- Anh Quân!
Ngay khi mọi người cho rằng Đinh Hải Quân lại muốn trừng trị Đại La, Đường Sinh đã tiến đến. Nhẹ nhàng quát bảo hắn ngưng lại, tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người hắn.
- Giết người không có gì là hay cả, vậy nên hãy khoan dung, độ lượng thôi, không những là đồng bào mà còn là đồng hương, có cần thiết phải gây thù gây hận như vậy không? Nào nào nào… Đứng lên đi.
Hắn hai tay kéo Đại La lên.
- Cậu xem cậu đang còn trẻ con không hiểu nhiều chuyện? Đất thủ đô rộng lớn, là nơi ngọa hổ tàng long, biết không? Làm người nhất định phải biết đối nhân xử thế, đừng tùy tiện là lên giọng!...
Đường Sinh còn giúp Đại La sửa sang lại áo, lại vỗ vào vai hắn nói:
- Có lẽ Bắc Hàng này của cậu không tồi nhưng có bao quát cả thủ đô này không? Cậu có biết có bao nhiêu nhân vật hoành tráng tập trung tại kinh thành Hoa Hạ này không? Chỉ cần một người ra mặt dạy dỗ cậu thì đến độ chính cha mẹ cậu cũng nhận không ra.
-Đúng, đúng, vị đại ca này, em có mắt như mù, mua ngựa lại thành mua heo, hai anh đại lượng. Tha cho em một đường sống.
Ha ha, có người mỉm cười, Đại La này cũng khôi hài. Đinh Hải Quân cười lạnh một tiếng:
- Mày, con mẹ mày, thực làm tao mất mặt!
Đường Sinh quay người lại gọi bọn Cam Tịnh mấy người lên, lại nói với Đại La:
- Cậu nhìn các cô ấy xem. Bọn họ nói bản thân mình kết bạn phải không? Không phải chứ? Với cậu họ La quá khoe khoang rồi phải không? Không phải đấy chứ? Tôi giới thiệu với cậu một chút nhé, người này là chị tôi, tên Cam Tịnh, người này là bạn anh Quân, tên Trần Khiết, còn vị này bạn của tiểu Ông, gọi Tần Hiểu, ba người này là bạn gái của chúng tôi. Cậu đều không biết chứ? Bọn họ bị một người danh tiếng hù dọa cho chết khiếp ư? Đó chính là người đàn bà luống tuổi kia, đưa bà ta lại đây.
Đại La vội vàng gọi người đỡ chủ nhiệm Lưu đang giả chết lại. Đường Sinh nói :
- Tôi cũng không biết bà ta có mục đích gì. Vừa vào đã nói sáu tiếp viên hàng không kia đùa giỡn với tôi một đêm, cậu xem tôi giống một con vịt sao? Cậu đã từng gặp qua con vịt có quy tắc chưa?
- Cái này, anh, là bà ta có mắt như mù, rất xin lỗi , rất xin lỗi, em, em thay mặt bà ta xin lỗi anh, đều là lỗi của chúng em!
- Đây là trách nhiệm của chúng tôi, chúng tôi phải gánh vác, bây giờ phải mời cảnh sát đến đây, đối với việc xâm phạm nghiêm trọng đến danh dự của sáu cô gái, chúng tôi khẳng định phải truy cứu, Lão Quân vừa rồi nói phải bồi thường mười triệu, nhưng tiền bạc chỉ là chuyện nhỏ, cái quan trọng là danh dự danh tiết của các cô bị bôi bẩn, về sau làm sao lập gia đình? Còn luôn mồm nói muốn đuổi việc toàn bộ các cô ấy, bà ta nghĩ sao mà lại làm như vậy?
Đại La liên tục gật đầu gượng cười nói:
- Cái này là do bà ta ăn nói lung tung, không hề có chuyện đó.
Chủ nhiệm Lưu nét mặt hổ thẹn, mụ cũng đã nhìn ra, đối phương là nhân vật mà Đại La còn phải quỳ xuống cầu xin, thật sự không thể tưởng tượng được còn có nhân vật cứng rắn, mạnh mẽ như thế tồn tại? Lai lịch của Hải Quân ca là như thế nào? Không ngờ có thể dọa Đại La vội vàng quỳ xuống dập đầu xin tha thứ?
