Chuyến đi tới Thanh Thị được khởi hành vào ngày hôm sau chuyện xảy ra ở văn phòng Tổng giám đốc, Đường Sinh và ba người bọn Sắc Sắc, Cam Tịnh, Trần Tịnh gói gém hành lý đơn giản đi chuyến bay vào buổi trưa. Ninh Hân đưa họ ra sân bay tiện thể nói cho họ về tình hình của anh Kê, thằng cha này đã cung cấp một số thông tin, nhưng muốn trị tội của anh ta thì chỉ có thể nhằm vào việc anh ta tổ chức cuộc gặp mặt của hội đồng tính của anh ta, còn các phương diện khác thì chẳng có nhược điểm nào cả, có thể nói anh Kê là người giảo hoạt nhất mà Ninh Hân từng gặp.
Bọn Đường Sinh cùng nhau đi trước còn buổi chiều Liễu Tông Quyền và vợ là Loan Nghệ Mỹ cũng sẽ đến, Bích Tú Hinh ở lại Tuyền Thành chủ trì công việc của tổng bộ Sắc Hinh. Mặt khác thì chính quyền Thanh Thị cũng đã gửi thư đến mời lãnh đạo các xí nghiệp lớn đến bàn luận về chiến lược phát triển trong tương lai của ngành công nghiệp đóng tàu ở Thanh Thị. La Sắc Sắc của Tập đoàn Sắc Hinh và Liễu Tông Quyền dĩ nhiên là những đối tượng được mời.
Trên máy bay, Đường Sinh nhắm hai mắt lại, đắm chìm trong những suy nghĩ về một đoạn đời ngắn ngủi này, chỗ ngồi này là khoang hạng nhất, nằm ngửa ra cũng thật dễ chịu.
Có người đã từng ví von cảm giác hưởng thụ ở khoang hạng nhất trên máy bay như thế này, tôi cảm giác như mình đang nằm trong một cỗ quan tài biết bay vậy, khi có mối nguy hiểm nào đó cận kề thì ngoài việc nhắm mắt chờ chết ra thì chúng ta đâu làm được gì khác… Đường Sinh đã hai kiếp làm người chuyện sinh tử nhẹ tựa lông hồng, hắn sợ ngồi máy bay là vì có chứng sợ độ cao. Kỳ thực đó là hiệu quả tâm lý, còn trên thực tế thì hắn chẳng hề nhức đầu gì cả, mà chỉ là đang tượng tượng mình nhức đầu.
Đường Sinh của kiếp trước là một Chủ tịch của một doanh nghiệp nhà nước nào đó ở tỉnh Giang Trung, và cũng khá là chú trọng đến động thái kinh tế trong nước, giống như việc mỗi ngày hắn đều theo dõi các bản tin kinh tế tài chính gì đó. Lúc rảnh rỗi thì đùa giỡn với Sắc Sắc, Sắc Sắc của kiếp này chính là cái bóng của hắn và có hương vị của chị Trần.
Từng vệt ký ức về sự phát triển và thay đổi của ngành công nghiệp đóng tàu cứ vụt qua trong đầu hắn, còn nhớ vào năm 2010 có những con số thống kê rất rõ ràng, lúc đó có gần 130 doanh nghiệp đóng thuyền bị liệt vào danh sách thống kê, trong số đó có hơn 80 xưởng chế tạo thuyền, 130 doanh nhiệp này đã mang lại tổng sản lượng công nghiệp là hơn 55 tỷ NDT, kim ngạch tiêu thụ đạt hơn 55 tỷ NDT, lãi ròng cũng đạt gần 4 tỷ, gấp ba lần so với năm 2005.
Vậy thì từ những con số này chúng ta có thể nhận thấy hiện trạng của các doanh nghiệp đóng tàu năm 2005, giá trị sản lượng của 130 doanh ngiệp lúc đó là hơn 18 tỷ, kim ngạch tiêu thụ có thể đạt trên 16 tỷ, lãi ròng đạt hơn 1 tỷ 3, bình quân lợi nhuận của mỗi một doanh nghiệp đóng tàu sẽ là hơn 10 triệu.
Lợi nhuận mỗi quý đạt hai triệu năm trăm nghìn tệ, mỗi tháng sẽ là hơn 8 trăm nghìn tệ, đối với một doanh nghiệp chế tạo thuyền mà nói thì con số lãi ròng hơn 8 trăm nghìn cũng không phỉ là nhiều.
