Mục lục
[Dịch]Cực Phẩm Thái Tử Gia- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Năm được mùa tuyết rơi, Kinh Nam, trong biệt thự của Biệt viện Thanh Trúc, có một cụ già thân hình cao lớn đang đứng ở đó ngắm tuyết rơi.

Biệt viện Thanh Trúc tọa lạc ở một nơi có vị trí địa lý mà không có nhiều người biết tới, cũng chẳng có ai biết những con người sống ở đó là những ai.

Nằm khuất trong một vùng hoang của Thành phố, không ai có thể ngờ rằng, ông già đang nắm cây gậy ba-toong kia từng oai phong một cõi trên cái vùng đất màu mỡ này. Mười mấy năm trở lại đây hình tượng của ông ta đã phai nhạt dần trong tâm trí của người dân nơi đây, sau Q năm ông ấy hoàn toàn mở nhạt trong sự nghiệp chính trị.

Nhìn từ xa xa, mảnh rừng Thanh Trúc kia vô cùng yên tĩnh, trong những ngày tháng cực lạnh tuyết rơi dày đặc như thế này thì nó lại hiện lên một sức sống tràn trề .

Biệt viện Thanh Trúc không phải là khu nhà ở của dân cũng không phải là khu du lịch. Sở dĩ nó được gọi là biệt viện cũng chính bởi vì sự khác thường của nó.

Núi Thanh Trúc, biển Các Trung, đây là hai nơi mà khi các vị quan chức tai to mặt lớn nhìn vào cũng có vài phần kính nể, có thể nhìn chứ không thể phạm.

Trên con đường nhỏ yên tĩnh của Thanh Trúc,ông lão được hai người đàn ông hộ tống bước từng bước ra khỏi Thanh Trúc, mới nhìn thấy được ánh sang của những ngọn đèn đường cong cong chạy dài phía dưới. Trên thực tế thì con đường này rất ít khi thấy có xe chạy qua, nó là con đường duy nhất tới Biệt viện Thanh Trúc.

Liếc ánh mắt nhìn xa mênh mông, trong ánh mắt ông cụ hiện rõ lên một sự chờ đợi. Bảy, tám năm đã trôi qua, vẫn chưa được gặp thằng nhóc đó , chỉ nghe nói nó không ra làm sao cả , cả con trai mình cũng không đưa nó vào Kinh để gặp ông nội nó , chỉ nói đến khi nào nó trưởng thành, hiểu chuyện rồi thì mới bảo nó tới.

Bề ngoài nhìn ông già rất rảnh rỗi nhàn hạ ở trong nhà, trên thực tế thì công việc mỗi ngày cũng chẳng phải là ít, phần lớn thời gian ông đều ngồi trong phòng đọc sách ‘Thanh Trúc Hiên’, tiếp một số cuộc điện thoại quan trọng. Trong trí nhớ của ông cụ , hình dáng đứa cháu trai chỉ có mười tuổi, tới giờ không biết đứa trẻ đó lớn như thế nào rồi nhỉ?

Gọi điện thoại hỏi tiểu tứ xem, vẫn chưa đón được người là sao?Đáng nhẽ ra phải đến rồi mà. Ông già dặn dò nhân viên cảnh vệ đang đứng bên cạnh.

Tiểu tứ nhận được điện thoại của cảnh vệ ông ấy là một người đàn ông trung niên đang đứng ở trạm kiểm an dưới chân núi Thanh Trúc, tên là Đường Thiên Tứ . Trong các anh em họ hàng, ông ta đứng thứ tư , năm nay vừa tròn bốn mươi tuổi, trên người diện một bộ quân phục màu xanh, trên vai là quân hàm với những ngôi sao sang lấp lánh quân hàm Thiếu tướng nước cộng hòa.

Nói với ông cụ là người vẫn chưa tới. Chắc cũng sẽ nhanh tới thôi để người khỏi lo lắng, hôm nay không phải là đang có tuyết rơi hay sao?

Người bình thường thì không vào được núi Thanh Trúc, nơi đây giống như chốn bồng lai tiên cảnh, là thế giới thần tiên, nhưng bởi vì địa thế nơi này không lớn, chưa hình thành được quy mô khu du lịch, đầu những năm 80, cũng chỉ xây dựng lên trung tâm nghỉ dưỡng mà phải những quan chức cấp cao mới có tư cách tới đây nghỉ dưỡng , nhưng trên thực tế số lượng người đến đây cũng vô cùng ít ỏi.

