Ngày 9 tháng 7 năm 2006, Trần Tỷ nói cho Đường Sinh biết ,có thể một hai ngày tới Sắc Sắc sẽ sinh, bụng của cô ấy đã hơi đau rồi…
Còn chưa tới 19 tuổi, Đường Sinh không ngờ đã có được cốt nhục của chính mình, buổi chiều hôm đó, Đường Sinh dán mặt vào cái bụng to tướng trơn nhẵn của Sắc Sắc, hai giọt nước mắt lặng lẽ chảyxuống. Hai giọt nước mắt này là hai giọt nước mắt vui sướng, tất cả những thiệt thòi Sắc Sắc từng phải chịu sẽ hoàn toàn mất đi nhờ sự kết tinh tình cảm của họ, kỳ thật những tổn thương tình cảm ngày trước đó hắn chỉ giấu ở trong lòng.
Lén lút lau đi hai giọt nước mắt, Đường Sinh mới dám ngẩng đầu lên, sợ La Sắc Sắc phát hiện, nhưng những cảnh tượng này đều bị Trần Tỷ nhìn thấy.
Những chuyện xảy ra gần đây, Trần Tỷ đều biết rõ, nhưng cô không hề tham dự vào, điều duy nhất cô cần phải làm lúc này là giúp Sắc Sắc thuận lợi sinh ra đứa bé đầu tiên của Đường Sinh, cô biết tiểu thủ trưởng coi trọng việc này thế nào, những chuyện khác không quan trọng bằng.
-Trần Tỷ, sẽ không có vấn đề gì chứ? Tôi, lòng tôi cảm thấy vô cùng lo lắng,
Đường Sinh sắp làm cha, trong lòng nghĩ nhưng không nói, tôi còn chưa đi học đại học đâu, vậy mà đã sắp làm cha sao? Sự thật này quá rối rắm đi, nhưng cũng không dấu được vừa xúc động vừa vui sướng.
- Không có vấn đề gì đâu, có thể đẻ thường, không bị rốn quấn cổ hay nguy hiểm linh tinh gì cả, Sắc Sắc sức khỏe tốt lắm, điều này cậu cũng biết rõ mà.
Sắc Sắc thì nắm lấy tay Đường Sinh, nhẹ giọng hỏi
- Đường Sinh, tôi vẫn chưa dám hỏi đứa bé là nam hay nữ, tôi rất sợ!
- Ha ha ha…Đừng có sợ, cho dù cô có sinh ra một cái đầu heo, tôi cũng nhận nó là cốt nhục của tôi, điều này cô cứ yên tâm!
Phốc, Trần Tỷ mỉm cười, Sắc Sắc thì khinh thường, giơ tay véo hắn:
- Cũng được, nhưng mà người ta muốn đứa bé phải nam tính cơ.
Khi cô nói ra lời này, Đường Sinh nhìn thấy trên nét mặt Trần Tỷ chợt hiện lên vẻ bất đắc dĩ, đã biết đứa nhỏ này không thể là nam, Trần Tỷ làm cái gì vậy? Là bác sỹ à, chẳng lẽ cô lại không biết hay sao? Có lẽ trong lúc bắt mạch đã biết đứa bé là nam hay nữ rồi.
- Đừng có ngốc, là trai thì có cái gì tốt, tôi lại thích con gái hơn, sinh một em bé xinh đẹp như tiểu yêu tinh giống như La Sắc Sắc ấy!
Sắc Sắc khóc, dựa đầu vào lòng Đường Sinh:
- Tôi biết mình sẽ sinh con gái, nhìn sắc mặt của Trần Tỷ tôi đã sớm đoán ra kết quả này rồi, cậu cũng không cần phải an ủi tôi, nhưng mà nghe được những lời này của cậu, tôi cũng cảm thấy rất vui rồi, chỉ có điều tôi không cam tâm thôi.
- Cái gì chứ, sau này còn có thể sinh, cô muốn mấy đứa con trai thì chúng ta sinh bằng đấy, tôi chỉ sợ cô không muốn sinh thôi!
