Cho dù là vị Phó chủ nhiệm văn phòng quân ủy Thiệu Lệ Hinh này gọi điện cho Cảnh vệ của Bộ tư lệnh nhưng vẫn không có kết quả.
La phó tư lệnh lấy tình hình điều tra thực sự làm lý do, từ chối thả người, đối phương muốn còng tay cả Viện phó Bệnh viện cấp đại tá. Vấn đề này phải điều tra rõ ràng, có khả năng chuyển đến quân sự, nó chuyên xử lý những cơ quan kiểm tra liên quan tới quân sự vi phạm pháp luật trong quân đội, năm 1978 hồi phục quân sự, năm 1985 sửa lại chế cấp 3, lãnh đạo hai bên, vẫn sử dụng tới nay.
Thiệu phó bộ trưởng rất buồn bực, đã đường đột gọi điện cho Thiệu Lệ Hinh, buổi chiều nghe Huệ Minh Phàm báo cáo tình hình cũng chỉ hỏi qua mấy câu, có chỉ thị của Trưởng ban Tông, ông ta cũng không dám phê bình người ta, bố chồng của Huệ Minh Phàm từng là quan to trong Quân ủy.
Cho tới khi không chờ đợi được nữa Thiệu Phó bộ trưởng mới không kìm nổi hỏi Thiệu Lệ Hinh tình hình thế nào? Chưa tiến triển gì sao?
- Chưa tiến triển, Vệ tuất doanh của Bộ Tư Lệnh lúc này đã tiến hành can thiệp vào địa phương, hai bên cãi cọ nói muốn đem đám người Lý Thành Sơn giao cho quân sự, bọn họ chấp pháp có sơ hở, bọn họ nói là phải còng tay quân nhân lưu manh rồi còng tay Viện Phó bệnh viện tổng, La Phó tư lệnh của bên đó thái độ rất cứng rắn, thái độ của điaj phương cũng không kiên quyết, không hiểu là chuyện gì nữa?
Địa phương chính là chỉ cục Công an Bắc kinh, đại cục trưởng của Cục Bắc Kinh là Đinh lão nhị của Đinh gia, nếu ông ta biết việc này có liên quan tới Thiệu phó bộ ngươi thái độ của ông ta nhát định sẽ không tích cực, Thiệu phó bộ ngươi là tướng lãnh có liên hệ với Vương gia, người ta sao lại bán thể diện của ngươi?
Thiệu phó bộ rất luống cuống,
- Lệ Hinh, cô xem giải quyết việc này thế nào, hay là không đừng để ý tới y nữa? Tôi bây giờ thực sự không có khả năng rồi, hôm nay báo cáo với Trưởng ban Tông cũng bị mắng một trận, người ta nói bố chồng của Huệ Minh Phàm là lão trượng bối, muốn tôi phải thận trọng xử lý việc này ...
Trong câu nói này của anh ta có chút oán trách, ý là cô nếu không quản thì thôi đi, tôi chắc chắn không quản được để Lý Thành Sơn chịu uất ức đi.
Thiệu Lệ Hinh thở dài, anh họ đây là đang oán giận mình, sau khi cúp điện thoại, cô liền gọi điện cho em gái là Thiệu Tiểu Giác nói việc này một chút, đây đã là ngày thứ hai của việc này Thiệu Tiểu Giác chuẩn bị rời Bắc Kinh, đến tổng bộ của Tập đoàn Đại Đôn Nguyên Hanh ở tỉnh Chiết Nam, lão đại Vương Ngạn Đức ở tỉnh Chiết Nam, công việc của tập đoàn cô phải quay về phụ trách, vì con trai của mình.
Nghe chị gái nói việc này, liền hỏi tỉ mỉ xem đã xung đột với ai? Thiệu Lệ Hinh nói là đối phương là quan quân hàm thiếu tá, tên Cao Tiểu Sơn, còn có Phó Viện trưởng của bệnh viện Tổng Huệ Minh Phàm và con gái của bà Bàng Quyên Nhi, tình hình khác cũng không rõ lắm.
Thiệu Tiểu Giác và Vương Ngạn Đôn quan hệ gần gũi như vậy đối với những việc liên quan đến các công tử đều có tai mắt, vừa nghe tên Cao Tiểu Sơn liền trợn tròn mắt:
- Chị, Chị không thể không biết thiếu tá Cao Tiểu Sơn đó là ai chứ? Xảy ra chuyện lớn như vậy, ngoài tiểu tử nhà Cao gia đó ra thì còn có ai nữa?
- Em, Em muốn nói là cháu của Phó chủ tịch Cao à? Có thể là anh ta sao? Anh ta gần một năm nay cũng không ở Bắc Kinh, sao lại có thể?
- Anh ta không ở Bắc Kinh, anh ta ở quân khu Lỗ Đông, trước đây khi em và Ngạn Đôn ở Lỗ Đông anh ta cũng nói đến chuyện này, liên quan tới Cao gia làm loạn thì có ý nghĩa gì? Lão Vương gia đã rất phiền lòng rồi, chúng ta đừng gây thêm phiềm phức cho người ta nữa đi ...
Thiệu Lệ Hinh cũng hiểu, lão Vương gia một bênlà Lão Đinh gia muốn gây chuyện, sau đó lại bị Đường Sinh gây sức ép, kết quả Vương Ngạn Đôn bị vào tù vĩnh viễn rồi, cảm xúc của cả nhà đều không tốt, lúc này sẽ vì việc nhỏ của Thiệu gia mà làm ầm ĩ với Cao gia sao? Không thể nào.
- Lý Thành Sơn kia là anh em đồng hao của anh họ, cũng là người đứng đầu gây chuyện, anh họ là coi trọng sự nghiệp của Lý gia và nhà anh, anh trai của Lý Thành Sơn có công ty gia đình cũng không tệ, năm trước sau khi tham gia vào thị trường chứng khoán đến bây giờ cũng đã đáng giá gần mười tỷ. Cho nên…
- Chị, cái trò trị giá thị trường chứng khoán chỉ là bong bóng nước thôi, thị trường biến đổi sẽ lọt ánh sáng bình thường, nó và tài sản thực tế là hai chuyện khác nhau. Hơn nữa, người ta người khác có tiền là việc của người khác, anh họ cũng không thể quá coi trọng tiền bạc sao? Có phải là công ty Lý gia có cổ phần trên danh nghĩa của anh ấy?
- Chị không hiểu, dù sao trong lời nói của anh ấy rất oán giận, chị nghe ra em nói giải quyết thế nào? Cũng không thể mặc kệ được?
Đêm hôm đó, chị em Thiệu gia ra ngoài ăn cơm, kết quả rất may gặp được hội Đường Sinh, Đường Sinh và cao Tiểu Sơn, Đinh Hải Quân, Ông Nguyên, Quân Lão Ngũ, năm người họ đang ở cùng nhau. Khi vào phòng ở trên lầu lại gặp chị em Thiệu gia, Thiệu Tiểu Giác cũng vì hai lần tiếp xúc với Đường Sinh mà thay đổi cách nhìn với hắn, trong tiềm thức nghĩ rằng Đường Sinh không xấu xa như Ngạn Đôn nói, cô cũng tin con mắt của mình không sai.
Thiệu Lệ Hinh và em gái cùng ra ngoài ăn cơm, tất nhiên không mặc quân trang gì, người kia rất bắt mắt, cô cũng trang điểm bình thường, phong cách thướt tha vẫn còn, cũng không kém hơn em gái bao nhiêu. Thân làm Phó chủ nhiệm của Văn phòng quân ủy, cô tiếp xúc với thế giới bên ngoài cũng không nhiều, từng nghe tới một vài công tử trong giới công tử ở Bắc Kinh cũng không phải quá quan tâm, thực tế thế giới đó cách cô quá xa, không để bụng.
Hôm nay lại gặp một đám công tử, Thiệu Tiểu Giác quen cũng chỉ có Đường Sinh, quan hệ của cô và Ngạn Đôn rất bí mật, xưa nay không vào Bắc Kinh, vào Bắc Kinh cũng không tiếp xúc với mấy ai, cho nên cũng không quen ai mấy, chỉ là nghe Vương Ngạn Đôn nói đến những ai thôi.
Nếu gặp phải cũng chỉ nói vài câu, Đường Sinh cũng không có nhiều cách nhìn với Thiệu Tiểu Giác, cũng cho rằng người phụ nữ này có tính nguyên tắc, cho dù mình và Vương Ngạn Đôn thế nào cũng không liên quan tới một người phụ nữ. Nam nhi đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, có thể ức hiếp người ta trở thành “góa phụ” sao? Theo Đường Sinh thấy, Vương Ngạn Đôn đã chết cũng không có mấy khác biệt, hắn không nghĩ đến sẽ ức hiếp Thiệu Tiểu Giác.