- Danh tiếng của Biển Các Trung còn nổi tiếng hơn cả núi Thanh Trúc, bởi vì đó là nơi các vị lãnh đạo quốc gia đang nhậm chức được ở đó, còn núi Thanh Trúc này thì chỉ có nhứng vị lãnh đạo cao cấp mới biết đến , nếu như hỏi những người dân bình thường trong Kinh Thành thì e là bon họ cũng không biết nổi núi Thanh Trúc là cái nơi khỉ ho cò gáy nào.

Đường Sinh đối với núi Thanh Trúc vẫn còn chút ấn tượng. Khi xe Audi lên núi, một chút ký ức của hắn như đã bừng tỉnh, nhớ mang máng rằng hình như đã từng đi qua trên con đường này, nhưng ký ức đó cũng quá lâu rồi,cộng thêm quãng thời gian hai mươi mấy năm, ít nhất thì cũng hơn hai bảy hai tám năm.

Hôm nay cũng đã là hai chín rồi, cả quãng đường đều nhìn thấy nhà nhà nhộn nhịp, người người vui vẻ không khí vui mừng rộn ràng tới nơi nào cũng đều có thể cảm nhận được

Tuyết rơi đã làm giảm đi một phần huyên náo nhưng cũng không thể nào giảm được sự vui mừng rạng rỡ đón giao thừa của mọi người. Lại thêm một lần nữa đón giao thừa trong núi Thanh Trúc, trong lòng Đường Sinh thở dài thườn thượt. Kiếp trước cha không đưa mình về Kinh , năm nào cha cũng mẹ cũng về Kinh , rồi đưa mình tới nhà bà ngoại đón tết . Thật thảm!

Kể ra thì hồi đó Đường Sinh cũng chẳng quan tâm ăn tết ở đâu, thậm chí là còn không thích cái không khí vô cùng nghiêm khắc như ở nhà ông nội, cứ luôn khiến cho người ta có cảm giác bị áp lực đè nặng. Làm người ta không cảm nhận được sự vui mừng khi đón năm mới

Tết đến, lũ trẻ có thẻ bắn pháo bông thể này thể kia, còn ở Biệt việt Thanh Trúc muốn tìm một người chơi đùa với mình cũng chẳng có ai, chỉ có thể cùng mấy cụ già đánh vài ván cờ, kéo đàn nhị hồ, với các việc linh tinh bên ngoài. Không có một chút việc gì có thể coi là vui vẻ được. Chính vì vậy việc nhớ lại những ký ức hồi đó khiến cho sống mũi của Đường Sinh cay cay.

Tài xế Ninh Hân khoác trên mình bộ trang phục cảnh sát, ngồi bên cạnh là phó xe La Sắc Sắc đang ngồi nghiêm trang, chỉ có mình Đường Sinh là ngồi đằng sau.

Chiếc xe đi tới ngoài cửa của trạm kiểm an núi Thanh Trúc, theo quỹ đạo thì viện an dưỡng núi Thanh Trúc sẽ ở phía đằng sau, đoạn đường này chỉ thông tới đây, bình thường thì những chiếc xe lạc đường tới trạm kiểm an này là phải quay đầu rời khỏi, không có giấy thông hành đặc biệt thì không thể vào được

Trạm kiểm an này không phải là những người bình thường có thể đóng được ở đây mà đều là lực lượng vũ trang đặc biệt, ẩn ẩn một luồng sát khí.

Ninh Hân và La Sắc Sắc cũng được coi là những người từng trải, nhưng dừng xe nhìn vào đội trạm kiểm an thì trong lòng cũng không tránh khỏi chút căng thẳng, trong gió tuyết mấy kẻ đứng trước mặt lộ vẻ oai phong, ánh mắt sắc nhọn nhìn chằm chằm chiếc xe Audi màu đen đang đứng bên ngoài.

Sau đó bước từ trong phòng khách của trạm kiểm an ra là một vị thiếu tướng có tên Đường Thiên Thấm, đi theo phía sau còn có vài kẻ có cấp hiệu sĩ quan.

