Cục an ninh trật tự thành phố Tuyền Thành khi nhận được báo nguy, nhóm cảnh sát bảo vệ trật tự đã nhanh chóng hành động, ở quán ăn đêm còn mang về một học sinh.
- Cái gì? Con trai của Chủ tịch Lâm bị đánh? Người nào đánh? Không có mắt à?
Trưởng phòng nhảy dựng lên.
Trưởng phòng đích thân tiến tới chỗ mấy cảnh sát đang vây quanh, nhìn thấy Lâm Hiểu Kháng bị đánh thành mắt gấu mèo, y tự mình giới thiệu:
- Tôi là con trai của Lâm Chi Mậu, gọi trưởng phòng của mấy người đến đây.
Ngồi cùng một chỗ với y chính là Hàn Tĩnh sắc mặt trắng bệch.
Nếu không phài là Đường Sinh thủ hạ lưu tình thì bọn họ làm sao mà chỉ bị đánh như vậy, có khi nửa cái mạng cũng chẳng còn, Đường Sinh còn chưa có dùng sức đâu.
Mấy người làm chứng gồm có: Miêu Tuấn Bách, Cố Đào, Trần Hữu Binh, Lục Thành, Mạch Gia Lâm là thảm hại nhất, Đường Sinh một quyền đập gãy mũi của y. Đối với tên dụ dỗ Đàm Bảo Chân này Đường Sinh thật sự rất căm ghét ra tay không chút khoan dung, thiếu gia mặc kệ trước đây ngươi lăn lộn như thế nào, nếu đã đến Lỗ Đông thì nên biết điều chút.
Lại một lần nữa gây nên gió bão ở Lỗ Đông, thiếu gia nhà họ Đường vẫn an nhàn ngồi ở phòng thẩm vấn, đối mặt với hai cảnh sát một nam một nữ hắn không có chút biểu lộ thần sắc hoảng sợ nào. Bên ngoài, Đàm Bảo Chân cùng với Đàm Linh, Khương Tiểu Uyển các cô đều ở đây, cô là vì quan tâm tới Đường Sinh, còn những người khác thì mặc kệ.
Nhìn thấy trưởng phòng đi vào phòng của Lâm Hiểu Kháng, mấy tên đứng ở hành lang bắt đầu thảo luận:
- Thật là sảng khoái dễ chịu, tên họ Đường kia dám đánh con trai của Chủ tịch Tỉnh Lâm, hắn sẽ chịu không nổi đâu, ha….
Y thực rất vui sướng khi có người gặp họa.
Đàm Bảo Chân trừng mắt nhìn y, người này vẫn chưa tỉnh ngộ, còn cùng mấy người khác khoác lác nói:
- … Giờ hắn chết chắc rồi!
Đàm Linh nhìn thấy sắc mặt của cô mình, trong lòng thầm trách Miêu Tuấn Bách, ánh mắt anh có vấn đề à? Không thấy tên họ Đường tới chính là để gặp cô tôi? Hắn có thể quen biết cô tôi, anh không nghĩ xem gia thế nhà hắn là như thế nào? Người bình thường có thể sao? Ngu xuẩn.
Trong lòng suy đoán như vậy nhưng Đàm Linh cũng không biết rõ lắm nội tình về Đường Sinh, chỉ là thấy vẻ mặt không vui của cô, liền hỏi:
- Cô, cô quen biết cái tên họ Đường kia sao? Hắn có cái gì chứ, ra tay với mấy người chúng ta không chút nể tình, hắn có gì đặc biệt hơn người? Xem giờ hắn làm sao bây giờ?
Khương Tiểu Uyển đối với Đường Sinh có ấn tượng tốt, lúc này nói:
- Chỉ là học sinh đánh nhau thôi, có gì đặc biệt nghiêm trọng đâu? Có thể phạt cái gì chứ?