Sắc Sắc thì nằm ngửa phía bên trái Đường Sinh, cô luôn nghiêng đầu nhìn vào hắn, thân hình vạm vỡ kia có nhìn cả trăm lần cũng không thấy chán, càng ngắm càng vừa ý, càng nhìn càng thấy thích, cô lại nhớ tới việc tối qua để Tú Hinh bắt gặp chuyện tốt của mình, cô ấy nói thế này:“Hinh Tổng, xin đóng cửa lại, chúng tôi vẫn chưa xong việc.”
- Này… Cậu đang nghĩ gì vậy? Tôi biết là cậu chưa ngủ say, có muốn tôi kể cho một tin tức gay cấn không vậy?
Tiếng nói của mỹ nhân vẳng vẳng ngay bên tai, Đường Sinh mở to đôi mắt nhìn Sắc Sắc:
- Rất gay cấn sao? Mạnh mẽ hơn cả sự dòng không khí hiện tại sao?
- Ừ, đối với cậu chắc là như vậy, có muốn nghe không?
Sắc Sắc ra vẻ thần bí, trông cô xinh đẹp mà lại quyến rũ.
- Muốn nghe, nhưng mà tôi đâu có đóng bỉm, lỡ mà bị dọa cho tè dầm ra thì cô đừng nói với ai là được rồi.
Đường Sinh cười châm chọc Sắc Tổng, tốt lắm, lại còn hù dọa tôi nữa? Cô có thể nói ra tin tức gì mà làm tôi phải trấn động đây?
Đôi mắt đẹp của Sắc Sắc nheo lại, mỗi lần mà trên khuôn mặt xinh đẹp của cô xuất hiện điều này thì có nghĩa là cô đang rất hận tên thối tha này, nhất định là cô rất muốn cắn cho hắn một phát. Mặc dù kỹ thuật của Sắc Sắc còn không bằng người khác nhưng cũng đủ làm cho Đường Sinh phải điên đảo.
- Vậy thì tốt nhất là cởi dây giầy của cậu ra rồi buộc cái của quý của cậu lại, tôi không bảo đảm là cậu tè ướt đũng quần…
Đường Sinh bật cười:
- Ha ha ha… Sắc Tổng, không được dụ dỗ tôi khi đang ở trên máy bay thế chứ, câu nói mang tình dụ dỗ ấy tôi đỡ không nổi đâu.
Sắc Sắc lại nhíu mắt, cô càng hạ thấp giọng nói;
- Ôi…, cậu thử nói xem tháng này tôi vẫn chưa thấy, có phải là có thai rồi không?
Phù…, lúc này Đường Sinh ngồi bật dậy, hai mắt trợn trừng một tay còn ôm lấy đũng quần:
- Cái gì? Cô nói cái gì?
- Ôi ôi ôi… Chẳng lẽ bị dọa sợ tới mức này sao? Nhanh đi vào nhà vệ sinh đi, cậu cứ nhảy cẫng lên thế làm tôi lại tưởng là cậu phóng luôn ra rồi chứ?
Đường Sinh đảo mắt một cách khổ sở:
- Sắc Tổng, ban nãy tôi còn đang nghĩ về cô một cách tươi đẹp, mà đột nhiên lại…
Sắc Sắc cười khanh khách, giọng không cao, rồi giơ tay đấm hắn một cái:
- Cậu nói cho tôi trước đi, cậu có bị dọa cho sợ hãi không vậy?
- Có có có, sợ quá rồi, Sắc Tổng, Sắc Tổng, cô không phải là đang đùa chứ?
Đường Sinh bắt đầu nuốt nước bọt ừng ực.
- Cái này có gì mà đáng để đùa cợt chứ? Thật sự là tôi chưa thấy đúng ngày như thường lệ, đã chậm 24 giờ rồi.
Cô lại cười.
- 24 giờ? Chết tiệt, cái đó của phụ nữ có chậm vài ngày hay nhanh vài ngày cũng là chuyện bình thường, 24 giờ thì đáng là cái thá gì? Cô đùa giỡn tôi đúng không? Được rồi đấy Sắc Tổng, đợi đến lúc xuống máy bay, tôi cho cô biết tay.
Đường Sinh trừng mắt nghiến răng nghiến lợi.
- Đâu có đùa giỡn cậu đâu? Cậu nghe người ta nói đã chứ, mấy ngày nay tôi ăn đều muốn ăn của chua, sau đó thì lại vô duyên vô cớ mà nôn mửa tôi lại đâu có bệnh tật gì, cậu nói xem đó chẳng phải là triệu chứng sao? Đến bây giờ mà còn chưa thấy gì thì cứ phân tích bao nhiêu nhân tố đó xem.
Đường Sinh lại nuốt nước bọt, cũng có lý đó chứ hắn lại thấp giọng nói:
- Đúng rồi, Sắc Tổng, hôm qua chúng ta làm chuyện đó tôi cũng đã quan sát kỹ rồi, chỗ đó của cô không có màu hồng hồng như những ngày trước khi thấy kinh mùi cũng là lạ, cũng chẳng ngửi thấy mùi máu.
Phù, Sắc Tổng đỏ mặt, tên khốn kiếp này xem xét tủ mỉ quá đấy, chẳng trách ngươi thưởng thức một cách khoái trí như vậy:
- Vậy thì tôi thật sự có rồi sao?
- Có rồi thì tốt, có rồi thì tốt, xuống máy bay chúng ta sẽ đi tới bệnh viện để cho các bác sĩ kiểm tra xem.
Đường Sinh đề nghị, trong lòng nghĩ đến việc kiếp trước Sắc Sắc có thai bị mình ép cho đến sảy thai rồi cô ấy tự sát, tâm trạng đó giống như bị dao cứa vậy.
Kiếp này không thể dẫm vào vết xe đổ đó được, Sắc Sắc, cô muốn nuôi mấy đứa thì cứ nuôi, chúng ta đều có thể nuôi được hết, cô tùy ý mà nuôi là được.
Sắc Sắc nhìn vẻ mặt đang vô cùng lo lắng của Đường Sinh, hắn lại còn nói “có rồi thì tốt” nữa?
- Đường Sinh, thực sự là có rồi đấy, cậu tính xem nên làm thế nào đây?
- Thì sinh nó ra thôi, còn có thể bỏ được sao? Nó là cốt nhục của chúng ta, nhất định phải sinh nó ra, vậy rốt cuộc là cô có hay không vậy?
Khi nghe thấy hắn bảo phải sinh đứa trẻ ra Sắc Sắc cảm động lắm, nhưng miệng thì lại nói mỉa:
- Đừng có làm ồn lên, chỉ có thể bỏ nó thôi.
- Nói bừa bãi cái gì vậy hả? Cô dám? Tôi thề nếu cô làm như vậy tôi là không đánh chết cô thì tôi không phải mang họ Đường, cô cứ thử xem?
Đường Sinh trừng mắt tròn xoe, thật làm người ta sợ chết khiếp.
Sắc Sắc liền bật khóc, chỉ là trên máy bay thì không tiện để mà khóc, cô không phải muốn dọa nạt mà là thích dọa nạt, nếu đã như vậy có thì cứ nói là có luôn đi, để hai ngày nay cứ phải thấp thỏm lo âu, sợ sau khi có rồi lại phải đi phá, như vậy vừa ảnh hưởng đến sức khỏe mà còn ảnh hưởng tới cả tâm lý, ôi chao!
- Ôi dào, cô khóc cái gì chứ? Ngoan, thôi đừng khóc nữa mà!
Đường Sinh chìa tay ra an ủi cô, hành động mới ấm áp làm sao.
- Vì sao lại không khóc? Sắp bị đánh chết tới nơi rồi, tôi còn bị dọa tới không khóc được sao?
Sắc Sắc lườm hắn một cái tay cô nắm lấy tay hắn.
Đường Sinh cười gượng gạo:
- Haiz, tôi muốn nói với cô là không được phá, cô nghĩ xem đó là kết tinh của hai ta, có thể bỏ được sao?
- Không bỏ thì làm thế nào? Mẹ của cậu, cậu nói với bà ấy sao đây? Con của La Sắc Sắc tôi đây đến bà nội nó cũng không yêu nó, ông nội không nhận nó, vậy nghĩa là sao?
- Sao mà lại không yêu thương nó? Tôi sẽ nói với mẹ tôi, nhận, bà sẽ nhận, không muốn nhận thì tôi cũng bắt phải nhận con của chúng ta, tôi đảm bảo đấy.
- Thật vậy sao?
Trong mắt của Sắc Sắc có nụ cười ngọt ngào, lúc nhẹ nhàng thốt ra hai từ này thì trong cô tràn đầy tình cảm.
- Tất nhiên rồi, có bao giờ tôi lừa cô đâu?
Đường Sinh xoa xoa đôi tay của Sắc Sắc
- Trong lòng mẹ tôi đã thừa nhận cô từ lâu rồi mà.
- Vậy thì tốt quá? Lần sau chúng ta sẽ cố gắng nhé.
Trong mắt của Sắc Sắc lộ ra nụ cười giả tạo, Đường Sinh lúc này mới phát hiện ra là mình bị lừa, mắt hắn mở to trợn trừng lên, Sắc Tổng còn nói như thể bị áp bức:
- Trừng mắt cái gì chứ? Phải trách cậu đấy chứ? Vốn dĩ người ta tưởng là có rồi, hôm qua để ngươi quan hệ mạnh đến vậy, nửa đêm thấy ra kinh luôn rồi, nếu mà không làm chuyện đó thì chắc chắn là đã có rồi, kết quả bị cậu làm cho ra hết rồi.
