Sáng sớm, khi Đường Sinh mở mắt, Đường Cẩn đã đi rồi, sáu rưỡi cô đã dậy đi học một mình.
La Sắc Sắc lại mặc chiếc quần mỏng bó sát người uốn éo cơ thể mềm mại trong phòng bệnh, để duy trì dáng dấp kiêu ngạo của mình, cô học yoga từ rất lâu rồi, và kiên trì luyện tập sáng tối mỗi ngày, hắn hai ngày nay nhìn cô tập luyện mà thèm đến muốn chảy cả máu mũi.
Buổi tối hôm qua còn dạy Đường Cẩn tập luyện nữa chứ, nói có thể làm cho ngôn ngữ của cơ thể lên tiếng, khiến người khác rung rinh, mắt Đường Cẩn sáng lên, sau đó hai cô gái xinh đẹp bắt đầu đùa giỡn với môn yoga trong phòng bệnh, trêu cả Nhị Thế Tổ đang nằm trằn trọc trên giường bệnh, thật khó chịu, cứu tôi với .
Phần lớn đàn ông đều có nhu cầu sinh lý vào buổi sáng, nguyên nhân dẫn đến nhu cầu này là bàng quang căng cứng, nói thô tục chính là mót tiểu, lúc Đường Sinh mở mắt chính là lúc hắn rất mót tiểu, mà lại nhìn thấy cô gái xinh đẹp đang tập yoga.
- Á, La Sắc Sắc, có phải chị cố tình không? Em xin chị đừng uốn éo nữa.
Đường Sinh nghiêng người sang một bên.
Không nằm sấp được nữa, chỉ có thể nghiêng người, nếu không phải khoan một lỗ ở giường mới được, buồn bực muốn chết.
Đương nhiên là La Sắc Sắc hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, cô ngừng tập yoga, hai tay chống nạnh bước đến cạnh giường, nhíu nhíu đôi mày lá liễu, liếc mắt nhìn, mỉm cười dịu dàng
- Ngoan nào… chờ một phút nữa, chị còn phải xoay eo ba mươi lần nữa cơ.
Cái gọi là xoay eo chính là lấy phần eo làm trụ, lắc mông từng vòng từng vòng, cô cố tình trêu đùa Nhị Thế Tổ.
Tôi trêu cho cậu tức chết, Nhị Thế Tổ, xem cậu có dám sờ đùi tôi nữa không? Tưởng đùi của chị đây dễ sờ lắm sao?
Cô quay nghiêng cơ thể mềm dẻo của mình, cố ý để toàn bộ phía sau đập vào Đường Sinh, quay ngược mặt lại, dùng lưỡi liếm quanh môi, tư thế khiêu gợi, khiến máu nóng trong người Đường Sinh dâng cao, bàng quang vốn đã căng cứng giờ lại càng thêm căng đầy …
Đường Sinh dúi mặt vào gối kìm nén, hắn nghẹn ngào trầm giọng
- La Sắc Sắc, em không nhịn được nữa rồi…
- Đâu có liên quan đến chị, à, đại thiếu gia… em có thể tiểu luôn trên giường….
La Sắc Sắc run rẩy cười.
Lúc này, điện thoại bỗng nhiên vang lên, làm họ phân tán, La Sắc Sắc nhìn điện thoại, là Trưởng phòng Liễu.
- …Trưởng phòng, bà xuất phát rồi à? Ồ, khoảng mười một giờ là tới nơi à? Được được.
Đường Sinh cũng quay đầu nhìn cô, mãi đến khi cô nhìn lại mới nhăn nhó nói
- Còn nhìn cái gì, mau lấy giúp em cái bô.
La Sắc Sắc bĩu môi lấy cái ống nhổ ở cuối giường lên, quay nghiêng mặt, không được nhìn, không được nhìn cái đó của Nhị thế Tổ…
Tiếng nước chảy ào ào, có một dòng chất dịch ấm ấm chảy lên ngón tay cái của cô.
- Cậu muốn chết à…đồ biến thái!
La Sắc Sắc tức giận dậm chân, nhưng lại không thể buông tay thả ống nhổ ra, nghiêng rồi, lỏng tay ra là thê thảm, vì vậy chỉ có thể than vãn trong mồm, đương nhiên, việc làm này của Nhị Thế Tổ đối với cô không là gì cả.
- Này, không có cách nào khác à, kìm nén một phút, không chừng sẽ bắn ra đâu đó, ai bảo chị kìm nén em cơ…
Hơn chín giờ, La Sắc Sắc đã giúp Đường Sinh mặc được chiếc quần bệnh nhân rộng thùng thình xuống đất. Luôn cảm thấy vết thương kìm hãm mọi hành động, tay phải hắn bám vào vai La Sắc Sắc, La tổng đành phải để hắn trêu chọc. Hai người kề sát nhau, cô còn phải dùng cánh tay mềm mại của mình tóm chặt lưng Nhị Thế Tổ, mẹ ơi, chị đây sao trong trắng nổi không biếts? Thiếu mỗi việc làm giường cho hắn thôi.
Hai người kề sát nhau, dựa đầu vào cô, ngửi mùi hương thoang thoảng trên người cô, kết quả là cái bên trong đũng quần nhô cao lên như hình cái lều.
- Khụ khụ… nghỉ một lát đi, em không đi được…
Không phải vết thương bị đau, mà là không lịch sự lắm, Đường Sinh rất xấu hổ.
La Sắc Sắc kinh ngạc, tình trạng của Nhị Thế Tổ vừa nhìn là biết, cô thất thanh nói
- Trời ơi, không khoa trương như vậy chứ?
