Đường Sinh lại cười nói:
- Ý của em là, chị Hinh hiểu sai rồi, em với phó chủ tịch Quan rất là trong sáng. Chí ít lúc này là như vậy đó. Cũng không phải xấu xa như chị nghĩ đâu. Nói thật ra, em với Quan Cẩn Du tuổi tác chênh lệch quá lớn, còn chị thì vẫn được.
Bích Tú Hinh đỏ mặt, uống ngụm cà phê rồi lặng lẽ hít sâu. Sau đó đưa tay qua bàn đặt lên tay của Đường Sinh, nhẹ nhàng vuốt mu bàn tay:
- Cậu đừng động đậy được không? Thực ra tôi chỉ muốn nắm tay cậu thôi.
- Chỉ là nắm tay thôi sao?
Đường Sinh hơi giật mình, chợt cười
- Nhưng mà chị Hinh à, chị có bao giờ nghĩ qua cảm giác của tôi chưa?
- Chưa đúng không.
Bích Tú Hinh cũng cười một cách điềm tĩnh rồi mạnh dạn cầm tay Đường Sinh lên vuốt ve và nói:
- Tay của cậu vừa dài vừa mạnh mẽ. Tuy rằng bây giờ vẫn có nhỏ một chút. Nhưng nhìn bàn tay rất nam tính, rất có sinh lực, tôi rất thích.
- Cái đó à, đợi chút, chị đang xúc tiến tình cảm với em đó à? Em đề nghị ý này, chúng ta hôn nhau đi nhé.
Hơ, Bích Tú Hinh rút tay lại. cô ấy có chút không chịu được cái đề nghị thẳng thắn và mạnh dạn của Đường Sinh, một lần nữa lại phải hít một hơi sâu để áp chế nhịp thở của mình
- Cách cái bàn này á? Hôn nhau à? Như thế để cậu kéo cả tôi sang đấy hôn à ? Cậu có chịu được không?
- Cái này khả năng là được, chúng ta để tay xuống dưới, chỉ cần chồm người ra phía trước, cũng sẽ không ai nhìn thấy đâu.
Bích Tú Hinh cũng không khỏi bị kích động, cũng chưa có ai dám có gan tiếp xúc như vậy. Hôm nay, tôi khác người lắm sao?
Trong đầu tự dưng xuất hiện hình ảnh Lý Trọng Hiền với mái tóc bạc trắng. Hơi mơ hồ nhưng vẫn bị ông ta nhìn chăm chú.
Thân mình của cô từ từ chồm tới, mặt đã hướng về phía trước. Đường Sinh nuốt nước miếng, rồi cũng từ từ hướng về phía trước.
Khoảng cách của hai người càng lúc càng gần, nên hai người cũng càng lúc càng chậm lại. Chỉ có bốn mắt nhìn nhau, thăm dò lẫn nhau. Trong ánh mắt Bích Tú Hinh rõ ràng là rất kích động, mắt sắp sửa nhắm lại thì đột nhiên cô ấy kêu lên một tiếng rồi né sang một bên, làm Đường Sinh chợt giật mình:
- Hây, giỡn tôi à?
- Không, không phải.
Bích Tú Hinh vỗ vỗ ngực, tay còn lại thì che mặt đi:
- Tôi, tôi vẫn chưa chuẩn bị xong.
Đường Sinh vẫn còn đang chồm tới trước, trừng mắt nói:
- Nhưng tôi đã chuẩn bị xong hết rồi. Hay để em chủ động trước nha.
- Cậu không thể chủ động được. Trong hiệp định có ghi rõ, người chủ động phải là tôi.
Bích Tú Hinh hơi hoảng loạn.
- Quy định cái gì chứ, chỉ hôn thôi mà cũng qui định ai là người hôn trước sao? Chúng ta có phải đã đi lố quá không? Được rồi, chị vui thì em chiều.
Nghe ra Đường Sinh có chút bực mình, Bích Tú Hinh cười nhạt một tiếng, tôi cũng đủ bực mình rồi, để cậu bực mình một chút cũng đâu có sao. Em trai tôi thảm như vậy, cậu lại còn ở đây hôn chị của người ta? Nó mà biết chắc sẽ nôn ra máu mất?
- Nếu không chúng ta đi tới quán bar uống rượu đi. Uống cà phê không đủ liều. Uống chút rượu tôi mới có can đảm.
Bích Tú Hinh đề nghị.
Đường Sinh nhìn đồng hồ, lấy tay gõ lên đồng hồ của mình:
- Tôi nói chị biết, bây giờ gần tới giờ đi ngủ rồi.
- Ý của cậu là gì vậy? Có cảm xúc chút đã được không ? Cứ nhất định phải lên giường mới được à? Đúng thật là.
Ặc, bộ tôi nói muốn lên giường với chị sao? Bên cạnh em còn có mấy người đẹp có thể đáp ứng nhu cầu đó rồi.
- Chị hiểu sai ý em rồi.
- Hừ!
Bích Tú Hinh cũng thay đổi sắc mặt, sao mình phải kích động chứ:
- Được rồi, được rồi, vậy về thôi, người ta ban đầu còn có hứng thú bây giờ bị cậu làm mất hứng rồi, Tên nhóc này một chút cảm hứng cũng không hiểu. Xem ra tôi chọn cậu làm người tình là sai rồi.
- Em cũng thấy vậy đó, vậy thôi chúng ta đi đi!
Đường Sinh cười hi hi, Bích Tú Hinh là cố ý nói để kích động mình, muốn mình nói điều gì đó để dỗ dành cô ấy. Con gái mà, không cần biết là lớn hay nhỏ, nhưng khi đã nhận định ai đó là đối tượng yêu đương thì bản năng cũng sẽ để lộ ra cách nũng nịu, mà vô tình để lộ ra ngoài, đợi đến khi cô ấy tự phát hiện ra sẽ cảm thấy rất ngạc nhiên, thì ra là vậy?
Chính xác là Bích Tú Hinh đang đợi Đường Sinh dỗ dành vài câu, nào ngờ hắn lại chế giễu cô. Sẵn thuận tiện nói một câu: “Tôi cũng cho là vậy”. Lập tức như đả kích cô, đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng, quả nhiên là cái tính thích chọc phá con gái. Cơ bản không quan tâm người khác nghĩ gì, trong lòng dường như cảm thấy tủi. Nghĩ đến Đường Sinh không giống người bình thường khác, tuổi còn nhỏ mà hiểu tâm ý của người khác.
Ai mà ngờ giờ hắn giống như không quan tâm đến cảm giác của người ta, bộ trên đời này hết con trai rồi sao? Mà tôi lại để ý tới tên nhóc này chứ, hừ?
Hai người giống như đang hờn dỗi, ra khỏi quán cà phê lên xe X5, chị Trần khởi động xe rồi nói:
- Bây giờ chúng ta đi đâu đây?.
Bích Tú Hinh quay đầu ra cửa sổ, cũng không thèm để ý chị Trần hỏi hay là Đường Sinh hỏi, tuy là cô ta và Đường Sinh đều cùng ngồi phía sau xe.
- Tìm một quán rượu uống đi. Tổng giám đốc Bích tâm trạng không tốt, nên muốn mượn rượu giải sầu. Em cũng muốn đi cùng, chia sẻ nỗi niềm với chị ta.
Bích Tú Hinh nghe thấy, xoay lại trừng mắt nhìn Đường Sinh. Ánh mắt như muốn nói, cậu không phải đang giận sao? Sao giờ lại nhường nhịn tôi?
Nhìn về phía hắn mới thấy là hắn đang nhìn mình mỉm cười không ra tiếng. Bên trong mắt như ẩn chứa điều gì đó không muốn để cho ai biết. Nhưng nhìn dáng vẻ của hắn, lúc này Đường Sinh đưa tay ra nhẹ nhàng vỗ về.
Bích Tú Hinh kinh ngạc, vội nháy mắt với hắn. Ý là không muốn chị Trần nhìn thấy? Hơi dùng sức gạt ra, nhưng cũng không thể gạt được.
Đường Sinh càng ôm chặt hơn và nhích mông sang cô ta hơn nữa. Bích Tú Hinh muốn tránh cũng tránh không được.
- Tôi nói với chị Hinh thế này vậy, chị Trần đây giống như cái bóng của tôi vậy. Chị thậm trí có thể xem chị ấy như là không khí đi. Chúng ta ngồi phía sau xe có làm gì đi chăng nữa, thì chị Trần cũng coi như là không biết, Chị ấy trung thành với tôi giống như Đại Liên Ny đối với chị vậy, chị hiểu không?
