Mục lục
[Dịch]Cực Phẩm Thái Tử Gia- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lão Ninh đi rồi, nhưng hình ảnh lão vẫn khắc mãi trong lòng mỗi người, đặc biệt là Đường Sinh, người nhận được lợi ích nhiều nhất.

Đường Sinh ngồi thiền ngay tại chỗ Lão Ninh ra đi suốt một đêm, hắn hấp thu hết những điều thần bí mà Lão Ninh đã truyền cho hắn, để có thể ứng dụng được bao nhiêu bây giờ rất khó nói, nhưng kiến thức của hắn bây giờ có thể nói tăng lên rất nhiều.

Đêm đó Trần tỷ tiễn anh em nhà họ Liễu và Đường Cẩn về, còn Ninh Hân cùng với tình lang ngồi lặng lẽ ở đây tỏ lòng tôn kính với người ông nội đã cưỡi hạc về trời, ông nội xem chuyện sống chết tựa lông hồng, chuyện thế sự ông cụ sớm đã không màng tới, chỉ quan tâm tới thiên cảnh, tâm hồn thanh thản không ai có thể níu giữ được, cũng như không ai có thể tiễn ông đi được vậy, ông sớm đã vượt khỏi giới hạn sinh sinh tử tử của nhân thế, ông nội, Hân nhi tự hào về ông!

Ninh gia không để tang, ông nội đã nói với cháu gái lúc trên đường:

- Sau khi ông đi không cần lo việc ma chay, thế giới vô tận ông chỉ thay đổi một nơi cư trú khác mà thôi, cháu cứ xem như ông đi du lịch thiên hạ, nếu cha cháu có hỏi thì cháu cũng nói với cha như vậy.

Sáng sớm Ninh Thiên Hựu đã gọi điện thoại cho Ninh Hân,

- Hân nhi, ông nội con ra đi rồi sao? Tối qua cha mơ thấy…

- Cha, ông nội đi dạo chơi thiên hạ, không màng những chuyện khác nữa, cha là con trai của người, đương nhiên hiểu tính cách người rồi!

- Ừ, cha biết rồi!

Buông di động xuống Ninh Thiên Hựu nước mắt rơi đầy, cha đã đi rồi, mình đã sớm biết là sẽ có ngày này nhưng không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy, thật ra trong lòng ông ấy đã sớm cảm nhận được, khi mẹ vừa ra đi thì những hành động khác thường của cha cũng biểu lộ được điều gì đó.

Quả nhiên, cha đã đi rồi. Vinh Lệ Hoa vào thư phòng thấy chồng đang khóc, tay nắm chặt chiếc di động bà liền hốt hoảng hỏi,

- Sao vậy?

Thiên Hựu quay đầu nắm tay vợ,

- Lệ Hoa, cha đã đi rồi, chúng ta dập đầu đi!

Vinh Lệ Hoa lúc ấy liền khóc, bà biết bản lĩnh của Ninh lão gia, Ninh lão gia tuy không màng thế sự, nhưng tất cả mọi sự đều nằm trong tính toán của ông, hai người quỳ quay mặt về hướng tây, dập đầu hành lễ tế linh hồn cha, không ai nói lời nào.

Lại nói khi Nhị thế tổ chúng ta mở mắt ra vẫn thấy Ninh Hân quỳ hướng mặt về phía Tây, hắn liền tới đỡ cô dậy.

- Ông cụ cầu nhân đắc nhân, chỉ là trút bỏ sự ràng buộc, vũ trụ rộng lớn như thế lại vô cùng kỳ bí, rất phù hợp cho ông cụ đi tìm tòi, chúng ta nên vui mừng thay cho người mới đúng, rồi cũng sẽ có ngày chúng ta phải như vậy, hà tất gì phải đau buồn chứ?

Ninh Hân rúc vào lòng Đường Sinh, khóc rưng rức,

- Chỉ là nghĩ không bao giờ được gặp lại ông nội nữa, nên rất buồn!

- Gặp gỡ chia ly là chuyện bất định, bình thường cũng đâu thấy cô ở mãi bên cạnh ông, lúc này lại lưu luyến không rời, hay là không đủ kiên nhẫn rồi, chúng ta đi sớm hai năm là có thể đuổi kịp ông rồi, đúng không?

Đường Sinh bật cười nhưng lại rất đau lòng.

- Cậu thật vô lương tâm, lại còn cười được?

