Lý Quế Trân quay về phòng bệnh, nơi này đã trở nên hỗn loạn, Mã phu nhân kiêu ngạo hai tay ôm khuỷu cười lạnh lung.
Ba, bốn người mặc thường mục cùng nhau đưa Đường Vọng Bình đi ra, miệng rêu rao “phải giáo dục hắn…”
Đường Cẩn cũng đuổi theo, vừa khóc vừa hô to “đừng bắt ba tôi”.
- Làm cái gì vậy? Mã phu nhân, giết người cũng không bằng dập đầu xuống đất, bà rốt cuộc là muốn thế nào? Tôi quỳ xuống lạy bà, được không?
Lý Quế Trân vừa nhìn thấy, biết là họ muốn dẫn tiểu Vĩ đi, chồng ba không cho phép, nên mới làm ầm ĩ lên.
Trước cửa những phòng bệnh khác cùng dãy lầu, cũng đứng đầy người, có người nhà bệnh nhân, có y tá, có cả bác sĩ, tất cả đều đang đứng xem cảnh tượng này.
Mã phu nhân lạnh lùng hừ một tiếng.
- Đừng có quỳ xin tôi, chồng bà gây trở ngại cho người đồn công an thi hành nhiệm vụ, đâu có việc gì liên quan tới tôi.
Sở trưởng Mã cũng theo sau đi ra, ngón tay chỉ Đường Vọng Bình, lạnh lùng nói
- Tôi nói cho ông biết, thái độ của ông như vậy cần phải bắt về giáo dục một chút, ông dạy lại thằng con quý hóa của ông, đánh đập trọng thương người khác, lại còn dám ở đây ngăn cản cảnh sát thi hành nhiệm vụ à?
Đường Cẩn một tay kéo ba cô.
- Ba, ba đừng cãi cọ nữa, cãi làm gì? Tranh luận cũng giải quyết được gì đâu…
Cô ám chỉ đối phương đã câu kết với cảnh sát, ba cô có nói gì cũng vô nghĩa.
Mã phu nhân trừng mắt mắng Đường Cẩn đứng lên
- Con ranh này...có chuyện gì? Tránh ra một bên đi…
Mọi người đứng xung quanh xem, nhỏ to bàn luận, Sở trưởng Mã sợ ảnh hưởng không tốt, mới cố ý nói lớn tiếng để “giải thích” mọi chuyện.
Trán Đường Cẩn vẫn dính máu, Lý Quế Trân muốn xem đích thực là như thế nào? Cảnh sát còn đánh người à?
- Tôi van xin các ông được không? Bác sĩ vừa nói không cho con tôi cử động, các ông muốn dẫn nó đi làm gì? Nó vẫn còn là học sinh phải không? Không phải chỉ là bạn bè đánh nhau một trận sao, huống chi nó cũng là người bị đánh, chưa đánh được ai? Các ông không phải ép người nhảy lầu sau?
Lý Quế Trân thật sự cảm thấy bất lực, nước mắt lăn dài trên hai gò má, xung quanh, không ít người nhìn bà thở dài, lắc đầu.
Sở trưởng Mã nhìn xung quanh, thấy một hàng dài người đứng xem, thật là có ảnh hưởng không tốt, cũng may mình và lính láng đều mặc thường phục.
Mã phu nhân kia lại nói
- Con bà bị thương à? Con tôi còn sắp chết đây, bà muốn nhảy lầu thì đi mà nhảy, không ai cản bà đâu?
Bốn bên mọi người nghe thấy liền ồ lên một tiếng, trên mặt Mã phu nhân liền có chút ửng đỏ.
Sở trưởng Mã khụ một tiếng, nhìn bốn người thủ hạ
- Hai người đi vào, thúc giục đứa nhỏ kia cùng chúng ta đi một chuyến.
Nghe những lời này từ miệng ông ta nói ra, Đường Vọng Bình không kìm nổi tức giận, đẩy mạnh vài người ra, đứng chắn trước cửa.
- Tôi xem hôm nay ai dám mang con tôi đi? Tôi sẽ liều mạng với kẻ đó.
- Ba… không cần ạ.
Đường Cẩn mặt mũi trắng bạch sợ sệt, Lý Quế Trân cũng đến cạnh chồng, ba người đứng trước phòng bệnh, dàn hàng ngang không cho ai vào.
- Ơ.. gì thế này? Các ngươi không cho dẫn người đi? Có tin tôi bắt cả nhà bốn người các ngươi đi không?
Một người mặc thường phục lại xông lên trừng mắt nhìn, Mã phu nhân cũng với theo một câu
- Tôi thấy nên bắt hết bọn họ đi…
Đúng lúc ấy một âm thanh quen thuộc đột nhiên vang lên…
- Đi cái mẹ…ngươi.
Nhị Thế Tổ Đường Sinh rốt cuộc cũng xuất hiện, trong đám đông đi tới, miệng đồng thời văng tục, đấm thẳng vào mặt người mặc thường phục đang giữ chặt tay của Đường Cẩn, máu phun ra, người mặc thường phục kia cũng hừ một tiếng, lảo đảo bước sang một bên.
Ầm ĩ một chút, tất cả trở nên bát nháo vô cùng, đột nhiên Đường Sinh xuất hiện đánh người, hắn đi vào thấy máu còn dính trên trán Đường Cẩn, trong lòng cảm thấy thật sự phẫn nộ, ai dám làm cho Cẩn của ta đổ máu?
