Cuối cùng thì chiều nay Bích Tông Nguyên cũng xuất viện, nhưng sắc mặt rất xanh xao. Chỉ cần nghĩ cũng biết, vẫn còn có một tảng đá đè nặng trong lòng hắn. Mặc dù có nghe nói hai thằng nhóc người mà xử lý hắn đều khá thảm hại, cha của gã họ Lý gì đó cũng bị bắt giam rồi, nên hắn ta cũng không còn giận lắm.
Thực ra Bích Tông Nguyên cũng là hạng tiểu nHinh. Người mà hắn ta thù nhất không phải là Lý Khang hay Thẩm Quân, mà là Đường Sinh. Nhưng hắn ta cũng biết chị gái gã đang trong giai đọan hợp tác với Đường Sinh nên bản tHinh cũng không thể trút giận, hơn nữa thằng nhóc đó hình như rất có sức ảnh hưởng, đi đến đâu cũng có người giúp.
Bích Tú Hinh từ trước đên nay vẫn rất lo lắng cho tình hình thương tích của em trai. Chỉ sợ từ đây không còn “khả năng đàn ông” nữa, có lẽ điều này sẽ đập tan mọi ý chí sinh tồn của cô. Đành rằng ngày nay y hoc rất phát triển, người ta cứ bảo không phải lo chuyện tuyệt tử tuyệt tôn này nọ… Nhưng mà, về cái chuyện đó của đàn ông, cô cũng hiểu. Cho nên rất lo em trai không gượng dậy nổi. Thế thì Bích gia sẽ không còn người nối dõi nữa. Trong lòng cô cũng hơi óan trách Đường Sinh, dù chỉ là một chút.
Sau khi về tới sảnh nhà khách Phượng Khí, Uông Sở Tình ghé qua thăm gã một chút. Bích Tông Nguyên cười gượng rồi lại buồn rầu.
Uông Sở Tình cũng chẳng coi gã ra gì. Nếu gã không phải là em trai Bích Tú Hinh, là ngừơi kế thừa tập đoàn Bích Thị, thì Uông Sở Tình cũng chẳng thèm ngó ngàng tới gã làm gì. Đây chẳng qua chỉ là xã giao mang tính công việc. Hay nói ngược lại, chỉ là do kính nể Bích Tú Hinh mà thôi.
Bởi vì Bích Tú Hinh sẽ không hành động theo cảm tính. Mặc dù nguyên nHinh chuỵện của Bích Tông Nguyên là do Đường Sinh, dù ít dù nhiều thì cô vẫn còn tin tưởng Đường Sinh.
Chỉ có điều Uông Sở Tình không biết Bích Tú Hinh đã kí hiệp nghị mượn giống với Đường Sinh. Nếu không, có lẽ cô ta sẽ nghĩ ra cách khác. Đối với cô ấy mà nói, không thể có khả năng Bích Tú Hinh có tình cảm với Đường Sinh. Hai người cách nhau đến mười tuổi, mười tuổi đủ để trở thành bức tường ngăn cách.
Người đời thường nói ‘Mười năm một thế hệ, Hai con người cách nhau mười năm, có nghĩa là sự trải nghiệm, tư tưởng, cách ứng xử đều rất khác biệt. Ví dụ như Đường Sinh lúc mười bảy tuổi hắn ta sẽ còn ngây thơ lắm!
Nhưng mà thực tế đôi lúc rất phũ phàng, cũng đã có một khỏang thời gian tiếp xúc với Đường Sinh mới nhận ra, kiến thức, trí tuệ và cái cách xử thế điềm đạm vượt xa cái tuổi của hắn. Dù cho nhìn vào bề ngòai thôi thì hắn cũng đã trưởng thành rồi!
Trước khi tới Phượng thành, Uông Sở Tình chưa hề có tiếp xúc gì với Đường Sinh. Cho nên cũng chẳng có ấn tượng gì, chứ đừng nói đến quen biết hay tình cảm gì. Nhưng mà khi ở cạnh Sắc Sắc, Mai Chước, cũng hay nghe kể thế này thế nọ về vị Nhị thế tổ này.
Nghe hòai nghe hoài cũng có đôi chút hiếu kỳ. Nhưng trong kí ức của cô, Đường Sinh vẫn chỉ là một học sinh cấp ba 17 tuổi, giống như đứa em trai bé bỏng của mình-Uông Triệu Quân. Căn bản là không đáng quan tâm! Thậm chí còn hơi khinh thường 2 chị em La, Mai.
