Ngày thứ tư của Đường Sinh ở Thanh Thị, bên Tuyền Thành thông báo tin tức tập đoàn Đông Thái bị công ty nước ngoài “Tường Hinh Thụy Phổ” thu mua, thông tin cụ thể về việc mua bán là Tường Hinh Thụy Phổ dùng một tỷ đô la Mỹ để thu mua tập đoàn, nhất thời dư luận ở Lỗ Đông nổi lên phong ba, mọi con mắt đổ dồn vào tập đoàn Đông Thái.
Không ít người thông qua mạng và truyền thông đã biết bối cảnh thực tế của “Tường Hinh Thụy Phổ”, tên gọi của nó ở nước ngoài là “Thụy Phổ Hiển Đạt”, chủ tịch của tập đoàn này sớm đã chết rồi, nghe nói bây giờ do vị phu nhân lên thay quyền, thực ra chỉ là công ty của Bích Tú Hinh ở nước ngoài mà thôi.
Thụy Phổ chuyên về lĩnh vực mỹ phẩm, đồ chế tác từ kim cương và một số mặt hàng xa xỉ khác, có công ty niêm yết ở sàn giao dịch chứng khoán Nasdaq (1), với tên là kim cương Thụy Phổ, ước tính giá trị lên tới hai mười mốt tỷ đô la Mỹ, tổng tái sản gấp khoảng ba lần con số đó, có nghĩa là tài sản công ty Thuỵ Phổ là bảy mươi tỷ đô la Mỹ.
Có thể nói công ty Thụy Phổ này cũng không được mạnh lắm, nó tham gia thị trường chế tạo tàu thuyền của Trung Quốc dường như theo một xu thế phát triển mới đa nguyên hóa, đối với trong nước thì có sự đầu tư của nước ngoài đương nhiên là một chuyện tốt, phía thành phố Tuyền Thành vô cùng hoan nghênh, những vị lãnh đạo có liên quan của thành phố cũng tham dự cuộc họp mua lại Đông Thái, hơn nữa còn nói những lời khuyến khích, đến đây, Tường Hinh Thụy Phổ bắt đầu triển khai phát triển ở Lỗ Đông.
Trên thực tế Tường Hinh Thụy Phổ là một “chiến hạm” buôn bán lớn của Đường Sinh, nó kế thừa Cẩn Sinh, Sở Đại, phát triển hùng mạnh ở Lỗ Đông.
Trong kí ức của Đường Sinh, nền công nghiệp đóng tàu của Trung Quốc đã phát triển mạnh mẽ đứng trong top đầu trên thế giới, đã bỏ sau nền công nghiệp đóng tàu của Mỹ, Nhật Hàn, dân tộc có đến năm nghìn năm lịch sử văn minh, đang thể hiện sức mạnh của nó trước thế giới.
Năm 2005 này, trong sự phát triển tự phát của nền công nghiệp đóng tàu, những thành phố vùng duyên hải thi nhau đưa ra khẩu hiệu phải kiến tạo những căn cứ đóng tàu hàng đầu, dự án đảo Hải Tây, dự án Trường Hưng, Nam Sa Long đều đang nổi lên như diều gặp gió, ở Đông Hải, Bột Hải, Hoàng Hải, Nam Hải, đâu đâu cũng nổi lên những xí nghiệp đóng tàu, đây là cơ cấu liên thông quốc tế của ngành công nghiệp nặng, không có ngành hàng hải thì sẽ không có thế mạnh quốc gia.
Trong lòng của vị thiếu niên mười tám đang cất giấu một chiến lược phát triển vĩ đại, hắn không vì sự giàu có của bản thân mà phấn đấu, mà hắn đang mơ về một đất nước dân giàu nước mạnh, là hắn đang tận tâm tận lực cống hiến để đưa dân tộc Trung Hoa vào vị trí đứng đầu thế giới.
Đừng nghĩ rằng Nhị Thế Tổ của chúng ta cả ngày chẳng có việc gì ngoài việc tán gái lấy vui, sự thật là những việc hắn làm quả không ít, chỉ là làm trong trạng thái lơ đãng mà thôi, rất ít khi hắn đứng ở tuyến đầu, ví dụ như cuộc đàm phán với tập đoàn Đông Thái, hắn lười không muốn ra mặt, để La tổng và Bích Tú Hinh toàn quyền, bọn họ tất nhiên có thể quán triệt suy nghĩ của Đường Sinh, bởi lẽ linh hồn của hai người họ gắn chặt với Đường Sinh.
Đường Sinh từ trước tới giờ vẫn luôn khiêm tốn, tên tiểu tử này, không muốn ngồi cùng với người trung niên, đang ở vào thời thanh xuân sung mãn, việc luận phong, thưởng nguyệt, ghẹo hoa, trêu chọc các mĩ nữ với hắn mới là quan trọng, những chuyện to tát để người lớn giải quyết là được rồi, để hắn làm mấy việc nhỏ này là đã thấy thỏa mãn rồi, như là đang hưởng thụ.
Thế nhưng sự phát triển của “ba chiến hạm” gắn liền với việc điều hành của Đường Sinh, không có hắn thì không có Cẩn Sinh hiện tại, cũng không có Sở Đại.
Trước cửa biệt thự đỗ một chiếc Audi vẫn còn khá mới, không phải xe mới mua, mà là tạm thời mượn từ phía công ty Đông Thái, Đường Sinh không thích chiếc xe này lắm, là chiếc Audi 4S. Nghe cửa hàng nói có thể đặt trước chiếc xe thể thao R8, Đường Sinh cũng chỉ cười cười, đặt xe ở cửa hàng các ông ư, giờ này ngày mai cũng chưa thể có xe đúng không? Hắn có rất nhiều cách để mua xe, nên sẽ không đặt xe ở đây, đưa tiền để các người đầu tư cổ phiếu sao? Hoang đường!
- Manh Manh, tạm thời dùng tạm chiếc xe này đi, tôi nghĩ cách để đặt một chiếc xe thể thao R8 cho em, ước chừng trong khoảng ba triệu, em phải hứa với tôi không được chạy nhanh, cái đồ chơi đó dễ gặp chuyện không may, nếu không thì không đặt cho em đâu, mau đồng ý đi.
- Đồng ý, đồng ý, ba triệu thật là xa xỉ, được một cậu chàng có tiền bao là như vậy à, bổn tiểu thư đành sống tạm vậy.
Phì một cái, Tử Tử lườm cô:
- Cậu thật hạnh phúc đấy! Đường Sinh, tôi không đồng ý với việc cậu đặt mua cho cô ấy, hay là mua xe đạp đi.
- A… đánh chết chị bây giờ, đạp xe đạp không được, chân sẽ bị thô, hơn nữa…Dù sao cũng không được, tôi không đi xe đạp đâu.
- Ừ, ý kiến của bạn Tử Tử hay đấy, để tôi xem xét, học sinh bây giờ hư hết rồi, không thể đi Audi nữa rồi!
- Không được, Đường Sinh, tôi không đi xe đạp đâu, đặt một chiếc Audi một trăm nghìn cũng được, người ta không muốn đi xe đạp…
Tử Tử cười nói:
- Em hâm sao? Audi mà có loại một trăm nghìn sao? Lẽ nào người ta lại làm cho em một nửa cái sao?
Trần Tỷ ở bên cạnh tròn mắt kinh ngạc, Đường Sinh cười gượng gạo:
- Đưa cho họ một trăm ngàn, rồi họ sẽ làm cho chúng ta một chiếc xe đạp Audi.
Tử Tử bật cười, Ninh Manh bước lên đạp đạp Đường Sinh:
- Cậu thử đặt cho tôi một cái coi? Tôi không cưỡi cậu tới trường thì không còn họ Ninh.
Buổi tối hôm nay, Ninh Hân đến Thanh Thị, cô đến để thăm em gái, là một người chị có quan tâm tới em gái cũng là chuyện bình thường, ngồi máy bay cũng chỉ hơn một tiếng, hai thành phố cách nhau chưa đến bốn trăm cây số, nếu điô tô thì cũng hơi lâu, không tiện bằng ngồi máy bay.
Cùng đến với Ninh Hân là Bích Tú Hinh, Đường Sinh nói phải khảo sát sản nghiệp công ty đóng tàu bên này, đáng thương cho mĩ nữ họ Bích cho đến bây giờ, hầu hết tài sản cô có thể kiếm ra đều đem đầu tư hết cho dự án xây dựng của Đường Sinh, nhưng cô đánh giá rất cao sự phát triển của các dự án, đúng như những gì Đường Sinh nói, chỉ vài năm nữa cô sẽ trở thành siêu tỷ phú, điểm này không thể nghi ngờ.
Đêm, Ninh Hân, Ninh Manh, Tử Tử ở cùng một phòng, ba chị em họ dường như có rất nhiều điều muốn tâm sự với nhau, về phòng từ rất sớm. Đường Sinh kéo Bích Tú Hinh vào phòng hắn, lâu rồi không được thưởng thức “kỹ thuật miệng” êm ái, điêu luyện của Bích Tú Hinh, hắn rất nóng lòng và mong chờ.
Với một mĩ nhân thành thục, việc yêu đương là một sự hưởng thụ siêu cấp, phong cách mềm mại tinh tế của Bích Tú Hinh dưới trời này chỉ có một, hơi thở thơm thơ cùng cái lưỡi mềm mại ngọt như mật của cô phối hợp tạo ra một tuyệt kĩ .