Khi đang ngồi trên xe taxi cùng Đường Sinh, Quan Quan nhận được điện thoại của mẹ Quan Cẩn Tú, vừa nói được vài câu cô đã nói chuyện buổi trưa vừa đi ăn cơm cùng ai cho mẹ nghe, sau đó Đường Sinh nghe được hàng loạt những lời giáo huấn của Quan Cẩn Tú qua điện thoại của Quan Quan, Quan Quan trở nên trầm ngâm hơn..
Sau khi cúp điện thoại, trong mắt của Quan Quan lại dưng dưng nước mắt, quay mặt lại nhìn Đường Sinh, hắn cũng cảm thấy đau lòng liền duỗi tay ra để Quan Quan dựa vào vai hắn, Quan Quan cũng ngoan ngoãn ngả vào lòng hắn và nói
- Mẹ gọi tôi đến cơ quan mẹ, làm thế nào đây?
- Đến thì đến chứ sao, tôi sẽ đi cùng cậu, nếu bị mắng thì cậu chịu, còn bị đánh thì tôi chịu đòn thay cho, có tôi ở đây cậu sợ gì chứ.
Đường Sinh cười tươi ôm chặt lấy Quan Quan rồi quay đầu nói với tài xế:
- Phiền bác tài cho tới Toà án nhân dân tối cao.
Ở văn phòng của Giám đốc Toà án tối cao, Cao Cẩn Tú bỏ điện thoại xuống, nghiến răng, khẩu khí so với lúc nãy mắng con gái còn cứng rắn hơn, nhưng dường như đó chỉ là giả bộ mà thôi, làm sao có thể cấm cha con họ nhận nhau chứ? Chuyện đó là không thể nào, chỉ là con nhóc này không chịu nói trước với mình một tiếng.
Sau đó lại nhẹ nhàng nhấc điện thoại lên gọi đến phòng bảo vệ ngoài cổng
- Lát nữa có cô gái tên là Quan Thế Âm tới thì cho cô ấy lên trên này nhé.
Trong bộ trang phục toà án, trông Quan Cẩn Tú càng nghiêm trang, với vẻ đẹp vốn có và vẻ mặt lạnh lùng khiến người khác phải khiếp sợ, thực sự vẻ bề ngoài cứng rắn này đang che đậy một trái tim yếu đuối của người phụ nữ.
Bà ngồi không yên, cứ nhấc điện thoại lên lại đặt xuống, cứ thế đến ba lần cuối cùng thì bà cũng gọi vào số di động của Đậu Vân Huy, khi tiếng điện thoại đầu bên kia vang lên thì tim của Quan Cẩn Tú cũng hồi hộp đập loạn nhịp.
- Tôi là Đậu Vân Huy, Ai đó ạ ?
Đậu Vân Huy cũng chưa bao giờ nhận được điện thoại từ Toà án tối cao nên không biết là ai.
- Quan Cẩn Tú,
Chỉ, ba từ này thôi cũng đủ khiến cho hai đầu dây điện thoại rơi vào trạng thái yên lặng
- Con gái, con gái đã nói gì với anh?
- Không, không nói gì cả, chỉ nói chút chuyện hàng ngày thôi, Cẩn Tú bao nhiêu năm rồi đây là lần đầu tiên nhận được điện thoại của em, anh có cảm giác đây không phải là sự thật, cứ tưởng như mình đang nằm mơ, đây có đúng là sự thật không? Anh thực sự không dám tin? Cẩn Tú à chúng ta đã sống đến nửa đời người rồi, trước đây là anh có lỗi với em, anh cũng đã bị trừng phạt mười sáu năm rồi, em có thể cho anh một cơ hội nữa không? Con gái của chúng ta cũng đã lớn vậy rồi, Anh…
- Hỏi một đằng trả lời một nẻo, tôi chỉ hỏi là Âm Âm có nói gì với anh không thôi mà tôi đâu có hỏi anh những chuyện này.
Vẻ mặt lạnh lùng của quan toà đúng thật không phải là giả, thực ra lúc này Quan Cẩn Tú không chịu nổi sự đả kích này, sao trong lòng bà ấy lại không muốn thế chứ? Nhưng mà bà ấy không bỏ được bộ mặt này xuống nên vẫn phải tỏ thái độ như vậy.
- Ồ.. thật sự là không có nói gì cả, đúng rồi Cẩn Tú việc em bị chuyển xuống tỉnh anh cũng nghe nói rồi, nhưng em cũng biết tình hình hiện tại nhà họ Đậu đấy, khi Lão gia còn đương vị thì cũng chỉ là cấp Bộ trưởng, bây giờ sức ảnh hưởng giảm xuống thấp nhất từ trước tới nay, anh đây này, ui dà có lòng muốn nói giúp em vài câu nhưng lực bất tòng tâm, ngày 15 tới anh cũng phải chuyển lên Ban tổ chức Trung ương, tiếp theo chưa biết sẽ chuyển đi đâu nữa.
