Đầu tháng sáu, Đường Sinh lại một chuyến đến thủ đô. Cha và anh của Thiệu Tiểu Giác lần lượt qua đời, bi kịch chính là Kỳ huynh đi trước, mà ông cụ lại đi ở phía sau. Điểm này khiến trong lòng chị em Thiệu gia rất khó chịu. Hơn nữa hai người qua đời cách nhau có ba ngày.
Thiệu lão gia đã từng rất dày dặn kinh nghiệm. lui xuống ở chính giữa thời điểm làm việc ở uỷ ban trung ương, người tới bện viện truy điệu cũng không ít.
Lão Vương gia Vương Ngạn Khải, Vương Ngạn Chương, Vương Ngạn Vân, Vương Ngạn Tương, mấy người họ đều tới. Thật ra bọn họ đến chỉ để giữ thể diện. Vì lão Thiệu gia luôn luôn ủng hộ lão Vương gia. Tuy Thiệu gia chỉ còn lại hai người phụ nữ, nhưng thái độ nên làm cũng phải làm, bởi vì mọi người đều nhìn vào. Mà Thiệu Lệ Hinh, Thiệu Tiểu Giác cũng không được coi trọng, trà đã sớm lạnh, chỉ còn lại văn vẻ ở bên ngoài thôi.
Lão Thiệu và đứa con đều có tư cách vào núi Bát Bảo, văn phòng Trung ương cũng phê duyệt chỉ thị, cho nên lễ truy điệu sẽ sẽ được mở ở nhà tang lễ núi Bát Bảo.
Đường Sinh cũng trà trộn vào đi phúng viếng di thể hai người qua đời. Hắn mặc quần áo màu đen, đeo kính nâu. Bởi vì người rất nhiều nên không ai chú ý tới hắn. Thiệu Tiểu Giác lúc cúi đầu mới phát hiện ra Đường Sinh. Hắn bỏ lại một câu “Nén bi thương”, Thiệu Tiểu Giác trong lòng ấm áp. Theo lý mà nói, Đường Sinh không có tư cách tới, cũng không biết vì sao mà hắn trà trộn vào đây được?
Giữa tuần, ở Tuyền Thành, Đàm Bảo Chân của Thanh Thị tới Tuyền Thành rồi. Vì chuyện của Đàm Linh và Miêu Tuấn Bách nên cô đến để dạy bảo cháu gái. Chỉ có điều hiệu quả rất thấp, nói trắng ra, hiện tại không ai quản được con bé. Đừng nói là cô, kể cả cha mẹ cũng không chắc quản được.
Sau khi gặp gỡ Đồng Nữ cũng Đàm Linh nói chuyện với nhau ba lần. Từ đầu đến cuối cô bé không nể mặt cô của mình chút nào. Không nghe cái gì thao thao bất tuyệt dạy bảo. Cô nói là việc của cô, cháu ăn kệ cháu. Cô nói, cháu bước đi, cô cũng đừng muốn cháu hứa hẹn với cô cái gì, cháu mặc kệ.
Một chút biện pháp cũng không có, Đàm Bảo Chân thở dài lắc đầu:
- …Quản không được ngươi, thích gì thì làm đi. Ta không thèm quan tâm nữa.
Thật ra Đàm Bảo Chân cũng chỉ là cô của Đàm Linh, cũng không phải cô ruột. Nói sâu hơn người ta sẽ không để ý lời của ngươi.
Đồng Thiến Thiến liền khuyên cô:
- Quản không được thì thôi đi. Người ta còn có cha mẹ, hơn nữa, hai đứa nó đều có quan hệ với nhau, tại sao lại xem thường chia cắt tụi nó? Thằng nhỏ có thể không xem ra gì. Nhưng đứa nhỏ nhìn kỹ thì coi trinh tiết như tính mạng, em thấy Đàm Linh sẽ không quay đầu lại đâu.
Ngày hôm sau gặp lại Đường Sinh. Đồng Nữ và Đàm Bảo Chân ở cùng nhau. Hẹn Đường Sinh lên đảo cà phê cùng nhau hàn huyên.
- Gần đây em bề bộn nhiều việc lắm hả? Nghe nói đi thủ đô.
Đàm Bảo Chân nhìn thấy nói mình là mông to liền trừng mắt. Mỹ nữ trừng mắt trông rất đẹp, cô không mặc quân trang bằng không với vẻ mặt đó cùng với quân phục sẽ càng hiện lên vẻ khiêu gợi.
Bàn về thanh lịch, Đàm Bảo Chân tuyệt đối đứng đầu hàng ngũ đương thời. Và năm đó, Mai Chước đối nhân xử thế có liều mạng. Đương nhiên, trong suy nghĩ của Đường Sinh, Mai Chước rất được yêu mến. Mặt ngoài vẫn trong trắng tinh khiết, bên trong cũng không phải vậy, quyến rũ cực kỳ.
Phụ nữ vì vui mừng, ở một số trường hợp đặc biệt, trong thời gian đặc biệt, các cô sẽ đem bản thân làm cho người khác cảm động, biểu hiện cho người yêu nhìn. Ví dụ như Mai Chước, từ xưa đến nay thanh nhã tinh khiết, đoan tố vô phương. Nhưng cùng với Đường Sinh ở riêng, những thứ mặt ngoài này vốn không có.
Giống Đàm Bảo Chân lúc này tư thế khiến người ta thật muốn thấy phong tư khác của cô. Nhưng một mặt không phải ai cũng nhìn đến trừ người đàn ông đã đánh cắp trái tim của cô. Đối với người khác là mộng tưởng hão huyền, ảo tưởng mỹ nữ tự sướng tốt lắm.
Đường Sinh mặc một bộ quần áo ở nhà, đi đôi giày lười, ngoại hình đặc biệt khôi ngô, tuấn tú khiến nữ nhân thoải mái ngắm nghía.
- Em có bận gì đâu? Em cũng không phải là Thủ tướng, bận rộn suốt ngày, đi dạo chung quanh một chút, xem có mỹ nữ nào không, ăn no nhìn đã mắt và vân vân, xem xét cơ hội để vui chơi chút. Chị Đồng, chị lại xinh đẹp hơn nhiều nha, chị có thể thưởng cho em, mời chị một bữa ăn tối không?
Hắn ngồi xuống trước hết trêu chọc Đồng Thiển Thiển, tiểu mỹ nhân này cũng không buồn đối phó, tự biết chính mình không có khả năng, cô liền tránh đi.
Lần trước ở bệnh viện phòng số bảy, thiếu chút nữa đem cho cô ấy cái gì rồi. Cô ấy đau khổ cầu xin, cuối cùng miệng lưỡi mệt đến chết. Nhưng may mắn không bị hắn ‘ăn’ hết. Thực ra trong lòng hơi hối hận, cảm giác buồn bã không nói nên lời. Trên thực tế phát sinh đến một bước, có thể đẩy mạnh, chỉ có điều địa điểm không thích hợp. Có thể khẳng định là bị hắn ức hiếp không nhúc nhích được, ở bệnh viện sao được? Còn không làm trò cười cho thiên hạ sao?
Hôm sau, Đồng Nữ chột dạ, cũng không phải cự tuyệt phát triển thêm một bước nữa cùng Đường Sinh, mà là chỉ sợ không được. Đầu tiên làm như thầy thuốc, cô cho rằng lấy tấm thân trinh nữ cùng cái ấy của Đường Sinh tiếp xúc lần đầu, nhất định là có đau khổ cùng nhiều kinh nghiệm bị thảm. Nhưng thân thể trinh nữ có thể làm lợi cho người khác sao? Đó tuyệt đối không thể thực hiện được. Khổ cũng phải khổ, đau cũng phải đau, nhưng cô vẫn không hạ được quyết tâm.
Sắp tới trốn tránh Đường Sinh, không dám quấy rầy hắn, chỉ cùng Bàng Quyên Nhi, Ngọc Mỹ, Vương Ác Tĩnh các cô cùng chui vào trong một vòng tròn sống qua ngày.
Ngọc Mỹ nhìn kỹ Bàng Quyên Nhi vì em dâu, Bàng Quyên Nhi và Đồng Nữ là khuê mật. Đồng Nữ lại có quan hệ mờ ám với Đường Sinh, các cô ở cùng một chỗ là rất bình thường.
Lần này Bảo Chân đến đây, Đồng Nữ không thể không dẫn cô đến gặp Đường Sinh. Chính Bảo Chân cũng ngượng ngùng cùng Đường Sinh hẹn hò. Vốn không có gì. Nếu đem Đồng Nữ gạt sang một bên để hẹn hò với Đường Sinh, không đảm bảo cho nha đầu này còn cái lưỡi, cho nên hắn không dám.
Lần trước trong điện thoại Đường Sinh có nói mình mông to, liền bị Đồng Nữ trêu chọc, nói cô có trẻ tuổi dễ rung động? Mồ hôi rơi đầy!
Giữa những người phụ nữ với nhau không tránh khỏi có chút tư tưởng riêng tư. Có đôi khi thật sự là vui đùa, có đôi khi là mượn vui đùa để nói lên cõi lòng.
Hôm nay Đường Sinh mở miệng trêu chọc Đồng Nữ, sau khi hắn ngồi xuống, cô lấy đầu ngón tay nhéo hắn một cái rất đau. Đường Sinh sớm đã đề phòng, bàn tay to mềm mại như cỏ ôm. Tay Đồng Nữ bị nắm lấy, không bao giờ… muốn buông ra. Trong lòng bắt đầu suy nghĩ khó có thể để lộ ra cảm giác.
Cái này gọi là chàng có tình, thiếp có ý. Giữa bọn họ có sự phát triển kỳ lạ cũng là có thể tin nổi. Nhưng đúng là đã phát triển đến mức độ này.
- Hai người các ngươi đứng ngay trước mặt của ta diễn trò biết không? Ta nhìn thấy rất ghê răng.
Đàm Bảo Chân mượn cơ hội trêu chọc Đồng Nữ và Đường Sinh.
Đồng Nữ cũng không phản bác lại, chỉ cười. Đường Sinh lại nói:
- Oan uổng quá. Em nào có thân thiết cùng chị Đồng đâu?
Hắn giả vờ bắt lấy tay Đồng Nữ trên mặt bàn, chứng minh mình trong sạch, khiến cho Đồng Nữ đưa tay lên gạt tóc mai.
- Tiểu Đường Thủ tướng, không cần giải thích, ta biết hết rồi…
Đàm Bảo Chân cười mờ ám, liếc nhìn Đồng Nữ một cái, lại nói:
- Nói về chuyện chính đi, chị đến Tuyền Thành là có việc công, nghe nói Hoa Viễn quốc tế muốn hợp tác cùng Lybia chế tạo thuyền, có việc này không?
- Vâng, có chuyện này, làm sao? Không phải chị muốn đi Lybia thăm quan phong cảnh nước ngoài chứ?
Đường Sinh cười thừa nhận.
- Thực ra chị muốn đi dạo, nhưng thân phận của chị không cho phép. Trừ khi quốc gia chuẩn bị phái kỹ thuật công nghiệp quân sự ngoại viện đi ra ngoài…
Đường Sinh khẽ lắc đầu:
- Lee chalk chalk Asia tạm thời không có gì đáng lo. Trừ khi Lybia muốn có tân Tổng thống. Sri Lanka cũng có thể có. Ở giai đoạn này, Lybia chúng ta vẫn hợp tác buôn bán trong sạch, không hiểu chị Bảo Chân đột nhiên hỏi cái này, có ý gì?
- Ồ, không có gì. Một số người nhàn rỗi trong sở nghiên cứu khi bàn chuyện quốc gia đại sự, nói quốc gia chúng ra có thể cải thiện quan hệ ngoại giao với chính phú Lybia. Thậm chí khả năng đạt tới sự thân mật với Sri Lanka như vậy, Lybia chất lượng dầu mỏ không tồi, bên kia đầu tư cũng rất tốt.
- Dầu là không tồi, nhưng trữ lượng không nhiều lắm. Lợi ích ở bên Pháp đã tiến thêm, mở rộng ra một bước, nó tương đương chúng ta cùng nước Nga. Nước cộng hòa thứ năm có chiến lược quay trở về Châu Phi, không hy vọng người khác can thiệp vào lợi ích chiến lược lâu dài của chúng ta.
Đường Sinh luôn luôn cân nhắc những sự vụ quốc tế, dây dưa đủ loại lợi ích. Nghĩ nếu tự cắt tỉa ra một cái đầu là rất khó.
- Cho nên chị mới nói em bận rộn, suy xét nếu cũng là quốc gia đại sự rồi, xưng em là tiểu Đường Thủ tướng cũng không quá đáng đâu!
- Chị Bảo Chân ý muốn thổi phồng rồi giết em hả, em chịu thiệt thòi chính là, đúng rồi, chị đã dạy dỗ cháu gái chị được chút nào chưa?
Đàm Bảo Chân thở dài một hơi. Cô biết rõ ràng nguyên do Đường Sinh hỏi chuyện này. Hắn chính là thay mặt Đường gia, Đường gia và Miêu gia đối lập, nếu xảy ra xung đột, không tránh khỏi liên lụy tới Đàm Linh. Nên muốn Đàm gia can thiệp vào.
- Chị không nói được con bé.
- Em nghĩ cùng là phụ nữ, nếu là động tình, như cái gì kia, đúng rồi, đều nói phụ nữ ngốc, thật ra chính là ngốc ở chỗ này.
Đồng Nữ lúc này chen vào một câu:
- Đúng vậy, phụ nữ chúng ta thật ngốc, đàn ông lại không có thật lòng…
Đường Sinh sờ soạng dưới mũi, cười khổ nói:
- Bị chỉ cây dâu mà mắng cây hòe. Gì kia, chị Đồng, em thực ra là tôn trọng tình cảm, là người tốt.
Đàm Bảo Chân và Đồng Nữ cùng cười, người sau lại lặng lẽ đặt lên cái đùi đại ác của hắn, nhẹ nhàng nhéo.
- Tôi chưa nói cậu.
Bảo Chân lại nói:
- Có người chột dạ, cho nên vội vàng giải thích. Đúng rồi, Đường Sinh em dựa vào cái gì mà nói chị mông to?
Mồ hôi rơi, lời nói này quả nhiên khiến Đàm Bảo Chân phải suy nghĩ trong một khoảng thời gian. Đến tận bây giờ cô vẫn còn canh cánh trong lòng. Khi hỏi cái này, trừng mắt nhìn Đường Sinh, ý là nếu không nghe được một lời giải thích hài lòng, có thể cùng người kết thúc. Chắc chắn không buông tha ngươi.
- Cái này…
Đường Sinh liền cười, Đồng Nữ cũng cười, hai đại mỹ nữ cùng một đại soái nồi, ngồi ở chỗ này thảo luận về vấn đề phụ nữ mông to, vừa mờ ám, vừa buồn cười,
- Đứng ở lập trường của đàn ông, em nói một câu công tư, về vấn đề phụ nữ mông to. Là một vấn đề bị tranh luận nóng hôi mấy ngàn năm lịch sử, xôn xao, không phải là trường hợp cá biệt, bình thường mà nói, đại đa số đàn ông đều thích mông to một chút, vì sao? Đây là kinh nghiệm thành thục của đàn ông, tiêu chuẩn mông to là thanh tú, xinh đẹp, nhưng….
Nhìn hai người phụ nữ mặt đỏ hồng, đang nghiến răng. Nghe tên bại hoại lưu manh nói chuyện phụ nữ mông to, các cô xấu hổ.
- Tiếp tục, chúng ra cũng muốn từ góc độ phái nam thưởng thức một lần nữa giá trị của mông to.
Đồng Nữ cổ vũ.
Đường Sinh hơi nghiến răng.
- Gì kia, đừng nói là phân tích phía dưới kia đấy nhé! Một lúc mà hai người muốn đánh em? Quá đáng.
- Không đâu, chỉ cần em đứng ở lập trường khách quan nói thật, mà không có chứa ham muốn cá nhân xấu xa, sẽ không đánh em.
Trời ơi, Đường Sinh tiếp tục nói:
- Vấn đề kế tiếp là phân tích đúng vào lý luận xấu xa của đàn ông rồi, em không nói đâu.
- Nói đi, chúng ra cũng không phải không biết lấy em làm đại biểu đàn ông có bao nhiêu xấu xa? Khi tất cả đều chỉ là kiến thức.
Đồng Nữ cười nói.
- Vậy được rồi… Vừa rồi nói đến mông, mặc cái gì bó sát người, xuyên thấu, quần gì tú ra đường còn vô cùng xinh đẹp tuyệt trần. Nhưng mông nhỏ không dùng tốt…
Đường Sinh vừa chuyển câu chuyện, liền nói câu này, rõ ràng đem tâm tính xấu xa của đàn ông biểu hiện ra ngoài.
Hai tay hắn làm ra vẻ đầu hàng, cổ rụt lại, đối mặt với hai người phụ nữ:
- Quân tử dùng tài hùng biện, không cần động thủ.
Hai người phụ nữ đều đỏ mặt, liếc mắt một cái, đồng loạt cười to, Đàm Bảo Chân suýt rớt cả răng.
- Thật sự là rất xấu xa.
- Gì kia, chị Bảo Chân, tính nói thêm câu nữa, ở mông đều là thịt ngon, nhưng không thể quá nhiều, như chị là vừa vặn…
Đồng Nữ vèo một cái, mỉm cười, Đàm Bảo Chân cũng xấu hổ đỏ mặt.
- Tôi đánh chết cậu nha…
Bàn tay mềm mại giơ lên.