Ninh Hân và La Sắc Sắc nhìn thấy cảnh tượng này đều nuốt nước miếng:

- Đường Sinh, có phải chúng ta đến nhầm địa điểm rồi không?

Trên thực tế thì Ninh Hân và La Sắc Sắc cũng không biết ông nội của Đường Sinh là vị nào, vậy mà lại có thể ở trong một nơi vùng núi nhỏ này?

Nhưng trong cái vùng núi nhỏ bé này lại có thể xuất hiện một trại an dưỡng núi Thanh Trúc, còn có một đội cảnh sát vũ trang đóng chốt ở cổng, rõ ràng là tới sai địa điểm rồi mà. Trong suy nghĩ của bọn họ, ông nội của Đường Sinh chắc là một ông cụ sống trong một thôn nào đó gần đây, khoác trên mình chiếc áo bông giản dị, cầm trên tay một cái tẩu thuốc, hoặc là đội trên đầu một cái mũ bông lớn, dưới nách kẹp lấy một cái dây dê, ngồi xổm trên một cánh đồng hoang vu, vừa chăn dê, vừa trông ngóng con cháu trở về đón năm mới.

Chỉ có hình ảnh như vậy mới phù hợp với hình ảnh người cha của Bí thư Đường nghiêm khắc trong lòng bọn họ . Bình thường các vị sinh thành của các cán bộ địa phương đều có xuất thân là nông dân nghèo, có đứa con làm quan, làm rạng rỡ tổ tông, khi trở về mới có thể khiến cho các cụ nở mày nở mặt không phải sao?

Thế nên Ninh Hân mới nói là có phải đi sai nơi rồi không? Đón năm mới thì tới cái viện an dưỡng này làm cái quái gì? Đây cũng chẳng phải là nơi tổ chức đón năm mới mà.

Oa….. một đoàn người ra kìa, i, lại còn có cả một thiếu tướng nữa, không phải là đang hù dọa những người dân bình thường như chúng ta đấy chứ?

La Sắc Sắc nói.

Ninh Hân nói:

- Người ta đến vừa đúng lúc, có lẽ chúng ta cần lên xe rời khỏi chỗ này thôi. Cậu còn đứng đó cho rằng người ta sẽ ra hỏi thăm chúng ta à? Nằm mơ nha!

Trong lúc hai người bọn họ đang đấu khẩu với nhau, Đường Sinh đã mở cửa sau bước xuống xe, Ninh – La hai người phụ nữ còn cho rằng là anh ta bước xuống hỏi đường, cũng cùng xuống xe.

Vị thiếu tướng và mấy vị sĩ quan lại không hề lên mấy xe quân đội như Ninh Hân tưởng tượng, mà là bỏ qua chiếc xe quân đội và đi đến cổng .

Đường Sinh vẫn như trước kia, trực tiếp bước tới trước cửa lớn đang đóng chặt của trạm kiểm an, hô một câu “Mở cửa cho tôi”, Ái chà , Đường Sinh à, cái của góc bên cạnh không phải là đang mở sẵn rồi hay sao? Cậu lại đứng ngay trước cổng lớn của người ta làm cái quái gì vậy? Lại bắt đầu làm bộ da dáng rồi sao?

Vị thiếu tướng ở bên trong cũng hướng theo cửa lớn tiến ra, lại hướng dơ tay lên ra hiệu, cánh cửa tự động chầm chậm mở ra.

Mang máng nhớ là vị thiếu tướng có tướng mạo đường đường này chính là ông chú ruột Đường Thiên Tứ , ông ta nhỏ hơn cha hai tuổi, là một trong những nhân vật trung kiên thế hệ thứ hai trong Đường gia. Đường gia có mấy anh em, duy nhất chỉ có cây đại thụ là cụ Đường ba đời đơn truyền thôi.

Đường Thiên Tắc là con trai độc nhất của ông cụ, Đường Sinh lại là con trai độc nhất của Đường Thiên Tắc, cụ Đường cũng lại không có anh em ruột, chỉ có anh em họ.