Xem ra con gái mình cũng đã nói với anh ta chuyện gì rồi, Quan Cẩn Tú nghe anh ta nói anh ta cũng bị chuyển công tác, trong lòng không hiểu sao cũng buồn nhưng cũng không hỏi gì, hôm nay bà gọi cuộc điện thoại này cũng là một sự nhượng bộ lớn trong mười sáu năm nay rồi, cũng là truyền tín hiệu nào đó, không biết anh ta có hiểu được không?
- Vậy như thế thôi nhé, tôi còn có việc phải làm.
Quan Cẩn Tú nhanh chóng cúp máy, căng thẳng hồi hộp rồi thở dài.
Đậu Vân Huy cũng xúc động nhìn mãi vào điện thoại của mình rồi mới tắt máy, sung sướng vỗ đùi, có chuyện hay rồi đây, có chuyện hay rồi đây.
Bên này Quan Cẩn Tú không còn tâm trạng nào để xem tài liệu vụ án nữa, nhưng lại cứ có điện thoại giục bà phải xem, có tiếng chuông điện thoại reo lên, bà vội nhấc lên là điện thoại của Viện trưởng Viện kiểm sát
- Tiểu Quan à, về vụ án lớn tử hình 1.21 vẫn chưa có kết quả thẩm tra à? Trước ngày 15 này là phải xử lý cho xong nhé.
- Vâng thưa Viện trưởng, tôi đang thẩm tra kỹ lưỡng, cố gắng trước ngày 15 trả lời ông.
Quan Cẩn Tú dồn nén tình cảm, đặt điện thoại xuống và cầm bản án lên xem, vụ án lớn tử hình 1.21 là của Toà án tối cao tỉnh nào phê chuẩn, nhưng trong vụ án này có sự sắp xếp thông qua các mối quan hệ, kết quả của vụ án được vị lãnh đạo nào đó đưa ra, ý là muốn Toà án tối cao phúc thẩm việc này thật “nhạy cảm”.
Hai ngày nay vừa làm việc thì nhận được thẩm tra vụ án đau đầu này, cẩn thận xem những hồ sơ, tài liệu, tình hình vụ án và những bức ảnh hiện trường kèm theo, khiến cho người ta hết sức phẫn nộ, người chết đã bị hành hạ kéo dài mười chín tiếng đồng hồ, mất máu quá nhiều dẫn đến tử vong, người bị tình nghi có bảy người hãm hiếp một người con gái trong thời gian quá dài, kết quả khám nghiệm tử thi cho biết, vị trí Y và cửa G của người bị hại bị rách trên người còn có 137 chỗ bị bỏng tàn thuốc chủ yếu là ở những vị trí như ngực, mông, đùi….
Người nhà của người con gái kêu oan, mẹ của người đó còn tự đập đầu mình làm trọng thương tại Toà án tỉnh, bây giờ vẫn còn nằm tại bệnh viện vẫn chưa hồi phục. Vụ việc này khiến chính quyền địa phương chú ý nhiều, bản án sơ thẩm do Toà án thành phố phán quyết, người nhà bị hại không đồng ý với phán quyết của Toà án thành phố, sơ thẩm lần 2 Toà án tối cao tỉnh sửa lại phán quyết trong bảy người bị tình nghi một người bị tử hình, 2 người tù trung thân 4 người còn lại phạt ngồi tù từ 10 năm trở lên.
Theo lý mà nói thì kết quả sơ thẩm lần hai sẽ là kết quả cuối cùng, nhưng gia đình nhà người bị xử tử hình cũng có chút thế lực, không ngờ họ lại dùng quan hệ của mình để đưa vụ án lên Toà án tối cao xét xử, thật sự mà nói nguyên nhân dẫn đến cái chết là rất nhiều, lại còn cưỡng bức nữa chứ, nếu mà không rõ thì khó có thể đưa ra kết quả, buộc phải đi thăm dò thật kỹ càng, những vụ án như thế này rất dễ tạo ra những thủ đoạn xấu xa đê hèn.
Nhất là khi cấp trên phê duyệt xử lại vụ án thì chắc chắn sẽ phải thay đổi phán quyết đối với thủ phạm, nếu không sẽ mất đi ý nghĩa của việc phúc thẩm.
Vấn đề là vụ án này sẽ phải xử thế nào? Có được lòng dân hay không? Có oan khuất hay không? Không thẩm tra nữa thì làm sao ăn nói với cấp trên đây?