Nếu thực sự như vậy thì không sao. Nhưng cũng có thể nhìn thấy cô ấy giống như một cái bóng của hắn vậy.
Ở trong một quán rượu, chị Trần cũng ngồi một mình. Đường Sinh và Bích Tú Hinh gọi hai chai Rum ra, Bích Tú Hinh thích mùi vị của loại rượu này. Với lại loại rượu này rất dễ làm sôi sục máu trong người, dễ uống, uống vào thì cũng không biết nó có độ mạnh cỡ nào, nhưng nó thì rất mạnh.
- Đường Sinh, cậu nói xem cái hiệp định đó của chúng ta có khiến người khác cười không? Trong lòng tôi cảm thấy rất là không yên.
- Thế à? Tôi cũng cảm thấy vậy, Tuy nhiên, chúng ta còn cảm thấy như đã phá tan các lễ giáo ràng buột ngày xưa. Không phải ai cũng dám dẫm lên hàng rào lễ giáo đó. Kì thật về điểm này xã hội bây giờ cũng chẳng là gì cả, chẳng phải chị đã lấy Lý Trọng Hiền lớn hơn mình nhiều tuổi đó sao.
- Đường Sinh, để tôi nói rõ hơn, Lý Trọng Hiền chỉ là khâm phục tôi thôi, chưa bao giờ coi thường tôi mà anh ta lại không có con nên sau đó đã để lại hết tài sản cho tôi. Về chuyện này đã làm cho nhà họ Lý ai cũng kịch liệt phản đối. Nhưng tôi với anh ấy là danh chính ngôn thuận kết hôn, nên quyền thừa kế là chính đáng. Tài sản của chồng để vợ thừa kế là hợp pháp. Nhưng trên thực tế tôi và anh Lý chưa bao giờ sống với nhau như vợ chồng.
Đường Sinh gật gật đầu:
- Về điểm này tôi cũng đã biết rồi. Chị tuy đã hai mươi tám tuổi, nhưng về chuyện nam nữ xem ra vẫn là cô bé ngốc nghếch. Nói một cách nghiêm chỉnh thì chị chỉ tính là một nửa phụ nữ thôi. Anh chàng họ Lý lấy chị mà chưa đụng tới ngón tay của chị, quả là khâm phục.
- Cậu tưởng ai cũng như cậu sao? Chỉ biết dùng nửa dưới để suy nghĩ thôi. Thân thế của Lý Trọng Hiền khá cao, mặc dù những năm ở Pháp có chút biến thái. Nhưng đối với tôi, anh ta chưa bao giờ có hành vi quá đáng nào, nên tôi cũng luôn kính trọng anh ta, còn cậu!
- Ồ, lại nói tới tôi rồi, tôi không thể so sánh với tên họ Lý đó được. Người ta có đang tu luyện tới cảnh giới cao. Còn em chỉ là người trần mắt thịt, đợi em tới bảy tám chục tuổi, có thể đem thân xác này đặt vào cảnh giới viên mãn, lúc đó sẽ khác.
Bích Tú Hinh trợn mắt nhìn hắn:
- Ý của cậu là một ông già bảy tám chục tuổi như Lý Trọng Hiền không còn đủ khả năng để làm chuyện ấy à?
- Không có, em đâu có nói như vậy đâu. Tuy nhiên, đổi lại nếu em sống chung với một người đẹp như chị. Mặc dù không cương lên được thì tìm cách để truyền nòi giống vào chứ. Làm một thằng đàn ông thì hiệm vụ tất yếu là lên giường với vợ mình.
Với quan niệm như thế của Đường Sinh thì không có gì phản bác được. Đây là câu trả lời xác đáng nhất, Bích Tú Hinh thở dài:
- Tuy không văn hóa nhưng cũng hiểu điểm này.
- Đó là, là bản chất của con người. Có chuyện khôi hài như thế này. Không biết chị đã nghe qua chưa? Em hình như có kể cho nhóm chị em Sắc Sắc nghe rồi. Hôm nay kể lại vậy, Chuyện kể ở nông thôn nọ, có một đôi vợ chồng sống với nhau mười mấy năm rồi. Hai người họ không có con, nhưng cũng sợ mất mặt, không chịu đi bệnh viện kiểm tra, cuối cùng không còn cách nào khác đành phải đi khám. Kết quả khiến họ đều kinh ngạc, người vợ của anh nông thôn vẫn còn là gái trinh.