- Cậu chết đi, người ta có phải heo đâu!
Sắc Sắc nín khóc mỉm cười, lại chợt sợ hãi nói:
- Tôi sợ mẹ Liễu sẽ không vui.
Đường Sinh ôm eo cô, tay vừa đi xuống vừa âu yếm vỗ về, khi đụng đến chiếc mông vểnh lên của cô liền chụp vào vỗ nhẹ nói:
- Điều này cô lại càng yên tâm, mẹ tôi và tôi khẳng định giống nhau, sinh nam hay nữ đều được, cái quan trọng là ai sinh kia, là La Sắc Sắc sinh là tốt nhất rồi!
Đêm đó, Liễu Vân Huệ ghé thăm, nhân lúc Trần Tỷ giúp Sắc Sắc tắm rửa, cô cùng đứa con nói chuyện:
- ….Sắc Sắc sinh con gái là rất tốt, nếu cô ấy mà sinh ra con trai thì mẹ đây cũng khó xử, con nói xem tương lai sẽ phải ăn nói như thế nào với Đường Cẩn? Điều này sẽ khiến trong lòng con bé vĩnh viễn không được tự nhiên.
Đường Sinh suy nghĩ một chút cũng cảm thấy vậy, tương lai Đường Cẩn chính là vợ chính thức, quang minh chính đại của mình, nếu lúc này La Sắc Sắc sinh ra con trai, hỏi cô ấy làm sao mà chịu đựng được? Hiện tại Sắc Sắc sinh con gái là tốt nhất, cho dù trong tương lai Đường Cẩn có biết cũng sẽ không đặc biệt để ý, trong tư tưởng truyền thống của người Trung Quốc, con trai và con gái thực sự là bất đồng, con trai là vật quý nhất truyền lại đời sau của dòng họ, nếu đời này mà không có đứa con trai thì sẽ phải đối mặt với việc tuyệt chủng của dòng họ, con gái khi lập gia đình, thì họ của ngươi sẽ tan thành mây khói, vậy nên, cho dù mấy đời đơn truyền cũng muốn có con nối dõi.
Liễu Vân Huệ suy nghĩ quả thực rất chu toàn, bà nhất định là cũng khó xử lắm, con dâu nhiều quá, nên phải phân rõ ra ai là chính ai là phụ thôi. Tương lai Đường Sinh sẽ phải lập gia đình, phải đối mặt với người đời, khi Đường Cẩn bước vào nhà, cô ấy cũng cần phải có thể diện, hiện tại cô ấy có thể nhịn nhưng không phải tất cả đều nhịn được, đổi lại là bản thân mình mà nói, áp lực phải chịu đựng khi làm vợ chính của Đường Sinh quả thực là rất lớn, không phải cô gái nào cũng làm được a?
Mặc dù Đậu Đậu, Ninh Manh và Tiểu Yên còn nhỏ, nhưng các cô cũng đã biết đặt mình ở vị trí của Đường Cẩn mà suy nghĩ, sau đó liền nhe răng trợn mắt, Đường Cẩn quả thật khiến tất cả các cô khâm phục, nguyên nhân chính là vì Đường Cẩn yêu Đường Sinh sâu đậm, không thể gạt bỏ được.
Vào lúc sáng sớm ngày 11 tháng 7 năm 2006, La Sắc Sắc sinh ra một bé gái nặng khoảng 3 đến 4 kg, con gái của Đường Sinh đã ra đời.
Đêm đó phụ giúp Sắc Sắc sinh đứa bé có Trần Tỷ, Đồng Thiến Thiến, cả hai cô đều là bác sỹ, cũng chuẩn bị luôn một đống công cụ xử lý và đỡ đẻ, ngay cả dao mổ cũng chuẩn bị. Có sự chuẩn bị của Trần Tỷ cùng với sự trợ giúp của Đồng Thiến Thiến đủ để đối phó với các tình huống bất trắc nhưng Sắc Sắc sinh rất thuận lợi.
