Tan học, Đường Cẩn đang dắt chiếc xe đạp địa hình ra thì thấy Đường Sinh đang đứng ở cổng trường một mình.
“Không phải là hắn đang chờ mình đấy chứ?”
Con tim bé nhỏ của Đường Cẩn cảm thấy thất vọng, cơn giận chợt bùng lên, chân tự nhiên bước chậm lại, đây chỉ là những phản ứng dây chuyền.
Giờ cao điểm tan học, học sinh từng đám một ào ào tiến ra từ cổng trường, ầm ĩ cả một quãng đường, Đường Sinh tay thọc túi quần, rung rung hai bên túi nhàn rỗi, nhìn qua hắn một chút cũng chẳng giống học sinh, trên người lại chẳng đem theo cặp sách, quần áo cũng chẳng mang dáng dấp của một học sinh.
Do dự một lát, cuối cùng Đường Cẩn bước tới, cúi đầu, căn bản không dám nhìn Đường Sinh, chuẩn bị lướt qua người hắn.
Cô hoảng sợ, cô sợ Đường Sinh sẽ giữ mình lại nơi cổng trường, sau đó đòi đèo cô về bằng chiếc xe địa hình của cô, sẽ bị nhiều bạn học nhìn thấy, ngày mai sẽ có người nói mình và Đường Sinh như thế này như thế nọ, đồn đại lời thị phi, ai có thể ngăn được?
Ngàn vạn lần xin đừng níu tôi lại, xin anh đấy, Đường Sinh, nơi này đông người lắm, anh đứng thực không đúng chỗ rồi.
Tim Đường Cẩn tựa chú nai con hoảng hốt chạy loạn lên, cô gần như là nín thở để đi qua Đường Sinh.
Nhưng hắn thực sự không giữ mình lại, thậm chí là không nhìn mình, không biết đang nhìn theo ai chứ, có phải là mình nghĩ hơi quá không?
Trong nháy mắt, Đường Cẩncảm thấy như có một sự mất mát vô hình, một điều gì đó như một sự phiền muộn không thể nói rõ thành lời.
Có lẽ hắn thực sự đang chờ một ai đó khác.
Đường Cẩn khựng lại một lúc, có một động lực mạnh mẽ thôi thúc cô quay đầu lại liếc nhìn hắn, nhưng cô đã ra sức kìm nén nó lại.
Cắn răng bước nhanh hơn, nhưng đi được hơn mười bước thì Đường Cẩn không kìm được bản thân, đột nhiên đi chậm lại,quay đầu lại nhìn.
“Phanh” một tiếng, tựa như có vật thể gì va vào bánh sau của chiếc xe đạp địa hình, chiếc xe hơi rung lên, rồi tiếng nói quen thuộc của Đường Sinh cất lên:
- Ôi …Cẩn tỷ, đang đi sao bỗng nhiên lại dừng lại? Hại ta tông vào đuôi xe rồi.
Trong khoảnh khắc đó, sự mất mát cũng như phiền muộn vừa mới dấy lên ở Đường Cẩn chợt như không cánh mà bay, thay vào đó là cảm giác vui mừng không tên, không hiểu tại sao lại có cảm giác như vậy, tự cô không thể lí giải được, khi quay đầu lại thấy cảnh tượng Đường Sinh giống như cái đuôi bám theo mình, trong lòng bỗng tràn đầy cảm giác thỏa mãn, cảnh tượng ngày hôm đó hắn vì che chở cho cô mà nhận một trận đòn đau của Đại Hà Mễ bỗng thoáng hiện trong tâm trí cô, rồi cảnh tượng ngày đó hắn vì thấy bất bình cho bà nội mà đập chiếc Mercerdes và cảnh sáng nay hắn đèo mình đến trường cũng hiện ra, những kí ức đó tụ lại như dòng nước ấm áp lớn.
Chính là dòng nước ấm đó, trong nháy mắt đã chảy khắp cơ thể Đường Cẩn, khiến cô cảm thấy ấm áp dễ chịu, như được đắm mình trong ánh nắng tươi đẹp của mùa xuân.
Trước đó tim đập mạnh, dường như ngừng thờ, và rồi đột nhiên phát hiện hắn hóa ra lại im lặng theo sau mình, tâm trạng Đường Cẩn không biết nên diễn tả như thế nào, chỉ có thể nói là bản thân thấy vô cùng vui mừng, cái cảm giác trước đó chưa từng có.
Không biết phải đáp lại lời hắn ta như thế nào, động tác theo bản năng của Đường Cẩnlà nhanh chóng quay đầu lại, đẩy chiếc xe đạp địa hình đi tiếp.
- Đường Sinh… chờ một chút!
Đột nhiên một tiếng kêu trong trẻo từ đằng sau truyền đến, Đường Cẩnnhận ra là giọng nói của một cô nữ sinh xinh đẹp, cô không tự chủ được lại dừng lại, chân Đường Sinh lại thêm lần nữa va vào bánh xe sau của Đường Cẩn.
Lần này Đường Cẩn không nhịn được cười nữa, thấy Đường Sinh đang xoa xoa đầu gối, nguýt hắn một cái một cách đáng yêu:
- Trí nhớ cậu ngắn hạn à?
Đường Sinh nhe hàm răng trắng, cười một cách đau khổ, đáp:
- Cẩn tỷ này, người ta gọi Đường Sinh, chứ đâu gọi Đường Cẩn, bạn đứng lại làm gì?
Lời này của Đường Sinh khiến Đường Cẩn phải đỏ mặt, đúng lúc cô định dắt xe đi, cánh tay của Đường Sinh đã khoát lên yên xe sau:
- Mình bị thương nặng rồi, hôm nay cậu không đưa mình về không được, chờ mình một phút, bạn cùng bàn của mình đến rồi.
- Vô lại…
Đường Cẩn hàm chứa sự xầu hổ, thấp giọng nói, nửa mặt cúi xuống vẫn đưa mắt liếc nhìn cô nữ sinh xinh đẹp đang chạy tới.
Là cô ta, Ninh Manh, hoa khôi nổi tiếng của trường trung học Giang Lăng, cô ta thật không ngờ lại là bạn cùng bàn của Đường Sinh.
Trong nháy mắt, lòng Đường Cẩn như rối tung lên, có bất an, có hoảng loạn, có sự mơ hồ, tại sao lại là cô ta?
Đường Sinh đã nghiêng mình đứng sang bên phải, giữa hắn và Đường Cẩn giờ cách nhau chiếc xe đạp địa hình, hắn quay đầu lại nhìn theo Ninh Manh đang chạy tới, không hiểu là cô bạn xinh đẹp này gọi mình có chuyện gì? Thật là không ngờ đến.
- Lớp trưởng, có điều gì dặn dò vậy?
Rời khỏi cổng trường Ninh Manh sớm đã thấy Đường Sinh, tan học Đường Sinh rời khỏi lớp rất nhanh chóng, còn không ba hoa gì với mình, Ninh Manh vì vậy hoài nghi liệu có phải hắn chờ một cô bé nữ sinh nào đó? Không biết vì sao, trong lòng lại có ý nghĩ kì cục đó, không ổn, mình phải đi xem sao.
Kết quả là nhìn thấy Đường Sinh theo sau một cô bé dáng người mảnh khảnh dắt xe rời đi.
Dáng dấp của cô gái đó rất quen thuộc, nhất thời không nhớ ra, nhưng cái quần bò trắng phiếm bụi bặm của cô ta lại càng quen hơn, nó khiến cho vẻ đẹp thanh xuân ngạo nhân của cô thể có thể được toàn diện bộc lộ, cặp đùi đều đặn thon dài đẹp đẽ, cặp mông tròn căng, đặc biệt đem đến cho người ta cảm giác mê hoặc.
Là Đường Cẩn, cái tên này nhanh chóng lóe lên trong tâm trí Ninh Manh, cái tên này chẳng phải vẫn hay cùng tên của mình được nhắc đến là những hoa khôi của ngõ Lão Đường hay sao?
Giờ phút này, trong lòng Ninh Manh bỗng nảy sinh một ý nghĩ quái dị, Đường Sinh và Đường Cẩn, không phải họ đang vụng trộm yêu sớm chứ? Không thể phủ định rằng Đường Sinh là một nam sinh rất bảnh cũng như rất có khí chất, so với những nam sinh khác thì hắn tỏ ra trưởng thành cũng như vững vàng hơn nhiều, cái ngày hắn đứng trên bục giảng vừa viết vừa nói, đã để lại trong cô một ấn tượng sâu sắc, mặc dù không đến mức là có tình cảm với hắn, nhưng cũng không phải là thờ ơ?
Trai đẹp gái xinh kết hợp căn bản là rất hấp dẫn, nhưng lúc này thấy hắn cùng Đường Cẩn đi với nhau, khiến cho lòng tự tôn của cô gái nhỏ Ninh Manh có chút tổn thương.
Mình với Đường Cẩn quen biết từ lâu,hồi cấp 2 có học cùng lớp 7, cô biết thành tích học tập của Đường Cẩnphải nói là thứ nhất thứ hai, tốt hơn của mình, về mặt dung nhan khí tiết hay là danh tiếng của cô ở trường, Đường Cẩn đều không xếp hạng dưới mình, nam sinh gọi cô ta là “Bình dân Thiên Hậu” (1)
Hai mĩ nhân đối mặt trong tình huống đó, kẹp ở giữa là tên Nhị Thế Tổ Đường Sinh.
- Ninh Manh, xin chào!
- Là Đường Cẩn à, chào bạn…Bạn cùng đi với anh ta à?
Ý niệm trong đầu Ninh Manhxoay chuyển, bỗng nhiên có một ý tưởng, ừ…đả kích tên tự phụ này chút.
- Hắn…hắn cũng ở ngõ Lão Đường, cùng đường ấy mà…
Đường Cẩn hơi đỏ mặt, thấy ánh mắt của Ninh Manh, côhơi chột dạ, sợ cô ta hiểu sai.
Đường Sinh cũng nhìn thấy vẻ mặt của Đường Cẩnkhông được tự nhiên, liền nói:
- Lớp trưởng… bạn gọi mình hay là tìm Đường Cẩn ôn chuyện cũ vậy?
Ninh Manh chun mũi một cái, hừ một tiếng, rồi chạy đến níu tay trái của Đường Cẩn, quay đầu lại nói với Đường Sinh:
- Đại soái ca, nhìn sang phải, có thấy quán tạp hóa chứ? Chạy lại mua lấy hai bịch nước cho mình với Đường Cẩn, nếu không, mình sẽ vạch trần vụ bê bối của cậu.
- Hắc… Mình có gì bê bối à? Thần bí không hiểu nổi… Uống nước thì uống nước, được, để mình đây đi mua.
Đường Sinh quay người đi, hắn không thể nghĩ ra Ninh Manh hiện tại đang toan tính gì, cây ngay không sợ chết đứng.
Vào lúc Đường Sinh quay người chen chúc vào đám học sinh chen chân vào cửa hàng tạp hóa, trong lòng Ninh Manh thầm cười, đừng cho là ta không nhìn ra tâm địa gian xảo của ngươi, tiên sinh hãy mở mắt ra mà nhìn ta cho ngươi nếm thử chút mùi vị.
- Đường Cẩn, mình nói cho bạn hay, tâm tính của hắn không được thuần khiết lắm…
- A
Đường Cẩn vì lời đó mà ngẩn ra,
- Tại sao lại nói như vậy? Anh ta… đùa giỡn bạn à?
Trong phút chốc, trong lòng Đường Cẩn thấy ê ẩm, chẳng lẽ những chàng trai bảnh bao có chút ưu việt đều phóng đãng như vậy à? Thật đáng giận!
Đây đúng là kết quả mà Ninh Manh mong muốn, cô bắt gặp Đường Cẩn và Đường Sinh đi cùng nhau bỗng dưng sinh ra sự ghen tị, làm như vậy đơn giản chỉ là giữ gìn sự tự tôn của bản thân, cô không chấp nhận là mình kém hơn Đường Cẩn, sự non nớt, thẳng thắn của cô gái mười bảy tuổi, không hiểu thế nào là nhẫn nại cũng như khoan dung.
- Không biết bạn tin lời mình nói không? Dù thế nào thì mình thấy hắn ta cũng không phải là tên đứng đắn, mới đến ngày đầu đã không đoàn kết với bạn bè, còn ba hoa với bạn cùng bàn của mình nữa, thật phù phiếm, Đường Cẩn, cậu thật là đơn giản, đối với loại người như tên này cần phải lưu tâm hơn…
- Vậy à…?
