Ai cũng nói một đêm phu thê trăm năm ân nghĩa, câu này quả thực không sai, mới ôm nhau ngủ một đêm mà cảm giác gần gũi Bích Tú Hinh hơn nhiều.
Nhưng kỳ thực chỉ có tình cảm là gần gũi, chứ không phải tất cả, Bích Tú Hinh là một người phụ nữ rất lý trí, cô tâm tính kiên nghị, không dễ bị tình cảm chi phối, cho dù trước mặt Đường Sinh có bị tình cảm chi phối một chút thì vẫn không đến nỗi phạm phải sai lầm lớn về phương châm đường lối. Điểm này rất đáng khen ngợi.
Sáng sớm tỉnh dậy, Bích Tú Hinh vẫn không nhúc nhích, ngoan ngoãn nằm cuộn tròn trong lòng Đường Sinh, như con bạch tuộc ôm chặt lấy hắn, không hề có chút khoảng cách. Trạng thái thân mật nhất giữa nam và nữ cũng chỉ đến thế mà thôi. Đường Sinh trong lòng ngọt ngào, ngáy đều trong giấc mộng.
Cứ như vậy ngắm nhìn hắn, tối hôm qua tuy chưa xảy ra quan hệ tới mức cuối cùng đó, nhưng cũng coi như là đã xảy ra rồi, bất luận là phía trên hay phía dưới đều là một loại trinh tiết của Bích Tú Hinh, hay nói cách khác, thân thể này trái tim này lúc này đều đã thuộc về Đường Sinh.
Đồng hồ kiểu Anh trên tường báo cho Bích Tú Hinh biết, mới có hơn sáu giờ. Kỳ lạ thật, sớm thế này đã dậy rồi. Tối qua quần thảo xong lại còn ôm nhau nói chuyện gần nửa tiếng đồng hồ rồi mới ngủ, lúc đó cũng hơn ba giờ rồi. Như vậy thì mới ngủ có ba tiếng đồng hồ, thật là kỳ lạ.
Nếu là thường ngày mình mà không ngủ đủ bảy tiếng thì tinh thần không thoải mái, nhất định phải ngủ đủ bảy tám tiếng thì mới được, hôm nay sao lại có chuyện này chứ? Lẽ nào là vì hai mươi bảy năm nay chưa từng ôm đàn ông ngủ bao giờ?
Nghĩ đến đây không khỏi ngượng ngùng. Ôi, đúng là một ngày đáng để kỷ niệm, cuối cùng thì cũng được đàn ông ôm ngủ rồi.
Bàn tay mềm mại trên ngực Đường Sinh nhẹ nhàng trượt dần xuống phía dưới, cho tới khi chạm phải ...của hắn. Ồ, tên này thật là sung mãn. Đang xấu hổ định rút tay về thì đột nhiên phát hiện ra Đường Sinh đã mở to mắt ra nhìn mình.
- Hả, cậu tỉnh rồi à?
Thực sự là vô cùng hoảng hốt.
- Có phải cậu đã sớm tỉnh rồi không? Đột nhiên mở mắt ra, định doạ chết tôi đấy à? Đúng là đồ xấu xa.
- Hì hì, đâu có, tôi đang ngon thì chị sờ, làm cho tôi buồn tè, chị bảo trách ai bây giờ.
Đường Sinh ngồi dậy.
- Cút ngay...ai sờ cậu chứ?
Bích Tú Hinh nghĩ đến cảnh tối qua lại thấy xấu hổ, đạp nhẹ hắn một cái rồi lấy chăn trùm kín đầu, sợ hắn nhìn thấy cảnh cô xấu hổ đến đỏ mặt. Tôi qua lúc làm không bật đén, bây giờ trời sáng rõ, cô cảm thấy mặt nóng bừng, co người lại như con tôm lấy chăn trùm kín đầu, ai ngờ trùm được đầu thì lại hở mông ra.
Bốp, Đường Sinh cười hì hì tặng cho mông cô một cái vỗ rồi nhảy ngay xuống đất. Bích Tú Hinh hừ thảm một cái, ôm lấy chỗ đau, khi ngồi dậy thì Đường Sinh đã sớm chạy ra khỏi phòng ngủ.
- Chỉ biết bắt nạt tôi, đồ xấu xa, cậu đợi đấy.
Cô cũng nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo.
Hơn bảy giờ hai người cùng đến ăn sáng ở phòng ăn của khách sạn, thân mật như đôi vợ chồng trẻ. Mặt Bích Tú Hinh cũng sáng bóng thêm mấy phần, chỉ có điều tự cô không cảm thấy được. Đường Sinh thì vừa ăn lại vừa nhìn cô.
- Nhìn gì thế?
- Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của chị, rất sáng bóng, như trẻ ra đến mấy tuổi, bây giờ chị nói hai mươi tuổi cũng có người tin.
- Hừ!
Bích Tú Hinh lườm quyến rũ hắn một cái, ngượng đến nghẹn cả thức ăn, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất ngọt ngào. Tình yêu đến rồi, trong lòng không ngọt ngào thì mới lạ.
- Đừng có nịnh bợ tôi nữa, bây giờ phải chăng nên nói đến cái hạng mục của cậu rồi?
- Ừ, tôi vốn vô liêm sỉ như vậy, chị không muốn nói cũng không được.
Đường Sinh mỉm cười, không ngờ lại gật đầu.
- Tôi đã gặp nhiều loại đàn ông, nhưng cậu mặt dày nhất. Hôm qua cậu ức hiếp tôi, quy ước trước kia của chúng ta cậu coi như tờ giấy lộn, cậu tuân thủ điều nào thế. Tôi trở thành nô lệ giữa đêm cho cậu. Sau đó còn phải theo ý muốn của cậu bàn về hạng mục cậu vừa ý nữa, sau đó hoặc là để cho cậu góp vốn, hoặc là tôi phải đầu tư. Tôi phát hiện ra tôi như một con ngốc. Cậu có phát hiện ra điều đó không?
Đường Sinh cười lớn:
- Làm gì có? Về hạng mục mới đảm bảo hai bên cùng có lợi. Thêm vào ngân hàng và những hạng mục sắp bị chúng ta mua lại thì đảm bảo sẽ rất có lợi. Phải nói phương pháp sáp nhập các sản nghiệp nằm rải rác khắp nơi là rất hay. Chị biết không, lần này mục tiêu của chúng ta là Liễu gia, một trong bốn tập đoàn tài chính lớn nhất của tỉnh. Muốn có tiếng vang lớn thì phải ra đòn mạnh.
Bích Tú Hinh bĩu bĩu môi:
- Lại định đưa tôi vào tròng hả? Thế nào gọi là ra đòn mạnh? Nói thẳng ra là cần bao nhiêu tiền đi.
- Hì, chị Hinh cũng đã nói rồi, đem tài sản của chị rải ra khắp trong nước, không đến vài năm sẽ tăng gấp mấy lần. Tôi chính là quý nhân đi giúp chị rải tiền, với con mắt đầu tư tinh tường của tôi, chị cứ ngồi đấy mà đợi thu lợi nhuận.
Đường Sinh vô cùng tự tin nói.
Kỳ thực Bích Tú Hinh cũng rất tin tưởng hắn, cho tới nay biểu hiện của hắn cũng rất không tồi. Do vậy cô cũng không hoài nghi nhiều lắm.
Hai người ăn xong bữa sáng, Đường Sinh cũng không biết nghe điện thoại của ai xong liền vội vàng rời đi, chỉ nói trưa sẽ gặp lại.
Bích Tú Hinh cũng thấy nhàn rỗi quá, liền gọi điện cho Uông Sở Tình Nửa tiếng sau Uông Sở Tình liền đến đón cô đến chơi ở Uông gia. Nếu Đường Sinh mà biết có việc này xảy ra thì chắc chắn sẽ để Bích Tú Hinh ở bên cạnh mình.
Thật là xui xẻo, chỉ một chút sơ xuất, chủ yếu là đã quên mất Uông Sở Tình, không ngờ rằng cô ta sẽ tiết lộ cho Bích Tú Hinh biết một vài chuyện như vậy. Kết quả là cho đến trưa Bích Tú Hinh đã từ phía Uông gia mà biết được tình cảnh khốn cùng của Liễu gia, một trong bốn đại gia tộc của tỉnh. Hừ, thì ra là thế.
Đường Sinh, cậu giỏi thật, thì ra định lôi tôi vào đổ tiền bù lỗ cho Liễu gia. Bích Tú Hinh vô cùng tức giận, cũng may mà Uông Sở Tình trong lúc vô ý lại nói lộ ra. Kỳ thực Uông Sở Tình cũng không biết Bích Tú Hinh đột nhiên đến trung tâm tỉnh để làm gì, sau khi nghe điện thoại của cô liền đến đón cô đến Uông gia chơi, người của Uông gia sớm biết Bích Tú Hinh là cự phú tầm cỡ quốc tế, có thể hợp tác với nhân vật như vậy, bọn họ đương nhiên không muốn bỏ lỡ.
Sau một hồi trò chuyện đã vẽ ra viễn cảnh tươi đẹp của Uông gia, Uông Ích cũng nói Liễu gia như thể đã lâm vào đường cùng rồi, còn cố ý tiết lộ ra lão sẽ thay thế người của Liễu gia đảm nhiệm chức Giám đốc ngân hàng Nam Hối. Tổng hợp tất cả những việc này, Bích Tú Hinh đã biết mục đích thực sự của việc Đường Sinh thành lập công ty mới rồi bảo cô đầu tư. Trong lòng vô cùng không thoải mái, tên xấu xa, cậu định lừa tôi sao?
Uông Sở Thanhh phát hiện ra sắc mặt Bích Tú Hinh cũng có chút thay đổi, nhưng cũng không quá để ý đến, nếu cô mà biết vô ý đã làm hỏng hết kế hoạch của Đường Sinh thì không biết sẽ nghĩ thế nào. Dù sao cũng không phải là ý muốn của cô, coi như là ý trời vậy.
Gần đến trưa Đường Sinh cũng cảm thấy có trong lòng có chút bất an, nhưng cũng không hiểu nổi là vấn đề ở chỗ nào nên cũng không nghĩ tiếp nữa. Hắn nhận được điện thoại của mẹ liền đến ngay nhà ông ngoại. Bác cả và cậu ba cũng đã có mặt, ngay cả đám cháu trong nhà cũng có mặt cả, thảo luận vấn đề chuyển mộ tổ. Ông cụ Liễu mặt lầm lì không nói gì, có thể thấy ông cụ vẫn còn rất lưu luyến với chỗ mộ tổ hiện tại, dù sao chỗ đó cũng là nơi an nghỉ của bố ông, ông ông, thậm chí là cụ ông.
Bác cả, cậu ba cũng không đồng ý dời mộ, cậu ba nói:
- Mộ tổ rất linh thiêng, tôi không hiểu tại sao lại phải dời mộ đi. Liễu gia có thể có của cải và danh vọng như ngày hôm nay đều nhờ phúc của mộ tổ, dời mộ đi, phong thuỷ cũng thay đổi, Liễu gia cũng sẽ lụn bại.
Liễu Vân Huệ nhíu mày không nói gì, dù sao bà cũng đã được gả ra ngoài, nói thẳng ra thì không được tính là người của Liễu gia nữa, huống hồ chuyện của ông Ninh mà có nói với bọn họ thì bọn họ cũng không tin, căn bản không có tác dụng. Vì vậy trong lòng thầm thở dài, đưa mắt liếc về phía con trai.
Trưởng phòng Liễu hiện tại rất coi trọng cậu con trai này, nó tuyệt đối là nam tử hán có thể làm việc lớn.
Nhưng người của Liễu gia lại cho rằng Đường Sinh vẫn là một đứa trẻ, cho dù hắn cũng đã có chút thành tích, nhưng đều nhờ cái bóng của ông bố Đường Thiên Tắc của hắn. Không có ông bố hắn, hắn chẳng là cái cóc khô gì cả. Ai lại chịu đi nể mặt một thằng nhóc con chứ.
Đường Sinh cũng không định nói gì cả, cháu ngoại mà, người ta cũng nói rồi, cháu ngoại là con chó, ăn xong uống xong rồi đi, người của Liễu gia cũng chưa chắc đã coi hắn là người trong nhà. Mà cũng chỉ có cậu hai là muốn dời mộ, những người khác đều không đồng ý.
Bác cả nói:
- Tôi cũng không hiểu chú hai nghĩ gì nữa, đang yên đang lành lại đi dời mộ, phong thuỷ là chuyện đùa à?
Đám con cháu cũng gật đầu lia lịa, bọn chúng vẫn đang có cuộc sống sung sướng, vẫn chưa nghĩ được rằng nguy cơ của Liễu gia đã đến rất gần rồi, ai ai vẻ mặt cũng vô cùng thản nhiên. Đường Sinh nhìn mẹ cười khổ.
Ý hắn muốn nói với mẹ rằng, mẹ cũng thấy rồi đấy, đám người này vẫn còn đang bị mê muội, có lẽ là cậu hai vẫn chưa nói rõ mức độ nghiêm trọng của tình trạng hiện tại cho mọi người. Nhưng bác cả và cậu ba cũng đều hiểu rõ, sao còn định cố gắng chống đỡ. Lẽ nào mộ tổ đã bị phá nát phong thuỷ còn có thể che chở cho bọn họ được sao? Che chở thế nào được nữa? Nếu chỉ mình Liễu gia thì đã đành, nhưng nếu Liễu già mà suy bại thì Đường Sinh cũng sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều.
- Bác cả, cậu ba, cháu xin nói một câu vậy. Trong mắt mọi người cháu vẫn chỉ là một thằng nhóc, nhưng cho dù là một thằng nhóc cháu cũng muốn nói một câu.
Đường Sinh nói rất nghiêm túc. Qua vụ việc Tần Quang Viễn vừa rồi, người của Liễu gia đã thay đổi cái nhìn với Đường Sinh. Nhưng đối với việc dời mộ của Liễu gia, bọn họ không muốn cho Đường Sinh nói gì, nó biết gì mà nói chứ.
Cậu ba Liễu Vân Phong nói thẳng:
- Cháu cũng đừng nói gì nữa, cháu vẫn chỉ là một thằng nhóc, chuyện mộ tổ của Liễu gia, cứ để người của Liễu gia bàn bạc.
Liễu Vân Huệ thầm thở dài, Liễu gia thực sự xong đời rồi sao? Vì sao những người này đều không chịu nghe cơ chứ. Thật là đáng thương.
Đường Sinh cũng có chút giận dữ, nhíu chặt mày lại:
- Cậu ba, có phải cậu hai chưa nói rõ tình hình của Liễu gia với cậu. Cậu có biết tổ điều tra của ngân hàng nhà nước và uỷ ban giám sát ngân hàng ngày kia sẽ đến Nam Phong không. Cậu có biết mục đích chính của bọn họ là nhằm vào cậu hai không? Đó là ảnh hưởng từ vụ việc Tần Quang Viễn. Họ Vương ở thủ đô cũng không phải là thứ đồ bỏ, hậu quả nghiêm trọng thế nào cậu cũng tự biết rõ. Liễu gia trong bốn năm từ ngân hàng Nam Hối cho vay bốn tỷ tệ, là Tổng giám đốc cậu đã làm gì? Cậu bù chỗ lỗ này thế nào? Chỉ trong một đêm Liễu gia có thể phá sản, cậu hai có thể ngồi tù, cậu đã nghĩ đến chưa?
- Câm mồm, việc của Liễu gia không tới lượt mày xen mồm vào. Tiền tao cho vay, nếu ngồi tù thì cũng là tao ngồi chứ không phải anh hai.
Liễu Vân Huệ không muốn Đường Sinh dạy bảo hắn, nhưng Đường Sinh nói đều là sự thật, đám con cháu nghe mà biến sắc mặt.
Liễu Vân Huệ cũng đứng lên, nghiêm mặt nói:
- Cậu cũng câm mồm đi, Liễu gia có cục diện như hôm nay cậu muốn gánh vác trách nhiệm à, cậu có thể gánh được sao? Cậu có thể gánh trách nhiệm của cậu hai sao? Trong tay cậu nắm quyền cho vay sao? Trách nhiệm đó cậu muốn gánh là gánh được sao? Trong mắt ngân hàng nhà nước và chính quyền tỉnh, cậu là cái gì? Cậu có tư cách gì để gánh vác. Cậu đã hại thảm anh hai rồi. Còn có mặt mũi mà lớn tiếng sao? Đường Sinh, chúng ta đi thôi.
Bà ta thực sự tức giận.
Liễu Vân Phong vẫn thấy rất mất mặt:
- Tôi không đúng thì cũng không đến lượt nó dạy bảo tôi.
Không ngờ Liễu Vân Huệ quay người lại liền cho hắn một cái tát.