- Cô sao lại bênh cái tên họ Đường kia chứ? Hắn cũng đâu có để ý tới cô đâu, cô đừng có tự mình đa tình, cô muốn làm cho Hàn Tĩnh mất mặt sao?
- Tôi chính là có cảm tình với hắn, chẳng lẽ không cho tôi xem a? Hàn Tĩnh là y tự không chịu nghĩ thoáng, đâu có liên quan gì đến tôi chứ?
Trong lòng Đàm Bảo Chân nghĩ, hắn có cái gì ư? Hắn có rất nhiều của cái, bề ngoài hắn là học sinh giống như mấy người nhưng Đường Sinh đã làm được rất nhiều chuyện mấy đứa biết không? Hắn chính là người đặt nền móng cho dự án Ngân Loan, người đứng sau điều khiển việc thu mua Liêu Khí, điều này những người bình thường có thể làm được không? Đến tận bây giờ cô vẫn chưa hiểu biết hết về Đường Sinh nhưng Đường Sinh khẳng định là có mối quan hệ lợi hại không thể tách rời với rất nhiều tập đoàn: Sở Đại, Sắc Hinh, Giang Lăng Cẩn Sinh.
Liếc mắt một cái nhìn cháu gái của mình, Đàm Bảo Chân nhỏ giọng nói:
- Con bé Linh này, cháu không cần phải biết cô và Đường Sinh quen biết nhau như thế nào, cháu ý, tốt nhất là biết kiềm chế một chút, đừng có học người khác động một chút là dọa dẫm người ta. Đường Sinh và mấy tên học sinh nghịch ngợm không giống nhau, đánh một cái thì tính cái gì? Có thể làm gì được hắn chứ? Thân phận của hắn cũng chỉ là học sinh mà thôi, hơn nữa, người gây sự trước cũng không phải là Đường Sinh, để lát nữa cô đi làm chứng cho hắn.
- Ai nha, cô, cô dính vào làm gì, sao cô phải đi làm chứng chứ? Bọn họ một đám người, cô thì lại chỉ có một mình, cảnh sát sẽ tin ai a?
Đàm Linh có thái độ đối với Đường Sinh nên không hy vọng cô mình lại đi giúp đỡ hắn, Đàm Bảo Chân lại nói:
- Cái con bé này, cô đã cảnh cáo cháu, dám dính vào chuyện tình yêu, có phải cháu muốn ba mình tức chết có phải không? Bây giờ lại còn đi theo nhóm người này gây họa? Nhìn lại xem giống cái gì chứ?
Đàm Linh rất sợ cô mình lấy việc yêu đương của cô ra áp chế cô, cũng chỉ vì trong lòng có chút yếu đuối nên nhất thời đồng ý việc với Miêu Tuấn Bách lần đó khiến cô hối hận không thôi.
- Cháu cũng đứng về phía cô, chúng ta phải nói đúng những gì mình thấy đúng không? Vốn dĩ đâu phải Đường Sinh gây chuyện chứ.
Khương Tiểu Uyển nói.
Đàm Linh mắt trợn trắng, cũng không nói gì, hiện giờ gây chuyện hay không cũng không phải do hắn quyết định nữa rồi, đã vào tới cục trị an rồi, hừ!
Rất nhanh vị trưởng phòng kia từ trong phòng Lâm Hiểu Kháng đi ra với bộ mặt hung thần ác sát, bên trong chỉ còn lại Lâm Hiểu Kháng và Hàn Tĩnh, nghe nói có một người bị thương nặng phải trực tiếp đưa vào bệnh viện
- ….Thật quá đáng mà, sao lại có thể một quyền mà đấm gãy mũi người được? Tôi phải đi xem xem tên nào trâu bò như vậy.
Mấy người cảnh sát cùng trưởng phòng đi vào căn phòng đang thẩm vấn Đường Sinh, thấy hắn như đại mã kim đao ngồi kia bộ dáng bình thản, trong lòng trưởng phòng cực độ khó chịu:
- Tại sao thẩm vấn mà lại không còng tay lại? A? Đánh người ta gãy cả mũi mà hắn dường như lại không bị cái gì?
Một cảnh sát tiến lại lấy ra còng tay định còng tay Đường Sinh lại, Đường Sinh lại đem y đẩy ra:
- Ai, ai, ngại quá, không nên còng bậy bạ, ba người bọn họ cùng nhau đánh tôi, tôi chỉ là tự vệ thôi, đừng nói là đãnh gãy mũi, cho dù có đập nát đầu tôi cũng không có tội….
- Tiểu tử, đã vào cục cảnh sát còn muốn phát cuồng? Nhanh đưa tay ra đây, không thì cho cậu nếm vài món điểm tâm bây giờ.
Cảnh sát nói.
- Thôi, thôi, đừng có hù doạ dân chúng, cơ quan chấp hành pháp luật, không phải là dựa vào việc hù dọa người để giữ gìn trật tự xã hội. Tự vệ mà cũng bị còng tay, đây là luật pháp gì? Đừng có mà nói với tôi y là con trai của Chủ tịch Tỉnh Lâm, chẳng lẽ con trai của Chủ tịch Tỉnh đánh người thì người đó không được chống trả sao? Bọn họ người đông thế mạnh, luôn miệng muốn cắn tôi, cảnh sát mấy người lại nhìn không ra sao? Tôi chỉ có một mình, ai ức hiếp ai vừa nhìn đã biết ngay thôi? Sao lại thế? Y là con trai của Chủ tịch Tỉnh thì mấy người liền bênh vực y? Như thế mà cũng là người thực thi pháp luật à?
Thái độ của Đường Sinh cứng rắn, mạnh mẽ, một đống cảnh sát bị hắn nói nhất thời có chút giật mình nhưng thật ra, quả thật là một nhóm đánh một người.
Trưởng phòng thở phì phì ngồi xuống, cũng không yêu cầu phải còng tay nữa, ông phát hiện tên đánh người này cũng có bối cảnh? Bọn họ nói là bạn học của nhau, hắn không thể không biết Lâm Hiểu Kháng là con trai của Chủ tịch Tỉnh Lâm, vậy mà hắn vẫn dám xuống tay? Điều này chứng tỏ đứa nhỏ này cũng có hậu trường nổi trội?
Trưởng phòng tỉnh táo lại liền phân tích như vậy, ông ta cũng không phải ngu ngốc, cúi đầu nhìn thoáng qua ghi chép, tên tuổi và vân vân đều có, tình hình gia đình còn chưa có hỏi? Dù sao cũng là chỗ trống, ông ta liền trầm giọng hỏi một câu:
- Đường Sinh phải không? Cha cậu tên là gì….
- Đường Thiên Tắc!
Đường Sinh nhún vai, nên nói thì vẫn phải nói thôi, nếu không có mấy người này sẽ gây sức ép cho mình.
Cái gì? Đường Thiên Tắc? Trưởng phòng trợn tròn mắt, không phải chỉ là trùng hợp tên đấy chứ? Mấy người cảnh sát khác cũng ngơ ngác nhìn nhau.
- Đường Thiên Tắc? Công tác ở đơn vị nào?
Trưởng phòng phải thêm một bước nữa để chứng thực, ông ta nuốt nước miếng, sẽ không khéo như vậy chứ?
- Ở Ủy ban nhân dân Tỉnh Lỗ Đông, chức vụ là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Phó chủ tịch thường trực Tỉnh, vậy đã đủ rõ ràng chưa?
Đường Sinh bĩu môi, đối với Nhị Thế Tổ mà nói, đây chính là lần đầu hắn lấy tên cha ra để hù dọa mọi người, chính hắn cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, trời ạ!
Trưởng phòng và nhóm cảnh sát đều há hốc mồm, được rồi, chúng ta hiểu rõ rồi, hóa ra là nhóm con cháu của mấy vị quan to của Tỉnh ẩu đả đánh nhau.
Trưởng phòng không nói gì bỏ ra ngoài, gọi mấy người cảnh sát xử lý sự cố ra bàn bạc:
- ….Hòa giải, nhất định phải hòa giải, hiểu không? Tôi không muốn nhúng tay vào chuyện ẩu đả của mấy vị công tử này, chuẩn bị tốt trà nước tiếp đãi bọn họ, phải hết sức kiên nhẫn tiến hành hòa giải, nhất định phải xử theo lẽ công bằng của pháp luật, không thiên vị bên nào, ghi chép nhất định phải thật tỉ mỉ vào, thái độ nhất định phải hòa ái…
Nhóm cảnh sát hiểu rõ, đều gật đầu, trưởng phòng lau mồ hôi một phen rồi xoay thân rời đi, tôi chỉ là một vị trưởng phòng trị an nho nhỏ, tôi có thể khởi tội được người nào chứ? So với nhóm quan to của tỉnh, tôi nếu là cầu thì không đủ dài, nếu là trứng thì không đủ tròn, điều tôi có thể làm chỉ là cho bọn họ uống trà ngon thôi.
Ghi chép và mọi thứ đều làm xong, Đường Sinh cùng với nhóm cảnh sát tán phét lên tận trời:
- Gần đây công việc có bề bộn lắm không?
- Không bận, không bận, vẫn xoay xở được.
- Nghe nói phúc lợi đãi ngộ cho nhóm cảnh sát năm lại tăng?
- Cũng không nhiều lắm, chỉ tăng một chút thôi.
- Ăn bữa ăn khuya chưa?
Tán dóc được một lúc thì không còn chuyện gì để nói nữa:
- Tôi phải đi trước đây, nếu cần điều tra nữa thì cứ gọi điện thoại cho tôi.
Cung kính tiễn đưa, đem hai vị công tử bị đánh ra về, nhóm cảnh sát quay lại báo cáo với Trưởng phòng,Trưởng phòng nói:
- Làm tốt lắm, bữa ăn khuya tôi mời!
Đường Sinh và Đàm Bảo Chân cùng nhau đi bộ trên con đường dài dưới những ánh sao của thành phố, gần tháng 11 thời tiết rất lạnh, Đàm Bảo Chân ôm lấy cánh tay, cùng đi với người nhỏ tuổi hơn mình nhưng cô lại tuyệt không cảm thấy hắn non nớt chút nào, trên thực tế ngoại hình của Đường Sinh giống như một người đàn ông trưởng thành.
- Từ những chuyện mà cậu đã làm, giống như đánh nhau ngày hôm nay vậy, tôi cũng không thể đem cậu đặt cùng một chỗ so sánh với đám người đó, thật sự.
- Quá khen, chị Bảo Chân, tôi còn nhỏ mà, có chút kích động cũng là chuyện bình thường, trong mỗi một đứa nhỏ to xác mang hình dáng của người trưởng thành đều có chút tính tình phản nghịch. Hôm nay đóng vai cầm thú một lúc không dọa sợ chỉ Bảo Chân chứ? Vậy là hình tượng tao nhã của tôi đều bị hủy rồi.
Đàm Bảo Chân bật cười, mắt đẹp phiêu lại, trong con mắt có một lại thần sắc hiểu biết:
- Tuổi trẻ bốc đồng, cũng không tính là sai lầm quá lớn.
- Thật là người phụ nữ khoan dung, đúng rồi, chị Bảo Chân, cái tên Miêu Tuấn Bách kia muốn dụ dỗ cháu gái của chị, chị nên nhắc nhở cô ấy một chút. Tên họ Miêu kia và Lâm Hiểu Kháng lăn lộn cùng một chỗ là do có chút dựa trên tính chất chính trị, tuy bọn họ còn nhỏ nhưng chỉ sợ sẽ có người lợi dụng điều này viết bài, nếu dùng một ít các thủ đoạn đem mấy gia tộc lớn liên kết cùng một chỗ, sẽ tiến tới ảnh hưởng đến hướng đi chính trị,điều này rất nguy hiểm.
- Ách, Đường Sinh, cậu có nghiêm trọng quá không?
Đàm Bảo Chân đối với chuyện mà Đường Sinh nói hơi kinh ngạc, mắt đẹp cũng mở lớn.
Đường Sinh khẽ lắc đầu:
- Cô phải tin tôi, tôi chưa từng khiến ai phải thất vọng về mình, tin Đường Sinh, được suốt đời, ha….
Đàm Bảo Chân cho rằng hắn trêu chọc mình, không nhịn được liền giơ tay lên định đấm nhẹ hắn một cái, lại thấy động tác này của mình có chút thân mật, khuôn mặt xinh đẹp đỏ lên nhanh chóng thu tay về, vẻ mặt cũng có chút xấu hổ:
- Lại nói phét rồi? Thời điểm cậu nghiêm túc, tôi rất thích!
- Ách…Này, chị Bảo Chân, thích có khả năng là dấu hiệu ban đầu của việc thầm mến đấy, nếu chị yêu tôi thì công việc của chúng ta làm sao mà xong được?
- Tôi nhổ vào,
Trong bụng Đàm Bảo Chân nhảy dựng lên, nói với hắn;
- Thích là thích, với yêu hay không yêu chẳng có liên hệ gì cả? Cậu đừng có mơ mộng.
Đường Sinh cũng cười, sau đó nghiêm mặt nói :
- Chị Bảo Chân, điều tôi vừa nói chị nhất định phải lưu ý, có một số chuyện ở địa phương khác thì không sao nhưng chuyện này ở Lỗ Đông là vô cùng mẫn cảm. Tình huống ở Tỉnh Ủy chị cũng rõ ràng, lão Vương gia, nhà họ Đường, họ Miêu, họ Đinh đều xuất hiện ở nơi này, ánh mắt của cấp trên sẽ nhìn chằm chằm tập trung hết về nơi đây, đừng để tình cảm riêng của cháu gái cô bị trộn lẫn với kết cục của xu thế bây giờ.
Lúc này Đàm Bảo Chân cũng cảm giác được chuyện Đường Sinh nói là có cơ sở, quả thật là như vậy, đây là chuyện có liên quan đến chính trị, không thể xem nhẹ được.
Đưa Đàm Bảo Chân về trước, Đường Sinh mới vòng vo quay lại biệt thự của Sắc Sắc, hắn không quay lại Lam Nha Bảo, cũng sẽ không bị người của Cục An ninh Quốc gia bắt gặp.
Ngày hôm sau, Dung nữ biết được chuyện người ở Sở An ninh Quốc gia muốn tìm Đường Sinh, cũng hướng Sở tỉnh bên này yêu cầu phối hợp, Lưu Quang Chấn gọi điện thoại cho Dung nữ, lúc trước ông ta và Đường Sinh đã gặp mặt nhau, lại cũng không rõ lắm vì sao người của Sở An ninh Quốc gia lại muốn tìm hắn?
Dung nữ gọi điện thoại cho Đường Sinh, hắn còn đang bận uống sữa của Sắc Sắc;
- Vậy sao? Người của Sở An ninh Quốc gia phát hiện tối ngày hôm qua tôi và血Hujino Nana có gặp gỡ? Chắc là có người nào đó bày mưu tính kế để bọn họ đặc biệt muốn tìm tôi đi? Tôi chẳng muốn để ý tới bọn họ, Dung nhi cô cứ tùy tiện xử lý đi.
Ở Tỉnh ủy, Lâm Chi Mậu còn đang rối rắm vì chuyện đứa con bị đánh, mà Đường Thiên Tắc lại không rõ ràng lắm về chuyện này, tại không ai báo cáo cho ông biết thôi.