Lý Quế Trân hiện tại đã hiểu được vấn đề, hóa ra Lưu chủ nhiệm khoa thần kinh đến làm ra vẻ khám bệnh là phụng mệnh, ngẫm nghĩ một chút Đường Sinh có thể sai khiến được Đường Dục, Đường viện trưởng kia lại nhìn sắc mặt của Đường Dục mà làm, nên việc ông ta làm theo bố trí của Đường Sinh cũng là chuyện bình thường.
Bởi vì phải diễn trò, Đường Vĩ tạm thời cũng không thể rời khỏi bệnh viện, kỳ thực vết thương của cậu ta cũng không đến nỗi phải nằm viện.
Cuối cùng Đường Vọng Bình ở lại với Đường Vĩ, Lý Quế Trân, Đường Cẩn và Đường Sinh cùng nhau trở về nhà.
Vào chiều hôm đó, trong lúc ở bệnh viện xảy ra nhiều việc như thế, La Sắc Sắc từ tỉnh thành vội vàng đi đến ngõ Lão Đường.
Ban đầu tới ngõ Lão Đường, La Sắc Sắc đã bị sốc, cảm giác cũng giống như Ninh Manh lần đầu đến ngõ Lão Đường.
Không phải đâu? Làm gì có chuyện Nhị Thế Tổ ở chỗ như thế này? Lừa gạt ai đây?
Đi vào ngõ nhỏ, có một vài người chú ý tới La Sắc Sắc bởi cách ăn mặc của cô rất điệu đà, dáng người cao gày, đẹp và quý phái. Những người tập trung ở ngõ Lão Đường chủ yếu đều là tầng lớp thấp nhất của thành phố, không phải bọn họ chưa thấy qua những người như vậy, mà là bọn họ từ trong lòng ao ước có được cuộc sống đầy đủ như vậy, khao khát thậm chí ảo tưởng một ngày mình có thể được như vậy.
Trang phụ La Sắc Sắc mặc trên người khá giản dị, trang phục đi chơi, cô thích ăn mặc thoải mái trong những lúc không bận rộn với công việc như thế này, suốt ngày mặc một bộ đồ màu tối, đứng đắn trông chán chết đi được, có cơ hội diện quần bò, áo phông, áo khoác, trang phục thoải mái như vậy, thật là vô cùng thư thái.
May mắn là cô còn đeo một cặp kính phai màu, bằng không những ánh mắt hướng nhìn cô sẽ càng nhiều hơn.
Con đường lát gạch Lục Lăng đầy bụi, người qua kẻ lại tấp nập, nhìn thấy La Sắc Sắc mặc quần áo thanh lịch, tinh tế đều thoáng nhìn kinh ngạc, đi một hồi mới phát hiện trong ngõ còn có các hẻm nhỏ, chia ra năn bảy hướng, không hỏi thăm mọi người, sẽ khó có thể tìm được chỗ Đường Sinh ở.
Thực ra lúc này cô đang ở trước cửa nhà cụ Đường và Đường Cẩn, cụ Đường và ông Đường đang ngồi trên tảng đá trước cửa, hai lão già đang ngồi trò chuyện cách cô sáu, bảy thước, thấy La Sắc Sắc nhìn trái, nhìn phải thì đều hướng nhìn về phía cô.
- Thưa cụ, tôi có thể hỏi thăm cụ một chút được không?
La Sắc Sắc cũng không muốn tìm, trực tiếp hỏi đường cho nhanh, Nhị Thế Tổ không phải nói cứ hỏi bất cứ ai đều biết hắn sao? Tiếng xấu đã lan xa nhanh như vậy rồi? Không biết sau khi hỏi “Đường Sinh ở đâu” có bị ông cụ này đánh cho một gậy nằm úp xuống không?
Trong lòng lo lắng, nên cô hỏi một câu hết sức nhỏ nhẹ, dịu dàng, cứ y như sợ ông cụ không biết cô là phụ nữ vậy.
- Ồ..cứ hỏi, ở ngõ Lão Đường này không có ai là tôi không biết.
Cụ Đường cười ha hả, ông nhìn cô gái thấy rất có phong cách, vừa thấy mặt đã có thiện cảm.
La Sắc Sắc nhìn khuôn mặt tươi cười của cụ Đường, vẫn còn chột dạ, miễn cưỡng cười nói lại:
- Ông có biết Đường Sinh ở đâu không?
- Cô hỏi đúng người rồi đấy…
Hô một tiếng, cụ Đường liền đứng lên, ông Đường ở đối diện cũng đứng lên.
Theo bản năng La Sắc Sắc hơi run rẩy, nuốt nước bọt, đôi mắt đẹp sau cặp kính phai màu cũng mở to, đừng có lấy gậy đánh tôi đấy.
- Cậu Sinh ở trong viện của tôi, theo hướng cửa sổ này chính là phòng của cậu ấy, cô là gì của cậu ấy?
