Chiếc Audi màu đen đang chậm rãi tiến vào hoa viên Ngự Hinh. Ninh Hân nhẹ nhàng búng một hòn đá nhỏ vào thiết bị camera quan sát khiến nó tạm thời bị tê liệt. Ngay sau đó, hai người lập tức bay nhanh qua hàng rào căn biệt thự.
Nếu nói đến thân thủ của Ninh Hân thì cái hàng rào cao một thước tám đó cũng không thành vấn đề với cô. Thân hình của cô nhẹ nhàng vượt qua mà không cần dùng tay đỡ. Mũi giày nhọn chạm vào hàng rào mượn lực một chút, thân hình bắn lên, lộn ba trăm sáu mươi độ xuống đất. Đường Sinh chạy phía đằng sau cô cũng xem ngẩn cả người.
Thân thủ đúng là xuất thần nhập hóa. Đường Sinh cũng muốn khoe khoang một chút, vọt tới hàng rào, chân phải đạp lên trụ xi măng, thân hình lượn qua bên trái, tay cầm lấy song sắt của hàng rào mà búng người vào bên trong.
Ninh Hân hướng về hắn giơ ngón tay cái lên, rồi nhanh chóng dẫn đường đến trước cửa căn biệt thự tối om. Bàn tay nhẹ nhàng vén mái tóc lên, rồi dùng một cọng thép tra vào ổ khóa. Ba giây sau, cánh cửa nhẹ nhàng được mở ra.
Cảnh tượng này khiến cho Đường Sinh nhìn đến đứng hình. Hắn giơ ngón tay cái lên về phía Ninh Hân. Hai người nhanh như chớp lẻn vào bên trong. Liền lúc này, chiếc Audi màu đen đã chiếu sáng một góc biệt thự. Nếu chậm một chút thì họ đã bị phát hiện rồi.
Ánh sáng bên ngoài chiếu sáng cả căn biệt thự. Các cánh cửa đều bằng thủy tinh. Ninh Hân kéo Đường Sinh bước nhanh lên lầu.
Mặc kệ có phải là chủ nhân quay về hay không, cần phải trốn trước đã. Quả nhiên, chiếc xe đã dừng lại dưới lầu.
- Chị Hân, lần này thê thảm rồi. Thế này thì còn trộm cái gì nữa. Người ta đã quay trở về rồi.
Ninh Hân cắn chặt môi, nói:
- Còn không phải tại cậu sao? Làm chậm trễ thời gian.
- Tại sao lại là em? Em đã cho chị hôn rồi mà còn tức giận. Ối…
Nói còn chưa dứt câu thì hắn đã bị Ninh Hân đấm một cái vào bụng. Cô tức giận nói:
- Mau tìm chỗ trốn đi.
Lúc này cô cũng không còn tâm trạng đùa giỡn nữa. Chủ nhân đã về rồi, xe cũng đã vào tới sân. Thật là nguy a!
Hai người một trước một sau lòng vòng trên lầu hai, phát hiện không tìm thấy được nơi ẩn núp. Phong cách bài trí của căn biệt thự xa hoa này gần như là không có gì dư thừa cả. Hai người cùng bước vào phòng ngủ, nghĩ tới dưới gầm giường.
Gầm giường quá sát khiến cho hai người không thể chui vào. Đường Sinh khinh khỉnh, Ninh Hân cũng nhíu cặp chân mày thanh tú lại.
Âm thanh mở cửa dưới lầu vọng lên. Hai người liếc mắt nhìn nhau. Xong đời rồi, biết trốn ở đâu đây?
- Mở cửa sổ nhảy lầu đi?
Đường Sinh cái khó ló cái khôn, đôi môi gần như dán vào tai của Ninh Hân nói ra những câu này.
Ninh Hân làm sao mà cam tâm nhảy lầu trốn thoát chứ. Đã vào đây rồi thì không thể về tay không. Con ngươi của cô di chuyển, lập tức dừng lại chiếc tủ âm tường ở phía đông phòng ngủ. Đây là nơi duy nhất có thể ẩn núp được. Đường Sinh hiểu ý, bước đến mở cánh cửa tủ ra. Một là chết, hai là sống. Chỉ có điều, chiều rộng của nó chỉ có 60cm, chỉ vừa đủ cho một người.
- Chị à, chỉ có thể trốn một người. Nếu trốn vào cả hai người, chẳng may khiến cánh cửa bung ra thì bại lộ hết.
Ninh Hân đẩy mạnh hắn vào, tự mình cũng chen vào luôn, rồi kéo cảnh cửa tủ lại.
- Cậu ngồi xuống đi, tôi ngồi lên vai cậu.
- Oái, không được. Như vậy là ức hiếp người khác. Bắt em ngồi xổm hả?
Cái lỗ tai của hắn đã bị Ninh Hân nhéo mạnh. Không ngồi cũng phải ngồi. Khi mới ngồi xuống, hai chân mềm mại của Ninh Hân ngồi lên cổ hắn. Mẹ kiếp, tư thế này thích thật! Ninh Hân hạ thấp giọng nói:
- Mau tắt điện thoại đi, phát ra âm thanh thì chết.
Khi bọn họ đang tắt di động thì âm thanh nói chuyện dần dần đến gần. Hình như là những người đó đang lên lầu.
Hai người cố gắng tựa lưng vào phía sau. Khi cánh cửa tủ đóng vào, kéo lấy một ít quần áo che trước người. Đường Sinh ít nhiều cũng có chút nín thở. Tự mình ngồi xổm đã có chút khó thở, trên cổ lại có một cô gái cưỡi lên. Hắn gần như không có khả năng động đậy.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần. Sau đó đèn trong phòng ngủ được bật lên. Hai người đồng thời cùng giật mình. Ánh sáng của ngọn đèn trực tiếp chiếu vào trong cái tủ bằng thủy tinh. Đường Sinh hơi run lên. Ninh Hân kẹp hai chân lại, ý chừng không muốn hắn nhúc nhích. Đây là loại kính gương. Bên ngoài nhìn không thấy bên trong nhưng bên trong lại có thể nhìn thấy rõ bên ngoài. Nếu bên ngoài không mở để tìm quần áo thì căn bản sẽ không phát hiện được bọn họ.
Lúc này, bọn họ đều nhìn xuyên qua cánh cửa tủ, qua khe hở của mấy bộ quần áo, có thể nhìn thấy trong phòng ngủ có đến hai người.
Người đàn ông thì trạc năm mươi tuổi, chân mang đôi giày da, bụng phệ ưỡn ra phía trước, vẻ mặt âm trầm.
Còn cô gái thì khoảng hai lăm, hai sáu tuổi, dáng người gợi cảm, cặp ngực căng tròn.
- Mở két sắt ra kiểm tra đồ lại một chút.
Người đàn ông xoa thắt lưng, chỉ vào cái két sắt ngay đầu giường.
Cô gái liền ngồi xổm xuống, từ trong túi lấy ra một chiếc chìa khóa. Khoảng nửa phút sau thì cánh cửa két sắt đã được mở ra.
- Vật vẫn còn ở đây.
Giọng nói của cô gái rất êm tai, sau đó cô liền tránh ra.
Gã đàn ông trung niên thở dài một tiếng, gật đầu rồi nói:
- Thôi, em đi tắm đi, thuận tiện pha sẵn nước cho anh luôn.
Cô gái vâng một tiếng rồi bước đi. Gã đàn ông trung niên ngồi xuống mép giường, lấy từ trong két sắt ra một tập tiền loại một trăm đồng được buộc thành xấp. Khi ông ta nghiêng người qua, Đường Sinh mơ hồ xem xét, ít nhất cũng phải có ba, bốn mươi xấp.
Không hổ danh là Phó chủ tịch thành phố. Trong két sắt lúc nào cũng có sẵn mấy trăm ngàn tiền mặt. Ông ta không tham mới là lạ.
Cuối cùng, Phó chủ tịch thành phố Lưu lôi từ trong két sắt ra tập tài liệu dày cộm, liên tục gật đầu. Hiển nhiên xấp tài liệu này rất quan trọng đối với ông ta. Từ trong ánh mắt ông ta có thể nhìn thấy được sự nhẹ nhõm.
Bỏ xấp tài liệu vào trong két sắt rồi nhẹ nhàng đặt lên giường, xếp lung tung mấy xấp tiền lên trên rồi mới đóng cửa tủ lại.
Xấp tài liệu mà ông ta coi trọng chính là vật mà Ninh Hân muốn thu thập? Đường Sinh nghĩ đến đây liền ngẩng đầu nhìn Ninh Hân đang ngồi ở trên. Ninh Hân cảm nhận được động tác của hắn, liền cúi xuống nhìn, ý chừng đó là vật mà cô muốn lấy.
Dù sao thì cũng chưa đoạt lấy được, còn phải chờ cơ hội. Đối phương không phải là người bình thường, là một trong những vị lãnh đạo có máu mặt ở thành phố.
Cô gái lại tiến vào phòng ngủ. Phó chủ tịch thành phố Lưu bắt đầu cởi bỏ quần áo, chỉ còn độc chiếc quần đùi trên người. Ninh Hân lập tức cúi đầu xuống, lấy quần áo che lại. Cô không muốn nhìn thấy một con heo khoe khoang da thịt.
Đường Sinh thì vẫn tiếp tục quan sát. Hai cặp đùi trắng như tuyết hiện ra trong tầm mắt hắn. Ôi, cô gái kia thật là hấp dẫn.
Trong phòng ngủ, cô gái chỉ quấn quanh người chiếc khăn tắm, che được phần ngực, còn cặp mông thì chỉ che được một nửa, nửa còn lại lộ ra ngoài.
Đường Sinh không khỏi liếm môi, miệng khô khốc. Thật hắn không nghĩ sẽ gặp cảnh này, nhất là trên cổ của hắn đang có một cô gái xinh đẹp cưỡi lên. Lúc này Phó chủ tịch Lưu cũng đã cởi nốt chiếc quần đùi, thả rông “cậu nhỏ” ra ngoài, đi vào trong phòng tắm.
Cô gái bước đến chiếc két sắt, mở ra lấy hai, ba xấp tiền, rồi bỏ vào trong túi xách ném trên giường rồi mới cẩn thận khóa két sắt lại. Cô thuận tay cầm lấy xấp tài liệu, rút ra vài tờ nhét vào phía dưới tấm nệm. Xem ra ả này cũng có tâm địa đây. Cuối cùng cô ta sửa lại xấp tài liệu rồi mang túi xách ra ngoài.
Trong phòng ngủ không còn ai, Ninh Hân và Đường Sinh đều nhẹ nhàng thở ra. Đúng là người ta nói làm ăn trộm luôn chột dạ, quả là không sai mà.
Không lâu sau, hai người kia lại bước vào. Cô gái nói:
- Thuốc tan hết trong nước rồi, anh uống được rồi đó...
- Bộ em sợ anh đây không hầu hạ em nổi sao?
Phó chủ tịch Lưu lấy tay ve vãn chiếc eo thon của cô gái.
- Người ta chỉ thích anh kéo dài thời gian một chút thôi...
Cô tự tay bưng nửa ly nước đến cho Phó chủ tịch thành phố Lưu uống.
Rất nhanh hai người ngả lên trên giường. Phó chủ tịch thành phố Lưu tựa nửa đầu vào thành giường, trên miệng hút điếu thuốc. Còn cô gái thì nằm cạnh ông ta như một con mèo con. Bàn tay mân mê phần phía dưới của gã đàn ông. Dù sao thì ở lứa tuổi này, khả năng cho chuyện đó cũng giảm bớt.
- Em họ của anh bị Ủy ban Kỷ luật thành phố mời đi. Anh ta sẽ không khai ra anh chứ?
- Làm gì mà khai anh chứ? Không chứng cứ. Nếu xử lý tốt xấp tài liệu này thì coi như anh vô tư. Ninh Thiên Hữu càng ngày càng không biết điều. Biết rõ xưởng trưởng Lưu của nhà máy Ổ Trục là em họ anh, lại còn muốn bắt nó. Anh xem ra người này có vấn đề về lập trường chính trị rồi.
Nhắc đến Ninh Thiên Hữu, Ninh Hân có chút không kìm được, vội vàng vén quần áo sang một bên. Cảnh tượng trước mắt khiến cô cảm thấy hoảng hốt, hai chân lại khép chặt hơn. Đây là phản ứng theo bản năng nhưng lại khiến cho Đường Sinh gánh họa.
Thiếu chút nữa là đầu của hắn bị Ninh đại cảnh sát kẹp chết. Hắn thở không nổi liền nhéo vào đùi Ninh Hân.
Ninh Hân lúc này mới thả lỏng người, cúi xuống nhìn. Đường Sinh thì ngước mặt lên. Hai người lúc này đều phát sinh một cảm giác kỳ lạ. Cùng nhau trải qua giờ phút khẩn trương, con tim lại cùng nhau đập loạn xạ khiến cho hai người càng phải kìm chế hưng phấn đang lên.
Hai người bên ngoài đã bắt đầu hoạt động. Âm thanh của cái nệm chầm chậm vang lên. Tất cả những âm thanh bát nháo như khúc nhạc tiêu hồn vào giữa đêm khuya.
Có thể nói cái viên “Dược hạt nhi” đó có công dụng quá lớn khiến cho người đàn ông trung niên không ngừng gây sức ép với cô.
Cưỡi trên cổ Đường Sinh, cặp đùi thon gọn của Ninh Hân thỉnh thoảng lại thả lỏng. Cô không thể không bị cái âm thanh tạp nham đó quấy nhiễu. Dù sao cô cũng là người bình thường, lại còn có người ở phía dưới mình mà người đó lại là người cướp mất nụ hôn đầu đời.
Đường Sinh càng thêm khốn khổ phía dưới:
- Ông có mau lên không? Bố ông sắp bị nữ đại cảnh sát này đè chết rồi.
Tay của Ninh Hân vốn đang vịn trên đầu Đường Sinh, nhưng lại dần dần vuốt ve mặt hắn, cuối cùng dừng lại ở môi Đường Sinh. Một nhìn lên, một nhìn xuống, ánh mắt giằng co.