La Sắc Sắc mới mở miệng một cái đã xóa bỏ hoàn toàn sự xấu hổ nho nhỏ giữa Đường Sinh và cô gái đánh đàn tranh. Suy nghĩ của cô thực sự rất linh hoạt.
Mọi người đều đứng lên suy nghĩ, những lời vừa rồi của Đường Sinh rất nhã nhặn, không cười toe toét như ngày thường mà rất thâm trầm điềm đạm, chắc chắn là người từng trải, dường như khiến mọi người cũng nổi hứng thưởng thức nghệ thuật một cách rất lịch sự tao nhã. Mỗi tiếng nói, mỗi cử chỉ của cô gái đánh đàn tranh cũng tràn đầy vẻ tiểu thư, khiến người khác không thể xem thường.
Trong dân gian đều có những nghệ nhân ở ẩn, cũng không thể xem thường những người đó, nhưng cũng chưa từng nghĩ rằng Đường Sinh cũng có kiến thức về thư pháp, có thể nói đâu ra đấy. Không phải hắn thông thạo mọi thứ cầm kỳ thi họa đấy chứ? Sự thật chuyện không phải như vậy, nhưng Đường Sinh có kinh nghiệm đối nhân xử thế phong phú và trí tuệ hơn người. Cái gì hắn cũng hiểu, giỏi thì chưa chắc, nhưng cũng có thể tiếp cận cô gái đánh đàn tranh mới hai mươi mốt tuổi này.
‘Nhân tỷ Hoàng Hoa sấu’, câu thơ này là của nhà thơ nổi tiếng nghìn đời Dị An nữ sĩ Lý Thanh Chiếu (1) trong bài ‘Túy Hoa Âm’, ghi lại nỗi thương nhớ sâu sắc của bà với chồng là Triệu Minh Thành.
Đông ly bả tửu hoàng hôn hậu, hữu ám hương doanh tụ.
Mạc đạo bất tiêu hồn,
liêm quyển tây phong,
nhân tỷ hoàng hoa sấu.
Tạm dịch:
Bờ đông nâng chén hoàng hôn
Hương thầm man mác khẽ luồn ống tay
Lẽ nào hồn chẳng ngất ngây
Rèm tây gió lộng người gầy hơn hoa*”.
(Bản dịch của Vi Nhất Tiếu )
Nếu muốn đối được câu này, thì thật sự phải khiến người ta suy nghĩ rất vất vả. Đây là câu danh ngôn nổi tiếng của nhà thơ Lý Dịch An, ai dám đối?
Các vị không dám không phải là một số người khác cũng không dám, một số người khác là chỉ ai vậy? Đương nhiên là kẻ không biết trời cao đất rộng La Tiểu Hổ.
- Chị à, đối thơ đúng là sở trường của em, em xin đối một câu chắc chắn là đúng. ‘Nhân tỷ hoàng hoa sấu’, đối lại là: ‘Đản bỉ hồng tảo tiểu’. (Trứng so với táo đỏ nhỏ)
Toàn bộ căn phòng rộ lên tiếng cười. Hay, đúng là một vế đối hay. Dị An nữ sĩ dưới suối vàng có biết chắc cũng sẽ tức giận mà đội mồ sống lại!
Trần Liêm và Lục Sâm còn đang mân mê chén trà suy nghĩ, chợt nghe thấy câu thơ ‘kinh dị’ của Tiểu Hổ, cả hai suýt chút nữa phì nước trà vào nhau. Các cô gái đều cười như điên, La Sắc Sắc bám vào vai em trai, lưng cũng không thể đứng thẳng, có phải em trai tôi rất giỏi hay không?
Tự nhiên có tiếng cười trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên. Cô gái đánh đán tranh từ từ nhìn quanh rồi cũng cất tiếng cười. Con người tao nhã như vậy lần đầu tiên thấy cảnh này, thật đúng là được mở rộng tầm mắt.
Đường Sinh dở khóc dở cười.. Cái tên nhóc này, ngay cả chút ý tứ nghệ thuật trong vế đối cũng không có. Cậu là trâu hả?
La Tiểu Hổ không hề cảm thấy buồn cười chút nào, cau mày, trừng mắt lại nói:
- Này, có gì đáng cười chứ? Tôi nói sai gì à? ‘Nhân’ đối với ‘Đản’, ‘hoàng hoa’ đối với ‘hồng tảo’, ‘sấu’ đối với ‘tiểu’, mọi thứ đều có còn gì nữa? Anh à, anh thấy có đúng không?
Câu này càng khiến mọi người cười dữ dội hơn nữa, các cô gái ôm bụng. Cao Ngọc Mỹ nước mắt giàn dụa:
- Mẹ ơi, không được rồi, cứu con với!
Khi mọi người đang vui vẻ, cánh cửa của quán trà bị kéo mạnh ra, ba người đàn ông mặc áo đen bước vào.
- Cô ở đây sao? Đi với chúng tôi một lát. Lão Đại của chúng tôi sẽ đến đây, mau mau tới đánh đàn, đừng đứng đó làm trò cười cho mọi người nữa!
Đang trong khung cảnh êm đềm như vậy, lại bị mấy tên côn đồ bước vào phá hoại, lúc ấy mặt Đường Sinh liền trầm xuống, nhìn Đoan Mộc Chân, hơi giương cằm lên:
- Anh Chân, đá bọn chúng ra ngoài đi, nửa đêm rồi, mắt đã thấy buồn ngủ, lại còn gặp mấy tên côn đồ này!
Không để ba tên kia kịp phản ứng, Đoan Mộc Chân đã tới sát cửa:
- Cút ngay cho tao!
Tay y chỉ khẽ đụng đã khiến cho một tên bị đẩy ngã về phía sau. Y tự tay ném hai tên còn lại ra ngoài, quát to một tiếng, cả ba tên đều ngã lăn, mặt mày xám ngoét.
- Chúng mày, chúng mày cứ chờ đó! Mau đi gọi lão Đại đến đây, có kẻ không muốn sống nữa, gọi các anh em đến giết bọn chúng đi!
Cô gái đánh đàn tranh mặt mày biến sắc, cô thấy mấy tên đó thảm hại bỏ đi, vội nói với Đường Sinh:
- Cậu này, hay là mọi người ra ngoài bằng cửa sau đi, những người này là côn đồ ở địa phương. Mọi người không thể chọc vào bọn chúng được đâu, bọn chúng còn có cả dao nữa. Cửa sau ở bên này, để tôi dẫn đường…
Cô nói chưa hết câu, La Tiểu Hổ liền ‘hừ’ một tiếng:
- Cô gái, cô đừng sợ, anh tôi chuyên trừng trị các loại côn đồ. Sau khi trừng trị bọn chúng sẽ không dám tái phạm nữa, nói không chừng sau này còn không dám nhận mình là côn đồ nữa ý chứ! Hừm, để tôi đi trước cho, hôm nay tôi cảm thấy tay chân rất ngứa ngáy!
Tên nhóc này nói những câu thô bỉ như bọn côn đồ vậy để dọa cô gái đánh đàn tranh. Cô nghĩ: “Xem ra đám người này cũng không phải người tốt gì, nhưng đây chỉ là một quán trà nhỏ dùng để buôn bán, không thể chuyển đi được. Bọn họ đánh người xong xuôi đứng dậy phủi đít đi rồi, cuối cùng cũng chỉ gây phiền phức cho mình mà thôi”.
- Cậu nói là nói như vậy, nhưng có vài người rất rắc rối. Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, bọn họ không dễ chọc đâu. Nhà tôi chỉ là một quán trà nhỏ, xin đừng mang rắc rối đến cho chúng tôi!