Đường Cẩn chau đôi mày thanh tú, vớitính cách của Đường Sinh, đánh người rồi đập xe này nọ, cô mong đợi hắn có thể đoàn kết với bạn bè ư? E rằng hắn ta làm không nổi… còn như ba hoa với cô ta…Cô ta thật sự cũng rất xinh đẹp, nam sinh ba hoa với cô ta cũng là chuyện bình thường
Nhưng nghe Ninh Manh bộc bạch Đường Sinh trêu ghẹo cô, trong lòng Đường Cẩn có cảm giác không thoải mái cho lắm.
Ninh Manh tuyệt đối không thừa nhận bản thân kém Đường Cẩn, cô ta ngầm quan sát thần sắc của Đường Cẩn, phát hiện mặt Đường Cẩn có chút biến sắc, ừm, thuốc sắc vừa đúng lượng, đến đây là đủ rồi, trước hết khiến tên tiểu tử kia buồn buồn chút, đấu với chị đây, ngươi còn kém lắm.
Đường Cẩn cũng không phải là ngốc, trái lại còn là một cô gái rất thông minh, lúc này cũng đã nhìn ra những lời nói của Ninh Manh còn có ý khác.
Bên cạnh đó Ninh Manh cũng sợ để lại hình tượng xấu trong lòng Đường Cẩn, nói xấu sau lưng người khác vốn dĩ không phải là việc tốt, liền nói:
- Nói với bạn những lời này cũng chẳng có ý gì khác, chỉ là muốn cảnh báo cho bạn có vài người không quang minh như bề ngoài, trái lại thế giới nội tâm tương đối xấu xa.
Những lời của Ninh Manh thực sự khiến Đường Cẩn coi trọng cô hơn, sự thực là biểu hiện về tố chât của Ninh Manh từ trước đến nay vẫn rất tốt, chỉ có điều tính cách hơi cao ngạo.
- Cảm ơn bạn, Ninh Manh, thực ra mình với hắn chẳng có gì cả, chỉ là cùng sống ở ngõ Lão Đường, thuận đường thì đi cùng nhau thôi.
- Nhìn quần áo cũng như khí chất của hắn không giống như là sống ở ngõ Lão Đường…Hắn ta cũng không giống người bản địa.
Câu nói này khiến Đường Cẩn hơi biến sắc, có hàm ý nói móc người nghèo ngõ Lão Đường, Ninh Manh nhìn thấy vẻ mặt của Đường Cẩn không bình thường, biết là nói sai.
- Đường Cẩn, cậu đừng có hiểu nhầm, mình chỉ phân tích về hắn thôi, thực không phải coi thường ngõ Lão Đường nơi cậu ở đâu.
Đường Cẩn gật gật đầu:
- Ừ, mình biết, cậu cũng không phải là hạng con gái nhà giàu coi khinh người nghèo. Đường Sinh hắn là học sinh gửi đến học ở Giang Lăng, mình cũng chỉ biết hắn là người nơi khác, tình hình cụ thể không rõ, hắn là người thân của Đường Dục, mà hình như cũng không phải là thân thiết lắm.
- Đường Dục…
Ninh Manh dãn đôi mày thanh tú xuống
Cô từng nghe qua tên của nhân vật tiếng tăm này
- Người thân của Đường Dục mà lưu lại ngõ Lão Đường à?
- Ông cụ nhà Đường Dục hiện tại vẫn còn lưu lại ngõ Lão Đường, Đường Sinh cùng với Đường lão sống cùng nhau.
- Là vậy à, à… hắn ta tới rồi, chúng ta không nói nữa
Ninh Manh thấy Đường Sinh mang theo nước uống đang đi tới.
(1) Tian Hou hoặc Tianhou (天后) nghĩa là "Thiên Hậu Nương Nương" hay "Nữ hoàng Thiên quốc"), hoặc Tin Hau trong tiếng Quảng Đông, hay Thiên Hậu trong tiếng Việt.Thiên Hậu Thánh Mẫu hay bà Thiên Hậu, còn gọi là "Ma Tổ", "Mẫu Tổ" (Mazu) hay là "Thiên Thượng Thánh Mẫu" là một vị thần quan trọng trong tín ngưỡng của người Trung Hoa và người Việt gốc Hoa.
Bà được xem như vị thần bảo trợ của ngư phủ và người đi biển, được tôn kính đặc biệt cả trong Phật giáo và Đạo giáo, ở các quốc gia Đông Á, và nhất là tại Đài Loan. Ngày tưởng niệm bà là ngày 23 tháng 3 âm lịch hằng năm