Nhìn vẻ mặt cụ Đường vẫn tươi cười, hòa nhã dễ gần, La Sắc Sắc nghĩ mình đã nhầm, lại quay đầu nhìn thoáng qua ông Đường, thấy vẻ mặt ông cũng tươi cười…Không thể nào? Những người này bị Nhị Thế Tổ ức hiếp đến đần độn ra? Thực khó mà hiểu được?
- Tôi… tôi là chị họ cậu ta, vừa đi công tác qua Giang Lăng, tiện đường xem cậu ta thế nào, cho cậu ta ít quần áo…
Phải nói dối, Nhị Thế Tổ chính là kẻ phá phách hư hỏng, mình trông thanh tú như vậy chưa đến mức bị hắn liên lụy.
- Kìa cô, cô vào nhà cậu Sinh đi, cậu ấy không khóa cửa đâu, ở trong viện tôi, không ai vào cả, cậu ấy đi học rồi.
Cụ Đường vừa nói vừa dẫn La Sắc Sắc vào, trong tay cô còn mang theo một túi da không lớn cũng không nhỏ, không nặng lắm.
Vào sân, La Sắc Sắc càng không khỏi kinh ngạc, chúa ơi, phòng này đã quá cũ, nhà chính giữa méo lệch ra hay sao ấy? Lại nhìn trong viện, ở giữa có một đường đá nhỏ, bên trái, bên phải đều là đất, hai cánh cửa lớn cũng bắt đầu ố vàng.
Thực ra Đường Sinh ở nhà dưới phía nam là chủ ý của cụ Đường, ban đầu ông và con trai Đường Dục giận nhau, không đợi ông ta phái người đến, mới không cho Đường Sinh ở phòng hảo hạng, trải qua vài vấn đề phát sinh, ông cụ đã có cái nhìn thay đổi với Đường Sinh, bảo hắn đến phòng hảo hạng ở phía Tây ở, Đường Sinh cũng không đi, nói đại “ở nhà dưới rất tốt, nửa đêm có đèn đường chiếu không sợ”.
La Sắc Sắc đi vào phòng dưới phía nam lại càng sốc, chúa ơi, đây là chỗ để người ở sao? Theo quan điểm của Nhị Thế Tổ mà nói thì đây đúng là ổ chó, không ngờ hắn đồng ý ở nơi này? Điều này làm sao có thể tin? Nhìn bên ngoài, rộng chừng một mét rưỡi, dài bốn mét, bên trong để ba cái hũ lớn, trên mặt đất là thau chậu…, quần áo thì treo đầy trên dây treo.
Vừa bước vào liền cảm giác có gì đó rất âm u, vào trong phòng mới đỡ hơn một chút, vật dụng bên trong không có gì, một cái giường lò, trên mặt đất có một cái lu nước, bện cạnh là tủ quần áo cũ, còn có một cái ghế mạ kim cũ, còn lại không có gì nữa.
Kinh ngạc La Sắc Sắc không cầm lòng được lắc đầu, không, nhất định không phải như vậy, Nhị Thế Tổ là người như thế nào mà chịu ở nơi như thế này?
Đánh chết hắn cũng không chịu ở nơi như thế này đâu? Nhìn trên giường, thấy đống chăn mền xếp khá gọn gàng, giường chiếu cũng rất sạch sẽ.
- Ông ơi, có phải có nhầm lẫn không? Đường Sinh hắn thật sự ở nơi như thế này sao?
- Đúng vậy? Cậu Sinh ở nơi này để đi học ở Giang Lăng, trong ngõ nhỏ của chúng tôi không có ai khác tên là Đường Sinh.
- Ồ, ồ…
La Sắc Sắc trên mặt vẫn chưa hết kinh ngạc, đôi mắt đẹp vẫn mở to, nhìn vào góc nhà, một nơi rách nát, một căn phòng tồi tệ, thật khó tin hắn có thể ở một nơi như thế này?
- Ông chắc chắn mỗi ngày cậu ta đều ngủ ở đây chứ ạ?
- Đúng vậy, ngủ hàng ngày, mỗi ngày tôi đều thấy cậu ấy, sao vậy? Có điều gì không đúng à? Tôi biết điều kiện ở nơi này không tốt lắm, khi trước cũng trao đổi với cậu Sinh, bảo cậu ấy ra phòng hảo hạng phía tây ở, nhưng nói thế nào cậu ấy cũng không chịu, không có cách nào khác cả…
Hàn huyên vài câu rồi cụ Đường bỏ đi ra, La Sắc Sắc mới ngồi xuống giường nghỉ ngơi.
Lúc trước trưởng phòng Liễu nói với mình, nói Đường Sinh ở một nơi, có “giường kiểu Trung Quốc”, có “TV”, giường rất rộng, còn nói đi thế nào cũng không đến mặt đất.. cũng đúng, một cái giường như vậy sẽ không phải đi trên mặt đất?
La Sắc Sắc hiện tại đã hiểu, cái gọi là “Kiểu Trung Quốc tháp tháp thước” chính là cái giường cổ của người Trung Quốc, lúc này mới mở mang đầu óc.