Lúc này cửa lớn vừa mở ra, Ninh Hân và La Sắc Sắc đều giật bắn mình, không phải đó chứ? Đại thiếu gia, chúng ta có phải là đi nhầm rồi không? Đường Thiên Tứ cũng đã bảy tám năm không có gặp Đường Sinh rồi, hôm nay vừa nhìn thấy cậu chàng, không khỏi gật gật đầu, tướng mạo cũng thật giống với anh hai Thiên Tắc , tuổi còn nhỏ mà lại hiển hiện lên khí thế như vậy, chả trách mà anh hai năm nay cứ nhất định phải gọi nó về đón năm mới, rất có tiền đồ.

Cửa mở ra, chàng trai trẻ và vị thiếu tướng nhẹ nhàng ôm nhau, cảnh tượng này khiến cho Ninh Hân và La Sắc Sắc mắt tròn mắt dẹt, chả hiểu là chuyện quái quỷ gì đang xảy ra?

- Chào chú tư , có vài năm không gặp mà trên vai chú đã có thêm vài ngôi sao rồi, tới chức Quân đoàn trưởng rồi nhỉ?

Đường Sinh nói năng rất tự nhiên.

Đường Thiên Tứ vỗ vỗ mạnh vào vai Đường Sinh, cười ha hả:

- Thằng nhóc hhá lắm, giọng điệu vẫn không thay đổi, vẫn là thích trêu trọc ta ? Không sợ ta tét mấy phát vào mông hử? Hahaha, cuối cùng thì cũng đã mong ngóng được cháu về rồi, cũng tám năm rồi nhỉ? Đường Sinh, ông cụ nhớ cháu lắm đấy.

- Cháu cũng rất nhớ ông nội.

Đường Sinh bỗng thấy sống mũi cay cay. Hình ảnh khuôn mặt ông hiền từ, ân cần lại hiện lên rõ ràng trong tâm trí.

Chàng trai trẻ mắt như đỏ lên, Đường Thiên Tứ hít một hơi thật sâu, lại chuyển hướng hỏi hai tuyệt đại giai nhân đứng sau Đường Sinh.

Anh phong lẫm liệt như Ninh Hân, thanh tú tuyệt luân như Sắc Sắc trông đều rất đoan trang, không hiện lên một chút tùy tiện lỗ mãng, hai cô đều thanh trần thoát tục, chính là Đường Sinh kêu hai người đó không được ăn mặc diêm dúa, tô son trát phấn, chính là để nguyên vẻ đẹp tự nhiên, đó chính là cái đẹp khiến người ta động lòng nhất.

- Để con giới thiệu một chút, đây chính là hai ân nhân cứu mạng của con, bây giờ cũng là chị kết nghĩa của con, cảnh sát đặc nhiệm Ninh Hân, nữ thương nhân La Sắc Sắc. Chị Hân , chị Sắc Sắc, đây là nhà của chú họ tôi Đường Thiên Thấm, bảy tám năm không gặp rồi, cũng không biết chú Tứ đã nhậm chức ở đâu.

Đường Thiên Thấm vừa nghe tới ân nhân cứu mạng của Đường Sinh, mặt mày quả nhiên khác trước, đích thân tiến tới bắt tay hàn huyên với hai cô.

- Chú tứ của cháu đang làm ở bộ nhị bên Tổng Tham mưu, có chuyện gì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện cho chú, nhưng mà việc xử lý người thì đừng có tìm ta.

Ninh Hân hiểu rõ rằng Tổng nhị tham mưu là cơ quan như thế nào, trong lòng không khỏi âm thầm kinh hãi. Ôi trời, gia thế Đường Sinh nhà ta nghe vẻ là dạng không vừa chút nào đây.

La Sắc Sắc lại không quan tâm tới những chuyện đó, cũng chẳng kinh ngạc như Ninh Hân, cũng không thể cho là La Sắc Sắc không biết gì, chỉ có điều là cái tầng lớp đó cách quá xa cô ấy.

- Đường Sinh, lên xe của ta đi, đưa xe Audi giao cho bọn họ là được rồi, ông cụ vẫn đang trên một con đường nhỏ Thanh Trúc ngóng chờ đó.

Hai chiếc xe quân đội uốn lượn léo dài, khi ông cụ đang đứng trên con đường nhỏ Thanh Trúc nhìn thấy mấy chiếc xe đó, liền biết rằng thằng cháu trai của mình cuối cùng cũng đã trở về.

- Thằng nhỏ đó cuối cùng cũng về rồi, tám năm, đời người có được mấy cái tám năm chứ?

Đôi mắt sáng ngời của ông cụ dường như hơi nhòe đi ươn ướt.

Xe dừng, Đường Sinh nhảy xuống xe, không biết vì sao, nước mắt lại không thể kìm chế nổi tuôn trào, hắn cũng không cho rằng bản thân hốc hác, tiều tụy đến nỗi nào, nhưng trong phút chốc gặp được ông nội thì thực không có cách nào có thể kìm chế được bản thân, trong đầu vẫn đầy ắp những hình ảnh nụ cười hiền hậu, ân cần của ông cụ tám năm trước, chơi cờ, kéo nhị hồ, tán gẫu tới mấy chuyện quốc gia đại sự mà khiến cả bản thân mình cũng không hiểu, kể lại những câu chuyện huy hoàng của mình năm xưa.

- Ông nội, Sinh nhi tới thăm ông đây, và ăn tết với ông, ông vẫn khoẻ chứ ạ?

Đường Sinh bước nhanh về phía trước hướng tới con đường nhỏ.

- Được, được, Sinh nhi, tám năm, cháu rất có thành tựu rồi? Cha cháu có thể đồng ý cho cháu tới gặp ông già như ta thì ắt hẳn cháu rất có thành tựu rồi.

Trong lòng ông cụ có phần kích động, nhưng thân hình sừng sững đứng đó bất động, giống như một tòa núi non trùng điệp không thể di chuyển, sự uy nghiêm trên mặt bỗng chốc trở thành sự hiền từ, trong đôi mắt có thể thấy ẩn hiện những tia nước. Một ông cụ đã tám mươi mấy tuổi rồi, vẫn còn có thể giữ được thân thể khỏe mạnh thế này thật không đơn giản chút nào.

Ninh Hân và La Sắc Sắc cũng đều xuống xe, bọn họ liền đi sau vị thiếu tướng Đường Thiên Tứ , ánh mắt nhìn về ông cụ kia có chút sùng kính và khiếp sợ. Lúc các cô vẫn còn học ở trường, nhớ mang máng là hình như đã gặp qua bức họa của ông cụ này, trước đây còn cho rằng người trong tranh chắc là đã qua đời rồi, giờ mới phát hiện ra, có những người vẫn còn đang sống rất khỏe mạnh, trong lòng dâng lên một chút kinh hãi mà không thể dùng từ ngữ nào để miêu tả được.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự khó tin trong mắt người kia, dù thế nào cũng không thể tưởng tượng nổi ông nội của Đường Sinh lại có thể là cụ già này.

Tận mắt thấy hai ông cháu đang xúc động ôm chặt lấy nhau, các cô cũng không kìm được sự xúc động cùng rơi nước mắt theo bọn họ. Không biết có phải là khóc thay Đường Sinh hay là bởi vì sợ hãi vì bản thân vừa phát hiện ra một bí mật, nói chung thì vẫn là vừa mừng vừa sợ, giống như một bình ngũ vị hương, không nói lên cảm giác lúc này.

- Cháu cũng sắp mười tám tuổi rồi, vẫn còn khóc nhè à? Người nhà họ Đường đều là những nam tử hán đổ máu chứ không rơi lệ, không sợ hai cô gái kia chê cười sao?

Ông cụ thân thiết vỗ vỗ sau gáy của Đường Sinh, sau đó chỉ về hướng Ninh Hân và La Sắc Sắc.

Đường Thiên Tứ đi tới nói nhỏ giới thiệu hai cô gái chính là ân nhân cứu mạng của Đường Sinh, ông cụ chuyển cây gậy ba-toong đang bên tay phải chuyển sang tay trái, thân thiết bắt tay với hai ân nhân cứu mạng cháu trai mình

- Đường Sinh từ nhỏ đều là thằng bé hay gây chuyện, phá phách, có rước lấy tai họa thì đó cũng nằm trong sự dự tính của ta.

Ninh Hân và La Sắc Sắc trong lòng lo sợ, có thể bắt tay với một vị như thế này, trong lòng các cô có một chút cảm giác kích động khó có thể diễn tả bằng lời.

