Vừa tới Thanh Thị đã dẫm ngay phải bãi phân chó như vậy làm Đường Sinh rất bực mình chứ đừng nói đến chuyện thoải mái. Tại sao ư? Trên máy bay đã bị Sắc yêu tinh làm cho tức phát điên còn chưa kịp phát tiết.
- Nhà ngươi á, có mà dâng đến tận cửa để hầu hạ thiếu gia ta, tiện nhân!
Đường Sinh đúng không nể nang gì. Khi các học sinh còn chưa kịp đến xem thì hắn đã kịp đánh ngã bốn tên kia.
Sau đó tay dắt theo người đẹp dương dương tự đắc rời đi, nhìn rất bảnh chọe…lại còn đánh cả con trai Phó Chủ tịch Đào.
Thấy vậy, các học sinh vừa hưng phấn lại vừa lo lắng cho Đường Sinh, cũng là lo cho Ninh Manh và Vinh Tử Tử. Gã Đào Quân kia là người không dễ chọc giận, từ trước đến giờ một mình một phách ở trong trường, ngay cả phía trường học cũng phải nể hắn, bởi vì không thể trêu vào được.
Trong lúc ba người tìm chỗ ăn cơm, Ninh Manh nhắn tin cho chị gái: “ Chị à, Đường Sinh vừa đến đã đánh con trai Phó chủ tịch Thành Phố rồi, tên đó đến giờ vẫn còn đeo đuổi em, chị bảo phải làm thế nào? Em sợ Đường Sinh bị bắt, Thanh Thị không giống như Giang Lăng…”
Ninh Manh cũng là người biết suy đi tính lại, nhắn tin cũng không nói với Đường Sinh, cô biết con người hắn chỉ ngòai mặt thế thôi chứ không để bụng, có lẽ cũng không cho phép mình thông báo cho chị, thế nên mới âm thầm nhắn tin, ít nhất cũng là để trong lòng yên tâm phần nào.
Vinh Tử Tử nét mặt cũng đầy lo lắng. Đường Sinh bình thường tỏ ra rất tao nhã, nhưng một khi đã nổi giận thì cũng rất đáng sợ.
Hai người đều có tâm trạng, đến ăn cơm cũng không thoải mái. Chỉ riêng Đường Sinh vẫn ăn như hổ, cơ hồ như không hề có chuyện gì xảy ra vậy.
- Ăn đi chứ, ngồi ngẩn ra làm gì? Mấy hôm Quốc Khánh anh về Bắc Kinh, không đến thăm bọn em được, thế nào, bọn em vẫn khỏe chứ?
- Cũng bình thường, em và Tử Tử về Giang Trung rồi, khi nào được nghỉ mới về Thanh Thị. Đường Sinh, phải làm sao đây? Cái tên họ Đào kia?
- Tên chó, anh lấy đâu ra thời gian mà quản nó, hai người chiều nay xin nghỉ học đi, chúng ta về biệt thự đấu rượu…
Đường Sinh ngoài miệng nói vậy, thực ra trong lòng không muốn các cô buổi chiều đến trường bị liên lụy, không khéo tên họ Đào kia đã đi báo cảnh sát rồi cũng nên.
Dám gây chuyện thì không sợ chuyện, Đường Sinh chính là loại người này, dám gây chuyện cũng có thể giải quyết gọn ghẽ. Hắn nói sao Ninh Manh nghe vậy, đừng nói đến chuyện xin nghỉ học, Đường Sinh có nói cô bỏ học để bỏ đi cùng hắn cô cùng không do dự, ma lực của tình yêu quả thực đáng sợ.
Trong lúc ăn cơm họ gọi điện cho La Tố Hồng (lái xe của Ninh Manh), kêu cô tới nhà hàng ở gần trường học đón bọn họ.
Buổi chiều, khi người khác đến trường, Đường Sinh cùng Ninh Manh, Tử Tử ba người họ cùng ngồi uống rượu ở quầy rượu trong biệt thự.
Cha Đào Quân là một trong những Phó Chủ tịch Thành Phố Thanh Thị, cũng là Ủy viên thường vụ của Ủy Ban Nhân dân thành phố, ở cấp thành phố cũng có vai vế, ông ta quản lý mảng công nghiệp, khoa học kỹ thuật, văn hóa giáo dục, cũng có thể nói là lãnh đạo hàng đầu trong hệ thống giáo dục, vì vậy con trai Đào Quân của ông ta ở trong trường chắc chắn là hoành hành ngang ngược.
Đương nhiên, họ Đào cũng không dám thành thật khai báo tất cả mọi chuyện cho cha của y, chỉ có thể tìm người phía dưới giúp y rửa hận, ví dụ như lợi dụng thư ký của cha y, thông qua thư ký của cha mình gây ảnh hưởng đến phía cơ quan chấp pháp. Nếu vậy, buổi chiều khi các học sinh vào học, người của sở cảnh sát cũng sẽ tới trường học.
Bọn họ yêu cầu phía trường học cử ra hai người hỗ trợ việc điều tra chính là Ninh Manh và Vinh Tử Tử, nhưng chủ nhiệm lớp nói hai người này buổi chiều xin nghỉ. Cảnh sát lấy số điện thoại liên lạc của hai người bọn họ, ngay cả số liên lạc với gia đình. Ninh Manh và Tử Tử lưu hồ sơ ở trường số người thân là chị gái, chị họ, còn ai nữa chứ? Kết quả là buổi chiều ở phòng làm việc của Sở Tỉnh Ninh Hân đã nhận được điện thoại của cảnh sát Thanh Thị.
- Ai đấy? Tôi là Ninh Hân ở Cục chống tội phạm Công an tỉnh…
Ninh Hân xưng danh là vì cô nhìn thấy số điện thoại gọi đến từ Thanh Thị, cô quá thông minh đã đoán được Đường Sinh sau khi đánh người đã đem người đi rồi, để bây giờ phía cảnh sát không tìm được Ninh Manh bèn tìm đến người thân thôi.
Nói trắng ra thì Ninh Hân cố tình lớn tiếng xưng danh như vậy là để đối phương phải dè chừng. Quả nhiên, phía cảnh sát bên đó có phần giật mình, gì mà Sở Công An tỉnh? Khi đó khẩu khí của phía cảnh sát cũng có phần khách khí hơn:
- À, chúng tôi chỉ muốn hỏi một chút, cô Ninh Manh ở Thanh Trung là em của cô có phải không?
- Đúng, là em tôi, sao vậy? Có chuyện gì với em tôi sao ?
Nếu không phải vì đã biết trước sự việc thì có lẽ Ninh Hân đã sớm nhảy ngược lên.
- Chuyện là thế này…
Phía cảnh sát bèn đem chuyện xảy ra ở trường tường thuật lại.
- Chúng tôi chỉ muốn tìm cô Ninh Manh để điều tra một chút.
- Vậy à, dù sao thì cô ấy cũng chỉ là một nữ sinh vẫn còn nhỏ, có thể chưa phải trải qua những chuyện như thế. Hay là thế này đi, để tôi đi Thanh Thị tìm em gái để tìm hiểu sự tình, để nhỡ đâu cô nhóc lại sợ không dám đến cục khai báo.
Ninh Hân nói vậy bên phía đối phương cũng không còn gì để nói nữa.
Sau đó Ninh Hân tìm Hải Dung để thương lượng.
- Tên Đường Sinh đó lại đi đánh con trai Phó chủ tịch Thành Phố ở Thanh Thị rồi, hắn ta thì, đúng là một tên chuyên gây chuyện, sao mà hắn có tài gây chuyện thế cơ chứ, chị nói phải làm thế nào đây? Tôi phải chuẩn bị đi Thanh Thị một chuyến…
Hải Dung lắm mưu nhiều kế, mới nghe qua đã có chủ kiến.
- Được, chúng ta cùng đi, hãy đi tìm Bí thư Lưu đi, phải xin lệnh từ trên.,,
Kết quả là Ủy Ban Chính trị Pháp luật của Tỉnh buổi chiều họp hội nghị lâm thời, phái Ban giám sát và Cục phòng chống khủng bố tội phạm cùng nhau đến các thành phố làm công tác thị sát, mặt khác cũng coi như đi du lịch trong tỉnh. Điểm đầu tiên chính là Thanh Thị - thành phố cấp một liền ngay sau thủ phủ tỉnh Lỗ.
Bí thư Ủy ban chính trị pháp luật Tỉnh ủy Lưu Quang Chấn là cán bộ dòng họ Đinh, đại tiểu thư Đinh Hải Dung ghé tới ít nhiều cũng phải có việc gì đó. Ông là người đã nhiều năm chìm nổi chốn quan trường nên đoán biết được đằng sau chuyện này ắt còn có nội tình uẩn khúc. Chỉ cần đại tiểu thư không nói thì ông cũng không tiện hỏi.
Là nhân vật nắm trong tay cơ quan chính trị pháp luật tỉnh ủy, Bí thư Lưu Quang Chấn có chỉ thị gì cũng là việc rất đỗi bình thường, công việc của các bộ phận trong hệ thống cần phải tích cực mà. Việc ngày hôm nay để Phó ban giám sát Đinh cùng Cục phó Ninh đưa người đi thị sát các thành phố cũng là có ý đồ cả. Việc chỉnh đốn hệ thống chính trị pháp luật ở Tuyền Thành còn chưa kết thúc đã lại kéo sang Thanh Thị.
Không ít người cho rằng việc thị sát như vậy có quan hệ với việc Bạch Chiến Văn bị bắt trước đó. Lân này Bí thư Lưu làm vậy là muốn thanh trừ ảnh hưởng của họ Bạch?
Lẽ đương nhiên không ai có thể nói chính xác được có hay không có mục đích chính trị. Dù sao thì Bí thư Lưu đã quyết như vậy thì chỉ việc thi hành. Ngay trong ngày, Hải Dung và Ninh Hân mỗi người chọn ra một đội quân tinh nhuệ cùng đi Thanh Thị, đội xe Cảnh sát hoành tráng có phải đến mười ba, mười bốn chiếc lên đường.
Bí thư Ban Chính trị Pháp luật Thanh Thị cùng Chủ nhiệm Ban chính trị Mã Bình Xuyên sau khi nhận được thông báo liền khần trương triển khai họp khẩn chuẩn bị phương án tiếp đón đoàn thị sát.
Mã Bình Xuyên cũng đánh hơi được có vị gì khác thường, nếu nói không có liên quan gì tới việc họ Bạch ngày nào ông ta cũng không tin, cũng không biết Bạch Chiến Văn đã khai những gì, có liên lụy đến những ai ở Thanh Thị để đến nỗi Cục Giám sát của Tỉnh phải cho người tới.
Có câu “ Oan gia ngõ hẹp” chắc là dành để nói đến Đào Quân, mẹ y còn là con cái nhà Hoảng gia, là một người em họ của Triều Công Nguyên, kể cả muốn không có liên hệ gì cũng khó. Tập đoàn Thanh Cương lập nghiệp ở Thanh Thị có thể coi như cây đại thụ rễ sâu lá tốt, các ngành nghề có liên quan cũng quá nhiều. Mặc dù tình hình Thanh Cương hiện tại không được tốt đẹp gì, thế nhưng sau khi hợp nhất Tổng công ty đóng tàu Trung Quốc và Tổng công ty công nghiệp tàu thuỷ Trung Quốc thì cổ phiếu của Thanh Cương lại tăng trở lại.
Dường như ngày đông giá của Thanh Cương đã trôi qua như vậy. Tuy nhiên anh em Triều gia biết được trên thực tế bọn họ đã phải trả giá như thế nào. Bọn họ gần như đã đem của cải trong nhà tích lũy mấy năm trời hai tay dâng cho Tổng công ty đóng tàu Trung Quốc và Tổng công ty công nghiệp tàu thuỷ Trung Quốc. Trong lòng đều vô cùng oán hận Đông Thái.
Những người sáng suốt đều nhìn ra điểm này, Tổng công ty đóng tàu Trung Quốc và Tổng công ty công nghiệp tàu thuỷ Trung Quốc vớ được món hời, chẳng cần đầu tư bao nhiêu cũng thu về món lời lớn. Ngay đến Đường Sinh cũng không nghĩ ra Triều Công Nguyên sẽ đi đường này, nhưng nói đi nói lại nếu là bản thân mình thì có khả năng cũng làm như vậy.
Chỉ có điều người nhà họ Triều không biết, chỉ cần một chuyện bất hợp pháp có liên quan đến bọn họ đều có thể gây ảnh hưởng đến bọn họ. Ngày trước giống như dệt hoa trên gấm, nhất hưng thì bách vượng, như ngày nay lại là họa vô đơn chí, nhất suy đều tổn hại. Lấy việc của Đào Quân mà nói, vốn dĩ chỉ là chút chuyện vặt vãnh, thế nhưng con gái họ Triều không phục, con trai bà, cháu ngoại của họ Hoảng, con trai Phó chủ tịch Thành Phố sao lại có thể để cho người ta đánh? Ta phải cho các ngươi biết Triều gia còn chưa sập đâu, cháu trai của họ Triều cũng không phải loại dễ bắt nạt.
Người phụ nữ ấy hùng hùng hổ hổ xông vào Ủy ban nhân dân Thành phố kêu gào cho đứa con trai mặt mũi sưng tím, bao nhiêu “lời vàng tiếng ngọc” của bà cũng được phun ra, cái gì mà mắt chó khinh người này nọ, không chút nể nang nhắm vào các vị lãnh đạo Thành phố. Thế nhưng bà vẫn còn giữ được chút phép tắc, ngay khi Cục trưởng xuất hiện bà liền đổi ngay sang diễn vở khóc lóc…
Cục trưởng Thành phố là do Phó chủ tịch UBND Thành phố Trần Vương Đông kiêm nghiệm, cũng có quan hệ khá tốt với Phó chủ tịch UBND Thành phố Đào Hải Vân chồng bà.
Chủ yếu là trước đó Bạch thị ở tỉnh Lỗ còn đương quyền có quan hệ với Triều gia, Đào Hải Vân trở thành Ủy viên thường vụ Đảng ủy Thanh thị cũng là bình thường, ông cũng là cán bộ cốt cán phe họ Bạch, cũng là đối tượng kết thân của các quan chức khác. Thế nhưng sau khi lão Bạch đi thì hai nhà Bạch, Triều nhận ngay cú đả kích lớn làm ông cũng biết điều hơn.
Hiện tại Triều gia trên quan trường không còn chỗ dựa, chuyển xuống dưới trướng Tổng công ty đóng tàu Trung Quốc và Tổng công ty công nghiệp tàu thuỷ Trung Quốc, một mặt kiếm chỗ che chở, đồng thời cũng không muốn Thanh Cương sụp đổ, mặt khác nữa cũng là không để cho những người Triều thị kia coi thường nên cứ cố chống đỡ vậy.
Việc Đào Quân bị đánh nhìn từ một phương diện khác phản ánh sự suy yếu của Triều gia và Phó chủ tịch UBND Thành Phố Đào Hải Vân. Thế nhưng bọn họ không muốn chấp nhận, con cháu nhà họ Triều, phu nhân Đào Hải Vân bỗng nhiên xuất hiện, bà ta có nằm mơ cũng không thể nghĩ rằng lại đụng phải Đường Sinh – người đã đánh lật con thuyền của hai nhà Bạch- Triều.
Cục trưởng Trần Vượng Đông an ủi vợ Đào Hải Vân, giúp cho bà trút bỏ nỗi lòng, thực ra là ông vừa đi họp ở Ủy ban Chính trị Pháp luật thành phố về, đang định về Cục truyền đạt việc Tỉnh Ủy phái phái đòan đến thị sát, không ngờ gặp phải Đào phu nhân như vậy. Trần Vượng Đông có hơi động lòng, lại là có quan hệ với Triều gia? Lại đúng vào cái thời điểm Tỉnh Ủy phái đoàn thị sát tới, hay là cái người bắt Bạch Chiến Văn, là Đinh Hải Dung kia?
Trần Vượng Đông cũng cảm thấy có việc bất thường. Vốn dĩ trận gió lốc đó không kéo đến Thanh Thị thế mà bây giờ lại đến rồi.
Đường Sinh cũng chẳng mấy quan tâm đến sự việc này, hắn cũng không biết Ninh Hân cùng Hải Dung lại cùng nhau tới đây. Gần năm giờ chiều ba người Sắc Sắc, Trần tỷ, Cam Tịnh mới tới biệt thự.
- Mệt chết đi được, làm người phụ nữ mạnh mẽ cũng chẳng dễ dàng gì, anh chàng đẹp trai nhà mình đâu rồi, lại mát-xa cho ta với nào…
Sắc Sắc liếc nhìn Ninh Manh và Tử Tử trong bụng nghĩ thầm: “ Tên khốn nhà ngươi được đấy, ở Thanh Thị cũng giấu người đẹp nữa”.
Ninh Manh đã sớm biết quan hệ giữa Đường Sinh và La Sắc Sắc rất không bình thường nên không hề có cảm giác bài xích đối với cô.
Đường Sinh vẫn cắm cúi lên mạng trong phòng ngủ, kiểm tra chút tài liệu. Khi Sắc Sắc đi tìm hắn, Trần tỷ cùng Cam Tịnh bèn ngồi lại đây, Cam Tịnh nhìn Ninh Manh và Tử Tử nghĩ thầm: “Người đẹp của Đường thiếu gia đâu đâu cũng có, hai người này cũng thế chăng?”
Bên này Vinh Tử Tử cũng nhận thức được điều gì đó nói nhỏ với Ninh Manh:
- Manh Manh, sao xung quanh gã Đường Sinh này toàn là người đẹp vậy?
- Chứ còn gì nữa, người ta có sức hấp dẫn mà, nhưng dù sao thì chúng ta vẫn có ưu thế hơn mà, bọn họ già hơn mà.
Tử Tử trợn ngược mắt:
- Ôi trời, Manh Manh đáng thương, cậu cũng chỉ có thể tự an ủi mình như thế thôi. Phải rồi, có vẻ như hắn ta không hề lo lắng gì về chuyện đánh người cả? Buổi chiều lúc cảnh sát gọi điện tới, tớ còn sợ run cả lên, cậu nói xem việc này rốt cuộc là sao đây?
- Run cái gì chứ? Đã ai làm được gì cậu đâu? Chị tớ đến rồi chẳng có gì phải sợ cả. Đường Sinh kiểu gì chẳng giải quyết được…
Vô tình ở trong cơn gió lốc mới nổi lên ở Thanh thị. Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Bí thư Mạc Trung Hoàng cũng đứng ngồi không yên.