Ninh Hân cũng hiểu ra, không ngờ Đường Sinh còn thản nhiên hơn mình, nhìn gương mặt hắn có vẻ rạng ngời mà trước đây không có, cô biết sau khi hắn được ông truyền thụ đã học được rất nhiều.

Đường nhiên trong lòng cô vui mừng thay cho hắn, hai người dạo bước chầm chậm, hắn nói:

- Cô đoán xem vì sao ông nội lại dẫn chúng ta tới đây?

Ninh Hân lắc đầu, lại thấy Đường Sinh cười bí hiểm, biết là hắn lại đang nghĩ lung tung liền lườm hắn rồi nói:

- Cậu biết được bí nghệ, lại muốn lên mặt với tôi sao? Đừng quên tôi là người kế thừa bí kíp Thái cực của ông, cẩn thận tôi đánh cậu đấy!

- Ha ha ha

Tay Đường Sinh đưa xuống dưới xoa mông Ninh Hân,

- Có người con gái nào lại dám đánh người đàn ông của cô ta chứ?

Khuôn mặt xinh đẹp của Ninh Hân đỏ ửng rồi cười nói:

- Cậu vẫn chưa cưới tôi, tôi cũng chưa được xem là vợ cậu đúng không?

- Vậy được có trời đất làm chứng, Đường Sinh cùng Ninh Hân ở nơi này kết làm phu thê, đến đây quỳ xuống khấu đầu với trời đất, chúng ta là vợ chồng rồi!

Đường Sinh cũng không phải nói đùa nói xong liền quỳ xuống, Ninh Hân cũng không cho đó là đùa cũng quỳ xuống, hai người liền kết nghĩa phu thê.

Nói đến Ninh lão gia vì sao nửa đêm lại dẫn họ tới đây, Đường Sinh lúc này mới nhẹ nhàng nói,

- Tôi kế thừa sự nghiệp số mệnh của ông, nên đã sớm hiểu dụng ý của ông rồi, ông vừa vào thành liền lên Vụ Ẩn sơn, chính là muốn quan sát địa mạch xung quanh trước, tôi mơ hồ cảm thấy phía nam Vụ Ẩn ẩn chứa nhiều thứ quý giá, nhìn quanh dãy núi không ngừng nhấp nhô, ngàn dặm vô tận, phía nam dãy núi tạo địa hình chính cho Vụ Ẩn sơn, tạo thành một huyệt nhỏ khí mạch, một đại gia tộc nếu xây lăng ở vùng này, bảo đảm con cháu đời sau sẽ hưng thịnh trăm năm.

Ninh Hân lúc này chợt hiểu ra,

- Ồ, ông nội dẫn chúng ta đến đây ám chỉ phần mộ tổ tiên Liễu gia như thế, dùng số mệnh khí mạch từ trong lòng núi để hóa giải nguy cơ, sau đó chuyển thành nhân lực để diệt trừ tận gốc những thối nát bên trong Liễu thị, tôi đoán vậy đúng không?

- Ừ, không hổ là cháu gái của ông cụ, nguy cơ này hóa giải cũng không đơn giản vậy đâu, sau sự việc này nhà tôi cũng phải chuyển đi.

- Này, trong một đêm dường như cậu học được không ít, sao tôi lại cảm thấy cậu như giả thần giả thánh vậy? Biết thu phục người khác?

Đường Sinh lắc đầu cười khổ,

- Ông cụ nghiên cứu thiên nhân, tôi chỉ mới được truyền chút kiến thức, sao có thể nhanh thông suốt như vậy? Từ từ thôi, dù sao ta cũng nhàn rỗi, không có gì làm thì nghiên cứu một chút, không thành thập niên bát tái, chắc chắn cũng trở thành một thầy phong thủy.

Ninh Hân đã không còn cảm giác đau buồn, cười nói:

- Không sai, cũng tránh cậu không có việc gì làm lại đi chòng ghẹo con gái nhà lành.

- Trời, Ninh chính ủy à, trong mắt cô tôi chỉ là kẻ phóng đãng đi chòng ghẹo con gái nhà lành thôi sao? Làm nhục sự trong sạch của tôi, phải trừng trị thôi!

- Đúng vậy, kẻ phóng đãng có khi cũng chỉ dụ dỗ được những phụ nữ lẳng lơ, nhưng những người mà cậu dụ dỗ không có ai không phải phụ nữ đứng đắn cả.

- Cô khen tôi à? Ha ha ha!

Đường Sinh cười lớn ôm eo Ninh Hân,

- Đúng rồi, lần này xem như đi chơi vậy, đợi sự việc ở tỉnh xong rồi chúng ta cùng nhau quay về Giang Lăng, chúng ta cùng nhau thưởng thức những đêm tuyệt đẹp, không thể bỏ Trần tỷ được, nhớ em lắm.

- Đi cái đầu cô ấy, người ta đến đây còn nhiều việc khác nữa, không phải đến để đáp ứng nhu cầu của cô đâu, mau đi làm việc của ngươi đi.

Ninh Hân đến đây vừa là đi cùng ông nội đến, vừa là đến tỉnh phủ để báo cáo công việc thời gian qua. Đương nhiên, báo cáo công việc là cái cớ để được đi cùng ông nội tới đây, nhưng nếu đã lấy cớ thì cũng phải làm, không thể giấu đầu lòi đuôi được.

Trưa hôm đó, Đường Sinh, Bác hai và mẹ hắn bàn bạc về phần mộ tổ tiên Liễu thị một lúc, rồi cũng bàn về nguyên nhân, không đến lượt Liễu Vân Cương không tin hắn mà chỉ là chuyện mộ phần tổ tiên rất quan trọng, nhất định phải bàn bạc với cha và các anh em trong nhà, với lại họ có đồng ý hay không ông ta cũng chưa biết.

Trên thực tế phần đông mọi người sẽ không tùy tiện di dời phần mộ tổ tiên, Liễu Vân Cương cũng không phải chủ nhà hiện tại của Liễu gia, vì vậy việc này có thành hay không, còn tùy vào kết quả thương lượng với cha và các anh chị em, ngoài ra Đường Sinh phải nghĩ cách để loại trừ nội mị của Liễu gia.

Chứng nội mị của Liễu gia là bị hao tổn khí, phương thức loại trừ tốt nhất chính là tìm được nguồn tiếp tế tốt hơn, như vậy mới bù đắp được sự thiếu hụt Liễu thị tạo nên, nhưng sự thiếu hụt này quá lớn, Liễu Vân Cương tiết lộ, Liễu thị trong bốn năm nay đã vay của Nam Hối trên mười tỷ, bây giờ có đem tất cả ra cũng còn thiếu rất nhiều, chỗ thiếu hụt đó không có cách nào bù được, rất nhiều a, đi đâu để lấy đây?

Liễu Vân Huệ trợn mắt,

- Lão đại và lão tam cũng ưu tú quá nhỉ, bốn năm có thể thua hết ngần ấy tỷ? Đùa kiểu gì vậy?

Liễu Vân Cương cười khổ nói:

- Cũng không phải thua hết, chỉ là những hạng mục tiền tỷ này đầu tư nhưng không thu được lợi nhuận, bây giờ chỉ lỗ chứ không có lãi, để mà thế chấp thì Liễu thị chỉ có thể phá sản hoàn toàn, nhưng đồng thời cũng vẫn phải bù đắp chỗ thiếu hụt này, vậy nên mới đau đầu, ôi!

Vân Huệ cũng rất lo lắng, nhìn chân mày con trai nhíu chặt lại càng lo lắng hơn, Ninh lão gia đã nói, sự suy bại của Liễu thị sẽ ảnh hưởng rất lớn đến Đường gia, bây giờ là mối quan hệ răng hở môi lạnh, cư dung quN của Đường gia chỉ có thể bảo vệ, phải làm sao?

Có thể thấy trước Đường Thiên Tắc làm con rể Liễu gia, Liễu gia lại tham lam như vậy, chính là mượn uy lực Đường gia ở tỉnh Giang Trung, chỉ e sau khi giải quyết xong chuyện củaLiễu gia, kế tiếp sẽ là thế lực của Đường gia ở tỉnh Giang Trung, sau đó sẽ là Đường Thiên Tắc, mà ông ấy lại là con trai trưởng Đường gia, khi sự việc xảy ra, một khi ông ấy bị nắm điểm yếu, Đường gia sẽ trở nên vô kế vô lực, nguy quá!

Không nghi ngờ gì nữa, Liễu gia chính là điểm yếu của Đường Sinh, đối phương đánh chiêu này chính là đánh vào điểm yếu của hắn, không thể nói là không hiểm độc được!

Mà thế hệ trước của Đường Thiên Tắc đã thất bại thảm hại ở Giang Lăng, cơ bản không có khả năng kế thừa phát triển, vì vậy tất cả những điều này Đường Sinh đều không thể nào biết được, tất cả đó là những nguy cơ mới sau một loạt những thay đổi ở Giang Lăng, cũng may bây giờ Đường Sinh đang tràn đầy ý chí.

- Bác hai, việc di dời phần mộ tổ tiên Liễu gia phải nhanh chóng quyết định, việc tìm cách giải quyết tận gốc nội mị cháu cũng sẽ làm, trước mắt cháu chỉ nghĩ được cách là thu mua lại sản nghiệp không lợi nhuận của Liễu gia, những cách khác đều không được chỉ có thể bù lấp vào thôi, chúng ta không còn đường lui nữa!

Liễu Vân Huệ và Liễu Vân Cương đều trầm mặt, muốn mua sản nghiệp Liễu gia, phải có tiền tỷ đây là con số trên giấy tờ, đi đâu để tìm đây? Quả nhiên làm trò đùa mà, Liễu Vân Cương sắc mặt xám lại, vừa lo lắng Liễu gia bị bại sản, vừa áy náy vì đã liên lụy đến Đường gia, Liễu Vân Cương ta đã trở thành tội nhân thiên cổ rồi, không ai có thể ngờ, chỉ trong một đêm lại thay đổi tất cả như vậy.

Liễu Vân Cương về nhà để tìm cha và anh để bàn chuyện, còn Liễu Vân Huệ cũng kéo tay con trai nói:

- Phải làm sao đây?

Đường Sinh vỗ vỗ tay mẹ, cười gượng nói:

- Mẹ, xe đến chân núi tất có đường, mẹ đừng lo con sẽ có cách.

Có sao? Lấy đâu ra chứ. Đường Sinh tự nói, phải đi đâu để tìm tiền tỷ đây? Cho dù ta bán mình cho Bích Tú Hinh, bà ta có bỏ ra tiền tỷ không? Nói lung tung, ta đáng giá tiền tỷ sao? Bích Tú Hinh có tiền, nhưng bà ta cũng không phải đồ ngốc, có thể để người khác tùy tiện ép giá sao?

Dù nói thế nào thì mình cũng phải nói chuyện hợp tác với nữ tỷ phú này, coi như là thiết lập một hạng mục mới, nhưng một hạng mục như việc bù đắp lỗ hổng này của Liễu gia cũng không nói được. Chà, Bích Tú Hinh cũng không phải không có đầu óc, liệu có trúng kế của mình không? Phải làm hạng mục thế nào mới lôi kéo cô ta được?

- Mẹ, mẹ đừng lo, con đi tắm cái đã rồi sẽ tìm cách, chắc chắn sẽ có cách, chắc chắn không làm khó con được đâu.

Cả buổi chiều Đường Sinh ngâm mình trong bồn tắm, Ninh Hân tới chơi hắn cũng không ra, Trần tỷ chỉ nói là hắn đang suy nghĩ.

Ninh Hân bảo vào xem thử, nhưng vào rồi cũng không thấy ra, cho đến lúc Trần tỷ ở bên ngoài nghe động tĩnh, mới nghe tiếng thở phì phò của Đường Sinh từ phía trong truyền ra, thường khi được nữ nhân chăm sóc mới như vậy, bên tỏng chắc chắn cũng là tình huống đó, lúc này Đường Sinh đứng trong bồn tắm, Ninh Hân ở bên ngoài, ngồi lên trên đầu bồn tắm bị Đường Sinh ôm chặt gáy muốn chạy cũng không thoát, đành hầu hạ hắn.

Đã mấy ngày không cùng tình lang hoan lạc rồi, Ninh Hân cũng đã tích tụ nhiều, vừa bắt đầu đã rất cuồng nhiệt như muốn nuốt luôn cậu nhỏ của hắn, Đường Sinh cũng vậy phấn khích vô cùng, ấn vào kín miệng cô ấy suung sướng đến độ ba mươi sáu ngàn lỗ chân lông trên người đều dựng hết lên.

Trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, Đường Sinh không khỏi kích động,

-Trần tỷ, mang di động lại đây cho ta.

Ninh Hân nghe vậy, xấu hổ xoay người đi.

Khi Trần tỷ bước vào thì tiêu thương của Nhị thế tổ lộ ra hung hãn, bộ dạng như muốn giết người,

- Gọi điện cho Bích Tú Hinh đã.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK