Sau khi đưa Ninh Hân và Chị Trần đến trụ sở chính của công ty quản lý vốn Cẩn Sinh, Đường Sinh dẫn Quan Đậu Đậu đến trường Nhất Trung ở Nam Phong, trên đường bắt đầu bịa chuyện, lời lẽ cứ dẻo quẹo..
- Đậu Đậu, sau này tôi chỉ sợ có lúc sẽ phải ở lại tỉnh nhiều hơn, cậu cũng biết đấy, sự việc ở Giang Lăng cơ bản không cần phải lo lắng, Đường Cẩn vẫn ở bên Nam Phong này. Ngoài ra thì Đường Cẩn cũng bảo tôi hỏi cậu rằng cậu có muốn chuyển qua Nhất Trung không? Tôi cũng không thể trả lời giúp cậu được, cậu nói thử xem?
Đường Sinh luôn rất mưu ma chước quỷ. Ở Giang Lăng, cô gái này rõ ràng là một trở ngại trong mối quan hệ giữa mình với Quan Cẩn Du, nếu đã có một bước đột phá lớn thì không thể dừng lại được nữa. Cho nên lừa Quan Đậu Đậu đến trường Nhất Trung là thích hợp nhất. Lúc này lại có một cơ hội tốt vì cô ta cũng vừa mới gây rắc rối ở bên Giang Lăng, chuyển trường rời khỏi đó cũng tốt, còn có bạn học là Đoan Mộc Yên, cùng chuyển đến nữa.
Mặt khác thì Đường Cẩn một mình ở bên này rất cô đơn, trong lòng Đường Sinh luôn thấp thỏm, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất (1), đưa Quan Đậu Đậu đến, có vị đại tiểu thư này làm chỗ dựa thì sẽ khác rồi, hơn nữa với kỹ năng cao cường của cô bé Đoan Mộc Yên thì đối phó với những chuyện vặt ở trường hay bọn lưu manh cắc ké trên phố là quá đơn giản, có điều đối với Quan Đậu Đậu thì phải dụ dỗ, nếu không cô bé sẽ không chịu chuyển đến.
- Như vậy sao? Cũng được thôi, người ta ở bên đây cũng có thể được gặp mặt cha mẹ, hai người chắc chắn cũng sẽ thích thôi.
Qủa nhiên Quan Đậu Đậu rất thích thú.vui mừng vì có thể ở cùng với cha mẹ, nhưng lại nói:
- Dì út ở một mình rất đáng thương.
.- Đáng thương gì nào? Tôi sẽ bảo Sắc Sắc, Ngọc Mỹ đưa dì ấy đến Cẩn Sinh cung mỗi ngày, về sau dì ấy cũng sẽ quen thôi mà.
- Đừng nói cậu có làm điều gì không tốt với dì út của tôi đấy nhé? Đừng để tôi biết được. Tôi sẽ bảo Đường Cẩn vứt bỏ cái đồ háo sắc cậu như là vứt một món đồ phế thải đó.
- Trời! Sao có thể như vậy được chứ?
Tôi làm sao có thể làm chuyện vượt quá giới hạn một cách xấu xa như thế chứ?
Đường Sinh cười gượng, ôi, thật sự thì đã quá giới hạn mất rồi!
Chỉ đợi giải quyết xong chuyện của La Kiên, thì bên Giang Lăng cũng sẽ bình yên thôi. Nếu có thể thì giải quyết luôn chuyện của Chủ tịch thành phố Lý một lúc, vậy thì càng tốt.
Hai người đã đến Nhất Trung, tay trong tay đi vào con đường nhỏ trong công viên.
- Đường Sinh, nếu cậu ngoan ngoãn, chúng ta chăm chỉ học hành thì tốt đúng không?
- Dứt khoát rồi, trò vui ở phổ thông có gì đâu nào? Đợi khi vào đại học lại găp lại mọi người, khi đó hoa khôi của trường càng nhiều, lại càng vui hơn.