Ngày hôm qua Phó viện trưởng Viện kiểm sát Tôn đã tới đây nói chuyện với mình, cũng ám chỉ là người nhà người phải lĩnh án tử hình của vụ án 1.21, hai người bị tù trung thân một là anh rể một là em vợ, nói tóm lại là quan hệ rất phức tạp, cuối cùng còn nói một câu vụ án này bị xử tử hình là quá nặng.
Vấn đề ở đây là người bị hại đã chết rồi, thử coi lại lương tâm xem mạng của cô ấy thì ai mua đây? Cô ấy bị ngược đãi những mười chín tiếng đồng hồ, pháp luật bỏ qua điều này sao?
Lại ngay trong lúc Quan Cẩn Tú sắp bị chuyển công tác xuống cấp dưới thì lại nhận được vụ án như thế này, tự mình phải phán quyết vụ án này thì có vị nào ở Hội đồng nhân dân nói giúp cho mình, nhưng mình sẽ bị cắn dứt lương tâm suốt đời, lời thề nhiều năm trước khi vào Đại học Chính trị pháp luật dần hiện lên trong đầu, Quan Cẩn Tú cắn chặt răng, mình có thể chịu đựng được phong ba bão táp lớn thế nào đi nữa nhưng tội ác thì bắt buộc phải loại trừ.
Bà vừa hạ quyết tâm thì con gái và Đường Sinh vào, sau đó Quan Quan được mẹ dẫn vào trong phòng giải lao nói chuyện.
Đường Sinh không có việc gì làm, bỗng nhìn thấy trên bàn làm việc của Giám đốc Quan đâu đâu cũng thấy tài liệu của vụ án lớn tử hình 1.21 Quan Cẩn Tú cố ý không thu dọn vào và gọi con gái vào phòng trong để có chỗ trống cho Đường Sinh nhìn thấy những tài liệu này. Cậu thanh niên này dễ bị kích động và đồng cảm, thân phận của Đường Sinh khác biệt ở chỗ, chỉ cần một khi trong lòng cậu ta cảm thấy phẫn nộ chắc chắn sẽ làm việc gì đó, Quan Cẩn Tú nghĩ vậy.
Cho nên khi đang ở trong phòng nói chuyện với Quan Quan còn giả bộ nhìn qua cửa sổ ra phòng ngoài, ừ tốt lắm, cậu nhóc ấy đang xem những tài liệu đó, vậy thì để cho cậu ấy xem lâu một chút, Quan Cẩn Tú ra vẻ một bà mẹ đang nhẹ nhàng dạy bảo con gái….
Chắc cũng khoảng hơn một tiếng đồng hồ rồi Đường Sinh cũng xem hết tập tài liệu và những bức ảnh đó, xem đến nỗi buồn nôn, trong đó có một bức ảnh khiến cậu rất phẫn nộ trên bức ảnh đó còn dán kèm một số thông tin, thông tin nói rằng người bị hại bị bọn côn đồ lấy giày số 43 nhét vào phần dưới, mẹ kiếp như thế mà chúng cũng làm được, đúng làkhông bằng súc vật. Thiếu gia ta tự nhận mình là súc vật nhưng so với bọn khốn nạn chúng mày chẳng khác gì kiến gặp voi mà..
Quan Quan không hiểu ý đồ khác của mẹ mình, cuối cùng bị mẹ giáo huấn đến nỗi phải rơi nước mắt, sau đó Quan Cẩn Tú xem đồng hồ ở tay mình thấy thời gian cũng khá lâu rồi nên dặn dò thêm một câu
- Mẹ nói cho con nghe nhé, con phải giữ khoảng cách an toàn với Đường Sinh đấy nếu không con sẽ biết tay mẹ.
Sau khi họ bước ra, Đường Sinh ngồi trên sofa làm như không có chuyện gì, Quan Cẩn Tú dò la sắc mặt của hắn, dường như không dao động gì, không thể nào chứ? Sao lại có thể điềm tĩnh như vậy chứ? Hay là cậu nhóc này bình thường cũng xấu xa như vậy? Giám đốc Quan không khỏi phiền muộn.
Rõ ràng là nhìn thấy mắt của Quan Quan đỏ hoe như vừa lau nước mắt, Đường Sinh cũng không nói được gì, mẹ dạy dỗ con gái đó là việc rất bình thường, mình là người ngoài làm sao nói gì được người ta chứ? Ngoài việc đau lòng cho Quan Quan ra thì cũng chẳng làm gì khác được, khi Quan mỹ nữ ngồi xuống môi vẫn mím chặt.