Vì sao khinh thường? Hai chị em họ năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi? Phải hai lăm hai sáu rồi đấy chứ? Sao lại cứ dính lấy một thằng nhóc mới học lớp 11 cơ chứ? Lúc tâm sự còn thấy xấu hổ nữa, không phải là đang diễn ra mối tình chị em đấy chứ! Thỉnh thỏang còn nghe Sắc Sắc nói lại bị Đường Sinh đánh mông, đau ơi là đau. Nghe xong những lời này Uông Sở Tình chỉ biết nhíu mày, thời đại này quan hệ nam nữ thật là bừa bãi quá!
Uông Sở Tình là người có quan niệm truyền thống, Với tình yêu tất nhiên cũng có khát vọng của riêng mình. Đại khái là quá lí tưởng hóa bạch mã hòang tử của mình. Cho nên đến bây giờ vẫn còn độc tHinh. Có lẽ, hòang tử chỉ có trong mơ mà thôi!
Cô thử hạ thấp tiêu chuẩn của mình xúông, cũng thử chuẩn bị nhận lời một vài người theo đuổi cô. Nhưng lần nào cũng thất bại! Lấy ví dụ Bích Tông Nguyên, đối với con người giả tạo và đầy cuồng vọng đó, Uông Sở Tình sớm đã thấy ghét.
Khuyết điểm của đàn ông dù ít dù nhiều cũng khiến cô khó lòng chấp nhận. Khi chưa quen biết Đường Sinh, qua những gì Sắc Sắc, Mai Chước nói thì có lẽ hắn là một tên trăng hoa. Trong lòng chứa đầy sự kinh miệt đối với Đường Sinh, hơn nứa hắn lại chỉ nhỏ tuổi đến thế.
Thế nhưng sau khi quen biết Đường Sinh, cô mới nhận ra bản tHinh cũng đã có thể từ từ đẩy lùi đi những suy nghĩ trước đây. Khoan nói tới việc hắn có trăng hoa hay không. Cách hắn đối nHinh xử thế đạt đến một trình độ mà ngay cả bản tHinh cô đều không thể sánh kịp. Cái đêm châm chọc Bích Tông Nguyên ở phòng hát, hắn đã thể hiện mình là một người có trí tuệ uyên bác và tư duy lãnh đạo. Với cái tuổi đó đáng lẽ ra hắn sẽ không thể làm được những điều như thế.
Hắn và Viên Phó thị trưởng, Phó thị trưởng Quan cũng có thể tán gẫu rất vui vẻ, Hắn có giống một đứa trẻ không? Không rõ ảnh hưởng của hắn ở Phượng thành lớn bao nhiêu, nhưng chỉ riêng công tử Trần Liêm cũng phải nể hắn, cũng đủ biết không phải là hạng thường.
Ở Giang Lăng thì khỏi phải nói, hắn là công tử của Đường Thiên Tắc mà. Hắn chưa bao giờ khoe khoang điều gì trứơc công chúng. Không như bọn công tử khác, chỉ sợ người khác không biết bọn chúng là ai. Chỉ có Đường Sinh tuổi trẻ tài cao, làm giàu từ sớm, khiến cho cả Cẩn Sinh nổi lên như kì tích.
Hôm trước, Bích Tú Hinh góp ý cho mình là nhận Đường Sinh làm em trai nuôi. Uông Sở Tình vừa do dự vừa lo lắng, nhưng không ngay lập tức tỏ thái độ ghét bỏ. Thật ra cô cũng tán thành cách nói của Bích Tú Hinh. Chỉ dựa vào cái quan hệ của La Kha kia mà muốn phát triển sự nghiệp của Uông thị, thì sớm muộn gì thì cũng bị cô ta khống chế. Đợi tới khi đuôi to khó vẫy, muốn bỏ cô ta sang một bên cũng khó mà làm được. Tốt nhất là nên dựa vào chính mình cái đã!
- Thế nào? Chị Hinh em trai chị không sao chứ?
Uông Sở Tình trong lòng chẳng muốn hỏi thăm, nhưng cũng phải hỏi để thể hiện chút quan tâm.
- Ai mà biết chứ? Việc này tôi cũng không tiện hỏi thẳng nó, sao mà hỏi được chứ? Nhưng mà tinh thần nó có vẻ không tốt cho lắm.
Ừm, sao mà hỏi được? Tông Nguyên à, còn chịu đựng nổi không? Cho dù là chị ruột thì cũng không thể hỏi cái này.
- Tôi nghĩ từ từ rồi sẽ hồi phục thôi, chị Hinh, chị cũng đừng lo lắng quá nhé!
