Có thể nói dung mạo của hai cô gái này quả thật là rất diễm lệ , người bên trái khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy, mặt mũi như tranh, khuôn mặt nhu mì, xinh đẹp, đôi mắt sáng như tràn ra hơi lửa nóng. Với kinh nghiệm của Đường Sinh về đàn bà, cô ta là loại hàng bên ngoài thanh tú, bên trong lẳng lơ.
Người bên phải ngồi ở bồn rửa mặt lắc lư đôi chân. Thời tiết gần tháng mười hai rất lạnh, nhưng cô ta mặc đôi tất da chân màu đen mỏng, đi đôi giày cao ba tấc đầy gợi cảm, gót giày nhọn đầy mê hoặc.
Người khoác áo da ngắn lộ ra cơ thể gợi cảm, cổ áo phông tròn thấp lộ ngực, da trắng như tuyết, khi cô ta thở ngực căng tròn nhấp nhô. Đúng là đàn bà phóng khoáng!
Khuôn mặt có vẻ đẹp thuần khiết như nước, khoảng độ hai tư, hai lăm tuổi. Tròng mắt hơi xám, trông như con lai, nhưng nước da trắng của cô cho người ta biết cô là người Trung Quốc chính thống. Người Trung Quốc là da vàng, trắng như cô ấy hiếm thấy ở phương Bắc.
Đường Sinh đang buồn tiểu, nhưng gặp được hai cô nàng trong phòng rửa tay, tạm thời cố nhịn lại.
- Gọi tôi hả?
Hắn chỉ vào mũi mình, Phục vụ à? Mình có mặc quần áo phục vụ đâu? Mắt có vấn đề à!
Nhưng Nhị Thế Tổ từ trước đến giờ không sợ đàn bà, trong xương tủy đã có bản tính chiếm đoạt đàn bà. Trong đầu hắn ký ức của kiếp trước hiện lên thật nhanh, đáng tiếc không có tư liệu gì về hai cô nàng hút thuốc này, chủ yếu vì kiếp trước không tiếp xúc nhiều với hội này.
Nhưng có một điểm có thể khẳng định từ ánh mắt bề trên của họ và bộ dáng không coi ai ra gì có thể nhìn ra, họ đều có gia thế không tầm thường, họ thực sự là các tiểu thư danh giá. Đương nhiên, danh giá là chỉ gia tộc của họ, chứ không phải con gái nhà danh giá đều thơm tho trong sạch, nhà danh giá cũng tiềm ẩn bẩn thỉu. Rất nhiều cô gọi là danh giá không được như cái biểu hiện thuần khiết và đẹp đẽ bên ngoài của bọn họ. Họ thiên biến vạn hóa, họ gặp những người nào, đổi thành tính cách gì, lộ ra thần thái như thế nào, giống như thời tiết luôn thay đổi, làm người ta không ngừng băn khoăn suy xét, người khác mãi mãi không nhìn thấu họ.
Các cô có văn hóa nhất định, có nội hàm tương đối, và cũng có cá tính cố chấp, có gu thưởng thức độc đáo. Khi họ ngồi cùng các văn nhân, họ cũng có thể đàm đạo thơ ca, ngồi với bọn lưu manh họ cũng có những hành vi phóng đãng. Đối mặt với tình lang, bọn họ cũng sẽ giả bộ hiền thục đoan trang, trong chốn quan trường bọn họ cũng có thể chơi trò cân não, trong chốn thương trường bọn họ là nữ doanh nhân kiên cường thành đạt, trong tình trường bọn họ nói với anh nọ, cười với anh kia, trong chốn ăn chơi các cô lại là nữ vương cao quý. Nụ cười quyến rũ của các cô có ở khắp mọi nơi, tình vui một đêm là niềm yêu thích của các cô.
Trong óc Đường Sinh hiện lên một đoạn trong “Cuối tuần của các công tử và các tiểu thư”, với sự miêu tả đó có thể nói bọn họ là biến thái, nhưng họ theo đuổi việc hưởng thụ cuộc sống của họ cũng là vô tội. Sống qua hai kiếp nên Đường Sinh hiểu rõ, những thứ nhân tính tốt đẹp chỉ có tồn tại ở bề ngoài, chỉ cần xem xét tổng thể, chứ không thể hà khắc đòi hỏi người ta phải đạt được tiêu chuẩn của mình. Cho dù là lý luận của vĩ nhân, cũng không thể đạt tới sự thống nhất về tư tưởng cho toàn bộ tín ngưỡng của toàn thể nhân loại, bởi vì điều kiện sống của mỗi người và tập quán sinh hoạt luôn biến đổi.
Sự hưởng thụ của đám công tử, tiểu thư của Hào Môn Tân Quý là dần dần được hình thành dưới sự xúi giục của lão lưu manh quỷ quái William. Lão súc sinh từ trong xương tủy của mỗi người khơi gợi ra những bản năng tiềm ẩn của bọn họ, cuộc sống biết bao mệt mỏi, tất cả phải giải phóng ra ngoài.
Năm đó Binh Thiếu (Đường Binh) Giang Lăng sở dĩ có cơ hội tiếp xúc với hội này là vì y có tiền. Hắn núp dưới váy của một tiểu thư nào đó, có nhà xịn, xe đẹp, tiền quyền, phục vụ cho tiểu thư quý phái, cũng mượn bối cảnh của tiểu thư quý phái làm một số việc. Hắn còn dối lòng, tự khoe là đã xử lý cô nàng khuê các kia, thực ra chỉ phủ phục dưới chân cô tiểu thư quyền quý, liếm gót chân người ta mà thôi. Vì vậy năng lực quy tập trong hội này rất lớn, vận dụng quan hệ các mặt đả kích anh, anh ở Giang Lăng nửa bước cũng khó đi, đến tỷ phú Đường cũng không sánh nổi.
Lúc này Đường Sinh dù chưa hoàn toàn coi việc gia nhập hội này là quan trọng, nhưng để bọn họ chú ý tới mình có thể là điều bất lợi, cũng là tình cảnh khá phức tạp. Chỉ riêng bộ máy Ủy viên Thành Ủy thường vụ Giang Lăng mà nói, toàn bộ các công tử, tiểu thư của mười ba vị Ủy viên Thường vụ đều ở đây cả.
Thử nói xem, năng lực của bọn họ lớn như thế nào? Người này trở về khơi lên vài việc thị phi, người kia mách lẻo này nọ, thì có còn sống nổi hay không?
Đột nhiên đối mặt với sự đùa cợt của hai cô tiểu thư quyền quý này, dục vọng tà ác và mãnh liệt ẩn sâu trong xương tủy Đường Sinh chợt trỗi dậy mạnh mẽ.
Hắn chưa bao giờ sợ khi trêu chọc, đối đáp với phụ nữ. Đây là ưu thế của hắn bời vì hắn nắm chắc tâm lý của các cô. Hắn biết dùng phương thức gì để đối phó với các cô, một mặt biến thái đặc biệt của Nhị Thế Tổ chính là dùng để đối phó với những người như thế.
Đến gần bọn họ liền ngửi thấy mùi thuốc lá và mùi nước hoa trên người họ trộn lẫn vào nhau tạo nên một mùi vị rất kích thích dục vọng. Chỉ có trên người Vương Tĩnh mới có mùi này, như Ninh Hân, Sắc Sắc, Mai Chước thật là thanh tú như làn thu thủy, thuần khiết như tuyết mùa đông, không thể so sánh với nhau.
Ngón tay ngọc thuôn dài kẹp điếu thuốc lá, tay ôm trước ngực, làm Đường Sinh cảm nhận sự co giật nơi bụng dưới. Mẹ kiếp, trước mặt ông còn giả bộ à? Được rồi, hôm nay rỗi rãi, cùng vui đùa với các cô một phen, không biết hai cô này là con cái nhà nào?
Cô nàng khoảng hai sáu, hay bảy tuổi có thân hình cao ráo, khỏe mạnh, chân cô ta đi đôi giày cao gót mười phân, lại thêm chiều cao cơ thể cũng xấp xỉ một mét bảy lăm. Lúc này đứng trước mặt Đường Sinh càng lộ rõ ưu thế, thậm chí còn nhìn thấy đầu của cậu thanh niên đẹp trai này.
- Mới đến phải không? Vẫn còn thanh tú lắm, ngồi gần đây một chút, không ăn thịt cậu đâu mà, đúng là gà non đây mà!
Gà non? Đường Sinh lại nhớ đến tuyệt tác “Cuối tuần của các công tử và các tiểu thư” của Vương Tĩnh. Trong đó cũng nhắc đến từ này, dường như là bọn tiểu thư hỏi các phục vụ nam có phải là "gà non" (1) không, hắn giả bộ không hiểu:
- Có nghĩa là gì ạ?
Hai cô nàng đồng loạt mỉm cười. Cô ngồi trên bồn rửa mặt, nghiêng người ôm lấy vai Đường Sinh, rất hào phóng áp sát bộ phận nhạy cảm của cô ta vào bàng quang vốn đang tràn đầy của Nhị Thế Tổ
- Ồ, đúng là vẫn còn non, cậu bao nhiêu tuổi rồi?
- Mười bảy mười tám rồi? Thế thì sao nào? Không hiểu hai tiểu thư gọi tôi có việc gì? Nếu không có việc gì để tôi đi tiểu đã.
Hai cô gái cười khanh khách, cô nhiều tuổi hơn nói:
- Cái đồ chơi nhỏ của cậu vẫn chưa cho đàn bà con gái chạm qua nên vẫn non.
- À, chuyện này... đúng là chưa chạm qua, nhưng tôi không biết tại sao nhìn tôi lại giống phục vụ nam ở đây?
Cô nàng ôm vai hắn cười đáp:
- Không sao, tôi và lão William chào đón xong là cậu có thể đi. Chị Ngọc Mỹ, có phải cậu ta không?
Nói xong liền giơ tay sờ vào ngực và vai Đường Sinh. Hừ, đúng là bất lịch sự, mẹ kiếp!
Cái gì mà cô nói với lão lưu manh là tôi có thể làm người phục vụ được? Cũng phải hỏi người ta có muốn làm không chứ!
- Ái, nam nữ thụ thụ bất thân, được không? Sao có thể tùy tiện sờ chỗ này của người ta?
Đường Sinh trợn mắt.
Cô gái tên Ngọc Mỹ cũng đến gần, với tư thế từ trên nhìn xuống Đường Sinh, lại giơ tay nâng cằm cậu chàng đẹp trai, sau đó thổi một hơi thuốc lá lên mặt hắn, đôi môi hồng diễm lệ có chút mê hoặc, nhưng trong mắt Đương Sinh thấy hơi tầm thường.
- Được hai chị em tôi vừa ý là cái phúc của cậu đấy.
Ngón tay cô ta trượt dần xuống dưới, dọc theo giữa ngực Đường Sinh đi thẳng xuống, năm ngón tay xòe ra. Những móng tay nhuộm màu xanh nhạt dưới ánh sáng đèn chiếu rọi, phản chiếu lại màu sắc ma quái, sờ soạng mò kim đáy bể. Khi Đường Sinh định giơ tay ngăn lại, bị cô nàng nắm lấy:
- Ngoan, đừng động đậy!
Mẹ, thời buổi này sao mà lưu manh nhiều như vậy? Còn mãnh liệt hơn cả Vương Tĩnh, thật là muốn biến ông đây thành con vịt phục vụ của Hào Môn Tân Quý sao?
Người ta đều nói đàn bà là động vật có tình cảm, đàn ông là cầm thú theo cảm tính. Trước sự thăm dò của bàn tay ma quái kia, của Đường Sinh bắt đầu sưng lên rồi. Đợi nó nổi lên như một cây gậy, mắt Ngọc Mỹ phát sáng:
- Mẹ kiếp, Lâm Phỉ, Ca chiu sa xuất hiện rồi.
Gái đẹp mà thô bạo, rất có cá tính. Hóa ra người ngồi tên là Lâm Phỉ, cô ta cũng ngạc nhiên:
- A, em sờ với!
- Sờ cái gì?
Đường Sinh nóng lên, đẩy Ngọc Mỹ, hất tay Lâm Phỉ
- Xin các chị, tôi mót tiểu lắm!
- Cậu cho rằng đang sờ cái gì?
Ngọc Mỹ cười dâm đãng, nhìn Lâm Phỉ nói:
- Thôi cho cậu ấy đi tiểu đi, chị có thể sờ nhầm sao? Tuyệt đối là Ca chiu sa, lời thề của cậu đến hôm nay coi như bị hủy, nhưng mà đã nói rồi, món ngon này phải chia phần cho chị nhé!
Cô nàng Lâm Phỉ chân trần đung đưa không ngờ đỏ mặt, rõ ràng cô ta đang hưng phấn:
- Ừ, sao có thể quên chị Ngọc Mỹ, nhất định sẽ chia.
Trong khi các cô nói chuyện, chuông điện thoại của Đường Sinh reo, là Hoa Anh Hùng gọi đến, có lẽ thấy hắn vào chậm, thế là vừa vào nhà vệ sinh nam vừa nghe điện thoại:
- Tôi đang ở nhà vệ sinh, một lát nữa vào, ừ, được.
Đợi hắn đi vào, Ngọc Mỹ nói với Lâm Phỉ:
- Hôm nay mãn nguyện chứ? Ca chiu sa sẽ phá chỗ đó của em, em còn không cười chết đi!
Mặt Lâm Phỉ hiện lên vẻ tươi cười đầy phóng đãng, vừa rồi còn có một tia đỏ ửng, hiện giờ đã sớm tan biến rồi.
- Em đi vào xem Ca chiu sa, chị Ngọc Mỹ giữ cửa, không cho ai vào. Em giữ thân được hai mươi lăm năm, không thể tùy tiện ném đi, bắt buộc phải thử xem hắn rốt cuộc có phải là Ca chiu sa chân chính như lão William nói không.
Nói xong, liền nhảy xuống đi thẳng vào nhà vệ sinh nam.
Đường Sinh vẫn còn đang đi tiểu, nhưng thật ra không nghĩ gan của mấy tiểu thư lưu manh lại to đến vậy? Xông vào nhà vệ sinh nam cơ à?
Lâm Phỉ quả thực to gan, cái này có quan hệ rất lớn đến hoàn cảnh sống và kinh nghiệm sống của cô ta mười mấy năm qua. Mẹ của cô bây giờ là mẹ kế, là mẹ của em trai cùng cha khác mẹ Lâm Thắng, mẹ của cô đã sớm bị bệnh qua đời. Trong nhà cô chịu sự coi thường của mẹ kế, chiến tranh giữa cô và mẹ kế liên tiếp xảy ra. Lần hoành tráng nhất là lúc bố cô đang vui vẻ với mẹ kế, cô xông vào, chỉ vào mặt mẹ kế chửi bà kêu to làm phiền nhiễu người khác nghỉ ngơi. Kỳ thực ra là cố tình bới lông tìm vết.
Sự phản nghịch của Lâm Phỉ được nuôi dưỡng như vậy, về sau tham gia vào Hào Môn Tân Quý, dưới sự truyền đạt tư tưởng âu hóa của lão lưu manh William, dưới sự đào tạo biến thái, phóng đãng của Cao Ngọc Mỹ, dần dần đi đến cực đoan. Ngoài mặt cô ta vô cùng phóng đãng, kỳ thực nội tâm đau khổ, uống rượu, hút thuốc, nhảy nhót,sống một cuộc sống về đêm đơn điệu buồn tẻ. Ngoài tìm kiếm kích thích, sau khi bị cô gái phóng túng Cao Ngọc Mỹ lôi kéo xem “Tiểu đội trưởng Ca chiu sa”, cô ta bắt đầu mê tín ma lực của Ca chiu sa, cô ta muốn sa đọa.
“Tiểu đội trưởng Ca chiu sa” làm hư hại sâu sắc bọn công tử tiểu thư, khiến bọn họ từ tinh thần trống rỗng thối nát dần dần chuyển thành sa đọa thực sự. Lâm Phỉ rất trống trải, rất tự ti, khi trà trộn vào chốn này, những kẻ khác coi thường cô, trong lòng cô rất rõ, chỉ có người có thanh danh kém cỏi nhất là Cao Ngọc Mỹ thực sự quan tâm đến cô. Dùng luận điệu của cô ta mà nói, sống sao thì cũng là một kiếp, nghĩ thoáng đi một chút.
Từ đó về sau, cô và Cao Ngọc Mỹ sa đọa, thật sự uống rượu, hút thuốc, nhưng giả vờ chơi đàn ông, bởi vì hai cô vẫn còn trinh tiết. Trong tâm tư cô ta vẫn khát vọng tìm kiếm một người đàn ông của mình, cậu chàng đang đi tiểu trong nhà vệ sinh kia dường như có thể suy xét.
(1) Nguyên văn "đồng tử nhi kê (童子儿鸡)": "chim" của đồng tử (đồng tử là con trai chưa quan hệ tình dục).