Luôn luôn có những ánh sao xán lạn trong đêm khuya làm chúng ta hết sức vui vẻ, giống như ngọn lửa trong bóng đêm mênh mông lặng lẽ!
Sự thăng hoa của cuộc sống là ở chỗ tâm hồn cùng da thịt thắm thiết hoà hợp vào nhau. Trong một khoảnh khắc, tâm hồn cùng thể xác khăng khít giao hòa, để anh là em, em là của anh, sự hoà quyện và thấu hiểu lặng lẽ chảy xuôi trong huyết mạch, rốt cuộc không cảm thấy tồn tại bất cứ khoảng cách nào…
Từ quán bar quay trở về, Đường Sinh cùng Dung nữ và Ninh Hân hai người cùng nhau ở một chỗ, ba người cùng nhau gần gũi.
Mỗi lần như vậy, Dung nữ đều vô cùng tập trung tinh thần, vô cùng điên cuồng, như thể muốn đem chính mình hòa làm một vào xương tủy của Đường Sinh. Ninh Hân cũng tự cho là có cá tính điên cuồng, nhưng so với Dung nữ chủ động và tích cực, cô tự nghĩ rằng mình còn kém một bậc!
Tất cả đều rơi vào yên lặng. Hai người phụ nữ phân chia hai bên nằm gối đầu lên vai của Đường Sinh, gần gũi thì thầm nói chuyện.
-… Ninh Hân, mình đã trải qua nhiều chuyện hơn cậu, mình hiểu sâu hơn, yêu một người sâu nặng đến nỗi vì hắn không ngại làm việc gì, hoàn toàn không so đo được mất. Trước mặt Đường Sinh mình cũng không dám nhắc tới Vương Ngạn Đôn, trước khi đính hôn, trong tiềm thức của mình cũng cảm thấy đau xót vì ở thời đại mới tự do yêu đương thế này, không ngờ mình lại để cho người nhà tác hợp chuyện tình cảm.
Đường Sinh bị ôm ở giữa, lần này là thật đang bị những ngón tay mân mê, nhúc nhích cũng khó khăn, hai tay đành phải xoa tới xoa lui trên lưng hai người phụ nữ. Ninh Hân cũng trêu ghẹo liếc mắt nhìn người yêu:
- Haizz…Người ta không để ý đến việc chúng ta nói chuyện về họ Vương?
- Nói chuyện tùy tiện quá. Trước đó tôi nghe, một hồi nhắc lại hỏi chị Dung, nếu chị không thành thật trả lời, Ninh Hân! Chị giúp tôi chỉnh đốn lại chị ấy!
Dung nữ cũng đưa mắt nhìn hắn, dịu dàng cười nói:
- Muốn chỉnh tôi cũng không cần kiếm cớ, cũng không cần dùng Ninh Hân giúp. Thiếu gia chỉ cần nói một tiếng, bảo ta bày ra cái tư thế nào, tôi bày ra tư thế đó là được, thậm chí ác dâm và khổ dâm (Sadism và masochism) hoặc biến thái ta cũng chịu, chỉ cần Đường Sinh thích. OK?
- Ok!
Đường Sinh cười khổ:
- Gì kia, nếu chị không giãy dụa hai chân, không hô hai câu “Ôi, đồ xấu xa” tôi không thích được!
Phù… Phù, Ninh Hân tiến lên phía trước, đôi bàn tay trắng nõn đấm vào bộ ngực cường tráng của hắn, Dung nữ nhìn cô cười nói:
- Nghe thấy chứ? Đây là tâm tư xấu xa của bọn đàn ông hư hỏng ăn no rồi suy nghĩ dâm dục. Bọn họ muốn phụ nữ kìm chế dục vọng lại muốn họ hết sức lẳng lơ, trong tiềm thức luôn cất dấu cái chủ nghĩa đàn ông chuyên áp đặt ý chí của mình lên phụ nữ. Người Nhật Bản tạo ra ngành công nghiệp tình dục là rất hiểu về thói hư tật xấu của đàn ông, cho nên những sản phẩm như phim AV của bọn họ được tiêu thụ trên toàn thế giới phát triển mạnh mẽ, nhiều lần bị cấm, vẫn nhanh chóng trở thành một trong những ngành công nghiệp trụ cột của quốc gia. Cho dù Đường thiếu gia của chúng ta ưu tú như vậy, cũng không thiếu “ưu điểm” này của đàn ông. Ninh Hân, sau này chúng ta vừa phải kìm nén dục vọng đồng thời lẳng lơ tới cùng, phải hét lên: “Ôi, mạnh nữa lên!”