Bích Tú Hinh nhất thời không phản ứng gì cả, đôi mắt mở to, Đường Sinh lại nói:
- Nhưng bác sĩ nói với anh nông dân là vòng cơ ở hậu môn của vợ anh ta không co dãn được nữa, tại vì mười mấy năm nay toàn cho ra cho vào ở chỗ đó thì làm sao mà co dãn được nữa chứ.
- Hứ.
Cổ của Bích Tú Hinh đỏ hết lên rồi nói:
- Biến thái thật, không nói chuyện với cậu nữa, đi, chúng ta khiêu vũ một chút đi.
Hai người ôm nhau nhảy một điệu uyển chuyển hòa với tiết tấu của âm nhạc. Một điệu nhảy giao tình. Đường Sinh ở “kiếp trước” đã biết, nên kiếp này cũng nhẹ nhàng đặt lên eo của cô ta một cách dễ dàng. Nhưng lại khiến Bích Tú Hinh kinh ngạc:
- Cậu bao nhiêu tuổi, sao mà rành thế?
- Hi, có gì mà em không biết chứ? Chị nghĩ là em ngày nào cũng trốn học đều làm cái gì chứ? Cái cần biết thì phải biết chứ.
- Tôi quả thật là coi thường cậu rồi.. A, tay của cậu hình như đặt sai chỗ rồi?
Cô ta cảm thấy tay của Đường Sinh trượt xuống phía dưới.
Đường Sinh siết chặt cánh tay thêm chút nữa. Khiến cho Bích Tú Hinh ép chặt vào người hắn. Ngực của Bích Tú Hinh bị ép nhưng vẫn căng ra, không thể tránh được lực ép vào ngực của cậu thiếu niên kia. Từng đợt mùi hương của con gái được Đường Sinh hít vào, hắn cũng không thể chống lại sự khiêu khích đó, cho nên tay của hắn càng ôm chặt eo của Bích Tú Hinh hơn, làm cho thân hình của cô như dán chặt vào hơn, cảm thấy như càng nóng hơn.
Còn tay, thì hơi buông xuống. Từ từ trườn lên phía trên của Bích Tú Hinh. Cách một lớp quần áo nhưng có thể nhận ra làn da trắng mịn và căng tròn của cô. Năm ngón tay hơi bấu lấy, nhẹ nhàng gãi. Máu nóng trong người Bích Tú Hinh dâng lên “Đừng”.
- Chị Hinh à, rãnh rỗi thì chúng ta đi khiêu vũ thêm vài lần nữa đi. Trong công việc thì chị thành công đứng trên đỉnh cao, nhưng trong cuộc sống thì chị rất cô đơn đáng thương lắm. Tôi biết chị có tiền, chỉ cần chị vui. Nhiều thằng đàn ông sẵn sàng quỳ trước váy chị nhiều như kiến vậy.
- Vậy cậu chính là một trong số đó đó. Cậu có thể đặt tay lên chút không. Có người nhìn thấy thì sao.
Bích Tú Hinh vẫn còn chưa quen.
- Nếu còn kêu em đặt tay lên nữa, thì tôi sẽ luồn tay vào trong nữa đó. Em có quỳ xuống phục chị hay không, trong lòng chị hiểu rõ mà, đúng không?
- Cậu thật hống hách.
Bích Tú Hinh khẽ thở dài, không dám bắt hắn lấy tay ra nữa, buồn bã nói:
- Đường Sinh, cậu phải nhìn ra chứ, tôi thì quen sống như sếp rồi. Tôi không thích bị người con trai nào cưỡi lên đầu lên cổ để mà tác yêu tác quái, cậu lại càng không khuất phục...
- Hi, hai chúng ta phải có một người bị khuất phục chứ, có thể là tôi, hoặc là chị.
Đường Sinh ôm lấy cô ta, quay theo điệu nhạc, vô tình di chuyển tới một góc khuất. Nơi đó có tấm rèm buông xuống khá dầy, chân của Bích Tú Hinh đụng phải tường nên mới phát hiện ra....