Quan Cẩn Tú tự mình rót nước mời Đường Sinh
- Uống chút nước đi Tiểu Đường, Quan Quan ở Giang Lăng mà có người bạn học như cháu chăm sóc thì bác đây cũng cảm thấy yên tâm, nói thật chứ Dì út của nó cũng bận nên cũng không có thời gian chăm sóc cho nó, nhưng trước mắt các cháu phải đặt việc học lên hàng đầu..
- Vâng thưa bác, bác cứ yên tâm đi, ở Giang Lăng Quan Quan chính là đàn chị đấy ạ, chỉ có người khác bị bạn ấy bắt nạt chứ không ai dám bắt nạt bạn ấy đâu, việc này thì không thể nghi ngờ vì trong đó có cả cháu nữa, luôn luôn bị Quan Quan bắt làm hết cái này đến cái khác, trong cuộc sống hàng ngày thì cháu giúp đỡ bạn ấy, trong học tập thì bạn ấygiúp đỡ cháu, tình bạn giữa cháu và Quan Quan rất trong sáng, trước mặt cha cháu và Dì út Quan Quan là chị gái nuôi của cháu, chắc trời bắt cháu kiếp này bị chị gái bắt nạt mất, bác gái còn có cái gì không yên tâm nữa nào?
Quan Cẩn Tú mỉm cười không nói gì trong lòng thầm nghĩ: ‘ngươi mồm miệng như việc chắc đã dụ dỗ con gái ta đến chóng mặt rồi đấy chứ? Ai biết được sau lưng thì đứa nào bắt nạt đứa nào chứ? Ta cũng không tận mắt chứng kiến. Trong lòng đang suy nghĩ những vấn đề này thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, cô vội vàng bảo Đường Sinh và Quan Quan vào bên trong tránh đi.
Vào trong đóng cửa lại Đường Sinh liền ôm Quan Quan vào lòng rồi hôn
- Thương quá à, bị mẹ cậu mắng buồn lắm phải không?
Ôm hai bên tay cô ấy rồi trượt xuống tới chỗ nhô ra tròn tròn rồi bóp nhẹ, sau đó tiếp tục cắn vào đôi môi hồng mọng như quả anh đào của cô ấy.
Quan Quan không đủ sức để đẩy hắn ra chỉ có thể dùng hai tay bóp cổ hắn chỉ sợ mẹ tự nhiên đi vào rất hoảng hốt,
- Cậu đúng thật là xấu xa mà, sao lại dám bắt nạt người ta ở đây chứ? Nãy vừa bảo đảm với mẹ tôi thế nào cơ mà? Chớp mắt mà đã thay đổi được rồi? Tôi phục hẳn cậu rồi đấy.
- Đúng vậy đấy ai bảo cái của cậu cứ nhô ra chứ? Tôi thích sờ, nắn chút thôi, Giám đốc Quan có thể làm gì tôi cơ chứ?
- A.. nhẹ tay chút cậu làm đau tôi đấy, chưa từng gặp ai vô liêm sỉ như cậu đâu nhé mau bỏ ra đi, mẹ tôi mà gặp được thì sẽ giết chết chúng ta đấy.
- Mẹ cậu hiểu rõ pháp luật nhất mà, sẽ không làm bậy đâu, trái lại tôi vừa mới nhìn thấy những tài liệu trên bàn đó mới là độc ác.
Khi đôi tình nhân bọn họ đang giả bộ nói chuyện trong phòng, Quan Cẩn Tú ở bên ngoài tiếp hai người Phó viện trưởng Tôn dẫn tới.
Phó viện trưởng Tôn cũng không nói gì chỉ nói là có hai người này đến tìm Giám đốc Quan rồi ông đi mất, thực sự Quan Cẩn Tú cũng biết là ông ta đang giật dây, hai người đàn ông trung niên cũng có khí phái, trong đó có một người còn xách theo một cặp da màu đen, sau khi ngồi xuống họ tự giới thiệu là được ai đó nhờ đến tìm gặp Giám đốc Quan nói chuyện, khoảng mười phút cũng chẳng nói gì thêm, trước khi đi chỉ nói hy vọng Giám đốc Quan xử vụ 1.21 theo lẽ công bằng đúng pháp luật.
Tiễn hai người đó ra về Quan Cẩn Tú mới nhìn thấy họ quên mang chiếc cặp da đen mà họ mang tới về, trong lòng chợt hiểu ra, hối lộ à?
Bà chưa bao giờ căng thẳng đến như vậy, to gan thế cơ à đến tận Tòa án tối cao để kéo tôi cùng lên thuyền à? Chiêu này quả thật là ác độc.
Khi Đường Sinh và Quan Quan ra thì Quan Cẩn Tú đang kéo khóa của chiếc cặp da đen đó ra xem, trong đó xếp gọn gàng mười mấy xấp tiền Nhân dân tệ.