- Cậu muốn chết đúng không?
Quan Đậu Đậu hờn dỗi nhéo vào eo của cậu ta.
Đường Sinh cười lớn:
- Mình chỉ nói đùa thôi mà!
Có quỷ mới tin là hắn nói đùa! Nghĩ xa một chút về cuộc sống ở đại học trong tương lai, thật không biết anh chàng này sẽ hại mấy cô hoa hậu của trường đây.
Sau khi chuông tan học vừa reo, Đường Sinh ngay lập tức gửi tin cho Đường Cẩn: “Tôi và Quan Đậu Đậu đang ở chỗ hôm qua hai đứa mình hôn nhau ấy”.
Rất nhanh Đường Cẩn đến, trong vườn trường có một nhóm học sinh, Đường Cẩn dắt tay Quan Đậu Đậu, Đường Sinh đi bên cạnh, không biết đang nhận điện thoại của ai, Đường Cẩn kéo bạn học Quan Đậu Đậu rồi bắt đầu kể khổ:
- Trong lớp có một người mà tôi rất ghét cứ xáp đến gần tôi.
- Không đánh hắn ta một trận sao? Hay là nói với Đường Sinh, hắn rất thích đánh người!
Quan Đậu Đậu đưa ra ý kiến.
- Nói với hắn làm gì, cũng không phải là chuyện gì quan trọng cả. Đúng rồi, Đường Sinh có thể sẽ chuyển đến Nhất Trung, cậu sẽ làm sao đây?
Bỗng nhiên Đường Cẩn nghĩ đến mưu kế thỏa thuận với Đường Sinh, hắn lấy lý do cô ở Nam Phong một mình quá cô đơn, thuyết phục cô cùng nhau lừa Quan Đậu Đậu.
Quan Đậu Đậu tin thật:
- Tôi cũng muốn chuyển đến, cha mẹ tôi đều ở Nam Phong cả, tôi lại còn gây ra họa ở trường nữa.
Cô kể những chuyện làm cô tức giận ở trường cho Đường Cẩn nghe:
- Hai ngày nay tôi xin nghỉ học, không dám lộ diện đến trường nữa, thôi đành chuyển trường thôi.
Nghe cô kể cô đâm cái đó của Thường Ái Toàn khiến hắn ta thê thảm, Đường Cẩn nuốt nước miếng, nhíu mày nói:
- Bạn thật sự ra tay như vậy sao?
- Đối với kẻ thù thì phải tàn nhẫn một chút chứ, cậu cũng chưa gặp tên đáng ghét kia mà. Tên đó hướng về phía tôi và Đoan Mộc Yên mà tiểu, cầm cái vật bẩn thỉu mềm nhũn như bún thiu vung qua vung lại, làm tôi phát ói. Dù cho ngươi có muốn khoe của thì cũng phải có “vốn liếng” nhất định chứ, đằng nầy…thật quá sức ghê tởm! Đoan Mộc Yên điểm huyệt tên đó, còn tôi dùng một khúc cây ghim “ nó” xuống đất.
Hai cô gái đang trò chuyện to nhỏ, thì Đường Sinh cũng nghe điện thoại xong, là của cậu hai Liễu Vân Cương gọi đến. Nói rằng tối nay muốn mời cậu ta đến ăn tối. Cậu ấy cũng không nói thời gian. Trưa ngày mai thì tốt, vì buổi tối hẹn người để giới thiệu cho cậu ba Vinh rồi. Sự việc có liên quan đến tiền đồ của cậu ba Vinh.
- Cẩn Cẩn, giả vờ đau bụng đi. Gỉa bộ đi để chúng ta xin cô giáo cho nghỉ. Tối nay không cần phải lên lớp nữa, chúng ta đi quán ăn, ăn sớm một chút đi, thật vui quá.
-Người ta rất ít xin phép. Không biết tìm lý do gì bây giờ?
Đó là sự thật, Đường Cẩn hầu như chưa từng xin nghỉ học.
