Ngay vào thời điểm Đường Sinh và Ninh Hân đi tới Ủy ban nhân dân quận cho kịp bữa tiệc gia đình, anh mắt kính báo cáo tình hình cho La Sắc Sắc.
Ước chừng khi đó khoảng bảy giờ, xe của La Sắc Sắc có mặt tại khu vực lân cận ở thành nam, anh mắt kính cùng ba nam vệ sĩ đợi cô ở đầu ngõ, La Sắc Sắc một mình cùng anh mắt kính đi vào bên trong, hạ kính cửa sổ của chiếc Audi xuống một khoảng nhỏ bằng hai ngón tay.
Cửa xe khóa kín, hạng người như anh mắt kính đây, trong mắt của La Sắc Sắc đến tư cách lên xe cũng không có.
Gã ta đứng bên sát vào cánh cửa sổ đã hạ kính xuống nói chuyện;
- Giám đốc La , anh em trên đường vừa chuyển đến một tin tức đặc biệt.
- Có gì anh cứ nói, đừng mập mờ thế.
La Sắc Sắc rất ghét cái kiểu ra vẻ thần bí đó của gã, khẩu khí có chút khó chịu nói.
- Tình nhân của Bí thư Trịnh ở Lô Hồ, cũng chính là nữ Thẩm phán của tòa án Lô Hồ đêm qua mất tích rồi, nhưng hôm nay trên đường đi có một tin tức tôi vô tình nghe được, ai đó mời “thần tài” tới, nhưng tên đó chỉ lấy được một nửa số tiền, cho nên “dê béo” vẫn còn chưa thịt xong.
La Sắc Sắc mắt trợn trắng:
- Cái gì gọi là thần tài, dê béo, tôi nghe không hiểu, anh có thề dùng ngôn từ của con người được không?
Anh mắt kính cười gượng, nhỏ giọng lại nói:
- Là tôi sai, Giám đốc La , mời “ thần tài” chính là bắt cóc, “dê béo” ở đây chính là chỉ con tin.
La Sắc Sắc trong lòng hoảng hốt, sao tôi lại giao lưu với dân xã hội đen khi nào mà lại không biết thế này?
- Anh muốn nói ‘dê béo” đây chính là vị nữ thẩm phán kia?
- Không sai, một người nào đó mời “ thần tài”, lúc trước khi tôi còn trong băng nhóm quen biết, tôi thiết nghĩ, vị nữ thẩm phán này, đối với chúng ta rất quan trọng, nên báo cho Giám đốc La , có cần bỏ ra chút tiền mua ‘dê béo’ về không, bọn đó chỉ cần lấy tiền, sẽ cao chạy xa bay,chúng không quan tâm đến danh dự hay là không danh dự, vốn trên giang hồ bỏ mạng lúc nào không biết, có tiền sống sướng một ngày thì hay một ngày, Giám đốc La nói xem?
La Sắc Sắc cũng không biết nên làm gì bây giờ, lấy điện thoại gọi cho Đường Sinh, tóm gọn ý kiến của mình, Đường Sinh cũng trả lời rất đơn giản, kêu anh mắt kính liên hệ đối phương, mua “dê béo” về, khoảng mười giờ sẽ liên hệ lại, hiện giờ vẫn có việc để làm.
Lời nói này được truyền đạt cho anh mắt kính, kêu anh ta liên hệ với tên đó, thương lượng giá cả, mười giờ tối liên hệ lại với Đường Sinh.
Đường Sinh cúp điện thoại, vừa lúc tiến vào cửa nhà của Ninh Hân, Ninh Hân trong lòng có chút nghi vấn, cũng không thể hỏi, đợi cơm nước xong nói sau.
Ninh Manh không ngờ rằng, lớp phó Đường Sinh lại chạy đến nhà mình làm khách, ba và mẹ nói hôm nay nhà có mời khách, không ngờ ba tự mình xuống bếp, khách nào hôm nay đến nhà thế không biết? Khi Đường Sinh bước vào, cô liền trợn tròn mắt ngạc nhiên.
- Này, này…, cậu làm thế nào chạy đến nhà tớ thế?
Câu đầu tiên Ninh Manh phát biểu
- Không phải chứ, thu xếp bận rộn cả nửa ngày chính là vì mời hắn?