Trong lòng Đại La hiểu rõ, không cầu không được? Đừng nói là chính mình đắc tội Đinh Hải Quân, mà ngay cả Bắc Hàng có thể cũng bị liên lụy, mình và cha ở trong mắt y không đáng một xu. Đinh Lão gia, có sức ảnh hưởng rất lớn, động đến con họ có thể được yên thân không?
Với chủ nhiệm Lưu mà nói, Đại La là người mụ không dám đắc tội, bởi bố Đại La nắm giữ vận mệnh của mụ, cho nên mụ không dám lên tiếng.
Bởi vì có một số việc sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt, Đường Sinh lúc này tay đấm tay xoa thực hiện rất lợi hại. Về phần Đại La mà nói, y phải nuốt sạch răng rụng ra và máu vào trong bụng. Đinh Hải Quân cơ bản không phải là người y có thể đòi được công bằng. Hù dọa chết y rồi!
Đối phương nếu làm ầm ĩ, thì việc đánh bị thương những người này cũng phải có giải thích rõ ràng, tuy rằng sai lầm là của cả hai bên. Nhất là Đinh Hải Quân là người chủ động đập xe người ta, lại đánh Đại La, cho nên mềm mỏng được thì nên mềm mỏng, nhiều người xem như vậy, sẽ không có kết cục tốt.
Đại La cũng ước gì sự việc kết thúc ở đây, vừa nói chuyện với ba. Ba của y cũng bị dọa một phen, đây không phải là ngày sụp đổ chứ?
Về phần hai chiếc xe bị đập, tiền sửa chữa cũng không mất bao nhiêu, chủ yếu là phải giảm thấp ảnh hưởng đồn đại của việc này.
Xa xa xe cảnh sát hú còi, xe cứu thương đi theo cũng đã tới rồi, hiện trường lại náo nhiệt lên, nhưng tình thế không đến nỗi khẩn trương, Đường Sinh đã kiểm soát được tình huống, hắn thu phục cảm xúc của mọi người:
- Người bị thương thì đi chữa trị đi, tôi sẽ trả tiền.
- Không, không cần, anh, đều là vết thương nhỏ, không không có việc gì. Căn bản là không có việc gì, anh không phải bận tâm chuyện này, cứ để em xử lý….
Đại La ra dáng là một đứa trẻ ngoan, cho dù bảo hắn nằm sấp xuống liếm ngón chân Đinh Hải Quân hắn cũng vui vẻ, ai bảo sự tình liên quan đến hưng vong của gia đình!
Ào ào xôn xao, có khoảng hơn mười cảnh sát thuộc 110 đi đến, vị dẫn đầu vừa nhìn thấy Đinh Hải Quân, đầu óc hơi choáng một chút, ôi, sao lại là vị đại thiếu gia này chứ? Người khác có thể không biết quá khứ của Hải Quân, nhưng người dẫn đầu đội 110 này lại biết rất rõ vị Đinh công tử này, ông ta liền dừng lại, nhóm cảnh sát cũng nhìn thấy vị công tử này, ánh mắt không ngừng chớp.
Người cầm đầu cuống quýt gọi điện thoại cho cấp trên báo cáo:
- Cái gì? Đinh Hải Quân sao? Trời ạ, cậu xem rồi xử lý đi, tôi không quan tâm!
Đây là chỉ thị của cấp trên, trong lòng ông ta liền hiểu rõ, cứ thuận chiều nào xoay chiều ấy, đã đến đây rồi, dù sao cũng phải thực hiện bổn phận của người thi hành pháp luật, thái độ rõ ràng.
- Có chuyện gì vậy?
Ông ta làm bộ không biết Đinh Hải Quân là ai, đến lúc đó chối tội cho dễ.
Đường Sinh, Đinh Hải Quân, Ông Nguyên ba người không nói lời nào, đều nhìn Đại La, y vội vàng quay đầu ứng phó với cảnh quan:
- Ồ, không có việc gì, không có việc gì. Là hiểu lầm, hiểu, hiểu lầm thôi. Chúng tôi sẽ tự mình giải quyết, không dám làm phiền cảnh sát các vị. Vừa rồi biểu diễn võ thuật chút, không cẩn thận đả thương cả hai bên, lại có người nghĩ là đánh nhau. Thực không có việc gì, mọi người nói có đúng không?
Đại La kêu lên, mọi người đều lên tiếng phụ họa. Không có việc gì, là chúng tôi luyện tập võ thuật, công ty bảo vệ mà.
Mỗi người một câu giải thích như vậy, cảnh sát cũng vui vẻ. Các ngươi thật là số khổ, bị Đinh công tử đánh cho bầm dập còn phải thay hắn biện giải, không thể nói các ngươi đáng thương, chỉ có thể nói các ngươi mắt không đủ sáng, tìm lầm đối tượng.
- Thật sự không có chuyện gì sao? Vậy báo cảnh sát làm cái gì hả?
- Thực xin lỗi, thực xin lỗi, chắc có người khác tưởng nhầm nên báo. Tôi ở chỗ này xin lỗi cảnh sát các anh, một chút vấn đề cũng không có….
-Ồ, không có việc gì là tốt rồi, bị thương thì nhanh đi bệnh viện đi, đầu năm nay còn có luyện võ thuật đập xe à? Bắc Hàng không có hoạt động thật mới mẻ à. Lần sau mà tập thì mời chúng ta đến xem xét một chút nhé, cứ như vậy.
Cảnh sát không ngờ còn hài hước hơn cả Đại La
Sau đó ông ta hô một tiếng :
- Rút quân!
Hai chiếc xe cảnh sát 110 lao đi, còn lại rất nhiều người xem náo nhiệt đang che miệng cười.
- Hải, Hải Quân ca. Đều là em có mắt như mù. Hôm nay quá thất lễ, anh cho em một cơ hội để xin lỗi, em xin mời rượu ba vị đại ca ở khách sạn thủ đô để đền tội, tất cả tổn thất hôm nay em họ La xin gánh chịu, anh, nể mặt em chút đi có được không?
Thế nhưng Đường Quân không thèm để mắt đến y, liền nhìn về hướng Đường Sinh. Câu cuối cùng cũng là hắn nói. Vẻ mặt nịnh hót.
Mấy tiếp viên hàng không vừa mới đạp Chủ nhiệm Lưu cũng trợn mắt. Đây là uy phong lẫy lừngcủa Đại La công tử sao. Hôm nay biểu hiện không tồi.
Đường Sinh lại vỗ vai y. Xì một tiếng
- Cậu hả, hay là đi xem vết thương trước đi. Cậu muốn cùng hắn làm quen ư? Còn có khoảng cách rất lớn, không phải ba anh em tôi xem thường cậu, nhưng quả thật cậu thật sự còn rất nhiều khiếm khuyết. Trải qua chuyện này, nên rút ra kinh nghiệm về sau làm người như thế nào. Nơi này không nên diễu võ giương oai, đừng nói là cậu, cho dù ba cậu có đến đây cũng không làm được gì, đúng không?
- Vâng, đúng vậy, cảm ơn ba vị đại ca khoan hồng độ lượng. Tiểu La vô cùng cảm kích.
Đại la mặt dầy nói.
Đường Sinh xem xét không thấy có vấn đề gì, quay đầu lại hướng Đinh Hải Quân nói:
- Lão ngũ anh điều ba chiếc xe đến đây, chúng ta nên đi ăn trưa thôi.
Một lúc sau, vài người ở ngoài đợi nhận được tin tức của Quân lão ngũ, liền lái ba chiếc Audi vào, chở bọn Đường Sinh và sáu tiếp viên hàng không nghênh ngang mà đi. Để lại Đại La và một đống người Bắc Hàng ngẩn người. Chủ nhiệm Lưu nghiến răng nghiến lợi:
- Công tử. Bọn họ ức hiếp người quá đáng quá đi?
- Được rồi, chị Lưu. Có kết quả như vậy tôi đã rất vui vẻ rồi, chị có biết không? La Gia chúng ta thiếu chút nữa xong đời..
- Hắn, bọn hắn rốt cuộc là ai?
Lưu Chủ nhiệm dường như còn chưa từ bỏ ý định :
- Không xử lý Trần Khiết, Tần Hiểu bọn họ sao?
- Xử lý ư? Chị đầu óc bã đậu à? Xử lý các cô ấy, nằm mơ đi. Tôi cũng sắp bị ba tôi xử lý đây này. Chị như thế nào còn không nghĩ thông suốt? Đại La nghiến răng, cô mắt mù à? Không thấy tôi phải quỳ dưới chân người ta à? Tôi làm vậy chính là vì tương lai, tiền đồ của La Gia đấy. Ngu ngốc thật.
Trên thực tế, Đại La chịu nhục quỳ xuống, thật sự là làm đúng lắm, Đường Sinh cũng không muốn làm to chuyện ra, cũng không nghĩ Đại La này có thể chịu nhục, có thể co, có thể giãn được, thật sự thiệt thòi cho y, nhưng nếu không làm như vậy, sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt ở thủ đô này, tiếng xấu của Đinh Hải Quân đã lan xa lắm rồi, cần phải giảm bớt xuống!
Lưu Chủ nhiệm không nói thêm lời nào nữa, Đại La thì thở dài, chỉ vì Cam Tịnh, chính mình chuốc họa vào thân, thật là thảm hại.
Cam Tịnh cũng không ngờ rằng hơn hai mươi nghìn mình bỏ ra ngày hôm qua lại đem vận mệnh cả đời của mình xoay chuyển, chẳng những giải quyết vấn đề bị bắt nạt của chính bản thân, còn đem địa vị của tiếp viên hàng không thay đổi, kỳ thật lúc học đại học cô học ngoại ngữ, trong nhà không có điều kiện, không xin được việc. Sau đó Bắc Hàng đăng tin tuyển những người có tố chất cao làm tiếp viên hàng không, cô thử tham gia, và trúng tuyển.
Cùng với nhóm Trần Khiết thì cô không giống, các cô gái trong nhóm đó đều được trường hàng không bồi dưỡng chuyên nghiệp, tố chất cũng rất lợi hại.
Hôm nay biểu hiện lợi hại nhất chính là việc sáu tiếp viên hàng không vây đuổi chủ nhiệm, ngay từ đầu làm gì ai dám có ý nghĩ như vậy, nào biết sự tình chuyển biến khiến các cô khó có thể tin, nhưng chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, có thể sẽ bị Bắc Hàng xử lý, tiền đồ khó giữ đây.
Nhóm Đường Sinh đưa theo sáu cô gái vào một khách sạn sang trọng, lúc này sáu cô gái đều biết rằng bọn họ là nhân vật lớn.
Ai cũng không dám líu ríu, bộ dạng hồi hộp, căng thẳng. Người vui vẻ nhất có lẽ là Trần Khiết, luôn nhìn trộm xem xét Đinh Hải Quân.
Quân Lão ngũ đã ngồi xuống, y đuổi toàn bộ những người khác ra ngoài rồi. Y ước gì có thể thân cận hơn với ba vị này, cũng nhìn trộm xem xét nhóm tiếp viên hàng không, trong lòng suy nghĩ, ba người bọn họ mà có những sáu cô thì làm sao dùng hết, mình xem cô nào thừa ra thì sau đó mình sẽ chọn một cô.
Giữa bữa ăn, Đinh Hải Quân cao giọng:
- Còn phải uống loại này, không uống rượu tây, không quen, Trần Khiết, cô cũng rót rượu cho các chị đi, không làm ở Bắc Hàng nữa, tôi ở Đại Tân vừa mới mở công ty, chính là xí nghiệp Trung ương chính quy, thu nhận và giúp đỡ mấy cô quá dễ dàng, đừng có lo lắng, thế giới này rộng lớn, không chết đói được đâu, đúng không Đường Sinh anh em?
Ánh mắt của nhóm tiếp viên đều tập trung vào Đường Sinh. Tiểu công tử này mới mười tám tuổi nhưng các loại thủ đoạn thật thâm thúy.
Đường Sinh bĩu môi cười:
- Thu xếp chuyện của Trần Khiết như thế nào là tùy cậu, mang về nhà làm vú em cũng được, không liên quan gì đến tôi.
Hả. Vài người cười ầm lên, mặt của nhóm tiếp viên hàng không đều đỏ lên, Trần Khiết lại cắn môi xấu hổ và giận dữ, hung hăng trừng mắt nhìn Đường Sinh.
Hắn lại không tán thành, nói:
- Chị Trần thì để tiểu Ông thu xếp, tôi đâu dám, thu xếp cho chị Cam Tịnh và các ba chị còn lại là tốt rồi.
Nhận cả nhóm được không? Vậy ba người đã được gọi tên ta đây không động vào, vậy còn một người sẽ là của mình, Quân Lão ngũ nghĩ như vậy!