình, theo lẽ thường đương nhiênquan tâm đến con gái của bạn.
Từ chỗ đó có thể thấy, quan hệ của mình với Đường Sinh đã bị “ Bí thư Đường” phát hiện? Chuyện đó làm sao Bí thư Lý không báo cáo cho được?
Mặc dù Bí thư Đường không thể nghĩ rằng cô và con trai của ông đang có mối quan hệ ngọt ngào, nhưng rõ ràng là có một sự kết giao nhất định?
Tất cả điều này, Ninh Hân đã từng suy nghĩ một cách cẩn thận, duy trì mối quan hệ như bây giờ với Đường Sinh, đối với Ninh gia mà nói có lợi vô cùng, về phần mình, cô cũng sẽ chẳng gây bất hòa với hắn, hôn thì cũng đã hôn rồi, còn có thể tiến triển thêm, bất hòa là không thể…
Dưới ánh đèn rực rỡ trước cửa nhà hàng, Đường Sinh liếc mắt nhìn đôi chân thon dài của ngọc nữ, Ninh Hân vẫn phong cách ăn mặc khiêu gợi ấy, đường cong của cô quả thật mê người, không giả bộ…, cái vẻ đẹp lạnh lùng vàhình dáng như tiên nữnày đem đến cho người ta một cảm giác thần thánh không thể khinh nhờn, đôi mắt đẹp sáng quắc như sao, xuyên thấu tâm can người khácnhư một thanh đao Phong Hàn.
Đường Sinh dấy lên trong lòng một niềm kiêu ngạo, đây là một đại biểu xuất sắc cho Ninh Thị thái cực Miên Chưởng, là nữ anh hùng có thể chặt bỏ đầu của mãnh hổ, các nam nhân xấu xa, các ngươi có thế nhìn trộm cô một cách vọng tưởng và tự sướng, nhưng đời này của các ngươi đừng mong có thể động đến sợi lông chân của cô.
Cô ấy, là của Đường Thiếu gia ta đây… Thiếu gia tađây không phải vọng tưởng hay là nghĩ đến cô rồi tự sướng, chỉ cần tamuốn, là có thể làm gì cô ấy cũng được…
- Sao lại đứng đây chờ tôi? Bác Ninh đâu?
Đường Sinh đón Ninh Hân:
- Hân tỷ, chị ngày càng xinh đẹp.
Ninh Hânkhông để tâm, liếcmắt nhìnxung quanh một cái, thấp giọng nói
- Cần cậu khen sao? Vốn dĩ đã đẹp rồi, vết thương của cậusao rồi?
- Đúng…Hân tỷ của tôi là mĩ nhân số một dưới trời đất này, ai, vết thương đã khỏi rồi, thế nhưng để lại một vết sẹo, không đối diện với người khác được.
- Phi… Bộ cậuđịnh không mặc quần áo à, có làm sao chứ? Sẹo ở trên mông, sẽ không dễ dàng lộ ra.
Đường Sinh trợn mắt tức giận
- Sẽ có một ngày tôi sẽ bày ra cái dương vật tấn công thị giác của cô, đúng không?
Ninh Hân che miệng cười, ánh mắt không giấu nổi sự ngượng ngùng:
- Có muốn tôi gọi thợ chụp ảnh đến chụp cho cậumột bức chân dung không?
- Đương nhiên, tốt nhất là một nữ nhiếp ảnh, tôikhẳng định khi ra trận sẽ phát huy được sự xuất sắc, oai hùng,tài hoabộc lộ, vểnh lên cao độ, oáí…
- Làm thịt ngươi này, tên khốn…Mau vào trong đi, hai ngày nay ba của tôi buồn lắm, bất đồng ý kiến với Bí thư quận ủy Triệu.
Ninh Hân nói đại thể tình hình, quan tâm tới vấn đề tổ chứclạinhà máy Ổ Trục, tư tưởng không thể thống nhất, có nhiều luồng ý kiến.
Đôi lông mày kiếm của Đường Sinh nhíu lại, vừa đi vừa cố nhớ lại, trong kiếp đó hắn cũng có ấn tượng với vài vị lãnh đạo của thành phố, bởi vì Đường Dục kết oán thâm thù vói Ủy ban nhân dân quận, một mực đối lập, mình liền tham dự vào, vì vậy, rất rõ vài vị lãnh đạo.
Viên bí thư quận ủy Triệu là nhiệm kì cuối cùng, tuổi tác cũng đã cao, tám năm thay đổi nhiệm kì chắc chắn ông đã bị tụt xuống tuyến hai, theo lý mà nói, hiện tại ông chẳng tranh chấp với Ninh chủ tịch “trẻ tuổi” làm gì, sự bất đồng quan điểm lần này, sợ rằng không đơn giản.
- Còn có sự tình gì khác không?