Đường Sinh bĩu môi:
- Lý do thì nhiều lắm, chỉ cần nói ăn đồ ăn không tốt bị đau bụng thôi, hoặc là bảo đến kỳ bị đau bụng v.v…
- Xì, đúng là mồm quạ đen, cậu hy vọng mình đau bụng đấy à?
Đường Cẩn nắm chặt tay định đánh hắn. Có điều trong lòng cũng xuôi theo, trước giờ không xin nghỉ, giờ nói đại một lý do, cô giáo cũng sẽ không nghi ngờ gì cả, cô liền chạy đi xin nghỉ. Bảy, tám phút sau, ba người cùng rời khỏi trường.
Quan Đậu Đậu hôm qua về nhà cũng là làm theo lời của Đường Sinh bảo cô nói với Đậu Vân Huy rằng tối nay Đường Sinh làm chủ. Thực tế thì buổi trưa Liễu Vân Huệ đã mời mấy người họ đến ăn cơm, tuy rằng bà chưa nói gì cả, nhưng Đậu Vân Huy trong lòng đã biết rồi.
- Đi đâu ăn cơm bây giờ? Đến khách sạn Trung Hoàn đi, khách sạn này của Đường Dục giờ đã rất nổi tiếng, là vì lần trước tổ chức lễ đính hôn cho nhà họ Liễu ở đó, kết quả là lãnh đạo của thành phố Nam Phong và tỉnh ủy cũng đến, làm cho danh tiếng của khách sạn Trung Hoàn nổi lên như cồn.
Tổng giám đốc của Trung Hoàn là Đường Vạn Long hiện tại cũng đang lấy làm nở mày nở mặt.
Kinh doanh tốt lên, ông là Giám đốc thì cũng được thơm lây. Vợ mới của ông ta là Tiêu Hiểu hiện tại cũng đang vênh váo, vì tuổi tác thì nhỏ, không có học vấn và tài năng gì, mà cũng có thể nhậm chức ở Trung Hoàn. Bà ta học tại chức quản lý công thương nghiệp, nhưng cũng chỉ là đăng ký chứ không đi học, thỉnh thoảng đi một buổi cho có lệ, phần lớn thời gian bị giữ trong nhà như giữ vàng.
Đóa hoa cúc đắt giá này thực sự đã khiến cho Đường Văn Long phiền não một trận. Mãi đến khi khách sạn Trung Hoàn phát triển không ngừng, ông ta mới dần dần lấy lại trạng thái cân bằng, trong lòng cũng không dám oán hận Đường Sinh hay Mai Chước, mà hai người này lúc này càng không thể đắc tội, ngay cả Đường Dục lúc gặp Mai Chước cũng phải cúi đầu khom lưng. Người ta đang nắm trong tay công ty quản lý vốn Cẩn Sinh khiến người người phải nhìn vào.
Khi Đường Dục gọi điện thoại nói Đường Sinh mời khách, bảo ông ta khẩn trương đặt một bàn tiệc sang trọng, sắp xếp ở trong phòng tổng thống.
Không cần quan tâm Đường Sinh mời ai đi ăn, hắn đồng ý đến đây là muốn giữ thể diện của Đường Dục, toàn bộ quá trình tiếp đón đều miễn phí hoàn toàn. Nhưng có cơ hội nịnh nọt vị Nhị Thế Tổ này, Đường Dục không tiếc sức lực, hơn nữa ông ta còn tự mình quay về khách sạn để tiếp đón.
Đường Vạn Long cũng vẫn xuất hiện cùng với vợ của anh ta, Đường Dục liền bĩu môi, liếc mắt nhìn đóa hoa cúc trị giá triệu rưỡi này, ý là, cậu dẫn cô ta đến đây làm cái quái gì? Đoá hoa triệu rưỡi này khiến cậu yêu thương vậy sao? Cô ta định làm trò gì? Lại quan hệ trong vườn trường sao?
Kỳ thực lúc đầu Đường Vạn Long là muốn đùa giỡn một chút, nhưng sau đó thì đã khác, tốn mất triệu rưỡi đã đau lòng chết đi được, đành cưới vậy. Dù sao Tiêu Hiểu cũng vừa xinh đẹp lại vừa trẻ trung, hơn nữa,cô còn trinh. Mọi điều kiện cơ bản đều phù hợp, nhất thời hứng lên thì cưới liền về nhà.
Lúc này đá được sao? Một cú đã khiến một nửa gia sản đi tong rồi, thật là đau lòng. Ngược lại, dù sao cô ta cũng không quản được Đường Vạn Long quan hệ với phụ nữ khác.
Đường Vạn Long nhìn thấy ánh mắt của Đường Dục, liền nói vài câu với Tiêu Hiểu.:
- Em ra ngoài đi dạo một chút đi, anh có chút chuyện.
Tiêu Hiểu liền bĩu môi đi ra ngoài, khi xuống bậc thang thì gặp Đường Sinh, Đường Cẩn và Quan Đậu Đậu. Lúc trước tất cả đều là bạn học, Tiêu Hiểu cũng là một hoa khôi ở trường, đương nhiên cũng nhận ra Đường Cẩn và Quan Đậu Đậu, chỉ là bây giờ cô trang điểm ăn mặc xinh đẹp, đâu giống như học sinh?
Khi nhìn thấy hai cô, trong lòng Tiêu Hiểu bỗng đau nhói, trên người của họ có thể nhìn thấy hình ảnh của chính mình, nhưng hiện tại mình đang sa vào cái thế giới sa đọa và dơ bẩn, muốn tự kiềm chế mình nhưng không thể.
Trong lòng tuy có chút tự ti và ghen tị, nhưng vì đã trở thành vợ của một người đàn ông giàu có, vẫn có thể khoe mẽ trước mặt các cô ấy. Các người bộ thuần khiết hơn tôi sao? Chưa chắc! Không phải là đã cho tên họ Đường này chơi đùa rồi sao?
Cô ở bên cạnh Đường Vạn Long, đương nhiên có nghe nói một vài chuyện về Đường Sinh, nhưng đều là chuyện bên ngoài. Đường Vạn Long coi cô như một thứ nô lệ tình dục, làm sao nói nửa câu nghiêm chỉnh với cô chứ? Cho nên Tiêu Hiểu cũng không thật sự hiểu Đường Sinh. Dù cho đối với hắn, cô có một chút kính nể, đối với Đường Cẩn và Quan Đậu Đậu lại khác. Theo cô thì các cô này vẻ bề ngoài tốt đẹp không chắc đã là phúc, tương lai có thể gả được cho một người chồng như chồng cô cũng là không tệ rồi.
Trong lòng đã có tự tin, đầu tư nhiên ngẩng cao lên, khi ở trường các cô cũng không nói chuyện với nhau, biết thì có biết nhưng không tiếp xúc.
Tiêu Hiểu liền lấy chìa khóa ô tô BMW ra ve vẩy trên tay, khi thoáng lướt qua nhóm của Đường Sinh còn hừ một tiếng, không thèm chào hỏi.
- Tiêu Hiểu kia là một trong những hoa khôi giảng đường của Giang Cao sao? Cô ta tại sao lại ở đây nhỉ?
Có vẻ như Đường Cẩn và Quan Đậu Đậu không biết chuyện của cô ta.
Đường Sinh cũng không thèm liếc Tiêu Hiểu lấy một cái, thản nhiên cười, nói:
- Hoa khôi nổi tiếng nhất Giang Cao về khoản “hoãn giao hợp”, tuy nhiên đã bị Đường Vạn Long mở “hoa cúc” (1) rồi!
- A! Ghê quá!