Không ngờ hắn có thể nói ra những lời này để lừa gạt mẹ hắn, TV đâu? Có cái rằm á?
Đến giờ khắc này, La Sắc Sắc vẫn không thể tin Nhị Thế Tổ lại ở một nơi như thế này, chẳng lẽ…Hắn đã thật sự thay đổi?
Nhớ tới tiệc đính hôn với nhà họ Phương ở tỉnh, Nhị Thế Tổ dường như đã thay đổi là một người tốt, làm mọi người hết sức ngạc nhiên, hiện tại hắn ở một nơi như thế này, cũng không phải là không có khả năng, nhưng… Điều gì khiến cho hắn thay đổi đến như vậy?
Đang suy nghĩ, chân đột nhiên rung lên, thì ra điện thoại ở túi quần đang kêu, lấy ra xem thì thấy Liễu Vân Huệ gọi.
- Trưởng phòng, tôi tới rồi.
- Ừ, tôi cũng đoán cô tới nơi rồi nên mới gọi điện thoại, thế nào? Đã gặp tiểu Sinh chưa?
- Chưa ạ, tôi đã ở chỗ trọ của cậu ấy, cậu ấy đi học rồi, giờ vẫn chưa đến giờ tan học.
- Ồ…Tôi quên mất điều này, đúng rồi, Sắc Sắc, chỗ ở của tiểu Sinh được chứ?
La Sắc Sắc im lặng cười đau khổ,
- Ừ, rất tốt, cũng được…
Cái “Kiểu Trung Quốc tháp tháp thước” thế nào? Ngủ được không? Nếu ngủ ngon thì chúng ta cũng làm một cái…
Không biết vì sao, khi nghe những lời này từ Liễu Vân Huệ, mũi La Sắc Sắc đau xót, đôi mắt bắt đầu ngấn lệ, trong nháy mắt, cô thật sự cảm giác được Nhị Thế Tổ đã trưởng thành, hắn đã biết nói dối để động viên ba mẹ, tự mình chăm sóc bản thân…
Cố nén không để nước mắt chảy xuống, La Sắc Sắc không còn xúc động nữa, lấy giọng thật bình tĩnh nói:
- Cái tháp tháp thước à, ngủ cũng không tốt lắm, có hơi cứng à..Vâng, TV có, là một cái lớn, vâng, tốt, cứ như vậy nhé, tạm biệt bà…
Sau khi nói, La Sắc Sắc mới thở phào nhẹ nhõm, nói những lời này để lừa gạt bà, trong lòng cô cũng thấy chút không phải.
Vừa cất di động, chợt cô nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài cửa sổ.
- Cậu Sinh, chị họ cậu đến đấy, cô ấy đang ở trong phòng kìa…
- Thật không? Vâng, cũng có thể là tới rồi, cháu về phòng xem thế nào.
- Cậu Sinh, lát qua nhà chúng tôi ăn cơm nhé, hôm nay may mà có cậu, bằng không không biết mọi chuyện sẽ thế nào…
Là giọng Lý Quế Trân, chính xác, nếu không có Đường Sinh giúp giải quyết mọi việc, không biết mọi chuyện sẽ thành ra như thế nào.
- Dì Lý, dì đừng nói những lời này, bây giờ không phải chúng ta là hàng xóm của nhau sau? Cháu và Đường Cẩn lại là bạn học, cho nên đó chỉ là việc nhỏ, dì cũng đừng để trong lòng, những lúc gặp việc lớn chưa chắc cháu đã giúp được, giờ lại ăn cơm nhà dì, cháu thấy ngượng lắm…
- Trời ơi.. Một bữa cơm có đáng gì, mỗi ngày cháu sang ăn đều được, chỉ cần cháu vui vẻ, thôi, mau vào phòng đi.
Trong phòng, La Sắc Sắc nghe hơi lạ lùng, thế là thế nào? Quan hệ với hàng xóm của Nhị Thế Tổ lại tốt như vậy sao? Là ai đang bị lừa đây không biết?
Chưa tới một phút, Đường Sinh đã vào nhà, trước khi hắn bước vào nhà, La Sắc Sắc đã kịp cân đối lại tâm trạng, lau nước mắt, chỉnh đốn trang phục rồi mới đứng lên, khi hai người đối mặt, Đường Sinh liền mỉm cười, nhìn thật sâu vào mắt La Sắc Sắc …
- Rất nhớ chị.
- Chị Sắc Sắc, đi đường vất vả rồi.
Chưa bao giờ nghe thấy Nhị Thế Tổ nói những lời này? La Sắc Sắc cảm thấy hơi choáng.
Hắn dường như đã thật sự thay đổi, nhìn trang phục của hắn, rất sạch sẽ, ánh mắt gian dối đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một phong thái ung dung, ánh mắt tinh sáng trước kia đã sáng hơn nhiều, không còn vẻ sắc nhọn, thay vào là sự thâm thúy.