Đường Sinh tiếp tục lục lọi lại trí nhớ, bí thư Triệu, bí thư Triệu… Đúng rồi, họ Triệu kia có một tình nhân, hình như là nhân viên của tòa soạn, người biết chuyện này không nhiều, đây là trong tình huống bí báchĐường Tam Thảiphát hiệnra, cũng là do hắn ta vốn để ý Triệu bí thư, những điều này mặc dù là hồi ức của kiếp trước, nhưng Đường Sinh vẫn nhớ mang máng…
Ninh Hân cũng vậy, vừa đi vừa nhỏ giọng nói :
- Còn nhớ cái cô lên giường cùng Phó chủ tịch thành phố Lưu không? Chính là cô ta, không chịu nói điều gì, để sờ gáy cô ta, đội đặc công của chúng tôi đã có thêm những thu hoạch mới mẻ, phát hiện ra cô ta có một chị gái…
Sau đó càng ghé sát tai hắn nói thêm vài câu, vừa hay trùng khớp với những kí ức của Đường Sinh, Đường Sinh bất giác gật đầu, nảy ra ý hay.
Sau đó ghé sát tai Ninh Hân nói vài câu, mặt Ninh Hân hơi ửng đỏ, khẽ gắt và lườm yêu hắn một cái:
- Cậu tệ thật…
Đường Sinh không cho là vậy quay sang nói:
- Tôi tệ cái gì? Đời tư của vị quan nào không hấp dẫn, trách ai cơ chứ? Chị nói đi, hai chị em nhà nọ đã làm rồi đó, kiên quyết khiến cho Phó chủ tịch thành phố Lưu và bí thư Triệu thành “Người ngoài biến thành anh em đồng hao” (2), tôi thực khâm phục họ…
.
- Chết đi…
Ninh Hân không nhịn được cười, nói:
- Hai cô gái họ Trần này cũng thật có bản lĩnh.
Hai chị em họ Trần trong lời cô là tình nhân của Phó chủ tịch Lưu cùng với bí thư quận ủy Triệu, một người là Trần Quỳnh, một người là Trần Tú.
Cùng với Ninh Thiên Hữu, bữa cơm của Ninh Hân phải mất đến gần nửa tiếng, chủ đề chủ yếu là về nhà máy Ổ Trục.
- ….Cậu Sinh, quan trường có một số việc rất khó nghĩ, khônglập trường cũng như nguyên tắc, một chỉ liên quan đến ham muốn riêng tư, thật đáng sợ…
Ninh Thiên Hữu cảmthan nói, ám chỉ Bí thư quận ủy Triệu lần này đã đánh mất nguyên tắc cũng như lập trường, ôngsẽ không nói rõ, đây là việc của Ninh Hân.
Đường Sinh đương nhiên biết rõ, chắc bác Ninhnày nghĩ rằng mình sẽ báo cáo sự tình này với “Bí thư Đường”? Cho nên mới âm thầm chỉ điểm mình, hắn nghĩ ngợi, rồi đáp:
-… Bác ạ, chuyện này trước hết bác nên có chút động tĩnh, có sự tranh luận rồi mới có sự quan tâm chú ý.
Con ngươi Ninh Thiên Hữu sáng lên, thầm nghĩ, không phải là ta không muốn chỉnh, cấp trên không ai ủng hộ ta thì chỉnh cái gì? Thế nhưng có lời này của ngươi ta yên tâm rồi, lần này tacó động tĩnh gì, cấp trên Bí thư Đường đồng ý phát chỉ thị, thì Bí thư quận ủy Triệu cũng phải nén giận thôi.
- Ừ… là muốn chỉnh đốn vài điều, quốc khánh cũng qua rồi, mùa đông cũng đến rồi, ngõ Lão Đường nhất định phải dỡbỏ …
Giờ phút đó, Ninh Thiên Hữu đánh mắt sang phía con gái, thấy cô hơi cúi đầu, đã quyết tâm, ông sẽ không nghĩ thêm gì về mối quan hệ giữa con gái và Đường Sinh nữa, có thể nghĩ gì nữa chứ? Một ngưới đã hai lăm tuổi rồi, một thanh niên mới mười bảy học lớp 11, bọn họ có thể có quan hệ gì?
Nếu ông Ninh mà biết con gái của mình bị tên khốn trước mặt mình hôn rồi, không biết vẻ mặt ông sẽ như thế nào?
Cơm xong, Ninh Hân lái xe đưa cha về, kì thực đường cũng gần vài bước là đến, tới cửa Ninh Thiên Hữu xuống xe, để Ninh Hân đưa Đường Sinh về, chiếc Infinitive lại lăn bánh lần nữa, tốc độ rất chậm, Ninh Hân nhỏ giọng nói:
- Đường Sinh, tôi muốn chuyển chổ ở.
- Tốt… tôi muốn một chìa khóa, hì…
Đường Sinh hưng phấn, thời khắc ở chung của chúng ta bắt đầu.
- Tốt cái gì chứ, phòng vẫn chưa thuê, tôi đang suy nghĩ nên thuê phòng nào đây…
Vừa nói, vừa trộm liếc mắt nhìn Đường Sinh
Đường Sinh thông minh, lập tức tiếp lời
- Ai, Hân tỷ, vậy thuê Giang Giáo viên đi? Ban công gần với biển.
- Gần cái đầu cậuấy? Thế tôi mới không thuê chỗ ấy chứ…
Ninh Hân đỏ mặt, không nói gì, mỉm cười, không thuê chỗ ấy sao?
Không thuê mới là lạ, bây giờ hỏi Đường Sinh thuê ở đâu, không phải là muốn nghe ý kiến của hắn sao? Đường Sinh chỉ mỉm cười không nói.
(1) Phan An còn có tên là Phan Nhạc (潘岳), là người Hà Nam sống vào thời Tây Tấn, tên chữ là An Nhân (安仁), biệt hiệu là Đàn Nô (檀奴). Đây là một kỳ nhân của lịch sử Trung Quốc cổ đại, sở hữu một tư dung đã tốt, tinh thần thêm đẹp (姿容既好,神情亦佳:tư dung ký hảo, tinh thần diệc giai), vì thế trong dân gian có câu: “mặt tựa Phan An” (貌比潘安:mạo tỷ Phan An). Ông được xếp vào hàng những mỹ nam nổi tiếng nhất của Trung Quốc. Thời trẻ, Phan An có lần cưỡi xe ra ngoài thành Lạc Dương chơi, lúc ấy có rất nhiều phụ nữ luống tuổi sau khi gặp đều bất giác quay đầu lại nhìn, thậm chí có người si mê đã chạy đuổi theo. Do vậy, Phan An sợ đến mức thường không dám ra ngoài cửa. Có nhiều cô gái đang tuổi hoa niên cảm thấy khó có cơ hội được gần gũi, bèn ném quả vào xe của chàng, cứ mỗi lần trở về thì xe của chàng cũng đầy những quả chín, vì vậy mà trong dân gian thường nói “ném quả đầy xe”. Sau này, biệt hiệu “Đàn Nô” (檀奴) hay “Đàn Lang” (檀郎) sử dụng trong văn học cũng đã trở thành từ ngữ dùng để gọi một chàng trai nào đó được xem là tuấn tú.
Không những là một người có diện mạo đẹp, mà từ nhỏ Phan Nhạc đã lộ rõ tài năng văn chương thiên phú, được người trong làng gọi là kỳ đồng. Vào năm chàng 12 tuổi, một lần Tấn Võ Đế Tư Mã Viêm nhân lúc cao hứng đã ra lệnh cho mọi người viết văn thơ, kết quả là tác phẩm của Phan An là bài hay nhất. Sau mười năm nhàn nhã với thơ phú, Phan Nhạc cuối cùng cũng đã được thu dụng làm quan, giữ chức huyện thái lệnh huyện Hà Dương. Từ đó về sau, con đường làm quan của chàng luôn không được suôn sẻ mà có lúc thăng lúc giáng, mãi đến năm Nguyên Khang thứ sáu (296), chàng mới trở về Lạc Dương nhậm chức Kinh quan.
Lúc này, quyền lực chính trường rơi vào tay của hoàng hậu Giả Nam Phong. Giả Nam Phong đã phái một quan nhân dưới trướng của mình chuốc cho thái tử uống say rồi bắt Phan Nhạc viết một bài văn tế thần, đồng thời bắt thái tử sao chép lại. Thái tử do uống say nên thần trí không được minh mẫn, đành viết bừa một lúc. Sau khi nhận bài văn của thái tử xong, Phan Nhạc lại sửa một vài nét chữ, biến nó thành một bài văn có ý phản nghịch, khiến thái tử phải bị phế truất, mẹ đẻ của thái tử bị bức tử. Tuy không phải là người lập ra kế hoạch phế truất thái tử, nhưng rõ ràng Phan Nhạc lại là người có vai trò làm khuấy động nên âm mưu này, do vậy, tuy gian kế đã thành công nhưng chàng cũng không được yên. Sau khi thái tử mất, Triệu vương Tư Mã Luân lấy cớ báo thù bèn dấy cơn binh biến và tấn công vào cung, dẹp bè đảng của Giả hậu. Trước đấy, Phan Nhạc đã từng đắc tội với người bạn của Triệu vương nên sau cuộc loạn Bát vương, Triệu vương Tư Mã Luân vừa đoạt được chính quyền đã lập tức ra lệnh bắt Phan Nhạc và phán định hình phạt tru di tam tộc.
Trong cuộc sống, Phan Nhạc là một người rất tốt. Đính hôn từ năm hơn mười tuổi, đối với người vợ kết tóc xe tơ họ Dương, chàng rất mực chung tình. Dương thị mất năm Nguyên Khang thứ 8 (298) khiến Phan Nhạc đau buồn triền miên, viết nên những bài từ điếu vong chứa đầy tình cảm son sắt keo sơn, và đây cũng chính là những bài hay nổi tiếng trong mảng đề tài này.
(2) Anh em đồng hao: anh em cột chèo, tức những người làm rể trong cùng một gia đình