Đi dọc theo con đường nhỏ Thanh Trúc quanh co khúc khuỷu liền dần dần hiện ra Biệt viện Thanh Trúc, Đường Sinh liền đỡ tay trái của ông cụ, La Sắc Sắc liền đi bên trái anh ta, Ninh Hân ở bên phải ông cụ tượng trưng như đang dìu ông đi, Đường Thiên Tứ đi sau bọn họ, không cười không nói, vẫn mang bộ mặt trang nghiêm.

Biệt viện Thanh Trúc chỉ có mỗi ông cụ ở, nơi này thanh tịnh, yên tĩnh, không khí tươi mát thần kì, bóng trúc che phủ, trong tiếng gió còn có hơi chút âm thanh kì lạ vọng ra, sân nhỏ ẩn trong rừng trúc lại mang phong cách cổ xưa, lại có thêm hai cảnh vệ mặc y phục màu đen lặng lẽ đứng cạnh sườn sư tử đá.

Bức hoành phi trên cửa là bốn chữ được viết theo thể chữ Lệ với nét bút vô cùng cứng rắn ‘Biệt viện Thanh Trúc’, cánh cửa lớn bằng đồng nặng nề được mở ra, trái phải mỗi góc đều có một cây, ở giữa là đình Tiểu Hoa, hai bên cánh cửa đều là bức điêu khắc trạm chổ rất tinh xảo, mái vòm cong cong, đèn lồng thì đã được treo đầy dưới mái hiên, mang không khí đón năm mới vô cùng lộng lẫy.

Bước vào phòng khách, bay ra một mùi hương cổ nồng đậm, hai bức chữ trên vách trái phải là hiện lên rõ nhất.

Trí dũng kiêm bị, trụ thạch hổ thần, cao chiêm viễn chúc, cử trọng nhược khinh.

Nghe nói mười sáu chữ này là khi khai quốc có một nhân vật vĩ đại tặng cho, có thể nói nhân vật lớn đó mà có thể đề ra mấy chữ này thì quả thật là rất lợi hại.

Theo quan điểm lịch sử chủ nghĩa duy vật mà nói, sự đánh giá của người đối với người không thể coi là tiêu chuẩn đánh giá cao nhất của người đó, dù rằng người đánh giá có thân phận địa vị cao quý tới đâu, thì ở đây cũng không thể bao trọn được toàn bộ thực tiễn xã hội và tác dụng của hắn đối với xã hội này, sự đánh giá của nhân vật vĩ đại này thể hiệnsự tán thành, niềm yêu mến và sự coi trọng. Nhưng đứng trên lập trường của người đương đại xuất hiện trong mỗi thời khắc khác nhau, một chút đánh giá đó cũng sẽ trở thành không khách quan.

Có một chút hoài nghi, nhân vật vĩ đại thì sẽ không dễ dàng để bất cứ kẻ nào tùy tiện đánh giá, không thể nghi ngờ rằng sự đánh giá của nhân vật này một chữ như nặng ngàn cân, không thể chịu đựng sự coi thường, khinh bạc, cuối cùng cả đời cũng hưởng thụ bất tận, mười sáu chữ này được viết vào khoảng thời trung đại thế kỉ mười bảy, đúng là thời kì mà quốc gia đang có sự biến đổi.

Đường Sinh biết được tầm quan trọng của mười sáu chữ này, có thể nói nó còn nặng hơn cả núi Thái Sơn, phần vinh quang này chính là của ông nội mình.

Ông cụ dưới sự dìu bước của Đường Sinh tiến vào phòng khách, nhìn lại mười sáu chữ này, chuyện trước kia như lại hiện về rõ ràng trước mắt, lá cờ bay phất phới, tiếng pháo vang ầm ầm, ba chiến dịch lớn,tứ độ xích thuỷ một đầm máu tươi giữ kiên định trong việc gìn giữ nước nhà, duy chỉ có con trai và con gái Trung Hoa có thể làm được. ……..

Đêm trước giao thừa, cả nước mọi người đang háo hức đón mừng năm mới, Ở Biệt viện Thanh Trúc trong núi Thanh Trúc, , sáng sớm 30 Tết đã có khách tới, ai vậy?

Ba chiếc xe quân đội đi thẳng đến chỗ ngoặt trên đường, bất cứ ai tới đây cũng đều phải dừng xe, và chỉ có thể thong thả bước giẫm lên những viên đá cuội nhỏ rải trên đường, xuyên qua con đường quanh co khúc khuỷu trong rừng trúc tiến vào tòa biệt viện,, ông lão mặc quân phục Thượng tướng bứơc đi mạnh mẽ như bao giừo hết.()…..

- Ông xem 30 Tết rồi, ông không ở trong nhà cùng với cháu trai cháu gái ông đón năm mới, chạy tới chỗ tôi tụ tập náo nhiệt gì chứ?

- Hahaha, ta là ta đã ngửi thấy mùi rượu thơm rồi đấy, mà núi Thanh Trúc này cách biển Các Trung cũng không xa là mấy, rượu vừa bỏ ra còn không vội đến sao được Lão thủ trưởng ông không định uống độc rượu ngon một mình đấy chứ?

Đi cùng với Lão tướng quân đó lại chính là Cao Ngọc Mỹ với cách trang điểm ăn mặc thanh tú vô cùng, không cần hỏi, ông cụ này chính là người giữ chức vị khá cao trong quân ủy, cũng chính là ông nội của Cao Ngọc Mỹ, bố của Cao Hoành Kiến, là cây đại thụ của nhà họ Cao, nhưng mà tuổi tác của ông ta vẫn chưa tới bảy mươi.

Ông lão nhà họ Caokém Lão gia nhà họ Đường chục tuổi, năm đó đứng trước mặt bọn họ cũng chỉ giống như tên tiểu quỷ, bây giờ cũng đã thành nhân vật lớn rồi.

Cụ Đường lại nắm chắc cây gậy ba toong đứng ngay ở bậc cửa nhà, trên cao nhìn xuống, chỉ chỉ Cao Ngọc Mỹ:

- Chắc đây là cô bé con của Hoành Kiến nhỉ?

- Chào ông Đường, Ồni càng già sức khỏe lại càng dẻo dai à, khí sắc trông rất tốt.

Cao Ngọc Mỹ tới dìu ông nội, vừa ân cần hỏi thăm ông Đường.

- Haha! Ta còn khỏe gì nữa chứ, chỉ còn lại một thân xương già, còn kém xa so với ông nội con, ông ấy mới là càng già sức khỏe càng dẻo dai.

Bên này đang nói chuyện là Đường Sinh, Ninh Hân, La Sắc Sắc liền ra đón, lại tụ tập nói chuyện rôm rả. Cao lão tướng quân thân thiết nắm lấy tay của Đường Sinh, không ngừng gật gật đầu.

- Giống y chang Thiên Tắc trước đây, gần như không thể phân biệt được, quá là giống, chỉ là…..ài!

- Thở dài gì chứ.

Ông Đường chỉ vào ông Cao

- Tâm tư này của ông tôi còn không hiểu hay sao? Có phải là muốn thằng cháu của tôi lấy cô cháu gái của ông chứ gì? Hahaha, tôi còn nhớ là cô bé Cao Ngọc Mỹ này hơn Đường Sinh mấy tuổi thì phải, cưới thế nào à? Nói lung tung quá đi!

Nói chung lời này cũng chỉ là lời nói cửa miệng trêu đùa của hai nhân vật lớn, bọn họ ha hả cười, cùng nhau tiến vào phòng khách, Đường Sinh cùng với Cao Ngọc Mỹ đi sau đang e thẹn đỏ mặt xấu hổ chớp chớp mắt, ngượng ngùng, nhưng Cao Ngọc Mỹ lại không tỏ vẻ bị thiệt thòi, nói đem mình lấy một thằng trẻ con kém mình những chín tuổi rõ ràng là đang nói lung tung mà, dù rằng có một số việc đã nằm trong sự dự tính của mọi người, nhưng cũng chỉ là lỗi của một đứa trẻ.

Ninh Hân và La Sắc Sắc nhìn thấy cụ Cao lại thêm phần kinh hãi, trước đó hai cô cũng không biết ông nội của Cao Ngọc Mỹ là vị này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK