Khi mấy tay cảnh sát xông vào nhà, không khí đột ngột thay đổi, vốn dĩ trước đó chỉ là sự lo lắng, bây giờ đã trở thành sự thật rồi.
Nghê lão gia đã nghỉ hưu lâu rồi, năm đó cũng chẳng phải là cán bộ nắm chức vụ chủ chốt, vì thế mà không mấy đọng lại trong trí nhớ của mọi người, cho đến nay đám cảnh sát này nào có ai biết tới ông, lại nói người ta đến chấp hành công vụ, có lệnh của cấp trên, ai dám gây trở ngại?
Mặt khác Nghê Yến cũng là cán bộ chính pháp, còn là Cục phó, sớm bị Cục công an bắt đi như vậy, cũng có chút không hợp tình, theo trình tự mà nói, nên là Ủy ban kỷ luật trước hết phải điều tra ra được kết quả, giao lên cho Đảng ủy nghiên cứu đưa ra quyết định, tình huống có thể giao cho Viện kiểm sát phê duyệt, suy cho cùng là do cơ quan công an chấp hành, tiến hành một loạt những điều tra lấy chứng cớ, sau cùng mới đưa ra pháp luật.
Hiện tại xem ra rất nhiều trình tự đã bị bỏ qua, vị đội trưởng đi đầu lạnh lùng nói:
- Nghê Yến có ở đây không? Cần cô hợp tác điều tra.
Chỉ với cái cớ hợp tác điểu tra mà bắt người ta đi? Nghê Yến cũng không phải là người dễ bắt nạt, cô hiểu pháp luật, từ phòng ngủ đi ra, nhìn mấy tên cảnh sát một cái, nói với tên cảnh sát trung niên dẫn đầu:
- Có thể đưa tôi đi, cái cớ hợp tác điều tra không được, hiện tại tôi vẫn còn là cán bộ tư pháp của chính phủ, được đãi ngộ theo cấp Cục phó, không có sự phê duyệt của cấp Đảng ủy, các anh không có quyền bắt tôi đi.
Sớm đã dự liệu được Nghê Yến sẽ nói như vậy, tên cảnh sát trung niên rút từ đâu đó ra một tờ lệnh bắt:
- Đây là lệnh được phê chuẩn của thành ủy, cô xem đi, nếu như không có vấn đề gì thì kí tên đi, cô là Phó chánh án Tòa án nhân dân Trung cấp, chúng tôi giữ thể diện cho cô, sẽ không xích tay cô.
Nghê Yến mặt cắt không còn giọt máu, tay run run nhận lấy tờ lệnh bắt nhìn qua một cái, trong nháy mắt tâm trạng u uất, tựa hồ rơi vào vực sâu.
Vinh Lệ Hoa cùng Vinh lão tứ trợn tròn mắt, thế nhưng bọn họ bất lực, cũng không thể chống cự người thi hành công vụ, mặc dù bọn họ nghi ngờ những việc này đều là do sự thúc đẩy của một thế lực phi pháp, thế nhưng người ta dựa vào cơ quan lực lượng chấp hành pháp luật, không ai có thể ngăn được.
Những vụ án oan sai từ đâu mà có? Chính là lũ sâu bọ ẩn nấp sau đội ngũ chấp hành pháp luật, lợi dụng lực lượng pháp luật để tạo ra.
- Không được bắt mẹ tôi đi, mẹ tôi là người tốt.
Vinh Tử Tử bật khóc, tiến tới ôm chặt lấy mẹ, đột nhiên, bầu trời trong nhà dường như sụp đổ, đầu tiên là phụ thân bị Ủy ban Kỷ luật mời đi, bây giờ lại là mẹ bị cảnh sát bắt đi, đây đúng là họa vô đơn chí.
Vinh gia không có mấy ảnh hưởng trong quan trường, ảnh hưởng của họ tựa hồ như chỉ một chút là đã đủ lau sạch, không có người nào đứng lên thay Phó chủ tịch thành phố Vinh nói lời nào.
Bàn tay vô hình to lớn kia bẻ gãy và nghiền nát tất cả, ở Trường Sơn, không có bất cứ lực lượng nào có thể cản trở được nó. Lực lượng tuyệt đối sản sinh dưới trướng quyền uy tuyệt đối, không cho phép người ta chống cự, có chống cự cũng vô ích, chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng.
- Mẹ không có chuyện gì đâu, Tử Tử con phải nghe lời ông bà ngoại.
Lúc nói những lời này, Nghê Yến không kìm được nước mắt.
Ninh Manh cũng đứng một bên kéo Nghê Yến, nói với tên công an trung niên kia:
- Mợ của tôi là một vì quan tòa tốt có tiếng, vì sao lại bắt cô ấy?
- Cô bé, có vài chuyện cháu không hiểu, nhưng mợ của cháu hiểu, người lớn trong nhà cháu ai cũng hiểu, chúng ta là cơ quan chấp pháp, sẽ không đổ oan cho người tốt, cũng như không để người xấu chạy thoát, nếu như mợ của cháu vượt qua được khảo nghiệm, sẽ sớm được trở về nhà, đừng lo lắng.
- Mợ tôi vốn là người tốt, cô ấy nhất định không có chuyện gì, các người có bắt cũng phải thả ra thôi,
Rốt cục cũng là đứa nhỏ, không biết được sự hiểm ác ẩn chứa bên trong, Nghê Yến biết, một khi mình đã chui vào thì còn có thể hi vọng bình yên vô sự đi ra sao? Trừ phi bán đứng chồng và linh hồn.
Ninh Hân tiến vào hỏi chuyện gì, không ai để ý tới cô, cô lại gần xem xét tờ lệnh bắt trong tay mợ, trên đó là con dấu lớn đỏ chót của Viện Kiểm sát thành phố Trường Sơn, trong lòng tự nhủ xong rồi, đúng là lệnh, đối phương quả thực dựa vào lực lượng chấp pháp để phá kế hoạch của bọn họ.
Trong khoảng khắc này, Ninh Hân vô cùng kích động, nhưng dù sao cô cũng xuất thân là cảnh sát, quan niệm về qui định pháp luật đã thấm sâu trong máu thịt, vì thế cô không nảy sinh ra ý nghĩ chống lại pháp luật, mặc dù trường hợp như thế này rơi vào chính bản thân cô, thế nhưng cũng không thể có những hành vi phản nghịch, chỉ có thể tin tưởng rằng tổ chức sẽ cho mình một đãi ngộ công bình, đây là giác ngộ của Đảng viên cũng như công chức chấp pháp, là nguyên tắc tối thiểu.
Nghê lão cũng đứng lên, hai con rể của Nghê gia vẫn giữ im lặng cũng có chút bi phẫn, một trái một phải đỡ Nghê lão:
- Đi đi, Yên nhi, ba tin rằng pháp luật công bằng, nếu như có chút gì sai trái, không công bằng xảy ra cho con, ta sẽ đem cái mạng già này đến Hội đồng nhân dân Trường Sơn đòi lại công bằng về cho con.
Hội nghị thường vụ của hội đồng nhân dân là cơ quan giám sát chấp pháp.
Trên thực tế chỉ là giám sát về bề ngoài, có một số chuyện còn không phải là do miệng của người cầm quyền định đoạt sao? Lấy nhiều tài liệu ra làm chứng cớ, rất có sức thuyết phục, hơn nữa có rất nhiều vụ án kiểu như vậy có muốn lật lại cũng không lật lại được, bằng chứng như núi khó lòng cho người ta lật lại.
Một chút bằng chứng ở đây là đến từ đâu? Trong lòng Nghê Yến biết rõ, chính là lạm dụng hình phạt để bức cung, dẫu xương cốt có cứng rắn cũng khó lòng chịu được.
Ở Trường Sơn, có một số người chấp pháp không theo quy định thẩm vấn bình thường, họ luân phiên cắt lượt hai mươi tư giờ hầu hạ người ta, người ta có thể chịu được bao lâu?
Cả nhà lúc này vô cùng bi thương, Vinh Lệ Hoa liếc mắt nhìn đặc công chi đội, chính ủy Ninh Hân, tiếc là nơi này là Trường Sơn, không phải là Giang Lăng, Ninh Hân thực rất muốn nhúng tay vào, suy cho cùng thì cô cũng có một thân phận đặc thù khác, thế nhưng sau khi suy nghĩ thật nhanh chóng, cô từ bỏ ý định này, Không phải tiểu tình nhân đang ở bên cô sao? Hắn vốn suy nghĩ chu đáo, sao lại có thể để người khác bắt nạt người thân của cô?
Ninh Hân đến bên mẹ nắm lấy tay mẹ, khẽ lắc đầu, nhỏ giọng nói:
- Mẹ, Đường Sinh ở bên ngoài, xem hắn làm thế nào.
Nghê lão ngồi trên chiếc sô pha chỉ biết cúi đầu rơi lệ, đôi mắt già nua nhìn theo con gái, ông run rẩy muốn phản kháng, thế nhưng bất lực.
Theo cảnh sát đi ra tới ngoài vườn, cả nhà trừ Nghê lão tất cả đều theo ra, tựa như muốn đưa tiễn Nghê Yến.
Lúc này, tại cái sân nhỏ kiểu tứ hợp viện (1) tên thiếu niên anh tuấn Đường Sinh đang một tay thọc túi quần lượn đi lượn lại, tay phải đặt chiếc điện thoại bên tai, hắn đang tán gẫu cùng ai đó, nói thật, trong bầu không khí này, quả thật không được hợp cho lắm.
- Ồ… hình như là cán bộ lãnh thành thành phố Trường Sơn, bên trong chỉ là cái sân nhỏ kiểu tứ hợp viện, là phố gì nhỉ, đúng rồi, chính là nó.
Đường Sinh nói xong liền gác máy, quay đầu lại nhìn, bảy tám tay cảnh sát đang vây lấy Nghê Yến mặt đẫm lệ đưa ra ngoài, theo sau là người nhà, Vinh Lệ Hoa cũng hai mắt đẫm lệ, bên trái bên phải là Ninh Manh và Vinh Tử Tử, nam nhi như Vinh lão tứ cũng mắt đỏ hoe, ông đứng cùng với Ninh Hân, sau đó là con rể cả, con rể thứ hai đỡ Nghê lão, cảnh này đủ khiến người ta thấy rối bời tâm trí.
Cửa của tiểu tứ hợp viện mở toang để đọc sách, đứng ở cửa là Trần tỷ, cho đến nay Trần tỷ vẫn mặc một bộ trang phục sẫm màu, dáng người yểu điệu, xinh đẹp nhưng mạnh mẽ, hai má lúm đồng tiền lạnh như băng. Mặc dù tiết trời rất lạnh, thế nhưng Trần tỷ vẫn không cài vạt áo, bên trong chiếc áo sẫm màu là một bộ ngực đầy đặn, đương nhiên là không phải cô vì muốn khoe bộ ngực của mình, chỉ là tiện cho việc rút súng, bởi vì dưới nách trái có bao súng bạc chuyên dụng cho việc giữ một khẩu súng lục được chế tạo một cách tinh xảo với chín viên đạn.
- Ôi, trường hợp nghiêm trọng như vậy? Không sợ làm người ta sợ chết khiếp sao? Mợ ba, chuyện này là như thế nào?
Đường Sinh vẫn cười.
Vị cảnh sát trung niên đã chuẩn bị xua Đường Sinh ra để tiếp tục đi, thế nhưng nghe thấy trong lời hắn có ngữ khí khiêu khích, ánh mắt không khỏi chuyển thành hung dữ, nhìn chằm chằm hắn.
Đường Sinh căn bản không nhìn ông ta, mà ngăn Nghê Yến lại, hắn hỏi như vậy, khuôn mặt Nghê Yến càng thêm thảm, cười gượng gạo không nói gì.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Nghê Yến và Đường Sinh, tên cảnh sát trung niên còn chưa phát tác, vẫn thể hiện vẻ mặt cần phải phá án, không thể để lại ấn tượng không tốt ỷ thế hiếp người đối với dân chúng, thế nhưng khi hắn tới trước cửa sân, Trần tỷ liền giơ tay lên.
- Chờ chút, nếu muốn đưa bất cứ ai từ cái vườn này ra, các người làm không được đâu, nếu như các người rời đi một mình, thì có thể.
- Ai, cô là ai? Cô định phản à? Định gây trở ngại cho người thi hành công vụ à? Chúng tôi đến bắt người là có lệnh, tránh đường.
Trần tỷ đứng giữa cửa, lạnh lùng chỉ tay về phía Đường Sinh:
- Hãy nói chuyện với cậu ta đi, cậu ta để các ông đi, thì các ông hãy đi.
Mấy tên cảnh sát tức giận, một người trong số đó nói:
- Đội trưởng, phí lời với bọn họ làm gì? Bắt chúng lại là được rồi, muốn phản sao?
- Đúng, bọn họ đang toan tính cái gì chứ? Lại dám phản kháng lại cơ quan chấp pháp? Hóa ra vẻ kiêu ngạo của Vinh Quốc Hoa không phải là giả?
Cái tên đội trưởng kia đã tính toán ổn thỏa, y giải quyết mọi chuyện cũng rất lão luyện, quay đầu lại liếc mắt nhìn Nghê lão một cái, nếu ông cụ đến Hội đồng nhân dân kêu oan thì cũng phiền toái, không thể gây sức ép ở nhà họ, bắt được Nghê Yến rồi, thì họ còn có thể làm gì được sao? Hừ.
- Tất cả ngậm miệng lại, nghiêm khắc chấp hành trình tự làm việc, hắn nói rồi đưa ra tờ lệnh bắt:
- Cậu xem kỹ đi, trong này có đầy đủ lệnh bắt và chữ ký, còn có chữ kí của Nghê Yến, vì vậy tôi không quan tâm cậu là ai, tốt nhất cậu đừng cản trở cảnh sát phá án.
- Thật không? Đưa đây, tôi xem sao.
Đường Sinh có chút nghi ngờ, đi tới giơ tay ra nhận tờ lệnh, tên cảnh sát trung niên cũng chẳng nghi ngờ gì, thần sắc biểu lộ sự đắc ý, tỏ vẻ không tin rằng bọn họ còn dám khiêu chiến với quyền uy của những người chấp hành pháp luật.
Tất cả những người có mặt ở đây đều không biết Đường Sinh muốn làm gì, xem cái đó thì có tác dụng gì? Thế nhưng Ninh Hân lại phấn khích.
Đường Sinh làm ra vẻ xem xét:
- Mẹ của tôi ngày đó bắt tôi đọc sách, tôi lại nhất định đi chăn lợn, khiến bây giờ tôi chẳng biết được một chữ, Trần tỷ, chị xem trên này viết cái gì?
Hắn đưa qua cho Trần tỷ, rồi nháy mắt ra dấu với cô.
- Tôi cũng không biết chữ.
Trần tỷ trả lời một cách rành rọt, cô hiểu ý của Đường Sinh, dứt lời liền xé nát tờ lệnh, những người ở đó đều tròn mắt, thật hoành tráng quá đi? Tên cảnh sát trung niên lập tức đỏ mặt tía tai.
- Cô… Cô sao dám xé tờ lệnh, bắt cô ta lại cho ta.
Tên cảnh sát trung niên tức giận, không muốn tiếp tục nhẫn nhịn nữa.
Mấy tên cảnh sát đồng loạt xông vào, Trần tỷ trong nháy mắt lôi ra khẩu súng, khiến cho mọi người sợ hãi.
Ngoại trừ Đường Sinh và Ninh Hân, bất cứ ai cũng không nghĩ rằng Trần tỷ lại cất giữ súng trong người, chỉ có điều cô chĩa lên trời, ngón tay khẽ nhếch, giơ khẩu súng cho tên cảnh sát trung niên xem, mặt trên rõ ràng khắc mấy chữ “ Cục cảnh sát nội vệ Trung ương”, tên cảnh sát nhìn chăm chú mấy chữ đó, lúc những tay cảnh sát khác định rút súng ra, hắn vội vàng giơ tay ra lệnh ngừng lại, cơ quan đó khiến hắn sợ hãi, nhưng hắn thực sự chưa gặp qua lần nào.
Trong lòng y hoài nghi, làm cảnh sát nhiều năm nhưng lần đầu tiên gặp người của Cục cảnh vệ Trung ương, đây tựa hồ như chuyện haong đường, thật chẳng giống sự thật.
Tay trái của Trần tỷ rút giấy chứng nhận từ túi quần ra, đưa cho tên cảnh sát trung niên, lạnh lùng nói:
- Nhớ kĩ tên và số hiệu của tôi, về mà tra cứu xem, có một vài chuyện quả thực ông không làm chủ được, đừng có ỷ thế ở đây, những người ở đây ông không đưa được ai đi đâu.
Mở tấm thẻ chứng nhận có con dấu quốc huy màu vàng ra xem xét, tên cảnh sát trung niên nổi da gà run rẩy, Nghê gia không ngờ lại có bối cảnh mạnh mẽ như vậy?
Tay hơi run run đưa trả lại tấm thẻ cho Trần tỷ, nuốt nước bọt, ánh mắt của y nhìn cô đã hoàn toàn thay đổi
- Tôi…tôi có thể xin chỉ thị của cấp trên ở đây được không?
Đột nhiên, sự linh hoạt và sắc bén của tên cảnh sát trung niên tiêu tan.
- Tôi…tôi ra ngoài một lát
Hắn thêm một lần nữa thỉnh cầu, có lẽ là do nơi này nói chuyện không tiện, Trần tỷ liền để hắn ra ngoài, rồi hướng mắt về phía những tên khác xua tay
- Các ngươi cũng ra ngoài đi
Cô thu súng lại, vừa rồi rút ra chỉ là để dọa người.
Đám cảnh sát này dĩ nhiên khiếp sợ, chi em Vinh Lệ Hoa Vinh Quốc Hoa cũng khiếp sợ, người nhà Nghê gia càng khỏi phải nói. Thảo nào Đường Sinh dám kiêu ngạo, hóa ra là hắn có chỗ để cậy vào, thảo nào hắn vẫn luôn giữ nụ cười, hóa ra hắn luôn nắm chắc tình hình.