Câu nói này làm cho Ninh Thiên Hữu, Vinh Lệ Hoa có chút xấu hổ, Ninh Hân trợn mắt liếc em gái một cái
- Thế nào, không được sao?
- Cô bé này, hấp ta hấp tấp, may mà cậu là lớp trưởng, bạn học với nhau cả, cần phải đoàn kết chứ?
Vinh Lệ Hoa nhìn thoáng qua đã thấy thích Đường Sinh, ai kêu hắn ít ltuổi mà lại tuấn tú làm chi? Gây thiện cảm từ cái nhìn đầu tiên, nếu mặt mũi xấu như heo, người ta ai mà thích.
- Đường Sinh, mau vào đi, Ninh Manh nói giỡn đấy.
Da mặt Đường Sinh dày sẵn rồi, không kêu hắn cũng vào, lập tức cười nói
- Cảm ơn cô và Ninh Manh.
Ninh Hân theo ở phía sau, vẻ mặt rất là tự nhiên, kỳ thật trong lòng rất căng thẳng tim đập thình thịch , cứ như là chồng mình bước vào cửa vậy.
- Cháu Sinh, lâu rồi không gặp cháu, cháu cao lớn hơn thì phải?
Ninh Thiên Hữu thái độ ôn hòa nói.
Lúc này Đường Sinh và Ninh Hân đứng cùng nhau, đầu thậm chí nhỉnh cao hơn một chút, mặt hơi trẻ con chút xíu.
- Bác Ninh, cháu cũng nên cao lớn hơn chứ, nếu không trước mặt chị Hân lại không có chút ưu thế nào.
Đường Sinh nói một câu hai ý nghĩa, chỉ Ninh Hân nghe hiểu được.
Hàn huyên một hồi, năm người ngồi vào bàn, trong khi ăn cơm, Vinh Lệ Hoa nhìn Đường Sinh từ trên xuống dưới, chủ yếu là do Ninh Hân nhận hắn làm em nuôi, cho nên đang nghĩ chuyệnnhận hắn làm con nuôi, lý do của con gái chỉ là lý do phụ, chủ yếu là gia thế hắn, người ta có chịu nhận mình là mẹ nuôi không đã? Nếu Vinh Lệ Hoa là mẹ nuôi, Ninh Thiên Hữu không phải trở thành cha nuôi của hắn sao?
Vinh Lệ Hoa là phụ nữ khôn khéo, suy xét từ góc độ quan trường của chồng, tự nhiên hy vọng nhận được Đường Sinh làm con nuôi, trong suốt bữa cơm bà không ngừng hỏi chuyện, Ninh Thiên Hữu và Đường Sinh cũng có nói đôi chút về vận mệnh phố thương mại Giang Giáo, Đường Sinh ứng phó rất tự nhiên.
Vinh Lệ Hoa đánh giá rất cao, không hổ là con nhà nòi, quả nhiên không giống người bình thường.
Sau khi ăn xong, Ninh Thiên Hữu và Đường Sinh vào phòng sách nói chuyện, Ninh Hân còn bưng trà vào cho hai người, Vinh Lệ Hoa vừa dọn dẹp vừa nghĩ, vì sao phải nhận hắn làm con nuôi? Hắn và Ninh Manh không phải là bạn học sao? Nếu tạo cơ hội cho hai đứa gần gũi hơn nữa…ôi, mình nghĩ đi đâu thế này, con bé mới mười bảy tuổi, tuy nhiên, có thể cho chúng nó lân la phát sinh tình cảm trước…
Vinh Lệ Hoa vừa rửa chén vừa suy nghĩ đến chuyện này, sau này trước sau gì cũng phải tìm một nơi môn đăng hộ đối cho con gái, không phải sao? Đường Sinh nếu là con của Bí thư Đường, không phải rất thích hợp sao? Đúng là có hơi trèo cao, nhưng con gái nhà này đâu có tệ, gia thế cũng đâu đến nỗi.
Khi Ninh Hân đi vào giúp mẹ dọn dẹp, Vinh Lệ Hoa liền hỏi cô
- Ninh Hân, ví dụ như Đường Sinh và em gái con, con thấy sao…
- Không thích hợp.
