Khoảng 4 giờ chiều chủ nhật Đường Sinh và Chị Trần đi cùng xe Maserati của Cao Ngọc Mỹ tới Cục cảnh sát Nam Phong.
Xe X5 của hắn là chiếc xe gây tai nạn nên đã được giao cho cảnh sát tạm thời được đưa tới nơi xử lý tai nạn rồi với lại đầu xe và bên phải cũng bị đâm hỏng nên phải sửa đi đã có lẽ cũng phải đến mười ngày hoặc nửa tháng cũng vẫn chưa sửa xong, trước mặt cứ hưởng thụ xe Maserati này đã.
Mặc dù ở tỉnh thành chiếc xe Maserati này cực hiếm cho nên khi nó tiến vào sảnh của Cục cảnh sát Thành phố thì đã thu hút mọi sự chú ý.
Lúc này hai nhà họ Tần và họ Liễu cũng đang ở trên tầng 2 của toà nhà, tầng 2 là văn phòng của cục trưởng mọi người đều đang chờ đại Cục trưởng Mã nói một câu nhưng sau khi Mã Tái Hưng họp ở bên Đảng uỷ về thì tự nhốt mình vào trong văn phòng bất cứ nhiệm vụ nào cua ai cũng không làm.
Ví dụ như Tần Quang Trung nhà họ Tần, Liễu Vân Trường, Liễu Vân Cuơng, Liễu Vân Phong nhà họ Liễu bọn họ đều là những nhân vật có tiếng tăm lẫy lừng ở Nam Phong, nhưng Cục trưởng Mã ông ta có thèm để ý đến các ngươi đâu vậy thì biết làm thế nào chứ, quan chức gì mà hống hách thế có quyền trong tay mà không giải quyết được.
Khi Đường Sinh lên tầng hai lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, đêm hôm qua cũng có mấy người nhà họ Tần hơi lớn tuổi một chút cũng có mặt ở hiện trường Bệnh viện, nhưng bọn họ chỉ đứng cạnh Chủ tịch Tần xem náo nhiệt lúc đầu còn coi thường đánh Liễu Tiểu Như và Chu Quân Phi bọn họ lại còn không nói gì chỉ đến khi Đường Sinh xuất hiện đánh cho tên Hải Binh nhà họ Tần một trận thì bọn họ mới chịu nói nhưng mọi thứ đã quá muộn.
Hôm nay bốn tên gãy chân gãy tay nhà họ Tần kia vẫn ở Bệnh viện mà bọn họ lại còn đến đây gây chuyện nữa không ngờ Đường Sinh lại xuất hiện ở đây.
Lúc đó tất cả đàn ông đàn bà nhà họ Tần đều chỉ trỏ vào Đường Sinh vừa căm phẫn lại vừa sợ hãi, cái thằng nhãi ranh thế này mà dám gây sức ép cho nhà họ Tần à, đặc biệt là Tần Quang Trung vừa nghe đây chính là nhân vật chính đêm hôm qua là người đánh con trai ông ta Tần Hải Binh gãy tay gãy chân chính là hắn thì ông ta tức giận lắm định đứng lên nói lý với hắn thì bị mấy người ngồi bên cạnh kéo lại.
Người nhà họ Liễu tự nhiên cũng nhận ra người này và nói,
- “Cháu trai, hai bác và cậu của cháu đều ở đây và các anh chị họ của cháu cũng ở đây.”
Bác cả Liễu Vân Trường cũng gần sáu mươi tuổi rồi là người rất uy nghiêm nhưng lúc này nhìn sắc mặt cũng không tốt lắm, bác thứ hai Liễu Vân Cương cũng năm mươi mấy tuổi rồi, con trai bác ấy là Liễu Chấn Hoa năm nay cũng không còn trẻ nữa, nói ra thì quan hệ giữa mẹ mình và cậu thứ hai còn khá một chút.
Điểm này thì trong lòng Đường Sinh cũng rõ Đường Dục có thể đến Nam Phong này thu mua khách sạn Trung Hoàn để phát triển sự nghiệp cũng là nhờ vào bác thứ hai giúp đỡ về vốn thì mới thành hiện thực được cho nên trong lòng Đường Sinh đối với bác thứ hai cũng có những tình cảm tốt đẹp, mẹ mình cũng nói tấm lòng bác thứ hai cũng rất độ lượng.
Người đáng trách nhất và nhiều chuyện nhất, thường xuyên nói cha mình vô dụng lại nhát gan nữa chính là cậu thứ ba Liễu Vân Phong, người này hiện nay là nhân vật hoành tráng nhất của Xí nghiệp tư nhân nhà họ Liễu, con ngươi mọc ở trên trán không coi thằng cháu ngoại này ra gì cả, luôn cho Đường Sinh là kẻ phá hoại.
Cậu thứ ba nhà họ Liễu năm nay cũng ba mươi bảy tuổi rồi sự nghiệp lên như diều gặp gió kiêu ngạo ngông cuồng một chút cũng là bình thường, chủ yếu là cũng có tiền rồi tập đoàn Liễu Thị ở Giang Trung là một trong ba doanh nghiệp lớn tổng tài sản trên 400 triệu, đây cũng được coi là khá lớn trong ngành kinh doanh tư nhân rồi.
Ông ấy cũng chính là người đằng sau lưng thì nói với chị mình Đường Thiên Tắc thế này thế nọ nhưng trước mặt Đường Thiên Tắc thì lại không dám, về sau trước mặt chị gái Liễu Vân Huệ ông ta cũng không dám làm càn, chị gái ông ta rất là nghiêm trang luôn luôn nhẹ nhàng đằm thắm trước mặt cô ấy mà nói xấu người này người khác thì chỉ chứng tỏ rằng mình là người thấp hèn, không có phẩm chất thôi, lúc người ta nhẹ nhàng thì tốt nhất mình nên ngậm miệng lại.
Chỉ duy nhất trước mặt Đường Sinh là cậu thứ ba Liễu Vân Phong mới thể hịên bản chất thật của mình mà không chỉ súi giục Đường Sinh một lần đâu.
Hôm nay nhìn thấy hắn ông ta cũng rất là tức giận, tên tiểu tử này đánh nhau còn làm liên luỵ đến chị họ và anh rể nữa chứ, muôn ăn đòn đúng không?
Nhưng vẫn chưa đến lượt ông ấy ngẩng đầu lên thì Tần Quang Trung trong đám người nhà họ Tần bên này không kìm nổi tức giận đã lên tiếng,
- “Thằng nhóc con trai Đường Thiên Tắc kia ngươi đứng lại đấy cho ta, ngươi làm cho bốn đứa con cháu nhà họ Tần chúng ta tàn phế hết cả chân tay rồi, ngươi nói với Đường Thiên Tắc đấy ngươi không thoát nổi trách nhiệm này đâu?
Cái tên Tần Quan Trung này cũng làm cục trưởng cục nào đó tại Nam Phong nhưng so với em trai Tần Quang Viễn thì vẫn còn kém xa chẳng là cái gì cả.
Đường Sinh tay sốc lại cạp quần, Chị Trần và Cao Ngọc Mỹ mỗi người một bên theo sau giống như là trợ lý và thư ký của hắn vậy, lúc đầu hắn cũng định xử lý anh trai của Tần Quang Viễn là Tần Quang Trung không ngờ người ta lại gào lên trước, ông cậu Liễu Vân Phong lúc đầu định giáo huấn cho Đường Sinh một trận cũng tạm thời không nói gì, người nhà họ Liễu không muốn lằng nhằng với người nhà họ Tần dù cho người ta có nói rằng giữa bọn họ cũng không có gì thì họ cũng coi như là không nghe thấy.
Lúc này nhìn thấy Tần Quang Viễn lên tiếng nói chuyện với Đường Sinh người nhà họ Liễu cũng không ai ra mặt, bọn họ cho rằng Đường Sinh gây ra việc này thì hắn phải giải quyết, hắn làm liên luỵ tới Liễu Tiểu Như và Chu Quân Phi việc này sẽ tính sổ với hắn sau, nhưng thật ra đêm qua trong điện thoại Liễu Tiểu Như cũng không nói rõ với cha chỉ nói là mình và Quân Phi bị người nhà họ Tần đánh sau đó lại nói là Đường Sinh cũng có mặt ở đó đánh cho con cháu nhà họ Tần trọng trương hết lượt, mà ông anh cả nhà họ Liễu sau khi nói chuyện với hai ông em xong đóan tám phần là do Đường Sinh gây chuyện gì ở Bệnh viện Chu Quân Phi và Liễu Tiểu Như tình cờ gặp hắn sau đó bị liên luỵ. Ai bảo Đường Sinh là người chuyên gây chuyện chứ không phải là hắn thì là ai đây? Điểm này người nhà họ Liễu từ trên xuống dưới đều rất rõ ràng.
Đường Sinh dừng chân lại quay đầu liếc nhìn người đàn ông khoảng năm mươi mấy tuổi Tần Quang Trung cười nói,
- “Tôi khách sáo gọi ông là ông lão, ông đừng nổi giận làm gì, mọi chuyện thị phi sẽ có cơ quan pháp luật điều tra làm rõ, ông đừng kích động quá, còn về việc ân oán riêng của hai nhà Đường, Tần tôi cũng không ngại nói với ông từ đầu cũng chỉ là chuyện nhỏ nhặt của bọn trẻ con giữa hai nhà, lúc đó cha tôi là Phó bí thư Nam Phong ông em trai ông Quang Viễn là Chủ tịch Thành phố rất ghen tị đúng không? Này ông lão tôi còn nói cho ông biết nhé ân oán riêng tư giữa hai nhà Đường Tần cũng chưa cao đến nỗi phải đưa vào ân oán trong chính trị đâu các ông còn kém xa, cha tôi còn chẳng thèm liếc mắt nhìn tới các ông nữa hiểu không? Đánh gãy chân tên Tần Hải Binh và mấy người khác là Đường Sinh tôi làm việc nghĩa quét sạch rác cho xã hội đấy biết đâu Cục cảnh sát còn tặng cờ khen thưởng cho tôi cũng nên.”
Lời nói này của hắn làm cho đám người nhà họ Tần kia tức gần chết, người nhà họ Liễu ngẩn người ra, A cái thằng nhóc này nửa năm không gặp mà tiến bộ hẳn lên?
Đường Sinh lại nói,
- “Các ông thử nói xem các ông ỷ vào Tần Quang Viễn làm Chủ tịch Thành phố thì dám trốn tránh cơ quan pháp luật à? Bây giờ các ông có thể dựa được vào Chủ tịch Tần nhưng nếu một ngày nào đó không thể dựa vào ông ta nữa thì sao? Nói thật rất nhiều người dân của Nam Phong cũng đều sợ chết còn bốn con hổ nhà họ Tần kia hôm qua lại còn đánh Bác sỹ ở bệnh viện nữa chứ, Chủ Tịch Tần lại còn chỉ thị những người có liên quan hành hung nữa các ngươi cho rằng không có vương pháp nữa hay sao? Cái tên Tần Hải Binh kia còn nói cái gì là ở Nam Phong nhà họ Tần chính là vương pháp ? Tôi coi nó chẳng nói cái gì cả nó chẳng qua chỉ là vật trang trí của chú hai nó Tần Quang Viễn mà thôi.”
Đường Sinh nói không hề khách sáo làm cho tên cầm đầu Tần Quang Trung và đám người nhà họ tần mặt trắng bệch, Tần Quang Trung giận đến nỗi môi run lên chỉ tay vào Đường Sinh hỏi,
- “Mày … mày cái thằng nhóc này mày tưởng cha mày vẫn ở Nam Phong à?”
- “Cha tôi có ở Nam Phong hay không đều như nhau hết, ông ấy thanh liêm chính thực thế cơ mà? Sức ảnh hưởng của ông ấy đã ăn sâu vào trong lòng người dân ở Nam Phong, ông và cả anh em nhà ông nữa cộng lại cũng không thể so sánh được với cha tôi, tôi khuyên ông nên về nhà đi, cái gì cần nhẫn nhịn thì nên nhẫn nhịn, hiểu không? Nhẫn dưỡng phúc, Tĩnh dưỡng tâm, Trung dưỡng lộc, Lạc dưỡng Thọ, Thiện dưỡng Đức, ông sống hơn nửa đời người rồi mà vẫn nông nổi như một đứa trẻ vậy sao?”
Đường Sinh vừa nói vừa đi về phía văn phòng Cục trưởng, ở đó trước cửa có hai cảnh sát bảo vệ, lúc này ánh mắt của mọi người đều hướng về phía Đường Sinh, những lời giáo huấn vừa rồi của hắn làm cho người nhà họ Tần ngây người ra và làm cho nhà họ Liễu ngồi nghe cũng ngây người ra.
- “Gõ cửa văn phòng Cục trưởng của các người nói là Đường Sinh muốn tìm ông ấy”
Đường Sinh đi tới và nói với hai người cảnh sát bảo vệ bên ngoài nhưng hai người họ đều lắc đầu một trong hai người nói,
- “Xin lỗi, Cục trưởng đã dặn không gặp bất cứ ai.”
Đường Sinh nghe xong móc điện thoại ra gọi.
Sau khi bấm số gọi cho Mã Tái Hưng rồi quay lại bên này định đi về,
- “Bác Mã à, cháu là Đường Sinh đây, hai ông thần cửa ở cửa văn phòng bác nói với cháu là bác không gặp ai hết, vậy thì cháu đi đây, bác cũng đừng ra ngoài nữa cháu cũng không có việc gì đâu chỉ là đến bảo lãnh cho Liễu Tiểu Như và Chu Quân Phi thôi, sự việc tối hôm qua họ là người bị hại không cần phải giữ lại cục đâu, vâng chỉ có việc này thôi ạ.”
Đường Sinh đứng giữa hai nhà họ Liễu và họ Tần nói chuyện, nội dung câu chuyện hắn gọi điện thoại người nhà hai bên đều nghe rất rõ, các con mắt đều ngẩn ra, hiện nay Mã Tái Hưng đang tỏ vẻ làm cao đến thần tài nhà họ Liễu là Liễu Vân Cương mà ông ta cũng không nể mặt, ông Tần Chủ tịch ông ấy cũng chẳng coi ra gì.
Thử nghĩ xem cái thằng nhóc Đường Sinh này gọi điện cho ông ấy không ngờ ông ấy lại nghe chứ? Xem ra ảnh hưởng của Đường Thiên Tắc quả thật vẫn còn.
Ba anh em nhà họ Liễu chợt nhìn nhau bọn họ đều có suy nghĩ mới và hướng về Đường Sinh nhìn bằng ánh mắt khác.
Đường Sinh của nửa năm trước không như thế này mà nhưng một Đường Sinh trước mắt giống như một người hoàn toàn khác, khí chất rất giống Đường Thiên Tắc.
Ầm một tiếng cửa phòng Cục trưởng được mở ra bóng dáng của Mã Tái Hưng chợt hiện ra, ông ấy cũng đang cầm điện thoại trong tay chứng tỏ rằng đang nói chuyện với Đường Sinh, lúc này bỏ điện thoại xuống và gọi,
- “Đường Sinh lại đây, lại đây vào trong này ngồi đã có gì từ từ nói mà.”
Đường Sinh quay đầu lại rồi cất điện thoại đi nhưng hắn không vào mà nói:
- “Thôi cháu không làm phiền bác Mã đâu, bác trăm công ngàn việc, cháu chỉ muốn nói về việc Liễu Tiểu Như và chồng cô ấy hỗ trợ điều tra ấy mà nếu điều tra xong rồi thì bác thả người ra đi chứ để một đoàn người này ở hành lang thì bác nhìn mà không thấy phiền sao?”
Mã Tái Hưng cười đau khổ đi tới kéo tay Đường Sinh và nói,
- “Vào đây nói chuyện đi, bác sẽ gọi điện bảo họ lập tức thả Liễu Tiểu Như.”
Trước bao nhiêu con người đang há mồm trợn mắt Mã Tái Hưng tự mình mời Đường Sinh vào trong, không chỉ người nhà họ Tần ai ai cũng đần người trợn mắt nhìn mà cả ba anh em nhà họ Liễu cũng nhìn nhau cười một cách đau khổ tất cả đều bị Mã Tái Hưng làm cho sững sờ tại hành lang đúng là không thể nào tưởng tượng nổi.
Đúng lúc này Tần Quan Trung nhận được điện thoại của Vương Tương gọi tới nói,
- “Anh cả à đừng ở đó gây chuyện nữa, Tần Quang Viễn bị Uỷ ban kỷ luật tỉnh gọi lên nói chuyện rồi mọi người mau rời khỏi đó đi có chuyện gì về nhà hẵng nói.”
Ông ta nghe được tin này giống như pháo nổ bên tai vậy.
Cái gì? Uỷ ban kỷ luật tỉnh á? Uỷ ban kỷ luật tỉnh gọi Tần Quang Viễn lên nói chuyện à? Cái này... Cái này là thế nào vậy? Có phải nhà họ Đường không? Ra tay độc ác như vậy cơ à? Thảo nào lúc nãy Đường Sinh lại kiêu ngạo như vậy, quả nhiên là Đường Thiên Tắc ra tay rồi? Mặt Tần Quang Trung biến sắc nhẹ nhàng bảo mọi người ra về luôn.
Không cần đến vài phút thì người nhà họ Tần đến gây chuyện trên tầng hai đã về hết chỉ còn lại già trẻ nam nữ nhà họ Liễu thôi.
Khoảng hai mươi phút sau thì Liễu Tiểu Như gọi điện vào di động của cha Liễu Vân Trường,
- “Cha à chúng con ở dưới toà nhà rồi.”
Con gái và con rể mình đã được thả rồi, Liễu Vân Trường thở phào nhẹ nhõm,
- “Ừ, được rồi chúng ta sẽ xuống luôn đây”
Thế là người nhà họ Liễu cũng đi xuống hết, Liễu Tiểu Như và Chu Quân Phi ở ngoài cổng cũng nhìn thấy bọn người nhà họ Tần ra về, sau khi gặp cha nói chuyện thì mọi người mới hiểu cơ sự của việc tối hôm qua,
- “Con trai Tần Quang Viễn bị tai nạn giao thông biến thành người thực vật, nửa đêm gọi Quân Phi tới khám thần kinh não, Quân Phi nói khả năng 80% là không qua khỏi sẽ nguy hiểm tới tính mạng, kết quả là tên súc vật nhà họ Tần đó đánh chúng con, Đường Sinh lúc đó đi gặp mẹ của bạn ở bệnh viện thế là nhìn thấy chúng hắn biết được chúng con bị đánh nên đã đánh cho người nhà họ Tần một trận.”
Nói như vậy cuối cùng chân tướng sự việc đã được làm rõ, khi mọi người bảo về thì Liễu Tiểu Như nói phải chờ Đường Sinh để cảm ơn hắn