Lúc đầu Đường Sinh muốn được nhìn đứa bé sinh ra nhưng lại bị mẹ đuổi ra ngoài, đàn ông nhìn sinh đẻ làm cái gì chứ? Xéo đi…
Nhưng thời điểm giữa buổi sáng, bầu vú của Sắc Sắc bị tắc sữa trướng vô cùng, đứa bé lại không bú đươc, lúc đầu thường có sữa non rất dính, Trần Tỷ liền bảo gọi Đường Sinh đến hút. Cứ như vậy, Nhị Thế Tổ được kéo tới để uống sữa, ngay trước mặt mẹ của mình đi hút sữa của Sắc Sắc, mướt hết mồ hôi, cũng không biết mẹ khi thấy một cảnh tượng như vậy thì sẽ có cảm nhận như thế nào, đứa con là bú sữa mẹ mà lớn lên, giờ trưởng thành lại muốn bú sữa vợ.
Trần Tỷ, Liễu Vân Huệ, giống nhau đều cười Đường Sinh, làm hại hắn hút hút đến cứng cả miệng mà vẫn không ra sữa:
- Tại sao lại không có nhỉ?
Mọi người lại càng cười nhiều hơn, Sắc Sắc cũng vô cùng xấu hổ, trong bụng nghĩ ngươi thật là ngu a, Trần Tỷ tiến đến bên tai hắn nhẹ giọng nói:
- Người lớn rồi mà còn hút không ra, quả thực không bằng trẻ con nữa, cậu muốn hút sữa ra thì phải dùng miệng ngậm chặt lấy đầu ngực, mạnh một chút a, như thế có thể hút ra được.
Đường Sinh lại tiếp tục hút, hai vú Sắc Sắc bị trướng lớn, bầu ngực tuyết trắng hiện lên những đường gân xanh có thể thấy được rõ ràng, mức độ tròn trĩnh của hai trái đào tiên khiến người run sợ đó đong đưa làm cho hắn có những ý nghĩ sai lệch, kết quả là khẩu thần pháo trong quần lại phẫn nộ đứng lên, làm hắn vô cùng xấu hổ, liền nháy mắt với Trần Tỷ.
Trần Tỷ hiểu ý, giả bộ đến đứng phía sau hắn, nhanh chóng ở trên lưng của hắn chọc mấy cái, lập tức khiến những ý nghĩ không trong sáng của Đường Sinh biến mất.
Cùng lúc đó sữa cũng được hút ra, hương vị không thể diễn tả bằng lời, dòng sữa ấm áp lắng đọng ẩn chứa tình mẹ rực rỡ, Đường Sinh hút bên này hút bên kia cho đến khi hai bầu vú toàn bộ đều hút ra sữa,
- Đều ra sữa rồi, mẹ, ôm đứa nhỏ lại đây để cô ấy cho ăn…
Liễu Vân Huệ đem đứa nhỏ đưa cho Sắc Sắc, cười trêu chọc Đường Sinh:
- Cậu con bé bỏng hút có được nhiều không? Con phải chăm chỉ hút vào, đừng để cho Sắc Sắc bị tắc là không tốt đâu, sẽ sưng phù lên đó.
Đây là lời chỉ dẫn dựa vào kinh nghiệm, nhưng lúc này Sắc Sắc da mặt quá mỏng, lại đẩy Đường Sinh ra:
- Không cho hắn hút nữa!
Tất cả mọi người đều cười ầm lên, Đường Sinh thì mắt trợn tròn, đối mặt với người mình yêu thương và đứa nhỏ, trong lòng tự nhiên dâng lên niềm hạnh phúc tràn đầy.
Nhóc con kia mặc dù vừa mới xinh ra nhưng đôi mắt lại to đẹp long lanh, con ngươi đen như mực, bộ dáng cực kỳ xinh đẹp, Liễu Vân Huệ khen không ngừng:
- …Tiểu bảo bối này khẳng định tương lai sẽ là tuyệt đại mỹ nhân, so với Sắc Sắc còn xinh đẹp hơn a?