Ninh Hân trả lời dứt khoát.
- Mẹ, chúng nó vẫn là học sinh, có phải mẹ suy nghĩ nhiều quá rồi hay không?
Vinh Lệ Hoa tròn mắt:
- Mẹ biết, nhưng cảm tình buổi ban đầu không phải cũng được nuôi dưỡng từ thời học sinh sao? Mẹ và ba cũng thế, con xem, ba mẹ cùng lên trung học, đại học, ra trường cùng làm việc chung, không phải là có cơ sở để nảy sinh tình cảm sao?
- Mẹ, mẹ nghĩ quá xa rồi?
Ninh Hân tiếp tục phản bác lại mẹ
- Huống chi là mẹ tình nguyện, con hiểu rất rõ Đường Sinh, hắn cái gì cũng tốt, chỉ có chút phong lưu thôi, không tin mẹ hỏi Ninh Manh, em nó rất rõ chuyện của Đường Sinh.
- Có chút phong lưu? Ý con nói là hắn ở trường học yêu sớm? Không phải cùng Ninh Manh?
Vinh Lệ Hoa nhíu mày.
- Con sao biết được? Dường như không phải cùng nhị tiểu thư của mẹ.
Ninh Hân trong đầu nghĩ, là cùng con gái lớn của mẹ đây này.
Vinh Lệ Hoa không phục
- Trong lớp Ninh Manh còn có đứa qua được mặt nó sao? Thật là kỳ lạ?
- Mẹ, con nghe Đường Sinh nói, trong lớp chúng nó biệt danh được xướng là đóa hoa hậu giảng đường, Ninh Manh nằm trong số đó, ngoài ra còn có ba con bé khác cũng rất xuất sắc.
- Ồ, con nói là Đường Sinh và con bé kia thân thiết hơn với Ninh Manh? Thế thì có gì đâu, để Ninh Manh đi tranh thủ là được.
- Mẹ, con nha đầu của mẹ rất cứng rắn, tính cách lại cao ngạo, sao lại đi theo đuổi con trai chứ ? Mẹ để tâm đi lo chuyện khác thì hơn.
- Ôi, vậy thì đáng tiếc quá, Đường Sinh gia thế không tồi, điều kiện bản thân cũng không tệ, là loại con trai con gái vừa nhìn đã thích, nếu không mẹ nhận hắn làm con nuôi, mượn cơ hội này giúp Ninh Manh chiếm ưu thế, cái này gọi là nhất cự ly.
- Mẹ, Ninh Manh tính cách phỏng chừng cũng không hợp với hắn, con cho là như vậy.
Ninh Hân tự nhiên không ủng hộ mẹ, cô đây ức hiếp hắn thảm rồi, giờ còn dính thêm cô em nữa sao? Dính hay không dính không phải mấu chốt, vấn đề là hai chị em có cùng một người đàn ông? Chuyện gì thế này? Có thể nói Ninh Hân có thể chấp nhận bất cứ kẻ nào cùng Đường Sinh phát sinh quan hệ, nhưng tuyệt đối không phải là Ninh Manh.
Khoảng chín giờ rưỡi, Ninh Hân và Đường Sinh cùng đi ra ngoài, Vinh Lệ Hoa và chồng sau khi tiễn chân hắn, bà vào phòng Ninh Manh, thấy con bé đang ngồi, liền hỏi:
- Manh Manh, con nói mẹ nghe, con có tình cảm với Đường Sinh không ? Phải nói thật đấy.
Ninh manh đỏ mặt, nhớ lại chuyện hôm trước cùng Đường Sinh, dư vị đến nay vẫn còn, có điều là cô giấu rất sâu dưới đáy lòng, sau đó Đường Cẩn xuất hiện, cướp mất hắn, từ đó về sau, bản thân và Đường Cẩn đố kỵ nhau, thậm chí bình thường cũng không nói chuyện nhiều, nếu nói trong lòng không có Đường Sinh là giả, trong lớp nhiều nam sinh như vậy, chỉ mỗi hắn là có thể hấp dẫn cô.
