Đường Cẩn không phải loại con gái ham mê hư vinh. Từ nhỏ cô đã rất hiểu nỗi khổ của những người nghèo nên cư xử rất biết điều.
Cô bình thường rất tiết kiệm. Tiền mừng tuổi năm mới và các khoản khác cô đều giữ lại. Tiền mẹ cho mua quần áo cũng không mua, chỉ mua một vài quyển sách mình thích đọc và dụng cụ học tập, nhiều lần còn trợ cấp cho em mình Đường Vĩ. Ngoài miệng thì luôn dữ dằn với em trai nhưng trong lòng rất thương cậu bé.
Đi ra đến cửa thì nhìn thấy Đường Sinh đang ngồi xổm ở cái tảng đá trước cửa cụ Đường với vẻ mặt buồn khổ.
- Ôi, mặt trời mọc từ hướng tây, lần đầu tiên thấy cậu dậy sớm thế đấy?
Đường Sinh cười miễn cưỡng:
- Đừng nói nữa, cả đêm không ngủ được, mái nhà bị dột, nửa đêm lại mưa, khổ thân mình.
Lúc này Đường Cẩn phát hiện trong hai mắt của hắn có những tia máu, vừa nhìn đã biết là không nghỉ ngơi tốt. Cô trong lòng không khỏi tê tái.
- Thế làm thế nào?
- Đi thôi, cũng phải đến trường chứ? Dù sao cũng là lớp phó, không thể đến muộn.
Hai người ra ngoài đầu đường, Đường Sinh giơ tay vẫy taxi. Chiếc xe đạp địa hình của Đường Cẩn hôm qua đã để ở trường không đi về. Không ngồi xe taxi thì phải đi bộ rồi, nhưng đi bộ thì lại sợ muộn. Hai người đều ngồi ở phía sau. Sau khi lên xe, Đường Cẩn lấy trong túi ra mười tệ đưa cho Đường Sinh.
Ý là đưa cho Đường Sinh để cậu ấy trả tiền taxi. Đối với Đường Cẩn mà nói, cô một năm cũng không gọi taxi một lần, thà đi bộ còn hơn.
Đường sinh biết nhà Đường Cẩn còn nhiều khó khăn. Cô sống rất tiết kiệm, đến cái áo hoa thiếu nữ thích nhất cũng không chịu mua. Cầm lấy mười tệ của Đường Cẩn trong lòng hắn cũng thấy khó chịu, quay đầu qua một bên, không muốn để Đường Cẩn nhìn thấy mắt mình ngấn lệ.
- Gọi xe đến trường hết sáu tệ, còn thừa mình đi ăn sáng.
Tiếng của Đường Cẩn rất nhẹ nhàng vang lên bên tai.
Chính câu này làm cho mắt Đường Sinh trước đó ngấn lệ giờ rơi xuống. Hăn giơ tay gạt nước mắt nhưng Đường Cẩn đã nhìn thấy.
- Làm sao vậy?
Trong đôi mắt đẹp đầy màu sắc ẩn hiện thứ tình cảm thân thiết.
Đường Sinh nuốt nước miếng, hít sâu để cân bằng tâm trạng, tay nắm chặt tay Đường Cẩn.
- Không, không ngủ được nên mắt cay, sau đó liền chảy ra hai giọt lệ, chứ không có gì.
Đưa tay cho hắn nắm tâm hồn thiếu nữ Đường Cẩn lại rung động hơn. Cô ít nhiều cũng hiểu được, nhất thời không hỏi lại.
Xe đến gần trường, Đường Sinh bảo dừng xe lại, móc trong túi mình ra bảy tám tệ lẻ đưa cho tài xế, nắm tay Đường Cẩn xuống xe. Hai người cùng đến một quán ăn nhỏ. Lúc Đường Sinh phải tiêu mười nghìn kia, hắn nói:
- Mười nghìn này là mình mượn cậu nha.
Đường Cẩn cắn môi trừng mắt, cũng không nói nhưng con mắt sắc nhọn cũng đủ khiến Đường Sinh nhe răng hô lạnh.
Mua hai cái bánh mì đi ra, nhét vào túi sách của Đường Cẩn một cái, tay hắn cầm một cái:
- Coi như mình chưa nói, đừng giận.
- Cậu nói rồi, mình cũng nghe thấy rồi.
Giọng của Đường Cẩn rất nhỏ, nhưng rõ ràng mang theo một tia tức giận, Đường Sinh làm sao không nghe được?
- Ôi, mình nhớ mẹ mình bảo với mình, con gái đôi khi giống Trư Bát Giới, cắn rồi là không bỏ, không thể đắc tội đây.
- Cậu muốn ăn đấm có phải không?
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Đường Cẩn có tia hài hước, lườm hắn một cái mới nói:
- Mình vào trường trước, cậu đi chầm chậm phía sau.
Đường Sinh ừ một tiếng, Đường Cẩn liền bước nhanh vào cổng trường, lúc vào cổng ngoảnh đầu lại đã thấy Đường Sinh gọi điện thoại.
- Ồ, bác Dục , làm nhanh vậy...Được, trưa nha, cháu cũng mong nhanh một chút. Nửa đêm hôm qua mưa, phòng phía nam dột, làm cháu một đêm không ngủ được. Ừ, việc mở công ty đại lý rất dễ, sáng thứ bảy giao tiền đúng chỗ nhé!
Lúc Đường Sinh tắt máy vào cổng gặp Ninh Manh :
- A, lớp trưởng, chào buổi sáng!
- Úi...cậu bị đau mắt đỏ rồi.
Ninh Manh vừa nhìn đã thấy mắt hắn đo đỏ.
- Cái gì, nửa đêm không phải mưa sao? Phòng mình ở bị dột, lăn qua lăn lại mình không ngủ được.
- Nhà ở của ngõ Lão Đường phá đi được rồi. Tối qua chị mình về nhà nói chuyện với bố mình, mình nghe trộm mấy câu.
- Nói cái gì?
Ninh Manh bĩu môi
- Muốn biết à? Trưa nay cho cậu cơ hội mời mình ăn cơm. Mình sẽ nói cho cậu biết.
- Ặc, trưa nay có người mời mình rồi, tối được không?
- Cậu đúng là xấu xa, không ngờ cũng vội chết đi sống lại? Mình nghĩ không ra.
- Ai, đừng kích nữa được không? Cậu nhìn thấy chưa? Của mình có nhỏ không?
Ninh Manh đỏ mặt, nói nhỏ một tiếng “biến thái” liền lắc mông chạy trước, bởi vì cô nhìn thấy cô giáo Mai.
Mai Chước bình thường đến sớm, chỉ là đi mua đồ ăn sáng, lúc này cũng nhìn thấy Đường Sinh và Ninh Manh, cách tương đối xa, không nghe thấy họ nói gì. Sau khi Ninh Manh nhìn thấy mình thì đỏ mặt chạy, hai đứa này không phải đang nói chuyện gì sao?
- Đường Sinh!
- Chào buổi sáng, cô giáo Mai.
- Cặp sách đâu?
- Cặp sách ạ, để trong lớp rồi, em ra ngoài mua bánh mì.
Hắn còn đắc ý giơ cái bánh mì nhỏ trong tay.
Đôi mắt đẹp uy quang của Mai Chước liền ngưng lại:
- Em nói dối từ trước đến giờ không đỏ mặt sao?
- Hây, nói dối mà mặt đỏ chẳng phải là lộ sao?
Đường Sinh cười gượng. Từ trước đến nay hắn và Mai Chước chưa hình thành quan hệ “ thầy trò” chính thức.
- Bây giờ em là lớp phó, phải làm gương tốt, không mang cặp có phải không giống không?
- Kỳ thực, cô giáo Mai, em nghĩ thế này. Em không mang cặp, chứng tỏ em về nhà không học, nhưng em về nhà không học mà thành tích lại có thể tốt như vậy sao? Chứng tỏ em xứng đáng với cái chức lớp phó. Theo góc nhìn khác thể hiện sự mạnh mẽ của lớp phó.
Mai Chước trợn ngược mắt:
- Cô không còn gì để nói với em nữa, xem ra cô giữ em ở lớp 1 là một quyết định sai lầm.
- Em sai rồi, phạt em tối nay mời cô giáo Mai ăn cơm nhá, tiện thể tham quan ngõ Lão Đường trước khi bị giải tỏa.
Mai Chước vừa xấu hổ vừa tức giận. Hắn nói mời giáo viên mà tự nhiên vậy? Hoảng hốt, mặt hơi đỏ, vội chuyển đề tài:
- Có thật sẽ bị giải tỏa không?
- Dạ, sẽ bị giải tỏa. Cô giáo Mai, tối nay nhất định cô phải đến dùng cơm tối. Nếu không mọi người sẽ giận đấy. Cô không từ chối chứ?
- Nếu cô từ chối thì sao?
- Mai Chước cắn răng, thật chưa gặp học sinh nào to gan da mặt dày như hắn.
- Được, để chứng tỏ cho mối quan hệ giữa chúng ta được tăng lên, em sẽ chuẩn bị một phong “thư tình” làm cảm động cô.
- Em dám?
Mai Chước đến cổ cũng đỏ lên, đây là học sinh sao? Vô lại thêm lưu manh, dám ngang nhiên đùa giỡn với giáo viên.
- Ầy, cô giáo Mai tối có đến hay không? Kì thực còn có Ninh Hân, Đường Cẩn.
- Đến lúc đấy hẵng nói, nhanh vào lớp đi, đánh chuông rồi.
Mai Chước thật sự không chịu nổi hắn quấy nhiễu nữa rồi. Nhìn Đường Sinh cười ha hả đi nhanh về phía tòa nhà, cô mới thở phào nhẹ nhõm, đảo nhanh mắt một cái, vẫn may không ai phát hiện.
Xa xa, Chu Tiểu Thường thân hình to béo xuất hiện ở cổng trường:
- Anh Sinh, đợi một chút, mình đến đây...