- Hả, cô nói quán trà này là do nhà cô mở ư? Cô là cô chủ nhỏ?
Đường Sinh không nghĩ rằng đây chính là nhà của nữ nghệ nhân đánh đàn tranh.
Cô gái khẽ gật đầu:
- Chúng tôi lấy việc buôn bán vài tách trà để làm con đường sống. Vài khúc nhạc đàn tranh chỉ để tạo ra cho khách hàng khung cảnh tao nhã, hy vọng khách hàng sẽ quay lại, chuyện buôn bán không thay đổi. Nếu đụng vào bọn người này, chưa nói đến chuyện bọn chúng sẽ đập phá quán, sợ rằng sau này sẽ còn thu thêm phí bảo kê!
Đây là thói đời gì vậy? Phí bảo kê cũng phải nộp? Đây chính là cuộc sống của dân chúng ư? Sau khi nghe xong, Đường Sinh liền ngồi xuống.
- Họa là do tôi mang đến cho cô, có chuyện gì tôi sẽ gánh cho cô, cô cũng đừng sợ hãi. Cho dù chỉ là chuyện nhỏ cũng phải nói lên sự bất bình của mình. Nếu không có chúng tôi thì đám người này còn hoành hành đến mức nào nữa?
Nói đến đây hắn quay sang Đoan Mộc Chân đang đứng đối diện nói:
- Anh Chân, anh đi xử lý toàn bộ bọn chúng đi, nhớ giữ mồm nhé. Tôi ở đây báo cảnh sát, pháp chế xã hội thôi, nhất định phải biết cách lợi dụng pháp luật để bảo vệ quyền lợi cho bản thân!
Đoan Mộc Chân gât đầu rồi đi ra ngoài, cô gái đánh đàn tranh cũng nhận ra Đoan Mộc Chân thực sự không tầm thường. Con người sắt đá lạnh lùng, giống như một cây thương sắc bén, ánh mắt sắc sảo khiến người ta phải rùng mình. Khi cô còn đang do dự không biết làm thế nào, Đường Sinh liền rút điện thoại báo cảnh sát.
Từ bên ngoài truyền vào những tiếng ồn ào, Đoan Mộc Chân đã ra ngoài trước, Trần Liêm liền đứng dậy.
- Đường Sinh, để tôi ra xem, Đoan Mộc Chân dù giỏi võ cũng không đánh nổi bốn người, e có điều gì sơ suất, thêm người thì càng có thêm khả năng thắng.
- Không cần, không cần, nếu công tử quân đội Trần Liêm và một đám côn đồ đánh nhau, tin này truyền ra ngoài sẽ thành trò cười cho người dân Phượng Thành mất. Anh cứ ngồi đó đi, Đoan Mộc Chân thực sự là người có thể địch được trăm người giỏi khác. Bọn họ có đến hai ba trăm người cũng chỉ là mấy cái bánh bao nhân thịt mà thôi, có đến mà không có về!
Quả nhiên không đến vài phút, bên ngoài đã trở nên yên tĩnh, có tiếng bước chân truyền đến, Đoan Mộc Chân đẩy cửa bước vào, không mất một sợi tóc, lạnh lùng giống như một pho tượng điêu khắc vậy.
- Người anh em Đường Sinh, đã xử lý toàn bộ. Tổng cộng có hai mươi ba tên, ba giờ sau huyệt đạo sẽ tự giải, tạm thời bọn chúng không thể cử động được.
Đường Sinh gật đầu, Lục Sâm và Viên Na không nói nên lời. Người này chính là ân nhân cứu mình ngày đó, không ngờ lại có bản lĩnh cao cường như vậy.
Cô gái đánh đàn tranh lại càng hoảng sợ, chưa nói đến Đoan Mộc Chân thực sự rất lợi hại, chỉ cần nghe nhắc tới công tử quân đội Trần Liêm, cô liền giật mình.
Cái gì? Công tử quân đội Trần Liêm trong truyền thuyết chính là người thanh niên đẹp trai nho nhã này ư? Phong lưu hào phóng như vậy sao? Thật vậy ư?
Lại nhìn cậu thiếu niên đã hợp tấu đàn tranh và đàn nhị bài ‘Tình là gì’ cùng với mình, dáng vẻ ung dung tự tại, giống như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Xe cảnh sát hú còi ầm ỹ vừa đến nơi, cũng đã bị sự việc xảy ra tại quán trà ‘Phượng Hoàng’ làm sợ hãi. Hai mươi ba người nằm úp sấp dưới mắt đất, không hề động đậy, đây là chuyện gì vậy? Họ cẩn thận kiểm tra sự việc, đám người nằm đó tất cả đều là bọn côn đồ ở phố Phượng Hoàng, kể cả lão Đại của bọn chúng cũng đang úp sấp một chỗ, còn nằm đè lên một người phụ nữ. Nếu bọn chúng không đến quán trà gây chuyện thì vẫn có thể ở bên ngoài hưởng thụ ánh sáng, như vậy, tất cả bọn chúng đều bị bắt giam.
Vừa hỏi mấy người trong quán trà, họ nói có một người thanh niên đã đánh ngã bọn chúng, đám cảnh sát liền bước vào phòng trà, tìm đến một đám người không ít đang ngồi, trò chuyện vui vẻ. Đội trưởng cảnh sát nhận ra trong số đó có công tử quân đội Trần Liêm, ông ta không khỏi nhếch mép. Khó trách được, có vị công tử này ở đây, xử lý một đám du côn cặn bã không phải dễ như trở bàn tay sao? Không có quyền dẫn người của quân đội về hợp tác điều tra, Đội trưởng cảnh sát liền hướng về phía Trần Liêm nói:
- Có Trần công tử ở quán trà này khiến bọn xấu xa phải sợ hãi, tôi thay mặt toàn bộ người dân ở phố Phượng Hoàng cảm ơn Trần công tử!
- Ông cảnh sát quá khách khí rồi, một đám du côn nhỏ đến đây làm loạn đòi thu phí bảo kê, không ngờ lại gặp phải tôi. Bọn đui mù!
Viên cảnh sát vội hỏi:
- Chúng tôi bắt về nhất định sẽ điều tra rõ, chỉ là bọn chúng đều không nhúc nhích nổi, giống như bị trúng tà vậy…
- Ồ, không có vấn đề gì đâu, là do người của tôi đã điểm huyệt, ba bốn giờ sau sẽ không sao, bây giờ có thể đưa đi.
- Dạ? Điểm huyệt? Thôi không quấy rầy nhã hứng của công tử nữa!
Viên cảnh sát cứ như vậy mà đi, không đi sao được chứ? Muốn mời người ta đi để anh lấy khẩu cung đã không được rồi, cơ quan chấp pháp địa phương còn không thể đưa một quân nhân đang trong thời hạn nghĩa vụ quân sự đi, huống chi đây là công tử quân đội Trần Liêm. Quay về báo cáo sự việc lên cấp trên, chắc chắn sẽ không có chuyện gì, ngược lại còn phải khích lệ công tử Trần đã giúp đỡ cảnh sát thanh trừ bọn cặn bã làm nhiễu loạn xã hội.
Khi nhóm người của Đường Sinh rời khỏi quán trà, cô chủ nhỏ đánh đàn tranh tiễn ra đến tận cửa, mãi cho đến lúc chia tay vẫn không dám nói với Đường Sinh một câu. Cô mơ hồ có cảm giác cậu thiếu niên này có gia thế rất cao. Chỉ có điều sau khi Đường Sinh lên xe, cô lại liếc nhìn một cái rồi vội quay đi mà cảm thấy buồn bã.
Ngày hôm sau, Sở Đại Cương cuối cùng cũng mang đến biên bản kết quả kiểm tra, nói rằng sau khi kiểm tra một cách khắt khe, kết quả là…
Là gì đây? Gã chưa nói đã xấu hổ cười, sau đó nói linh tinh về chuyện tập đoàn Giang Xỉ có bao nhiêu tiếng xấu, khiến rất nhiều người ở Phượng Thành oán trách. Gã kể lại rõ ràng, năm đó Giang Xỉ thay đổi thiếu chút nữa làm hại gã. Tưởng rằng nhà máy cơ khí ô tô Phượng Thành sẽ không thể tiếp tục kinh doanh, ký ức vẫn còn rất mới, vậy sao dám tin mấy người?
La Sắc Sắc và Hồ Quốc Cường cũng không tiếp đãi gã nhiều, chỉ nói chuyển kế hoạch cho nhà máy cơ khí ô tô Phượng Thành. Không thể vì một câu nói của Sở Đại Cương mà bỏ đi suy nghĩ hợp tác với nhà máy cơ khí ô tô Phượng Thành. Họ cho rằng ở Phượng Thành còn có nhiều thế lực mạnh hơn, còn rất nhiều con đường khác để đi.
Mới chớp mắt mà đã ở Phượng Thành hơn mười ngày, cũng làm không ít chuyện. Hai ngày này Đường Sinh lại gặp rắc rối vì chuyện lập chi nhánh công ty mới ở Phượng Thành. Ở bên này không có người cai quản mọi việc, nhất thời cũng không tìm được người phù hợp, để La Sắc Sắc làm cũng không được. Các hạng mục công trình giao cho cô còn rất nhiều, sao có thể đến cai quản chi nhánh công ty ở Phượng Thành, còn để cô lại chỗ này, lại nảy sinh nghi ngờ bị lạnh nhạt, cô vui mới là lạ.
Còn Cao Ngọc Mỹ, Lâm Phỉ sẽ không thể dùng được, công ty Cao Lâm của các cô và Cẩn Sinh chỉ đang hợp tác, đang trong thời gian bàn tính chuyện hợp nhất với Cẩn Sinh, vẫn chưa tạo thành thỏa thuận chính thức. Cao Ngọc Mỹ cũng không thể cai quản công việc, cô lại có tác phong như vậy, sao được chứ?
- Ở ngay giữa Phượng Thành mà không tìm thấy người tài ư? Tôi ngã ngửa cũng không tin. Chị Sắc Sắc, làm một cái thông báo thể lệ tuyển dụng đi!
La Sắc Sắc và Lâm Phỉ hai người biên tập tờ thông báo thể lệ tuyển dụng. Đường Sinh đang suy nghĩ có nên gặp lại Lục Như Hành hay không? Mới có hai ba ngày, Lục Như Hành tất nhiên cũng quan tâm đến một số chuyện, nói có thể lôi kéo các nhà đầu tư bên ngoài, đây đúng là chuyện tốt đối với tình hình kinh tế thành phố Phượng Thành.
Nhưng Đại Bí thư Lục gần đây vừa nhận chức người đứng đầu, có rất nhiều vấn đề cần giải quyết. Giới quan chức chính trị là tập đoàn lớn, có rất nhiều người, ông ta phải suy nghĩ rất nhiều. Bản thân ông ta còn không có khả năng dành ra chút thời gian để suy nghĩ đến chuyện Cẩn Sinh đầu tư ở Phượng Thành, không còn cách nào khác, ông ta chỉ có thể giao việc này cho Viên Bỉnh Tường, chính là cha của Viên Na. Viên Bỉnh Tường là Phó Chủ tịch thành phố, lần này có hy vọng sẽ được nâng chức lên Ủy viên thường vụ.
Còn Lục Sâm và Viên Na ở trung học đã nảy sinh tình cảm chân thực, song cha mẹ hai bên cũng hướng dẫn rất đúng đắn, nhưng cũng không thể chỉ cho bọn họ gặp gỡ nhau. Nếu có chuyện gì thì cũng chỉ nắm tay, mà không tiến xa hơn. Nếu tiến xa hơn rất có khả năng gây ra hậu quả, vả lại cả hai mới chỉ có mười tám tuổi thôi.
Viên Bỉnh Tường năm nay cũng bốn bốn, bốn lăm tuổi, kém Lục Như Hành một hai tuổi, bọn họ đều là cán bộ lãnh đạo trẻ tuổi ở thành phố.
Nghe nói Phó Chủ tịch thành phố Viên mới gia nhập bộ máy thành phố khoảng hai ba năm, kinh nghiệm và lý lịch chính là điểm yếu. Ưu thế duy nhất so với các Phó Chủ tịch thành phố khác chính là tuổi trẻ. Có thể nói Lục Như Hành đã nhìn trúng một cán bộ thiết thực, có tinh thần mạnh dạn đi đầu, có tinh thần dám làm.
Viên Bỉnh Tường cũng đã nghe con gái Viên Na nhắc đến Đường Sinh, ông cảm thấy rất đáng suy nghĩ. Sắp tới Phượng Thành có những thay đổi bất ngờ, Lục Như Hành ngồi vào ghế người đứng đầu, tin tức ở tỉnh đưa xuống, Tất Vân Hiên phải vào trường Đảng trung ương, sau liên tiếp những sự kiện này có điều gì bí mật? Không thể nào biết được, tuy nhiên có thể khẳng định một chút, Bí thư Lục có quý nhân giúp đỡ, tiền đồ rộng mở.
Khiến người theo sát Lục Như Hành như Viên Bỉnh Tưởng cảm thấy cũng thoải mái. Hôm trước Bí thư Lục còn tâm sự, nói sẽ đề đạt với Tỉnh ủy, để mình gia nhập bộ máy Ủy viên thường vụ. Còn nói chuyện Tập đoàn Cẩn Sinh muốn đầu tư ở Phượng Thành, mình phải tự tay đến xem, phải rất quan tâm xem xét.
Tối hôm đó, Viên Bỉnh Tường bảo con gái Viên Na đi mời cậu thiếu niên họ Đường kia và Chủ tịch La. Viên Na buộc lòng phải nói với Lục Sâm về chuyện này, Lục Sâm vỗ ngực cam đoan, chắc chắn là không có vấn đề gì cả. Hắn ta hiện giờ là bạn của Đường Sinh, đã cùng trải qua biến cố sinh tử, Lục Sâm nhớ lại chuyện xưa nặng nề, không phải tất cả đều có thể bỏ qua nhanh chóng. Hiện giờ chính hắn ta mới là công tử số một ở Phượng Thành, chí có điều cá tính của hắn ta không đường hoàng mà thôi.
Đường Sinh và La Sắc Sắc đúng hẹn tới, là một gian phòng nằm trong góc khuất của khách sạn. Hôm trước nghe Lục Sâm nói cha hắn ta giao toàn bộ chuyện Tập đoàn Cẩn Sinh đầu tư ở Phượng Thành cho chú Viên xử lý, Đường Sinh liền hiểu ngay, hiện giờ đại Bí thư Lục rất bận rộn.
Khi bọn họ vừa bước vào thì gặp Sở Đại Cương. Tên họ Sở này rất giang hồ, mặc dù đang làm chuyện biến tốc không thể giúp bọn Đường Sinh được cái gì, nhưng khi ở trong phòng đã chạy đến mời rượu Đường Sinh và La Sắc Sắc, đến nơi không ngờ thấy Phó Chủ tịch thành phố Viên đang ngồi, không khỏi sợ hãi. Sau khi rời khỏi đó, Sở Đại Cương còn có suy nghĩ mới, Cẩn Sinh ở Giang Lăng thật có năng lực, không ngờ có thể mời cả Phó Chủ tịch thành phố Viên ăn cơm?
Sở Đại Cương nghĩ thế nào Đường Sinh cũng không quan tâm, tóm lại dự tính hợp tác ban đầu với nhà máy cơ khí ô tô Phượng Thành sẽ không thay đổi. Không có Sở Đại Cương thì trái đất vẫn quay!
Hai ba ngày kế tiếp, Phó Chủ tịch thành phố Viên Bỉnh Tường đi thị sát thị trấn Tùng Sơn. Viên Bỉnh Tường và Đường Sinh, La Sắc Sắc cùng trao đổi quan điểm. Ông ta rất khâm phục cậu thiếu niên họ Đường, mỗi quan điểm của Đường Sinh, ông ta đều vô cùng đồng ý. Trong quá trình thị sát, Phó Chủ tịch thành phố Viên có buổi phát biểu quan trọng ở thị trấn Tùng Sơn.
Ngày thứ năm 23 tháng 12, Đường Sinh quyết định quay về Giang Lăng, kết thúc chuyến đi lần này ở Phượng Thành. Trên đường cao tốc Phượng Giang có một đám người đến tiễn hắn, Viên Bỉnh Tường không đến vì Bí thư Lục đã tới rồi. Thực tế là Lục Như Hành cùng vợ Hứa Đông Mai đến, còn có Tư lệnh phân khu quân đội Trần Hướng Liêm, vợ Hứa Tú Chi, con trai Trần Liêm, vinh dự đến mức như vậy, trong mắt Viên Bỉnh Tường càng cảm thấy sức nặng của cậu thiếu niên họ Đường.
- Bác Lục và bác Trần đều bận trăm công nghìn việc, là rường cột của đất nước, đến tiễn cháu làm gì? Muốn làm hư đứa cháu nhỏ này phải không?
Tất cả mọi người đều mỉm cười, bọn La Sắc Sắc, Cao Ngọc Mỹ, Lâm Phỉ, La Tiểu Hổ, Đoan Mộc Chân và Hồ Quốc Cường đều cảm thấy vinh dự.
- Đường Sinh à, chúc cháu đi đường thuận buồm xuôi gió, nói với cha cháu một câu hộ bác, tết năm nay bác sẽ đến nhà cháu uống rượu!
(1): Lý Thanh Chiếu (1084-khoảng 1151), hiệu là Dị An cư sĩ, người Tế Nam (Sơn Đông). Phụ thân là Lý Cách Phi, một học giả kiêm nhà văn, mẹ bà xuất thân trong một gia đình quan liêu, cũng có tài năng văn học. Lý Thanh Chiếu là người đa tài đa nghệ: làm thơ, điền từ, vẽ tranh, víết chữ…nhưng thành tựu nổi bật của bà là ở lĩnh vực từ. Năm 18 tuổi, lấy chồng là Thái học sinh Triệu Minh Thành, sống một cuộc sống hạnh phúc hài hòa. Thế nhưng những biến động của thời cuộc đã phá tan cuôc sống nhàn tản tĩnh lặng của Lý Thanh Chiếu. Sau khi Biện Kinh thất thủ (Biện Kinh là kinh đô triều Bắc Tống, bị bộ tộc Nữ Chân- tức nước Kim xâm lược), triều đình Nam Tống dời đô về Nam Kinh (nay là Hà Nam). Triệu Minh Thành được bổ nhiệm làm tri phủ Giang Ninh, năm sau thì mất, từ đó, tình cảnh bà trở nên khốn đốn, lưu vong khắp nơi theo bước đường tấn công của quân Kim, có lúc còn bị vu cáo là “ ban Kim (thông đồng với giặc). Cuộc sống khó khăn, của cải thất lạc, mất mát, những biến cố thời cuộc đó đã biến tâm trạng vui tươi trong sáng của Lý Thanh Chiếu trở nên đau buồn, u uất.