Bốp! Một bàn tay đét vào mông Dung nữ, cô lập tức thể hiện:
- Ôi, mạnh nữa lên… Người ta không dám mà…
Cô giả vờ vẻ mặt e lệ, rụt rè, phong thái hết sức mê người, giống như thật, Đường Sinh và Ninh Hân đều cười ra nước mắt.
- Vẫn tưởng rằng Dung Dung là người phụ nữ thanh lịch, nữ tính nhất nha? Hôm nay mới phát hiện Đinh đại tiểu thư của chúng cũng đáng yêu đấy chứ!
- Vậy sao? Trước mặt người khác giả bộ mộc mạc, thanh lịch, một mặt phải giữ gìn dáng vẻ yểu điệu thục nữ bên ngoài, một mặt phải thể hiện người phụ nữ truyền thống trang trọng. Về đến nhà mình, đứng trước mặt đàn ông mới lộ rõ bộ mặt thật, còn giả vờ? Tôi có mệt không?
Đối với quan điểm của Dung nữ, Ninh Hân rất đồng tình, cô là như vậy, ở trước mặt Đường Sinh gần như không giả vờ cái gì.
- Đồng ý!
Bốp! Đường Sinh cũng đánh mông cô một cái. Ninh Hân kêu lên:
- Sao? Đường thiếu gia, cũng cho tôi hô: “Ôi, mạnh nữa lên” à?
- Đúng vậy, nhất định còn muốn chị vừa kìm chế ham muốn vừa thật lẳng lơ. Ha ha …
Đường Sinh cười lớn, khiến hai người phụ nữ dùng đôi bàn tay trắng mịn đánh hắn túi bụi!
Hắn giãy dụa đứng lên nói:
- Hai người nói chuyện, tôi đi lấy rượu. Đêm khuya nói chuyện phiếm không thể thiếu rượu! Không có không khí.
Sau đó liền chạy đi, xách đến một bình Hennessy 700ml cao cấp, còn có ba cái ly.
Thể chất bọn họ đều rất tốt. Mặc dù đã ba giờ sáng cũng không muốn ngủ, hai người phụ nữ cuộn tròn thân mình nằm nghiêng. Đường Sinh ngồi ở giữa, mở chai rót rượu:
- Dung, tiếp tục…
Dung Dung nhấp một ngụm rượu mới nói:
- …Thực ra có thể nói, tình cảm không bền chặt nhất định sẽ tan vỡ. Thực tế trong xã hội vợ chồng có nhiều mâu thuẫn ảnh hưởng đến tình cảm, ly hôn đều là do có dũng khí và không thể tiếp tục cùng nhau được nữa. Những người không ly hôn thì có 60% là do nhẫn nhịn, tình cảm bị rạn nứt chiếm trên dưới 30%, còn lại 10% chắc là rất hạnh phúc, ít nhất yêu nhiều hơn mâu thuẫn.
- Ôi trời, có phải hơi bi quan không? Ít nhất ta cũng biết một số gia đình rất hòa thuận à…
- Đây chẳng qua là biểu hiện bên ngoài, nhiều người khó nói ra. Nói chung người nước mình có tính chịu đựng hơn so với nước ngoài nhiều. Chúng ta trọng tình cảm, nhớ tình bạn cũ, rất nhiều vướng víu khiến nhiều người sẽ không lựa chọn bước tới cùng. Tóm lại, bao dung là phẩm chất tốt!
Ninh Hân khẽ gật đầu, cũng mân mê ly rượu Hennessy suy tư về chuyện Dung nữ nói.
- Thấy được những việc ấy, sao cậu lại không chịu đựng y?
Dung nữ mỉm cười nhẹ nhàng nói:
- Mình thừa nhậnrốt cuộc mình không chịu đựng được y. Trên thực tế mình chịu đựng y lâu rồi. Đừng nghĩ rằng cái gì mình cũng không biết, hắn ở bên ngoài có bao nhiêu người phụ nữ, mình biết hết, cho nên mình đáp lại bằng một thứ tình cảm rất bình thường!
Ninh Hân lại nói theo một câu:
- Hiện tại bên cạnh Đường Sinh ít phụ nữ sao? Tại sao cậu lại dành tình cảm sâu đậm? Có khác nhau sao?