- Mẹ, Đường Sinh rất xuất sắc, thường trốn học, có tin đồn hắn và Đường Cẩn trong lớp con hai người họ yêu nhau, vì Đường Cẩn làm không ít việc, còn con, học vẫn là việc chính, không yêu đương nhăng nhít sớm như họ.
Ninh Manh ngoài miệng nói như vậy, răng cắn chặt vào môi dưới, trong lòng lại nghĩ khác, yêu ai bây giờ? Người mình thích đã thích Đường Cẩn mất rồi, có điều, cô sẽ không thừa nhận với bất kỳ ai là mình thích Đường Sinh, cô phải đem bí mật này vĩnh viễn chôn sâu dưới đáy lòng.
Nghe con gái nói như vậy, Vinh Lệ Hoa liền từ bỏ ý định, xem ra chuyện của bọn nhỏ không đơn giản như vậy, mặc kệ chúng.
Ninh Hân lái xe, vừa lái vừa kể chuyện mẹ cô muốn ghép đôi Đường Sinh và Ninh Manh
- Chị nói cho mà biết, đừng có mà nhòm ngó đến Ninh Manh đấy.
- Trời, em là cái loại người đó sao? Hơn nữa trong lòng em đây chứa đầy chị gái của Ninh Manh rồi, không phải đã xem Ninh Manh là ‘em vợ’ rồi sao.
Vấn đề này không thể bàn sâu quá, Ninh Hân liền hỏi sang chuyện Đường Sinh lúc trước nhận điện thoại của ai mà vẻ mặt đầy bí ẩn.
Đường Sinh kể qua một lượt, nhìn đồng hồ cũng đã gần mười giờ, có lẽ anh mắt kính cũng sắp gọi đến
- Ý em là mua “dê béo” về, suy cho cùng thì cũng là một mạng người, họ Trịnh kia ác độc thiệt, muốn giết người bịt miệng, đúng là đồ cầm thú.
Ninh Hân cũng khẽ cắn môi, họ Trịnh đúng là ác độc, nói như thế nào thì đó cũng là nhân tình của gã, thế mà cũng xuống tay cho được?
Đột nhiên, cô nhìn Đường Sinh
- Đường Sinh, nếu có một ngày, cậu cho rằng tôi biết quá nhiều, cậu có giết người diệt khẩu không?
Đường Sinh trừng lớn mắt
- Ninh Hân, chị nói những lời này làm người khác tổn thương đấy.
Ninh Hân lè lưỡi, đưa tay cầm lấy tay hắn, dịu dàng nói
- Người ta chỉ là ví dụ, sao lại tưởng thật.
Đường Sinh nắm chặt tay cô
- Đừng để em nghe lại lần thứ hai, lần đầu phạt chị ngậm chuối, ngậm nửa giờ.
Ninh Hân bấm vào lòng bàn tay hắn
- Biến thái, người ta đã nhận sai rồi.
Trong đầu cô nghĩ, ngậm thì ngậm, ai sợ ai?
Điện thoại của anh mắt kính cuối cùng cũng đã gọi đến, Đường Sinh vội nghe
- Thế nào? Tụi đó có chịu bán hay không?
- Đồng ý, nhưng giá cao một chút, năm trăm ngàn.
- Mua, năm trăm ngàn thì năm trăm ngàn, hẹn một địa điểm, đêm nay giao dịch.
Đường Sinh ngắt điện thoại, thở phù mỉm cười,
- Mẹ nó, bắt cóc giết người phạm trọng tội, mở miệng còn đòi bán với giá năm trăm ngàn, có vương pháp không đây?
Ninh Hân mắt cũng trợn trắng
- Có cần chị giúp trút cơn giận không?
Trong đầu cô sát khí bắt đầu khởi động, cặn bã xã hội nhất định phải xử lý.
Đường Sinh khe khẽ thở dài
- Chị Hân, muốn trách thì trách hắn quá tham, nếu nó ra cái giá khoảng hai trăm ngàn, em sẽ không để chị đi hốt xác nó, giang hồ có quy tắc của giang hồ, anh mắt kính sau này khó mà sống yên, lần này làm sạch sẽ tý.
- Yên tâm đi, chị đây trước giờ làm việc nhanh gọn, sẽ không để lại dấu vết đâu, làm không xong cậu phạt chị là xong.