Sở trưởng Mã cũng bất ngờ không kịp phòng vệ, khi thấy có người động thủ, ông ta liền phản ứng nhanh, vội quát
- Bắt lấy thằng nhãi này..
Dãy lầu phòng bệnh nhân lập tức trở nên ầm ĩ, ba người Đường Vọng Bình, Lý Quế Trân, Đường Cẩn ngẩn người ra, Đường Sinh vừa xuất hiện đã đánh cảnh sát, bọn họ đồng loạt cảm thấy sợ hãi, chết rồi, cậu bé phải làm sao, không phải cậu ta đã đi học rồi sao?
Đường Cẩn thấy Đường Sinh xuất hiện trong nháy mắt, trong lòng cảm thấy mạnh mẽ hơn, cứ nghĩ hắn bỏ mặc mình, nào ngờ hắn không đi, mặc dù giờ đang lo lắng hắn đánh cảnh sát sẽ có kết cục không tốt, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất vui sướng, hai dòng lệ cũng liên tục tuôn trào.
Đường Sinh thật sự tức giận, vừa đấm một quyền còn đạp thêm một cái, khiến người mặc thường phục kia ngã xuống, không phản ứng gì.
Sở trưởng Mã hô lên một tiếng “bắt lấy thằng nhóc này”, không ngờ câu nói này lại đưa tới tai họa cho ông, ai bảo ông ta mặc thường phục? Ninh Hân ở phía sau, nghe ông ta hô muốn bắt “tiểu tử thối”, trong lòng liền nổi trận lôi đình, thằng nhóc là của chị đây, đến lượt ông đòi trừng trị à? Trong đầu vừa nghĩ đã trực tiếp động thủ, khuỷu tay đột nhiên xuất kích, đánh vào chính sườn bên phải của Sở trưởng Mã.
Sở trưởng Mã không ngờ bên cạnh có người tập kích, á lên một tiếng, sắc mặt thay đổi, mồ hôi vã ra.
Ông ta sao chịu nổi cú đấm của Ninh Hân, miệng há to chưa kịp nói, Ninh Hân đã một dao bổ nhào vào trên vai hắn, một người đàn ông cao to đổ ập xuống trong nháy mắt, thời điểm Sở trưởng Mã co quắp trên mặt đất, cũng là lúc ông nhận ra người đến là ai.
- Chúa ơi! Là Ninh sư tử, sao lại là cô?
Điều đáng tiếc là ông ta biết Ninh sư tử, nhưng Ninh Hân lại không biết ông ta, hệ thống cục công an thành phố quá lớn, không cùng một chỗ có thể không biết nhau?
- A…cô là Ninh, Ninh….
Hai, ba người mặc thường phục muốn bắt Đường Sinh thấy Ninh Hân đánh ngã Sở trưởng Mã đều đứng ngây người nhìn, cũng đều biết chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng Ninh Hân không biết bọn họ, lạnh lùng liếc nhìn bọn họ một cái
- Dám đến bệnh viện quấy rối à? Lai lịch thế nào?
- Ninh, Ninh thủ trưởng, là người mình… là người mình.
Hệ thống công an Giang Lăng ai chẳng biết Ninh sư tử lợi hại? Vừa mới dẹp xong băng nhóm “Thanh Bì Hội”, cô chính là mặt trời ban trưa, cực kỳ chói lọi.
Đường Sinh lúc này cũng không quan tâm đến người khác, đứng trước mặt Đường Cẩn, nhìn vết rách trên trán cô
- Ai làm trán của cậu bị thương thế?
- Tớ, tớ tự mình va vào…
Đường Cẩn không dám nói ra sự thật, nhưng cô lại liếc mắt một cái nhìn Sở trưởng Mã đang muốn đứng lên.
Lúc này Sở trưởng Mã cũng nhe răng, trợn mắt ngẩng đầu về phía Ninh Hân nói:
- Ninh thủ trưởng, là tôi, tôi là Sở trưởng Mã…
- Mã cái đầu ông…
Đường Sinh một cước đá vào mặt Sở trưởng Mã, không cho ông ta nói tiếp, răng cửa cũng văng ra
- Ức hiếp người, đến cả bệnh viện ức hiếp người sao? Có phải các ngươi ỷ có đông người thì lợi hại à? Nằm mơ… Các ngươi là một đám cẩu mù mắt.
- Ninh thủ trưởng…Đều là người mình à…
Người mặc thường phục kia giọng nói run rẩy, Mã phu nhân bên cạnh cũng kêu lên
- Ơ… Bọn họ cũng là cảnh sát à.
Đường Sinh đưa tay túm lấy người mặc thường phục đang nói chuyện
- Một lũ lưu manh, ai cùng hội cùng thuyền với các ngươi? Lui ra…
Hắn và Ninh Hân khi ở cầu thang đã nghe giọng nói chanh chua của người phụ nữ họ Mã, Đường Sinh đang hận không tìm được người, không ngờ ả thò đầu ra?
Lúc này vung tay ném đem tên lưu manh mặc thường phục ra xa, tên mặc thường phục cũng không có gì phòng trụ, tự mình không khống chế được liền đập vào người Mã phu nhân, hai người cùng nhau té ngã trên đất, cảnh tượng đó thật buồn cười, khiến nhiều người trợn tròn mắt nhìn.
Bốn, năm người đội đặc công đi vào, Ninh Hân giả bộ ngốc nói
- Mang tất cả về đồn tra hỏi.