Đêm nay lại là một đêm không ngủ, chị Trần bò lên cửa thông gió của phòng giám sát, cũng bị cảnh tượng phía dưới làm bẩn mắt.
Một người đàn ông xấu xa nào đó nhìn vào cảnh tượng này còn cổ vũ,
- Người anh em, dùng sức mạnh vào, tôi giúp anh….
Chị Trần trợn tròn mắt, vừa nhìn cảnh này, cũng không đúng là vương Ngạn Đôn đang biểu diễn ở phòng khách sao? Đến thật là đúng lúc.
Cô lặng yên không gây chút tiếng động, người đàn ông dưới kia đang ở trạng thái đó, cơ bản không nhận thấy được điều gì khác thường.
Chị Trần thân thủ thế nào? Cho tới khi cô nhẹ nhàng nhảy xuống đất không một tiếng động, người đàn ông đó còn đang làm việc xấu xa của mình.
- Ồ, ồ, thật là tuyệt,…..
Đại ca, nhanh lên nào, anh còn chưa xong mà, em sắp phun ra rồi, Ô…
Gã khoái lạc kêu lên, dường như phải.....
Phun cái đầu mày ấy? Chị Trần thật sự chịu không nổi, một con dao chém xuống, chém vào sau gáy tên kia, một tiếng kêu “ái”, người đàn ông đó chưa kịp phản ứng gì đầu đã nghẹo ra một bên, ngã lăn ra đất, nhưng cuối cùng gã vẫn phun ra ngoài. Thứ xấu xí kia khi mà chủ nhân tạm thời nhận thức được vào thời khắc sống còn ấy không ngờ vẫn còn xuất ra một chất dịch. Chị Trần đá gã sang một bên, một kẻ đáng thương, một đời người có thể một lần hưởng thụ lần xuất tinh kích thích vô cảm ấy, Ngươi coi như là người đầu tiên, đừng trách chị độc ác, ai bảo ngươi làm ta ghê tởm.
Thế là, chị Trần của chúng ta lại ngồi đó tiếp tục theo dõi diễn biến tình hình, lúc thấy Đinh Hải Dung xuất hiện, cô biết màn kịch đã kết thúc. Vài phút sau, cô đem cái đĩa trèo vào đường ống, đến không một tiếng động, biến mất cũng nhẹ nhàng như thế, đúng là xuất quỷ nhập thần.
Trong phòng, sau cơn gió giật mưa cuồng đó, Đường Sinh và Ngọc Mỹ đang ôm chặt nhau trong vòng tay không muốn lìa xa. Ngọc Mỹ còn chiếm thế chủ động, cưỡi lên người tình nhân, chuyên tâm như vậy, tình cảm sâu sắc như vậy, giọt nước phía trước rơi xuống người anh, lại bắt chúng phải thay đổi hình thù, mọi thứ tuy đã kết thúc, nhưng họ vẫn không thể tách rời nhau, vẫn còn rất thân mật.
Con gái luôn thích kiểu nằm như con thỏ ôm người tình vào lòng mình, Ngọc Mỹ cũng không ngoại lệ, toàn thân trắng muốt ướt sũng mồ hôi. Sau cuộc truy hoan, tuy cũng có mệt thế nhưng đêm nay tâm trạng có khác đi. Hưng phấn cũng mạnh hơn nhiều lần so với ngày xưa cho nên khó mà dứt ra được cái cảm giác kéo dài như cả một thế kỷ, trong lúc bọn họ quấn quít với nhau, thời gian họ bện lại với nhau hơn ba nghìn giây.
Cuối cùng Đường Sinh cũng phải đầu hàng, giẫy mình ra khỏi bà chị xinh đẹp, hít sâu một hơi
- Suýt nữa thì không thở được, Ngọc Mỹ, tha cho em đi.
- Người ta vẫn chưa đủ, vẫn chưa đến một tiếng, cậu biết người ta kinh ngạc nếu bị họ Vương kia động thủ quấy rối, sáng sớm mai cậu nhất định phải thay tôi đi nhặt xác, tuy cá tính của chị rất hào phóng , nhưng cả đời luôn sống theo nguyên tắc thủ tiết, không có người đàn ông thứ hai….
- Ái dà, chị lo thừa rồi, chắc trăm phần trăm là không có chuyện đó. Em sẽ chơi với y đến cùng sao? Y còn cách xa chúng ta hàng vạn dặm, bên cạnh em có bao nhiêu lực lượng hùng hậu, chị còn không biết sao? Đừng nói y thua, kể cả nếu y thắng thì làm sao chứ? Ở địa bàn của chúng ta mà bị người ta ức hiếp thì em còn mặt mũi nào mà gặp phụ lão hương thân nữa cơ chứ? Chị nói xem phải vậy không?
- Dù sao người ta cũng bị dọa chết khiếp rồi. Kết cục của ván bài này, những người mà không biết đến những quan niệm thông thường thì có thể chấp nhận được sao, phải không?
- Điều này em biết là vì mọi người đều không thể chấp nhận được, emmới không đồng ý chơi cùng y, là y tự mình muốn lao vào chỗ chết. Gào khóc đòi đi vào đường cụt, em thật sự ngăn không nổi, nhưng ít nhiều cũng khiến chị Ngọc Mỹ xinh đẹp kinh sợ, là lỗi củaem….
Ngọc Mỹ cọ sát khuôn mặt xinh đẹp của mình vào khuôn mắt tuấn tú của Đường Sinh, dịu dàng nói:
- Lúc đó thật sự rất sợ, đúng rồi, sao cậu lại thả Đinh Hải Dung?
- Không thả thì có thể làm sao chứ? Em sẽ làm gì cô ta sao? Không thể, có bao nhiêu sức lực để vui vẻ hết một lần với chị Ngọc Mỹ này có phải tốt hơn không?
- Hừ, biết là cậu giỏi dùng lời hoa mỹ làm vui lòng người.
Ngọc Mỹ khẽ gắt lên, nhưng trong lòng lại thấy rất thích.
- Cậu có âm mưu gì à?
- Cái này, nếu nói là không có thì không phải, xem thân thế của Đinh Hải Dung không thể kinh thường. Em không nên vì đả kích Vương Ngạn Đôn mà tạo ra sự thù địch với nhà họ Đinh, đánh mất đi cái ý nghĩa trong ván bài lần này, cốt là phân mạnh yếu giữa hai nhà Đinh Vương. Kết quả em lại đắc tội, từ đầu đến giờ, chẳng phải liên minh đối phó với Đường gia sao? Cái đầu của em thứ nhất là không thể bị cửa kẹp, thứ hai là không thể bị lừa đá , nhưng chỉ là một người phụ nữ thôi, bên cạnh anh còn thiếu đàn bà sao? Có ai kém hơn Đinh Hải Dung không? Đối với người phụ nữ phải lấy lễ để đối đãi, lấy đức chinh phục, trái tim của cô ta vừa bị Vương Ngạn Đôn làm tổn thương, phải có thời gian để cho cô ta nguôi ngoai mọi chuyện, để cô ta phải từ từ so sánh xem giữa em và Vương Ngạn Đôn ai hơn ai?
- A, anh quả thật quá đê tiện, muốn bắt phải thả, mua chuộc lòng người, phải chăng trong lòng cực kỳ mong Đinh Hải Dung có thể tự tiến cử mình?
- Haha, chị Dung cũng là một bậc quốc sắc thiên hương, chủ yếu là vì cô đại diện cho họ Đinh, đại diện cho thế lực chính trị không tầm thường trong nước ta. Bất luận nhìn từ góc độ nào đi chăng nữa, quen biết với cô thì chỉ có lợi trăm phần, không một phần hại. Tuy em không thích bị người khác nắm trong tay, nhưng một người phụ nữ có năng lực và có điều kiện như vậy ai mà chả muốn sán vào,, có lẽ anh có thể phải miễn cưỡng chấp nhận cô ấy, nhưng trong lòng còn có chút e ngại.
-Trời đất, cả đời lần đầu tiên chị nghe thấy cái kiểu nói vô liêm sỉ nhất đấy, bảo bối của chị, em có thể vô liêm sỉ hơn nữa không?
- Đương nhiên, vì hưng gia vương tộc, chút hi sinh này chỉ là nhỏ nhoi, có gì đáng kể đâu, chuyện được mất của một cá nhân sao có thể đặt lên trên lợi ích của gia tộc. Đồng chí Ngọc Mỹ à, tấm thân mềm mại, thuần khiết của Đường Sinh sắp sửa bị rơi vào cảnh trầm luân bi ai, nhưngtrái tim yêu bọn chị mãi mãi là chân thực và sâu đậm.
- Đường Sinh, mồm miệng của cậu có thể làm tức chết người, đúng không?
Ngọc Mỹ đột nhiên đứng bật dậy, ấn đầu Đường Sinh xuống, rồi ngồi xổm lên.
- Còn có được bao nhiêu lời nói vô liêm sỉ nữa cho chị của cậu thấy đi nào, là cậu dạy tôi nên đối đãi vô liêm sỉ như thế nào với loại người như cậu.
Chị Trần quay về phòng của Ngọc Mỹ trước, sau khi trèo từ ống thông gió ở nhà vệ sinh xuống, cô cất chiếc kính nhìn xuyên đêm lên trên tường rồi mới đi ra.Vương Tĩnh, Lâm Phỉ, Tiểu Yên, ba người bọn họ còn chưa ngủ, hỏi chị Trần có thu hoạch được gì không? Cô cười vẻ đau khổ, chìa cái đĩa trong tay cô ra.
- Chị đi thay quần áo đã, em xem cái này đi, ngày mai lại tiếp tục, có thằng sẽ rất xui xẻo đấy.
Nói xong cô đi thẳng vào phòng ngủ.
Vương Tĩnh nhận lấy rồi bắt đầu xem, đoán là theo dõi từ phòng quan sát, chính lúc có một số động tác thì tiếng gõ cửa vang lên.
Lâm Phỉ liền đi tới, ngước cặp mắt mèo xem xét, chính là Đinh Hải Dung kia, cô vẫy Vương Tĩnh qua đó, Vương Tĩnh nhích người chưa kịp xỏ giầy vội chạy ra, hóa ra là Đinh Hải Dung, lúc đó liền vội mở cửa cho cô,
- Có việc gì à?
Mặt Đinh Hải Dung có vẻ rất đờ đẫn, thấy Vương Tĩnh trịnh trọng nghênh đón mình mà không có chút biểu hiện gì.
- Tôi, tôi muốn gặp cậu Đường , có thể chuyển lời không?
Cô hiển nhiên là có việc phải bàn, bằng không làm sao có thể đến đây chứ?
- Vào đi
Vương Tĩnh cũng cảm thấy người phụ nữ này đáng thương, trong vòng một đêm mà cuộc đời cô đã thay đổi hoàn toàn, thay đổi đến mức ai cũng không chịu nổi.
Lâm Phỉ đợi Đinh Hải Dung vào rồi đóng cửa lại, nói:
- Không phải gò bó như thế, trong phòng này không có bất cứ một cái camera theo dõi nào đâu.
Trong phòng chị em Ngọc Mỹ và Lâm Phỉ đều không lắp bất cứ cái thiết bị theo dõi nào, vì họ là những người trong câu lạc bộ.
Vương Tĩnh đến phòng ngủ khác gõ cửa hai tiếng, sau đó đẩy cửa vào, cửa không chặt lắm, Đường Sinh liền mặc chiếc áo ngủ rồi đi ra.
Đinh Hải Dung thấy được rằng cậu Đường này là một nhân vật rất phong lưu, không ngờ vẫn ở chung phòng với mấy người phụ nữ.
Chỉ nhìn cách Vương Tĩnh đi ra vào phòng cũng đủ biết cô và Đường Sinh có quan hệ không bình thường, người khác cũng vậy sao?
Đường Sinh vừa ngồi xuống, chị Trần từ một phòng ngủ khác cũng bước ra, cô cũng đã thay y phục, mỉm cười khách sáo chào Đinh Hải Dung.
- Chi Đinh có việc gì sao?
- Nếu không chúng ta sang bên này nói chuyện.
Đường Sinh thấy nét mặt Đinh Hải Dung có chút do dự.
Đinh Hải Dung không ngờ lại có vẻ mặt lo sợ như vậy, chủ yếu là trước mặt mấy người này bị mất hết thể diện, nên chẳng còn chút tự tin nào.
Theo Đường Sinh vào căn phòng mà Chị Trần vừa bước ra, tâm trạng cô mới đỡ đi một chút, đối diện với Đường Sinh không còn áp lực lớn như thế nữa. Bản thân mình cái gì cũng bị anh ta nhìn rõ hết rồi, còn có gì mà phải xấu hổ nữa chứ? Cô cũng rất rõ tình cảnh của mình, đôi mắt ngân ngấn nước. Trinh tiết của một người con gái bị phơi bày trước mặt một người, bao nhiêu tôn nghiêm trước mặt anh ta giờ tiêu tan hết, vì vậy trái lại lại thấy rất nhẹ nhõm.
Vương Tĩnh nói nhỏ với mấy người phụ nữ kia:
- Nhìn rõ rồi chứ, nhanh hơn nhiều so với dự tính của chị, tự mình đến? Phụ nữ mà.
Lâm Phỉ đảo mắt, chị Trần chỉ cười một cái.
Tiểu Yên khẽ nhếch mép cười, anh Đường Sinh của tôi thật là tốt duyên à.
Đường Sinh đi ra kéo rèm mở toang, một tia sáng của buổi sát bình minh rọi vào, lúc dó đã gần bốn giờ sáng rồi.
Đinh Hải Dung cũng ra theo, cúi người xuống.
Trong mắt ánh lên vẻ mặt phức tạp vô cùng, có thể thấy sự mâu thuẫn nội tâm trong cô càng ngày càng sâu sắc, có lẽ, đang có một cuộc đấu tranh tâm lý, cũng có lẽ đang hạ quyết tâm gì đó. Đường Sinh trong giây phút ấy bỗng nảy sinh một tia hi vọng. Đối với hắn mà nói, Đinh Hải Dung có một ý nghĩa hết sức đặc biệt, không cầu cái khác, có thể chỉ cần trở thành bạn là được rồi, hơn nữa hai người cũng có đôi chút quan hệ mờ ám, khó mà có thể nói rõ được, cô là trinh nữ hào kiệt, nhưng lại bị những chuyện không chấp nhận được đè nặng lên vai, đó là số phận sao?
Đinh Hải Dung mở miệng nhiều lần định nói, rút cuộc cũng thốt ra một câu:
- Có một việc, muốn nhờ cậu Đường giúp đỡ tôi.
- Chị nói đi, tôi có thể giúp gì nhất định sẽ giúp, Tôi biết hôm nay chị đã phải chịu một đả kích khá lớn,
Hả, đã thay đổi cách gọi thành chị Dung rồi.
Nghe xong trong lòng Đinh Hải Dung cảm thấy được tôn trọng, tâm hồn tư ti, đau khổ của cô đã dễ chịu hơnmột chút.
Trong đầu cô lại xuất hiện những chuyện xảy ra đêm nay, nhớ đến sắc mặt đáng ghê tởm của Vương Ngạn Đôn, y không ngờ người phụ nữ của mình có thể bị một người đàn ông khác cưỡi lên đầu lên cổ. Có thể thấy cái xấu xa con người này , bình thường giả bộ thuần khiết cũng không che đậy nổi bản chất con người y, vốn dĩ vì lợi ích của gia tộc mới nhẫn nhịn anh ta, nhưng ông trời có mắt, cuối cùng cũng phá vỡ được mọi thứ xem như rất hài hòa.
Cái của quý dính máu của Vương Ngạn Đôn đã đả kích rất sâu sắc tới Đinh Hải Dung. Hóa ra người đàn ông luôn miệng nói yêu mình lại ti tiện và vô liêm sỉ như thế. Trong lúc mình có thể bị một người đàn ông khác hành hạ không ngờ y còn có thể cương lên để làm bậy.Nếu y nhảy xuống lầu hay làm gì đó, mình có thể giữ cho y trinh tiết của đời con gái, nhưng hành vi của y là không thể lý giải được, muốn kích thích, thật đơn giản, tôi cho anh…..
- Có một cục tứcở trong lòng, cậu Đường, giúp tôi xả ra, tôi muốn có một đoạn có thể thỏa mãn màn biên tập của y.
Đường Sinh ngạc nhiên, nhưng hiểu rõ ý của Đinh Hải Dung, nhíu mày nói:
- Cái này, không đượcnhân đạo lắm, tôi không làm được.
Thở hổn hển, Đinh Hải Dung quỳ sụp xuống, ngửa khuôn mặt đẫm lệ lên nói:
- Chỉ có như vậy, tôi mới có thể dứt được mối tình này.
Nói rồi lại nghĩ đến một câu ghê tởm của Vương Ngạn Đôn
“Anh không chê bai gì em.”
Thật quá vô sỉ, Anh không chê ảnh hưởng đến chính trị của nhà họ Đinh sao?
- Chị, thật sự chuẩn bị làm như vậy sao?
Tôi lo chị sẽ khổ cả đời….
Đường Sinh thấy thật không đành lòng.
- Trong mắt cậu Đường tôi chỉ là một cây liễu tàn phai, nhưng tâm hồn Đinh Hải Dung tôi đây rất thuần khiết, cầu xin cậu Đường giúp đỡ tôi….
Vài phút sau dưới máy ảnh của Vương Tĩnh, vẻ mặt điềm tĩnh của Đinh Hải Dung cúi xuống dụ dỗ Ca Chiu Sa của Đường Sinh, ánh mắt vô cùng chăm chú.