Quan Đậu Đậu nhe răng trợn mắt, Đường Cẩn cũng nhíu đôi mày thanh tú, nhưng cô nói:
- Cũng không thể nói như vậy, mọi người gặp gỡ, ai nào biết quá khứ đã qua người ta có chuyện gì? Bạn học Đậu Đậu, trong tương lai bạn cũng có thể bị như vậy đấy, đừng cười cô ấy nữa!
Đường Cẩn xuất thân từ dân gian, tự nhận thấy sinh kế của một số người không phải đều tốt cả. Mỗi người đều có sự tự tôn của mình, các cô buộc phải lựa chọn một lối sống nào đó cho mình, lối sống đó có thể bị người khác cười nhạo, nhưng vì sự sinh tồn của mình, các cô cũng phải trả giá bằng mồ hôi và nước mắt, không phải ai cũng có cuộc sống tốt đẹp như Đường Sinh.
Quan Đậu Đậu liền đỏ mặt, gì đây, tôi sẽ không bị ghê tởm như vậy đâu, Đường Sinh cũng không được, hắn mà làm vậy là chết với tôi.
Đường Cẩn có cách nghĩ như vậy, Quan Đậu Đậu thì chưa chắc đã có, bởi vì hoàn cảnh gia đình của cô ấy và Đường Cẩn là không giống nhau. Cho dù cha mẹ sớm đã ly dị, cô cũng chưa từng phải trải qua những ngày tháng khó khăn. Bất luận là ở với mẹ hay là dì út, họ đều là những người tài giỏi, cũng là những người quyền cao chức trọng.
Đường Sinh than nhỏ một tiếng. Nhìn về vấn đề của Tiêu Hiểu, thì bản thân hắn không bằng Đường Cẩn rồi. Hắn giơ tay kéo tay của Đường Cẩn, gật gật đầu:
- Cẩn Cẩn nói rất hay, từ nay về sau tôi sẽ không xem thường những người khác nữa. Chỉ là Tiêu Hiểu và Đường Vạn Long đã làm Mai Chước ghê tởm, nếu không thì Đường Vạn Long đâu có bị chuyển đến Nam Phong, nếu là mời Mai Chước tới đây ăn cơm, cô ấy nhất định sẽ không đến, vì Đường Vạn Long.
Rồi hắn đem chuyện đó giải thích rõ, Đường Cẩn và Đậu Đậu đều đỏ mặt. Đàn ông không có ai là tốt cả sao?
Vào đến phòng khách, Đường Dục liền tới nghênh đón bọn họ:
- Cậu Sinh, cháu lại lên tỉnh. Trung Hoàn nhiệt liệt chào mừng cháu.
Đường Dục và Đường Vạn Long đến bắt tay Đường Sinh, thái độ vô cùng khiêm nhường, Đường Sinh nhún vai, cười nói:
- Bác Dục, cháu thấy không được nhiệt liệt cho lắm nha, không thấy cờ đỏ phấp phới, không có hoa tươi, mọi người nhận lệnh đến đây là nhiệt liệt chào mừng bằng tay không sao?
Đường Dục và Đường Vạn Long cười xấu hổ, cũng là biết Đường Sinh đang nói đùa.
- Phòng 909 - phòng tổng thống, mời mọi người.
- Mọi người sắp xếp đồ ăn này nọ nhé, tôi phải đợi khách.
Đường Sinh nhìn đồng hồ, thời điểm cũng sắp đến rồi.
Đường Dục liền đi cùng, bảo Đường Vạn Long tự sắp xếp, không được phạm sai sót nào, có lẽ cậu Sinh mời khách VIP.
Khi Đậu Vân Huy và Quan Cẩn Tú xuất hiện, chứng minh suy đoán của Đường Dục. Sau khi chào hỏi, Đường Dục dẫn mọi người đi lên.
(1) Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất (Bất úy nhất vạn, duy úy vạn nhất): là một câu thành ngữ dân gian Trung Quốc, đại ý là là không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ
(2) Hoa cúc: từ ám chỉ bộ phận mà… giới đồng tính nam phải dùng mới quan hệ được với nhau (tiếng Anh là… anus)