- Nói thế nào đây? Hẳn cần phải quy về thời điểm trước khi Vương Ngạn Đôn khiến mình sáng mắt ra. Trái ôm, phải ấp, hình như người đàn ông hơi có bản lĩnh một chút đều có thói này? Dần dần, mình thành quen, đành phải chịu đựng, mở một mắt, nhắm một mắt, nhưng khi y đem bản thân mình ra đánh cuộc, thì không thể nhịn được nữa, y rất tự tin, quá cuồng vọng. Nhưng mình không nói là y rất không coi trọng mình.
Đường Sinh và Ninh Hân cùng nhìn Dung nữ, hỏi:
- Vì sao? Chẳng lẽ lão ta không phải không coi trọng biểu hiện của cậu sao?
- Gạt ra một bên vấn đề yêu hay không yêu, hai nhà thông gia cùng quan tâm về chuyện này khiến y coi trọng mình, cái gọi là không coi trọng hoàn toàn căn cứ vào sự tự tin thái quá của y. Cho nên về sau y đồng ý vứt bỏ hết tôn nghiêm quỳ gối trước mặt Đường Sinh cầu xin tha thứ, không phải vì mình mà quỳ, mà là vì gia tộc của y. Mặt khác, Đường Sinh không phải không coi trọng Cao Ngọc Mỹ, ngay từ đầu đã qua mặt Vương Ngạn Đôn, cũng chuẩn bị ngay từ đầu quịt nợ. Tại địa bàn của hắn, thực lực nằm trong tay hắn, hắn không thể thất bại. Nếu đặt Đường Sinh cậu vào vị trí của Vương Ngạn Đôn, cậu còn có thể đánh cuộc sao?
Dung nữ nghiêm nghị hỏi Đường Sinh.
Đường Sinh cười khổ nói:
- Tôi thừa nhận, tôi chơi trò gian dối, xảo trá. Không nắm chắc hoàn toàn, tôi sẽ không đánh cuộc.
- Cô nghe một chút! Đây là gian xảo ngầm, tuổi còn trẻ, nhưng tâm trí lại rất già. Tôi nghi Đường Sinh ít nhất cũng phải bốn mươi tuổi trở lên.
Dung nữ nói chính xác, Đường Sinh cảm thấy run rẩy, chị, sao chị biết?
Ninh Hân cười nói:
- Mình khá hiểu người này, mỗi hành động đều có tính toán cả. Hắn tuyệt đối sẽ chiến đấu đến cùng, cho dù có mất mạng cũng sẽ liều. Phụ nữ vì hắn chịu nhục một chút, hắn sẽ mang chính mạng mình đáp lại, tuyệt đối không thỏa hiệp, cho đến chết cũng không bỏ cuộc!
Đường Sinh vỗ vỗ mông Ninh Hân, chỉ có Ninh Hân hiểu mình, chắc chắn mình sẽ liều mạng, bằng không, sống để làm gì?
Dung nữ thở dài:
- Có lẽ Đường Sinh và Vương Ngạn Đôn bất đồng ở điểm này, Vương Ngạn Đôn sẽ không liều mạng, y là người ích kỷ, không dám lấy chính mạng mình ra đánh cuộc. Đúng rồi! Ninh Hân, vì sao cậu lại khẳng định Đường Sinh sẽ liều chết?
Ninh Hân mỉm cười, đem chuyện chính hắn đã đỡ cho mình phát đạn nói ra
- Bất kể sống chết đồng ý chắn súng cho mình, mình tự nhiên tin hắn!
Trong mắt Dung nữ cực kỳ hâm mộ,
- Ghen tỵ quá! Nếu có một khẩu súng ngắm tôi và Vương Ngạn Đôn, tám phần là y sẽ lấy tôi chắn súng cho y. Tôi nhớ rõ có một lần trên phố, có một chiếc xe không khống chế được suýt nữa đụng vào chúng tôi, một mình y nhảy lên bồn hoa, không thèm kéo tôi. Tôi nhìn y liếc một cái. Y xấu hổ, nói với tôi: “Đó là phản ứng theo bản năng, anh biết thân thủ của em rất tốt, anh chạy trước cũng là để em bớt lo, để em không cần bận tâm cho anh.”.Nhưng lúc ấy mình không có bất kỳ một phản ứng nào cả!
Đường Sinh giơ ly lên:
- Chị Dung, vì sự ích kỷ, vô sỉ của Vương Ngạn Đôn làm một ly đi. So với y, tôi cảm thấy rất vinh dự!
Ninh Hân thở phù cười, gối mặt lên đùi hắn, dịu dàng ma sát, không quan tâm cái chân giữa của hắn đang dựng lên xấu xí, còn cười khe khẽ duỗi ngón trỏ gãi gãi lên đầu nó, khiến “cậu bé” của Đường Sinh càng lên cao:
- Ngoan!
Dung nữ tự mình rót rượu:
-… Đường Sinh, Vương Ngạn Đôn ngày nào cũng gọi điện cho tôi, tôi đều nghe, y gợi tình cũ của tôi, mỗi lần như vậy tôi đều kích động y một chút. Bên này chúng ta cần phải chuẩn bị sẵn xàng, tôi sợ y không chịu được kích động…
Đường Sinh cũng toát mồ hôi,
- Chị cũng thật lợi hại, là đàn ông, tôi hiểu được tâm tư Vương Ngạn Đôn! Y thật sự đáng thương. Nếu y không bỏ qua chuyện khúc mắc kia, y sẽ càng ngã đau hơn. Hiện tại tôi có thể chắc chắn, đối với Vương Ngạn Đôn mà nói, thành công cũng là nhờ chị Dung, thất bại cũng do chị Dung. Không tin hãy chờ xem!
Một người đàn ông, nếu không thể dứt bỏ tình cảm của mình khiến tư tưởng bị ảnh hưởng, kéo dài một ngày sẽ xảy ra nhiều vấn đề lớn!
Khi Ninh Hân dùng đôi môi căng mọng như cánh hoa của mình ngậm lấy “tiểu Đường Sinh”, thì “trận chiến” thứ hai trong đêm khuya cũng bắt đầu mở màn.
Vào lúc sáng sớm, Dung nữ và Ninh Hân vẫn còn song song nằm trong lòng Đường Sinh. Đúng lúc đó, Vương Ngạn Đôn điện thoại đến!
-… Sớm vậy à? Ông không sợ quấy rầy người khác nghỉ ngơi sao?
Dung nữ nghe điện thoại, giọng nói bất đắc dĩ.
Đường Sinh và Ninh Hân đều mở mắt, trời đất. Vương lão yêu à, ông không phải muốn tìm tai họa sao? Mẹ kiếp, có phải chịu không nổi hoá điên cuồng rồi không?
- Dung Dung, anh còn phải gọi em như thế nào? Anh không thể quên chuyện chúng mình năm đó, em không thể gặp mặt anh một lần sao?
- Gặp mặt? Tôi thấy hay là thôi đi, Đường Sinh người ta thích ăn dấm chua, tôi cũng muốn đi gặp anh, nhưng đúng lúc này tôi chịu không thấu sức đàn ông cường tráng cảu hắn gây sức ép cho tôi, giày vò tôi hai giờ liền, đi cũng nổi. Anh có chuyện gì cứ nói qua điện thoại đi, tôi nghe!
Vương Ngạn Đôn bên kia nghiến răng ken két:
- Đinh Hải Dung, cô khen hắn để kích động tôi. Tôi nói cho cô biết, đừng có ép tôi nóng nảy, chuyện gì ông đây cũng làm được. Tôi nói không phải, cô thật sự là đồ đê tiện, cô còn không chịu thừa nhận chính mình thích bị người ta “làm”?
- Tôi không thừa nhận thì sao? Từ khi nào tôi không thừa nhận? Cho tới bây giờ cũng sẽ không phủ nhận. Anh nói rất đúng. Tôi chính là thích làm cho người ta ham muốn, tôi là “nước chảy trong bình ngọc”, một ngày không khiến cho người ta “làm” tôi, tôi thấy rất khó chịu. Vương Ngạn Đôn, anh cũng không thiếu phụ nữ, nhìn chằm chằm vào tôi làm gì chứ?
- Em không biết anh yêu em rất sâu đậm sao? Dung Dung, cho anh một cơ hội nữa, anh sẽ lại là người yêu của em…
- Phải không? Thật ra Đường Sinh đang ngủ bên cạnh tôi, tôi vừa mới đùa giỡn với hắn, tôi muốn làm trước, lần sau chúng ta nói chuyện!
Cô tắt điện thoại.
- Con chó đẻ!
Bốp! Chiếc điện thoại di động bị quăng ra xa, Vương Ngạn Đôn tức giận trừng mắt lên đi ra, các ngươi hãy chờ xem.