Uông Sở Tình lái sang chuyện khác:
- Thời gian qua ở Phượng Thành cũng đã đủ làm tôi chói mắt. Chuyện Tông Nguyên, chuyện tạt rượu, đều đã đẩy tôi tới tận nơi đầu sóng ngọn gió. Chị cũng thấy đó, về bài báo của tôi thì trên Ti vi mặt báo nào cũng đưa. Cũng may là đã đánh sập cái hang ổ đó, chứ không tôi cũng chẳng dám ra ngoài đường làm gì. Hai ngày nay đang diễn ra hội nghị thu hút đầu tư, Phượng Khí chúng ta cũng không tham gia. Chính quyền thành phố thì luôn úp mở, chị nghĩ sao về điều này?
- Hừ, tôi thì càng không để ý tới bọn họ. Dù là đã khai trừ hai tên dân phòng đánh Tông Nguyên, nhưng không có nghĩa chuỵên này đã kết thúc. Chuyện xử trí Thẩm Quân và Lý Khang vẫn còn chưa công khai, chuyện xin lỗi vẫn còn chưa công khai. Tôi vẫn chưa thể chấp nhận! Phải công khai mọi thứ!
Bích Tú Hinh cũng là người thà chết chứ không chịu cúi đầu. Bích gia cũng cần danh dự! Công khai xin lỗi trên phương tiện truyền thông có lẽ còn được chấp nhận.
- Cha con Lý thị là kẻ đứng sau giật dây mọi chuyện. Người cha lại còn khiêm luôn Cục trưởng Cục Công an Phượng Thành. Không chừng chuyện của Tông Nguyên hắn cũng đã định chắc rồi. Dân phòng dám làm gì chứ? Chuyện này tám phần do thằng Lý Khang xui khiến, thật ra là để gỡ không ít tội cho Thẩm Quân.
- Việc này e là chúng ta không rõ lắm. Mưu mẹo trên quan trường nhiều, tường đổ mọi người lại đẩy, họ Lý chắc chắn tiêu đời. Nhưng Thẩm Quân lại không ngã. Trên lập trường chúng ta, cũng không nhất thiết phải làm cho người ta thêm hôi thối. Ảnh hưởng của chúng ta trên quan trường không lớn đến như vậy. Nhưng Thẩm Lý hai bên liên kết với nhau, tôi tin là người họ Thẩm cũng có kẻ đã nhúng tay vào hang ổ ở Phượng thành. Chỉ sợ kẻ đó bây giờ cũng chẳng yên ổn gì!
Uông Sở Tình gật đầu:
- Có lẽ là vậy, chị Hinh dù sao thì chúng ta cũng không tham gia hội nghị thu hút đầu tư nữa. Phía gia đình có chuyện cần tôi về để giải quyết, tôi định về tỉnh vài ngày. Chuyện ở Phượng Thành chị giải quyết trước, muộn nhất ngày mai tôi khởi hành.
- Cô định trốn trách nhiệm à? Hay là gia đình có chuyện thật? Tôi biết là người bị thông tin đại chúng nói tới thì bị áp lực, ai cũng như vậy thôi.
Uông Sở Tình cười nói:
- Cũng không giấu chị, lần này gia đình đúng là có chuyện quan trọng. Chú hai tôi có khả năng sẽ đặt cHinh vào giới tài chính. Tất nhiên chỉ là khả năng thôi, chuyện đời khó mà chắc chắn được, nhưng chuyện can hệ tới vận mệnh sản nghịêp nhà họ Uông
Thật ra giới tài chính có nghĩa là ngân hàng. Bởi vì ngân hàng là nơi chỉ định cơ cấu chính sách tiền tệ, chịu sự quản lí của bộ máy nhà nước.
- Ồ, chuyện này quả thật là quan trọng!
Bích Tú Hinh trong chốc lát bỗng thấy chột dạ. Nếu như Uông gia bỗng chốc xuất hiện một nHinh vật nắm giữ ngân hàng, thì có nghĩa là đã làm cho tứ đại hộ môn ở Phượng thành địa vị ngang hàng nhau. Đây cũng có lẽ là mục đích bao năm qua của nhà Uông thị.
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì Đường Sinh đến. Nghe tin Bích Tông Nguyên xuất viện, Đường Sinh cũng phải nể mặt người ta đến thăm hỏi một chút. Kì thực là nể mặt Bích Tú Hinh. Chứ nói tới Bích Tông Nguyên, chẳng đáng ngó ngàng tới. Đường Sinh căn bản chẳng coi hắn bằng một ngọn cỏ.