Đây thuộc cấp gì thế này? “ Cấp đế vương” à? La Sắc Sắc thốt lên, đợi khi đỡ Đường Sinh nằm lên giường, cô giơ tay véo lưng hắn một cái
- Cậu là đồ biến thái, lưu manh, tôi véo chết cậu.
- Khụ, khụ…chị Sắc Sắc, việc chính cấp bách, hôm nay em sẽ xuất viện, không thể để mẹ em đến viện thăm em được…
Đùa đủ rồi, La Sắc Sắc ra hỏi bác sỹ, bác sỹ nói chỉ cần nhẹ nhàng một chút, vết thương sẽ không có vấn đề gì.
Vậy là, khoảng mười giờ sáng, La Sắc Sắc và Bạch Lâm đỡ Nhị Thế Tổ vào thang máy đi xuống, xuất viện rồi!
Không ngồi được, hắn chỉ có thể nằm sấp ở ghế sau của chiếc Audi.
Ở chỗ ra đường cao tốc Giang Lăng, có chiếc xe Thành ủy số một lặng lẽ dừng bên đường, còn có một chiếc xe cảnh sát đi cùng.
Đường Thiên Tắc đứng bên lề đường, hai tay chắp sau lưng, phóng tầm mắt ra một vùng đất phồn thịnh, xa xa là thành phố Giang Lăng.
Vợ ông – Liễu Vân Huệ từ tỉnh thành đến nghỉ dưỡng cuối tuần, tiện thể thăm con trai, ông bớt chút thời gian đích thân đi đón phu nhân.
Lý Trọng Phong cũng đứng bên đường, đầu tóc được chải cẩn thận, quần áo chỉnh tề, chiếc kính trên sống mũi được lau sáng loáng, trong lòng y thấp thỏm không yên, từ trước đến nay, y luôn dành cho phu nhân của Bí thư Đường sự kính nể không sao nói rõ được, vì chỉ cần một câu nói của người phụ nữ này cũng đủ để thay đổi vận mệnh của bất cứ người nào bên cạnh Bí thư Đường, phải nói là ấn tượng đối với phu nhân Đường không tệ, chỉ mong….
Chỉ mong Nhị Tế Tổ không vạch trần sự xấu xa của y với Đường phu nhân, nếu không, những ngày tươi đẹp coi như chấm dứt.
Mặc dù lúc này Lý Trọng Phong tin rằng Đường Sinh chưa làm gì bất lợi cho y, nhưng cảm giác bất an trong lòng y vẫn không hết…
So với thần thái nhẹ nhàng của Bí thư Đường lúc này, trong lòng Lý Trọng Phong chỉ có thể dùng một chữ “ hỏng” để miêu tả.
- Bí thư, xe của Trưởng phòng Liễu giảm tốc độ rồi…
Lý Trọng Phong luôn chú ý đến lối ra của trạm thu phí, lúc này, cuối cùng y cũng nhìn thấy chiếc Audi đó.
Đường Thiên Tắc chậm rãi quay người, ánh mắt lặng lẽ nhìn chiếc xe đó, kể ra, hai người họ đều giữ chức vị quan trọng, lần này xa nhau cũng gần hai ba tháng rồi, chả trách Bí thư Đường bình thường luôn bình tĩnh giờ cũng bồn chồn.
Chiếc Audi đi đến và dừng lại, Đường Thiên Tắc cũng đi đến, mở cửa sau bước lên xe, ngồi vào xe của phu nhân…
Thế là, mấy chiếc xe cùng chạy vào nội thành Giang Lăng.
- … Con trai nằm viện, anh không biết sao?
Liễu Vân Huệ nhìn vào mắt chồng, bà có chút trách cứ.
Đường Thiên Tắc ngẩn người, bỗng nhiên nhớ đến “vụ án 9.21” Lý Trọng Phong nói trước đây Đường Sinh cũng ở hiện trường, nhưng y không nói Đường Sinh nằm viện, nghĩ đến, ông liền móc điện thoại ra gọi cho Lý Trọng Phong
- Sao cậu dám giấu tôi chuyện Đường Sinh nằm viện?
Lần đầu tiên nghe thấy giọng Bí thư Đường nghiêm túc như vậy, Lý Trọng Phong rùng mình
- Vì, vì sợ ngài lo lắng…
Đường Thiên Tắc không nói gì nữa, liền tắt điện thoại, nhíu mày, cầm tay vợ cười khổ.
- Vân Huệ, tình hình cụ thể anh cũng không rõ lắm, Lý Trọng Phong và La Sắc Sắc đều giấu anh…
Nhìn thấy trong mắt chồng mình lộ rõ vẻ lo lắng đối với con trai, nỗi bực dọc của Liễu Vân Huệ liền tan biến, bà nắm lại tay ông, thông cảm
- Anh chẳng quan tâm đến con gì cả, không phải lần này con trai kiên quyết ở Giang Lăng, em sẽ không thỏa hiệp với anh.
Về vấn đề đối đãi với con trai, chủ ý của Liễu Vân Huệ cực kỳ kiên định, Bí thư Đường không có cách gì xoay chuyển bà.
- Em nói con trai em là loại người không chịu thua kém ai à?
Đường Thiên Tắc thở dài
- Anh sợ sớm muộn cũng có ngày bị nó làm cho tức chết…
Liễu Vân Huệ biết chồng mình lạnh nhạt với con trai là vì nó được nuông chiều đến hư hỏng, bản thân cũng có trách nhiệm, có thể nói gì chứ?
- Nếu không phải không chịu thua kém ai nó cũng là con trai chúng ta, anh, có ý gì? Em đi một chuyến đến đây để anh tặng cho em nỗi bực dọc à?
Đường Thiên Tắc lắc đầu
- Thời gian này không tồi, hình như nó không gây rắc rối cho anh.
Kỳ thực có nhiều chuyện ông cơ bản là không biết.