Ăn khuya ấy à? Ăn cái quái gì nữa, đã như thế này rồi, không ngờ lại va chạm với chiếc xe đi ngược chiều kia. Xe của đối phương là chiếc Santana 2000 đời cổ, lúc đó đi với tốc độ trên 80 km/h, va chạm nghe một tiếng vang rầm, phải nói là tiếng va chạm rất lớn.
Chiếc xe mà Cao Tiểu Sơn lái là chiếc xe của quân đội, chiếc Việt Dã Vương này vốn dĩ không phải là đối thủ mà chiếc Santana kia có thể địch nổi, có đến một nửa chiếc xe này bị biến dạng hoàn toàn, nhưng chiếc Việt Dã Vương của Cao Tiểu Sơn dường như lại chẳng bị tổn hại gì cả, chỉ có phần khung bảo vệ xe ở phía trước là bị hỏng thôi.
Do lực va chạm không hề nhỏ, những người ngồi trong xe lại không lường trước được, nên hầu như tất cả đều bị thương. Đường Sinh trong lúc nhìn thấy đèn xe của đối phương lóe sáng lên thì đã ý thức được chuyện gì sẽ xảy ra, hắn đạp chân rồi quay người một cách nhanh chóng về phía giữa xe thì vừa vặn ôm luôn Đồng Thiến Thiến vào lòng. Do tác dụng của quán tính mà làm cho đầu của hai người họ đập mạnh vào nhau. Bàng Quyên Nhi thì đập về phía bên phải đằng sau ghế trước còn Đỗ Lâm Lâm thì đập về phía bên trái, làm cho ngực bọn họ đều đau cả.
Đồng Thiến Thiến là bị thương thảm hại nhất, bị đập mặt vào Đường Sinh nên máu mũi chảy ra ngay lúc đó. Nếu không phải Đường Sinh quay người lại chặn khe hở giữa xe thì cô ấy chắc chắn là đã đập đôi má lúm đồng tiền xinh xắn kia vào phía đầu lái rồi, vậy thì còn thảm nữa, không làm hủy hoại dung nhan của mỹ nữ này thì mới lạ.
Cao Tiểu Sơn tay để vào tay lái, đầu gối bị va đập ở phía dưới đầu lái, còn những chỗ khác thì không bị thương, nhưng mà anh ta tức lộn ruột, ngay lúc đó anh ta nhảy xuống xe định lôi lái xe của đối phương ra cho một trận nhưng nhìn thấy hình dạng thảm hại của chiếc Santana này thì anh ta lúc này lại mềm lòng.
Còn cho một trận gì nữa chứ? Người lái xe sống dở chết dở rồi, khuôn mặt đầy máu của người này dường như là người đó đang rơi vào trạng thái hôn mê, hình như là còn nhúc nhích?
Lúc này còn chưa đến mười giờ đêm, trên đường vẫn còn rất nhiều xe cộ, người này lại còn dám đi ngược chiều? Được thôi, coi như ngươi dám đi ngược chiều thì chẳng lẽ ngươi không đi chậm một chút được sao? Hả? Ngươi điên rồi đúng không? Không ngờ lại lái xe với tốc độ nhanh vậy, muốn tìm đến cái chết à?
Cái chiếc xe Santana thảm hại thế nào không cần phải nói nữa, trong xe không chỉ có mình người lái xe, kính chắn gió và kính cửa trước của xe đều văng ra tung tóe cả. Người lái xe này hình như là đã nhìn thấy người trên xe đối diện đã xuống liền thò tay ra ngoài cửa sổ vẫy vẫy, hình như là đang chào hỏi mọi người, Cao Tiểu Sơn đúng là cười không nổi mà khóc chẳng xong.
ôi… ngươi vẫn còn chưa chết sao? Cái này gọi là việc gì đây? Không được đi xe ngược chiều mà gây chuyện vậy chứ.
- Thế nào? Có sao không vậy?
Cao Tiểu Sơn thực sự không còn cách nào khác bèn mau chóng lấy điện thoại ra gọi cấp cứu 120, cứu người trước đã, bây giờ mà còn tức giận với anh ta thì có tác dụng gì chứ?
- Các anh, các anh, xin cứu vợ tôi trước, cô ấy sắp sinh rồi nên tôi, tôi mới đi ngược chiều để mau chóng tới bệnh viện… giúp tôi với.
- Hả?
Cao Tiểu Sơn nhìn vào bên trong thì thấy có hai người ngồi ở ghế sau xe dường như cả hai đã ngất đi, một người ngã gục chỗ hộp lái, đó là một thiếu nữ trẻ tuổi, còn người kia thì ngồi ở ghế bên phải phía sau, tư thế cũng vẹo sang một bên, cô ấy dường như bị thương không nặng lắm, chỉ là không nhìn được rõ lắm.
Đỗ Lâm Lâm và Bàng Quyên Nhi bước xuống và cũng dìu Đồng Thiến Thiến xuống xe, Đường Sinh thì nhảy ra khỏi xe, hắn bị va đập với Đồng Thiến Thiến, hắn cũng có đau nhưng không bị nặng bằng cô ấy, Đồng mỹ nữ vẫn đang chảy máu mũi. Hắn bực bội quát mắng:
- Lái xe cái kiểu gì vậy?
- ái… Đừng có thét lên nữa, đối phương là do vội vàng đưa vợ tới viện sinh con nên mới đi ngược chiều như vậy, cũng là có nguyên do cả, hãy cứu người trước đã…
- Ồ… sinh con? Vậy, vậy thì là việc hệ trọng rồi, vậy thì cũng không thể đi ngược chiều mà đi với tốc độ nhanh như vậy chứ? Chẳng lẽ không nghĩ tới việc sẽ xảy ra chuyện hay sao? Xem bây giờ này chẳng phải là đã đụng xe rồi sao? Càng vội vàng thì càng xảy ra chuyện, ồ… mau mau cứu người thôi.
Đường Sinh nói rồi chạy nhanh tới mở cửa xe sau ra, đâu biết rằng cửa còn chẳng mở được nữa, do cú va chạm mà cửa xe đã bị biến dạng, kẹt quá rồi, mở không nổi nữa, Đường Sinh cũng phát bực lên.
Hắn kêu a lên một tiếng khủng khiếp, hắn nắm chặt vào thành xe rồi mở cửa xe sau của chiếc Santana ra, nghe răng rắc một tiếng, đinh tai nhức óc, làm cho bọn Cao Tiểu Sơn và ba người Đồng, Đỗ Bàng giật nảy mình, lúc này những chiếc xe đi qua đi lại ngoài đường đã dừng lại khá nhiều, những người hiếu kỳ cũng xúm lại xem.
- Xem cái gì mà xem? Mau chóng gọi xe cấp cứu đến cứu người trước đi rồi hãy nói… ôi trời… chết tiệt thật, cô gái này bị chảy rất nhiều máu…
Trước khi mở cửa xe ra thì mùi máu cũng không nồng nặc như vậy, nhưng khi cửa xe mở ra thì mùi máu xông vào mũi sặc sụa, cô này bị kẹt ở giữa xe, cái bụng thì quá lớn, đầu thì hướng về bên trong, mông thì chổng ra ngoài phía cửa xe, Đường Sinh mở cửa ra thì nhìn luôn thấy chỗ đó của người ta rồi.
Cũng thông cảm vì bà bầu thì phải mặc váy bầu, đến quần lót mặc bên trong cũng chẳng có, nếu chỉ chảy máu không thôi thì còn tốt, vấn đề là ở chỗ có một cục gì đó màu đen tuyền, cái gì đây không biết? trong số những người đứng vây quanh xem thì có một người phụ nữ kêu thét lên:
- … Là đầu đứa nhỏ thò ra kia rồi.
Một chốc thì những người vây quanh đã như ong vỡ tổ rồi, họ bắt đầu bàn tán xôn xao, nói nào là sắp lấy mất mạng của người ta rồi, vân vân và vân vân. Hiện trường ồn ào náo loạn cả lên.
Đồng Thiến Thiến xông lên, đẩy Đường Sinh lui ra, rồi nói:
- Sắp sinh rồi, Đường Sinh, cậu đi vào trong xe đi, giữ cô ấy ngồi yên, tôi sẽ đỡ đẻ cho cô ấy, tôi là bác sỹ…
Phù, Đường Sinh há hốc mồm, cái gì cơ? Tôi đi vào bên trong sao? Tôi giúp cô đỡ đẻ sao?
- Nhìn cái gì nữa mà nhìn? Nhanh vào bên trong đi, cậu khoẻ mạnh nên có thể giữ chặt cô ấy được, tôi vào trong thì có được không?
Đồng Thiến Thiến trừng mắt nhìn hắn, Đường Sinh ồ một tiếng rồi cúi người bước vào trong xe. Đồng Thiến Thiến liền quay về hướng những người đang đứng vây quanh nói:
- Mọi người dùng áo hay cái gì đó che vào giúp đi, đứa trẻ không có gì đáng để xem đâu…
Quái thật, ở chỗ nhơ nhớp đầy máu me này mà lại phải sinh đứa nhỏ sao? Người lái xe và một người nữa còn không biết sống chết thế nào.
Cao Tiểu Sơn cới chiếc áo sơ mi của mình ra rồi đưa cho Bàng Quyên Nhi:
- Quyên Nhi, cô, cô cầm lấy đến che phía trước lại!
Trong số ngững người đứng xem cũng có không ít người cởi áo ra, mặc dù không giúp được gì nhưng cũng có thể che chắn lại như vậy là đã gắng sức lắm rồi, quan trọng là cái không gian này. Đồng Thiến Thiến coi như khá bình tĩnh, cô quyệt nhanh máu mũi đang chảy, rồi lấy khăn tay của mình bịt lỗ mũi lại, cô không để ý tới nó nữa, cô giúp Đường Sinh nâng người thai phụ kia từ chỗ bị kẹp lên ngồi trên ghế sau. Người phụ nữ này ngửa mặt lên trời, sắc mặt thì tái bét như xác chết, vẫn là đang hôn mê, Đồng Thiến Thiến đưa một chiếc chân của cô ấy dựa vào phía sau ghế, bên dưới máu và nước ối cứ tuôn ra không ngừng. Đường Sinh ngẩn người ra:
- Làm, làm thế nào đây?
- Làm cho cô ấy tỉnh dậy, ấn vào huyệt nhân trung (huyệt ở giữa mũi và miệng) không thể hôn mê được, nếu hôn mê thì khi sinh đứa trẻ sẽ rất nguy hiểm, nhanh… dùng lực ấn mạnh vào…
Đầu của thai phụ nằm ngay trên đùi Đường Sinh, hắn nhanh chóng ấn vào huyệt Nhân trung, cũng không dám dùng lực quá mạnh. Hắn cũng nhân đạo quá, Đồng Thiến Thiến thì dùng tay chà sát theo hướng của cái bụng, đây cũng là một cách đỡ đẻ, cũng giống với việc lấy đứa nhỏ ra từ bên ngoài.
- Lâm Lâm… cô lại đây một lát, nhắc chân phải của cô ấy ra…
Lâm Lâm cũng chen tới giúp cô ấy, trong chốc lát ở đây đã rất căng thẳng.
Người lái xe ngồi ở phía trước vừa nghe đến việc đầu đứa trẻ đã sắp chui ra thì lúc đó cũng không chịu nỗi nữa, anh ta ngất đi, anh ta bị thương không nhẹ, ở giữa còn có một cô gái đang hôn mê nữa. Cao Tiểu Sơn lách vào, dùng sức mở cửa xe chỗ ghế phụ, chủ yếu là để cứu người trước.
Thế là, người cứu người thì cứ cứu người, người sinh con thì cứ sinh con… người thai phụ được Đường Sinh bóp vào huyệt nhân trung thì đau quá nên đã tỉnh lại, cô ấy bật khóc.
- Đừng khóc nữa, có muốn sống không? Mau chóng dùng hết sức lức mà sinh em bé ra trước đã, dùng sức mà rặn giống như đi đại tiện vậy, phải rặn mạnh lên, … đúng rồi, mạnh nữa lên…
Chỉ thiếu là chưa hô một, hai, ba, cố lên! Đồng Thiến Thiến cũng ác quá, lúc dùng thì không dùng khăn tiêu trùng khử độc hoặc cái gì đó mà lại xé luôn váy của người thai phụ đang mặc trên người, rồi đem tới xoa vào chỗ đó của người phụ nữ kia, thỉnh thoảng thì lại lấy đầu để xoay chuyển đầu của đứa trẻ và ấn huyệt đạo bên cạnh, chính là để chỗ đó mở rộng ra. Một tay còn lại thì cô chà xát vào bụng của người thai phụ, người thai phụ khóc thét tới khản cả giọng, Đồng Thiến Thiến bắt cô ấy phải dặn thật mạnh.
- … Không được, không ra được, đầu đứa trẻ to quá, ai có dao mang ra đây một chút? Nhanh lên…
Đồng Thiến Thiến thét lên.
- Tôi có, tôi có…
Một người bán hoa quả nhảy xuống từ chiếc xe ba bánh, đưa con dao gọt hoa quả cho Đồng Thiến Thiến.
Lúc này thì đâu còn chú ý đến khử trùng được nữa hay gì đó chứ? Muốn khử trùng cũng chẳng có chỗ mà khử trùng, ý là nói bác sỹ tất cả đều tàn nhẫn, có thể ra tay làm như vậy thì đổi một người khác cũng không được. Tay dùng dao của Đồng Thiến Thiến không hề run rẩy, tay trái ôm lấy đầu của đứa trẻ, dùng ngón trỏ ghì dao sát lại gần bên cạnh, dao đưa đến đáy xương chậu liền rạch ra ra một đường. Đỗ Lâm Lâm nhìn thấy cảnh tượng này mà chân run lẩy bẩy, thật là tàn nhẫn, lưỡi dao sắc nhọn khía xuống, khi nhìn thấy cửa âm đạo mở rộng ra và thông thoáng rồi Đồng Thiến Thiến mới dừng tay lại. Sau đó cô đưa dao cho Đỗ Lâm Lâm, tay đang giữ lấy đứa trẻ của cô buông lỏng ra, đồng thời hét lên:
- rặn mạnh lên một chút…
Thai phụ bị dao rạch cũng chẳng thấy đau nữa, bởi vốn dĩ lúc sinh con thì đã đau lắm rồi.
Một lát sau, phần đầu của đứa đã ra rồi, hai tay của cô ôm lấy đầu đứa trẻ, rồi dựng vai của đứa bé kia đứng thẳng lên, cô lại thét lên phải dặn thật mạnh, xôn xao ồn ào một lát thì đứa trẻ đã ra đời rồi, sau đó nhẹ nhàng đưa đứa trẻ và người mẹ ra ngoài…
Từ phía xa tiếng xe cứu thương vang đến chói tai, tiếng đứa trẻ khóc oa oa cũng làm kinh động cả những người vây xung quanh, một tràng vỗ tay nhiệt liệt nổ lên.
Người thai phụ nằm trên vũng máu mà mắt đầm đìa lệ, nhưng cũng có thêm niềm vui, có cực khổ nữa, mệt mỏi nữa, gian nan nữa thì cũng hoàn thành xong nhiệm vụ cao cả. Đôi mắt ướt đẫm của thai phụ nhìn chăm chăm vào Đồng Thiến Thiến đang mỉm cười ôm đứa trẻ, khuôn mặt thanh tú kia, mãi mãi sẽ in sâu trong tận đáy lòng của cô ấy.
Cuống rốn còn dính liền nhau, nhưng cũng không tách được ra vì không có dụng cụ y tế. May mà y tá đến rồi, cũng không cần cô phải lo lắng nhiều nữa.
Lúc này không ít người vẫn nhìn thấy máu mũi của Đồng Thiến Thiến còn đang chảy. Nữ binh sĩ mặc bộ đồ quân phục xinh đẹp này quả thật đã làm cho người khác cảm động, Đường Sinh cũng thở phào nhẹ nhõm. Má ơi, bữa ăn khuya này, không ngờ lại là đi giúp người sinh con, ai mà nghĩ đến chuyện này chứ?
Một tiếng đồng hồ sau, bọn Đường Sinh cũng đi từ bệnh viện ra, Đồng Thiến Thiến cũng đã được băng bó vết thương lại, ba người bị thương ở trong xe cũng không nguy hiểm đến tính mạng nữa, đứa trẻ cũng an toàn chào đời. Có thể nói là đại hỉ, chiếc xe Santana kia trở thành đống phế liệu, vậy cũng coi như là cái giá phải trả đi.
Ở trung tâm tắm gội, Đồng Thiến Thiến cũng tạm thời mua một bộ đồ mới, bộ quân phục kia đầy những máu, không thể mặc được nữa, sau khi tắm xong cô gói bộ đồ dính đầy máu này lại mang về nhà giặt. Chờ xong xuôi thì cũng đã hơn 12 giờ rồi:
- Vậy, bây giờ chúng ta đi ăn khuya chứ?
Đồng chí Cao Tiểu Sơn của chúng ta vẫn còn nghĩ tới bữa ăn khuya nữa, Bàng Quyên Nhi trừng mắt nhìn anh ta:
- Ăn, ăn, ăn, anh chỉ có nhớ đến chữ ăn thôi à?
- Tôi có ăn cũng đâu ăn nhiều bằng Đường Sinh đâu, anh ta còn gặm cả mười mấy cái đầu thỏ đấy? Có muốn đi ăn đầu thỏ không vậy?
- Vì sao lại không đi chứ, tôi mất bao nhiêu là máu thế này, phải tẩm bổ một chút, đi thôi…
Đồng Thiến Thiến tâm trạng không tồi chút nào, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, là một người quân nhân, cô ấy cảm thấy vinh quang vì điều đó, sau đó những bác sỹ bảo cô ấy để lại tên tuổi, cô ấy chỉ cười đáp:
- Quân giải phóng nhân dân Trung Quốc!
Bảy chữ này làm cho không ít y tá bác sĩ rơi lệ, quân nhân thời hòa bình là thế này sao? Họ ở khắp nơi phục vụ cho nhân dân.
Gặm đầu thỏ là một “sự nghiệp to lớn”, Đường Sinh tự nhiên cũng trở thành một tên “gặm” số một, tiêu diệt hết 19 cái đầu thỏ còn Cao Tiểu Sơn mới gặm hết 8 cái.
- Đúng là lợn thật, ai mà nuôi nổi chứ?
Bàng Quyên Nhi châm chọc Đường Sinh.
- Thiến Thiến, tôi thấy chuyện tình cô cháu của cô cũng nên chấm dứt thôi.
- Đánh chết cô đi đồ nha đầu chết tiệt này, nói bậy bạ cái gì vậy?
Gương mặt thanh tú của Đồng Thiến Thiến ửng hồng, có liếc mắt nhìn cô ấy, nhưng thật ra sâu trong ánh mắt đang nở nụ cười.
Đổ mồ hôi, cũng không phải nói rằng Đồng Thiến Thiến có tình ý với Đường Sinh, chỉ là nghĩ thấy buồn cười, chuyện tình cô cháu? Có thể như vậy được sao?
Cao Tiểu Sơn khó khăn lắm mới nắm bắt được cơ hội thân thiết thêm với Bàng Quyên Nhi, anh ta liền đề nghị:
- Lát nữa đi bar đọ uống rượu có được không?
- Đồ nhỏ con nhà ngươi mà dám đọ rượu à? Lại chẳng bị chuốc say chết ấy chứ, muốn đi thì nghe đề nghị của chúng tôi, chúng ta thi đối thơ, thua thì phải uống!
Phù, Cao Tiểu Sơn trừng mắt, củ chuối, đối thơ thì đối thơ, cũng không thể làm cho tôi say được đâu, không phải là vẫn còn có Đường Sinh sao? Hứ!