Đi với Đường Sinh chỉ có chị Trần, còn Sắc Sắc, Mai Chước, Vương Tĩnh, Quan Đậu Đậu đều đi mua sắm cả, cũng chẳng có ai đến dự hội nghị thu hút đầu tư.
Việc đầu tiên khi bước vào là bắt tay với hai mĩ nHinh. Đường Sinh cung chẳng phải giở trò lợi dụng gì, chẳng qua chỉ là bắt tay xã giao. Người phương Tây còn ôm hôn ấy chứ. Người ta chỉ chạm tay thôi mà đã xem như tùy tiện rồi.
- Chị Hinh, em trai chị khỏe rồi chứ?
Lúc nói chuyện mới buông khỏi bàn tay mềm mại dịu dàng của Uông Sở Tình. Khỏi phải nói! Cảm giác rất tuyệt! Đúng là càng có khỏang cách thì càng cảm thấy khác lạ. Bình thường cứ hay nắm tay thì có lẽ cũng không cảm thấy được điều gì. Mà Uông Sở Tình có vẻ cũng không được tự nhiên cho lắm.
Bích Tú Hinh lườm mắt:
- Làm sao mà khỏi nhanh như vậy được? Sắc mặt nó vẫn còn tệ lắm, xem ra vẫn chưa được đâu.
- Không phải chứ? Sao mà yếu thế? Tôi thấy cậu ta vẫn tráng kiện đây này!
Đường Sinh nói một cách chế nhạo.
- Cậu đứng nói chuyện không thấy đau lưng đúng không? Thử chích điện của cảnh sát rồi mới biết mùi! Đường Sinh, lòng dạ cậu độc ác thế à?
Phù, Uông Sở Tình đứng kế bên che miệng cười phì, mặt ửng đỏ. Ai mà chịu nổi chích điện của cảnh sát chứ?
Đường Sinh cười gượng:
- Tôi biết chị giận tôi, giận tới nỗi chỉ múôn dùng chích điện trừng phạt tội. Mà tốt nhất là trừng phạt tới độ còn thảm hại hơn em trai chị, đúng không? Nhưng mà khổ nổi tôi người tốt thế này, lương thiện thuần khiết biết bao, thử chích điện cũng không tới lượt tôi đâu.
- Cậu chỉ là đồ mặt dày, lương thiện thuần khiết cái quái gì, ai lại gần cậu được chứ? Sở Tình, đúng không?
Uông Sở Tình cười, cô chẳng biềt nói cái gì, líêc Đường Sinh một cái, cũng vừa lúc Đường Sinh đang nhìn mình.
- Tôi không biết!
- Nhìn này, con mắt chị Sở Tình tròng đen vẫn sáng như tuyết này, tốt xấu vẫn còn có thể pHinh định rõ ràng. Cái chính là chích điện vẫn còn có mắt!
- Tôi nhổ vào, ý của cậu là em trai tôi là kẻ xấu? Là nó đáng bị đánh? Sao cậu không nói là trong đội chấp pháp có một lũ dòi đang làm hại bá tánh đi? Là một bộ phận nHinh dân chịu khổ, ít nhất thì em trai tôi chỉ là người bị hại mà thôi.
Đường Sinh vuốt mũi:
- Chị Hinh, không thể để chuyện này phá hỏng đi quan hệ tốt đẹp vốn có của chúng ta. Chính đạo là ở tại lòng người, rồi sẽ có một ngày lịch sử cho thấy lí lẽ của chính đạo. Chị Sở Tình, chị thấy có đúgn không? Mà thôi, không nói chuyện này nữa nhé!
- Ừ, đừng nói chuyện này nữa. Chúng tôi hiểu trong lòng chị Hinh đang nghĩ gì. Đổi lại người tHinh của bất kì ai chịu bất công thế này cũng không thể chịu đựng nổi.
Dù sao càng nói nhiều về nó, chị Hinh lại càng thấy tức giận. Cố ý trút giận lên Đường Sinh thì cũng không dữ dội như vậy. Chủ yếu là vì quan hệ giữa hai người đã tiến thêm một bước lớn, khiến Bích Tú Hinh bỏ qua hết dù chỉ là vài cái gai nhỏ, không muốn so đo với hắn.
Bích Tú Hinh cũng không phải thật là múôn nhằm vào Đường Sinh. Nhưng chuyện đã rồi, cho dù có đánh hắn một trận cũng chẳng có ích gì.