Lúc này Đường Sinh bĩu môi:
- Vào nhà cả đi, đừng đứng ở trong sân thế này.
Đến lúc này, Nhị thế tổ mới thực sự nhúng tay vào việc này.
Trước đó Ninh Hân đã dự liệu Đường Sinh sẽ hành động, chỉ có điều không nghĩ rằng hắn lại dứt khoát và trực tiếp như vậy, Trần tỷ này thật là mạnh mẽ và cứng rắn.
Vinh Nghê hai nhà đều không hiểu gì, có một điểm họ có thể khẳng định, đó chính là Trần tỷ người vừa mới đưa ra giấy chứng nhận, phỏng chừng là có lai lịch không nhỏ, nhưng suy cho cùng cô có lai lịch như thế nào? Mọi người vào trong nhà ngồi xuống, Nghê Yến là người xúc động nhất, cảm giác tình hình đột nhiên lật ngược lại rất không giống sự thật, cô còn nhéo một cái vào đùi,rất đau, không giống như đang nằm mơ, không khỏi cảm thán, trời ơi.
Ninh Hân thấy Đường Sinh không có ý định đi vào trong, liền vào trước, biết mẹ cùng mọi người một lòng hoài nghi, cô mới bước vào, Vinh Lệ Hoa nắm chặt tay cô hỏi:
- Chuyện là như thế nào? Ninh Hân, vị tài xế nữ kia của Đường Sinh có lai lịch như thế nào? Đưa ra giấy chứng nhận gì vậy?
- Cái này, con cũng không rõ, con không nhìn thấy, con cũng không thân lắm với Trần tỷ, chắc là Đường Sinh biết? Lát nữa hỏi hắn vậy.
Ninh Hân có thể nói gì chứ? Chỉ có thể giả bộ hồ đồ, thân phận của Trần tỷ Đường Sinh không muốn bộc lộ, vì thế Ninh Hân giả bộ không biết.
Vinh lão tứ cũng như người trong mộng:
- Ninh Hân, cái tên tiểu tử Đường Sinh này xem ra cũng rất hoành tráng? Thảo nào cháu gọi hắn đến giúp đỡ.
Ông loáng thoáng cảm thấy người đóng vai trò chủ yếu trong chuyện này chính là Đường Sinh chứ không phải Trần tỷ, trực giác này là chính xác, dù sao thì Trần tỷ cũng là thân phận tài xế.
Ninh Manh và Vinh Tử Tử cũng đang thảo luận gì đó, Nghê lão cả đời đã từng chứng kiến nhiều trường hợp, nhưng chuyện hôm nay lại là lần đầu gặp phải. Cô gái đó quả thực là mạnh mẽ, dám xé cả chỉ thị của Tòa án nhân dân trung cấp? Cô ta không sợ bị truy cứu trách nhiệm sao?
Trần tỷ không sợ, ở nơi này không có chỗ nào có quyền truy cứu trách nhiệm của cô, một câu chấp hành nhiệm vụ bí mật của cô, là có thể ngăn cản lại tất cả những người chấp hành pháp luật ở nơi này, bởi lẽ thân phận của cô quá đặc biệt, vì thế một khi cô đã nhúng tay vào nơi nào thì nơi đó nhất định phải đau đầu.
Hai vị con rể của Nghê gia đều nghĩ rằng việc này thế là hết rồi, cả nhà dính dáng, giờ nhà người ta thê thảm, thêm bước nữa sẽ đến lượt bọn họ, vì thế trong lòng này sinh cảm giác nguy cơ đang rình rập, thế nhưng trong chốc lát cục diện đã thay đổi, bọn họ nhất thời không biết theo ai.
Duy chỉ có Nghê Yến trong lòng vẫn chưa yên, bà biết lực lượng kia sẽ không từ bỏ ý định, trận địa này không phải là họ chết thì là cô vong, nếu không xử lý được cô và chồng, lật lại vụ án thì sẽ là bọn họ đen đủi, cái tình thế này, đối phương sẽ chó cùng rứt giậu.
(1) Tứ hợp viện: là một hình thức cư trú của người dân Trung Quốc, đó là một cụm kiến trúc hình chữ nhật, tứ phía đông, nam, tây, bắc đều xây nhà, bốn khu nhà đó vây lại, ở giữa là một cái sân chung cho cả bốn khu nhà.
Tứ hợp viện có thể chia làm ba qui cách, lớn, vừa và nhỏ.