- Đường Sinh, chào anh, không ngờ trùng hợp vậy, đây là chị gái tôi, Thiệu Lệ Hinh.
Thiệu Tiểu Giác chủ động giới thiệu chị gái với Đường Sinh.
Đường Sinh cũng khách khí chìa tay ra bắt,
- Cô Thiệu, xin chào, dứt bỏ mọi ân ân oán oán, tôi và Tiểu Giác coi như là bạn, các cô cũng tới đây làm quen với hai vị chị này.
Thái độ của Đường Sinh rất trong sáng, Vương là Vương, Thiệu là Thiệu, phải rõ ràng.
- Cao Tiểu Sơn.
Cao thiếu ta cục cằn cũng không mặc quân trang, đến bắt tay với Thiệu Lệ Hinh, nụ cười rất rạng rỡ, cậu ta không hề biết đằng sau việc của Lý Thành Sơn có bóng dáng của Thiệu gia, đó là quan hệ liên lụy tới Phó trưởng ban Thiệu, người biết không nhiều.
- Đinh Hải Quân.
Đinh Hải Quân bây giờ cũng trưởng thành lên, làm trưởng thôn đúng thật là không uổng, có một bước tiên tương đối lớn.
- Ông Nguyên
Ông Nguyên cũng tới bắt tay với chị em Thiệu gia, anh ta là một người nho nhã nhất, cười đều rất hàm súc.
- Chu Quân.
Quân Lão Ngũ bước lên, thân phận của anh ta thấp nhất trong mấy công tử, nhưng hôm nay anh ta rất hưng phấn, tại sao vậy? Bởi vì hôm nay có Đường Sinh muốn gặp cha cậu ta Chu Phụng Côn ở đây. Phó tư lệnh Chu đang trên đường đến, anh ta biết ý là gì, Chu Phụng Côn cũng không đứng thành hàng chính thức, tư cách tuy già nhưng vị Trung tướng này bảy tám năm nay không hề thăng chức.
Đường Sinh nói muốn mời cha mình đến đây ngồi cùng để chúng tôi cũng quen được chú Chu, Quân Lão Ngũ suýt nữa cười xòa lên.
Chị em Thiệu gia chưa từng qua mặt mấy vị công tử cấp cao cũng từng nghe nói mấy tên đó, Cao Tiểu Sơn, cháu của Phó chủ tịch quân ủy Cao; Đinh Hải Quân, cháu đích tôn đời thứ ba của lão Đinh gia rất quen thuộc rồi, không cần nói tỉ mỉ; Ông Nguyên con trai Ông Cát Nghĩa trong truyền thuyết.
Cũng không khỏi khiến chị em Thiệu gia chột dạ, sau lưng mỗi người này đều có gia thế rất hiển hách, muốn không kinh sợ cũng không được.
- Chị Tiểu Giác ở phòng số mấy? Lát nữa tôi qua đó ngồi.
Đường Sinh khá khách khí, không phải hắn nổi lòng xấu xa gì với Thiệu Tiểu Giác, hắn chỉ đơn thuần là tôn trọng nhân phẩm của người phụ nữ này, đúng tức là đúng, sai thì là sai, vai người ta sẽ đảm đương hết.
Sau khi chị em Thiệu gia vào một gian phòng nào đó, Thiệu Tiểu Giác nói:
- Nhìn thấy rồi chứ, mấy vị này không thể đụng vào ai được đâu?
Thiệu Lệ Hinh cười khổ:
- Đừng nói nữa, chị nghe nói là Cao Tiểu Sơn và Lý Thành Sơn đang bật lại, đánh lui Đường Cổ.
Đừng nói người khác, chính là Phó chủ tịch quân ủy Cao trên cao ngất ngưởng, huống hồ sau lưng còn có người ở núi Thanh Trúc. Đừng nói là Thiệu Lệ Hinh đến lão Vương gia cũng có lòng mà không có sức, mấy trận đấu nhỏ tuy nhiều vì oán giận cá nhân mà gây ra va chạm nhưng Vương gia đều bại trận. Đến nay Lỗ Đông mở ra trận đấu lớn, quan hệ tới đại sự trên chính trị của lão Vương gia nhưng Chương Khởi Minh cũng có khi không mở ra cục diện nào.
Trung tướng Chu Phụng Côn xuất hiện khi ở quán rượu cũng dẫn theo cảnh vệ, đều là thường phục nhưng cũng không dám mặc quân trang dọa người.
Vào gian phòng dưới sự giới thiệu của con trai Chu Quân cũng coi như quen biết các công tử kia, đây không phải trò đùa gì cũng không phải trường hợp cháu làm lễ với chú, sau lưng mỗi người đều là đại diện của một đại gia tộc, đặc biệt là Đường Sinh đại diện cho núi Thanh Trúc, rất nguy.
Chu Phụng Côn cũng không có chút chột dạ nào, con trai ta cũng có thể làm chính sự sao? Chưa nhìn ra trước đây cũng là theo Cao Tiểu Sơn, hội Đinh Hải Quân cũng lăn lộn theo nhưng bản thân cũng không bị lão Đinh gia hay Phó chủ tịch Cao tiếp cận, người ta làm việc của các con, không ai để ý tới.
Lần này là đích truyền của Thanh Trúc Đường, còn có Ông Nguyên của Ông thị, điều này khiến Chu Phụng Côn cũng có nhiều suy nghĩ.
Đường Sinh nhìn đồng hồ, khi Đinh Hải Quân gọi đồ ăn anh ta nói:
- Chờ chút đi, còn có người chưa đến kịp, anh vội gì chứ?
- Hả? Còn ai nữa chứ? Tôi đói rồi mà, gọi đồ ăn lên chúng ta ăn trước.
Trưởng thôn Đinh cho rằng không phải khách quan trọng gì.
- Nếu cậu cảm thấy phạm vi của cậu đủ lớn, tôi cũng không có ý kiến gì.
Đường Sinh cười dài một câu, trưởng thôn Đinh ngồi xuống nghe Đường Sinh nói vậy biết ngay là còn có một nhân vật lớn đang đến, anh ta không dám lỗ mãng nữa, cười khô:
- Tôi đợi, được chưa?
Mọi người đều cười lên, không lâu sau cửa phòng mở ra, người vừa tới Chu Phụng Côn cũng đứng lên, mọi người cùng đứng lên.
Ai vậy? Là Đường Thiên Tứ thiếu tướng của núi Thanh Trúc, đại diện một nửa Bắc Kinh của Đường gia, quan to cấp nhà nước nhìn thấy ông ta đều phải cười, không tới lượt Chu Phụng Côn không kinh động, do đó, ông ta biết buổi tiệc ngày hôm nay có ý nghĩa phi phàm thế nào,
- Chào bộ Trưởng Đường.
- Chào Phó tư lệnh Chu.
Đường Thiên Tứ và Chu Phụng Côn bắt tay nhau, hai mắt Quân Lão Ngũ rưng rưng, ba mình đứng thành hàng rồi.
Tháng giêng năm 2006, Đường Thiên Tứ gặp Phó tư lệnh quân khu Chu Phụng Côn, Chu Phụng Côn năm mươi tám tuổi để lại dấu vết ở Đường gia.
Khi Đường Sinh chuyển sang gian phòng của chị em Thiệu gia, là việc sau khi khai tiệc được nửa giờ đồng hồ, một mình hắn sang, chị em Thiệu thị đối với việc đối đầu với vị Vương Ngạn Đôn này cũng rất bối rối và coi trọng, người ta tỏ thái độ là giàu có và có ý chí lớn lao.
Sau khi uống cạn mấy chén, Thiệu Tiểu Giác nói:
- Một việc xảy ra hôm trước chính là việc của thiếu tá Cao, tin chắc Tiểu Đường anh đây cũng biết, là có liên hệ với anh họ tôi, anh ấy thay mặt cho Lý Thành Sơn muốn tạ lỗi với Cao Tiểu Sơn, tiểu Đường, anh xem….
Đường Sinh hơi nao núng, :
- Ừ, tôi thay Tiểu Sơn chấp nhận, có lẽ chút việc nhỏ này chị Tiểu Giác không cần lo lắng.
Kết quả đêm hôm đó Lý Thành Sơn và mấy cảnh sát cũng được thả về nhà, những việc vừa trải qua bọn họ đều thấy mệt mỏi.
Chuyến đi Kinh Thành lại lần nữa kết thúc, trước khi Đường Sinh lên máy bay trở về Lỗ Đông, nhận được một tin nhắn của Bích Tú Hinh nhắn đến: tập đoàn Thanh Cương đem toàn bộ cổ phiếu trong tay chuyển cho tập đoàn công nghiệp tàu thuỷ Hiện Đại của Hàn quốc, Triều Công Nguyên của Thanh Cương cũng làm visa ra nước ngoài rồi.