- Thành ủy Phượng thành cũng có cách nhìn với tập đòan Phượng khí chúng ta chứ? Hội nghị thu hút đầu tư rất quan trọng với họ mà chúng ta không cử người tới tham dự. Nếu tôi là họ cũng sẽ không vui đâu. Hạng mục đầu tư ở trấn Tùng Sơn, tôi cần thời gian suy nghĩ, Đường Sinh cậu không có ý kíên gì chứ?
- Không có, tôi làm sao mà có ý kiến được? Cái eo nhỏ nhắn của cô còn thô hơn cái lưng hổ của tôi ấy chứ, tôi không thể hành sự mà không xem ý của cô thế nào.
Đường Sinh rõ ràng là đang mỉa mai Bích Tú Hinh đây mà! Hắn đã nói ra hầu như mọi điều như thế này. Đổi lại người khác thì chắc chắn là không dám, Bích Tú Hinh cũng chẳng nể ai, Uông Sở Tình cũng không xen vào, chỉ nhìn và lặng lẽ cười. Xem ra rất thích theo dõi cuộc đấu võ mồm của hai người họ.
Bích Tú Hinh bĩu môi:
- Tôi vẫn chưa thể hả giận. Phượng thành không công khai xin lỗi Tông Nguyên, bước tiếp theo tôi sẽ làm là công khai tái tổ chức quy họach. Công nHinh viên hiện tại cảu tập đoàn Phượng Khí hiện tại có 60% thành phần thất nghiệp hoá, tôi không thể đem bọn họ đi Giang Lăng được.
- Chị độc quá!
Đường Sinh giơ ngón tay cái lên.
- Chị nói lời này là cho tôi nghe sao? Chị Sở Tình, sao không nói chuyện?
Uông Sở Tình nhún vai:
- Tôi nói cái gì? Tuy tôi là cổ đông lớn thứ hai Phượng Khí, nhưng cổ phiếu của hai chúng ta góp lại cũng không đủ 40%. Với hội đồng quản trị, lời chúng ta có sức ảnh hưởng gì chứ? Tôi chỉ là đi theo bước cHinh của chị Hinh thôi.
Bích Tú Hinh đắc ý hất cằm lên, có ý miệt thị Đường Sinh: ‘Sao nào? Nghe thấy rồi chứ? Chịu thua đi!’
Đường Sinh theo thói quen vuốt mũi:
- Ồ, được, tôi thừa nhận chuyện của Phượng thành thôi không thể can thiệp. Thật ra hôm nay tôi đến đây là để chào tạm biệt chị Hinh, và chị Sở Tình. Tôi bắt buộc phải đi tỉnh, có chuyện riêng cần giải quyết. Chuyện ở đây tùy ý chị gây sức ép với bọn họ, chị là cổ đông lớn nhất của Phượng Khí. Em trai chị lại chịu úât ức như vậy. Tôi làm sao có thể ngăn cản chị giải tỏa nỗi bức xúc này chứ?
Lời nói của Đường Sinh khiến Bích Tú Hinh bất ngờ. Những tưởng có thể giữ hắn lại:
- Sao? Cậu phải đi tỉnh?
Bích Tú Hinh bất giác líêc mắt sang Uông Sở Tình, trong đôi mắt đẹp có chút nghi ngờ:
- Tôi nói này, có phải hai người đã bàn bạc với nhau rồi không?
Uông Sở Tình thoáng chốc đỏ mặt:
- Cái gì chứ, chị Hinh, tôi đâu có biết chủ nhiệm Đường phải đi tỉnh chứ?
- Ô, Chị Sở Tình cũng đi tỉnh à? Vậy thì khéo quá, chúng làm bạn đường nhé, chị không từ chối tôi chứ?
Uông Sở Tình còn biết nói gì nữa?
- Được chứ!
Cô lại càng xấu hổ, cũng thấy khó chịu với cái ánh mắt đầy nghi ngờ của Bích Tú Hinh.
Lần này thì Bích Tú Hinh không còn gì để nói nữa, cô thở dài:
- Được rồi, Đường Sinh, cậu phủi tay bỏ đi chứ gì? Vậy thì tôi sẽ làm theo cách của mình.
- Chị Hinh, chị không phải là làm vịêc theo cảm tính đấy chứ? Cho thành ủy Phượng thành chút thời gian, tôi tin họ sẽ có kiến giải thôi.
Bích Tú Hinh mới thật sự không hành động theo cảm tính. Cô chỉ muốn ăn hiếp Đường Sinh, không ngờ tên ranh ma không những không mắc mưu, mà còn chuồn mất tiêu.