- Đương nhiên rồi, đây là con gái của con mà!
Trần Tỷ và hai cô gái còn lại mắt đều trợn trắng, quả thật đúng là mẹ con, một mới bốn mươi ba đã làm bà nội, một thì mới 19 tuổi đã làm cha, mồ hôi a!
- Đúng rồi, Đường Sinh, con đặt tên cho đứa bé chưa?
Liễu Vân Huệ nhìn ngắm đứa bé, không che giấu được vẻ thích thú của mình.
Nhìn thấy nét mặt này của mẹ Liễu, trong lòng Sắc Sắc mới cảm thấy hoàn toàn yên tâm, đúng như lời Đường Sinh nói, mẹ Liễu không hề có chút bàn cãi nào, trong lòng cô cũng hiểu, nếu như mình sinh ra một đứa con trai, thì mẹ Liễu chắc sẽ phải đau đầu, bởi sau này với Đường Cẩn sẽ phải giải quyết như thế nào? Làm thế nào mà ăn nói với cô ấy được?
- Tên a, con nghĩ, con nghĩ….hay là gọi, gọi là Đường Sắc Sắc đi!
Đường Sinh cười ha hả cứ như thế mà đặt tên cho con gái.
Phốc, Liễu Vân Huệ, Trần Tỷ, Sắc Sắc, các cô đều cười ầm cả lên:
- Ối trời, con trai, ta biết nói như thế nào với con đây, tên này mà cũng đặt được.
- Sao? Không được a, vậy thì gọi là Đường Tiểu Sắc đi?
Đường Sinh cảm thấy tên này cũng được, khiến mọi người cười đến đau cả bụng.
- Trần Tỷ, lôi nó ra ngoài đi , tôi cười đến nỗi bụng co rút cả lại rồi, đau quá …
Sắc Sắc dở khóc dở cười trừng mắt với Đường Sinh.
- Phải, kéo ra ngoài đi, Sắc Sắc vừa mới sinh xong, không thể cười được, cơ thể sẽ không chịu được,
Liễu Vân Huệ cũng đồng ý lôi đứa con ra ngoài.
Kết quả Đường Sinh thực sự bị lôi ra, hắn đi đến phòng khách liền gọi điện cho một số người, ví dụ như Mai Chước, Ngọc Mỹ, Vương Tĩnh, Sở Tình, Tú Hinh, Cẩn Du, báo cho các cô một tin tức tốt “ Sắc Sắc đã sinh”. Đoán chừng lát nữa những người này sẽ đến tề tựu đông đủ tại biệt thự.
Khi gọi điện thoại cho Dung Nữ hắn cũng hỏi luôn Ninh Hân đang ở đâu, bởi vì điện thoại của cô ấy không thể liên lạc được, Đường Sinh nghĩ có chút kỳ quái, trong lòng cũng cảm thấy không ổn.
-…Đêm qua Ninh Hân đã lên máy bay đi Hokkaido Nhật Bản rồi, dặn tôi không cần nói cho cậu biết, cô ấy biết Sắc Sắc sắp sinh rồi, mà thời gian này cũng phải đi Nhật Bản, không muốn cậu phải đi cùng cô ấy, kỳ thực cậu cũng không cần phải lo lắng, cô ấy mà làm không được thì cậu có đi cũng vô dụng!
- Khốn thật, cô ấy chắc là muốn ăn đòn đây? Có còn coi tôi là người đàn ông của cô ấy không? Không ngờ lại dám lừa gạt tôi? Chờ cô ấy trở về xem tôi trừng trị như thế nào.
Hồ Động Gia, Hokkaido, Nhật Bản, mặc dù đang là mùa đông nhưng hồ cũng không bị đóng băng, đây là đặc thù địa lý do ngày xưa từng có núi lửa phun trào hình thành, giữa hồ là một hòn đảo nằm đơn độc. Ninh Hân mặc chiếc áo trắng như tuyết đứng một chỗ nhìn đỉnh của một ngọn núi sừng sững, vì hoàn thành di nguyện của ông nội, cô lấy phương thức từ trước của giang hồ gửi thư khiêu chiến với nhà họ Hujino ở Hokkaido, chỉ đơn giản một câu: Lời cảnh cáo 20 năm trước của một ông lão Trung Quốc không phải chỉ là một lời nói suông!
Ông lão nhà Hujino tại Hokkaido không đi ra, ông ta đóng cửa cử đệ tử tâm đắc nhất của mình đi đối phó với truyền nhân của Ninh Thái Cực.
Asugawa Shigeru vừa mới nhìn thấy Ninh Hân trong lòng hơi chấn động, cô gái trong bộ đồ trắng này có khí chất vô cùng làm y không thể nhìn thấu được. Y chỉ biết đã gặp được đối thủ mạnh nhất từ trước tới nay kể từ khi xuất đạo, Ninh Hân cũng thấy được người đàn ông Nhật Bản khoảng 30 tuổi tính cách thâm trầm này rất có cá tính của một người đàn ông.
- Tôi là Asugawa Shigeru, học trò phái vỡ phách thủ của họ Hujino, đại sư phụ của tôi gửi lời thăm hỏi đến vị khách Trung Quốc, đánh bại tôi thì có thể gặp được ông ấy!
Không nói nhiều lời, ngay sau đó Asugawa Shigeru liền phi thân lên, dùng toàn lực tập trung vào một quyền, như diều hâu phi lên bầu trời, bật cao hơn mười trượng, khí thế như một vạn quân. Thắng hay bại chỉ ở một quyền này thôi, sát khí sắc bén linh hoạt dữ dội trong phạm vi mười trượng.
Ninh Hân dáng đứng đẹp đẽ như ngọn núi cao, không chút run rẩy, thanh nhã như ngọc tiên trên thiên cung, trong đôi mắt đẹp không có một chút gợn sóng.
- Tôi nhất định phải gặp được sư phụ của anh!
Nói xong thân thể cô nhẹ nhàng vút lên khoảng hơn 20 trượng, làm cho mặt nước xanh biếc ở giữa hồ nước xuất hiện những con sóng dập dờn bồng bềnh, đạp sóng mà đi, tựa như Lăng Ba tiên tử, thoáng chốc đã đi xa… Rầm một tiếng, một quyền nện xuống chỗ Ninh Hân vừa mới đứng, băng trên núi đá bắn tung tóe, một hố lớn phạm vi một trượng xuất hiện, Asugawa Shigeru vẻ mặt khuất nhục, không ngờ ngay cả vạt áo của cô tôi cũng không chạm tới?
Tại nhà Hujino , Hujino Nozomi đang quỳ gối tại cổng sân trước, sắc mặt cũng suy sụp tinh thần, thân mình hơi hơi run rẩy, có rất nhiều người đứng xung quanh.
Ông già cao lớn râu tóc bạc trắng, hai mắt uy nghiêm dao động, nhìn chằm chắm cháu đích tôn ở trước sân:
- ….Ngươi, cháu trai của nhà Hujino nhưng lại dám tự mình hủy đi lời thề của ông nội, được lắm, từ giờ trở đi, ta trục xuất ngươi khỏi dòng họ Hujino, ngươi có thể đi rồi…
- Ông nội…
Hujino Nozomi run rẩy khóc, dập đầu trước ông lão, người đàn ông trung niên bên cạnh cũng quỳ xuống:
- Cha…
- Cút….Còn gọi ta là ông nội nữa, ta sẽ cho một chưởng phế luôn, còn mày nữa, không biết dạy con, còn dám mặt mũi gọi tao là cha?
Xa xa phượng ngâm kinh khởi, một bóng trắng vút qua:
- Người kế thừa Ninh Thái Cực đến kính thăm lão nhân Hujino đây, vì lời thề 20 năm trước mà đến!