Thở phù, Đường Sinh giống như quả bóng bay bị xịt hết hơi vậy, hắn hậm hực nhìn Sắc Sắc trừng trừng:
- Họ La kia, đợi đó tôi cho cô biết tay.
Sắc Sắc thổi phù vào không trung bĩu môi nói:
- Cậu còn dám làm gì tôi? Tôi sợ lắm đấy, bạn Đường Sinh ơi…
Lúc xuống máy bay Đường Sinh liền véo vào mông Sắc Sắc mấy cái làm cho tiểu mỹ nhân chảy cả nước mắt, cô quay đầu lại hừ hắn một cái rồi nhanh chóng chạy lên trước chị Trần sợ bị tên thối tha ấy báo thù, cô nói nhỏ với chị Trần:
- Bây giờ trên máy bay lại có cả lưu manh đấy.
Bên Thanh Thị này có sản ngiệp cuả Đông Thái trước đây, ví như xưởng chế tạo tàu vân vân, tổng bộ có người đến đây, những người đứng đầu các doanh nghiệp ở đây cũng đến đón tiếp, cả một đoàn người cùng nhau đi đến chi nhánh công ty ở Thanh Thị, đến nửa đường thì Đường Sinh xuống xe, một mình đi đến trường tìm Ninh Manh.
Ninh Manh và Vinh Tử Tử là hai hot girl của trường, mới chuyển đến trường này không được bao lâu mà đã trở thành mục tiêu theo đuổi của biết bao hot boy, chỉ có điều hai người họ cứ lạnh lùng, mỗi ngày đến trường thì đều có Audi đưa đón tận nơi. Thân phận và gia thế của họ có vẻ thần bí mà lớn mạnh thêm nhiều.
Buổi trưa các cô ấy không về nhà mà ở lại trường ăn cơm ở căng tin, vốn dĩ buổi trưa chẳng có nhiều thời gian, về nhà rồi lại đến trường như thế thì quá phiền toái. Nhưng hôm nay các cô ấy không ăn cơm ở căng tin, Đường Sinh nhắn tin cho Ninh Manh làm cho cô ấy vui mừng khôn xiết, vừa tan học liền kéo Vinh Tử Tử chạy nhanh, họ đứng ở đối diện cổng trường ôm chầm lấy Đường Sinh:
- Mau hôn em một cái đi.
Ninh Manh cũng làm nũng, con nha đầu này càng lớn càng giống Ninh Hân, điểm giống nhau của hai chị em họ tới tám chín mươi phần trăm. Nhìn thấy Đường Sinh cô không thể che giấu niềm vui mừng đó, giống như lời hắn nói sự chia ly sẽ dẫn tới hôn nhân, làm cô ngày ngày đều nhớ đến tên khốn kiếp này, nên lần này cô bộc lộ ra hết thảy những gì đã kìm nén trong lòng bấy lâu nay. Vinh Tử Tử có chút đố kỵ với họ, cô bĩu môi nói:
- Giữ gìn hình tượng một chút đi, đây là cổng trường đấy.
- Cổng trường thì sao? Không thể thân thiết được à? Trong lớp còn có mấy đôi thân mật ở trong trường nữa cơ, tôi như thế này còn là kiềm chế rồi đấy.
Bọn họ đang nói chuyện bên này thì có ba bốn tên con trai to lớn tiến lại gần, ánh mắt họ hậm hực nhìn Đường Sinh, chao ôi, người mới đến chẳng hiền lành chút nào.
Ninh Manh đứng trước Đường Sinh che chắn, mặt nghiêm nghị nói với mấy tên đó:
- Đào Quân, cậu muốn làm gì đây?
- Ninh Manh, bạn chẳng phải nói là bạn chưa có đối tượng nào sao? Bạn chẳng phải nói là bạn không muốn tìm đối tượng đó sao? Bạn đùa giỡn với tôi đúng không?
- Tôi có tìm đối tượng hay không thì có liên quan gì tới cậu? Tôi không có đối tượng thì cần cậu phải quản sao? Cậu là cái gì của tôi chứ? Mơ mộng hão huyền.
- Mẹ kiếp, ở Thanh Thị này không có ai dám đùa giỡn với Đào Quân này cả, Ninh Manh cô là người đầu tiên đấy, đừng có mà không biết xấu hổ thế, hừ…
Đường Sinh cũng không nói gì cả, hắn đẩy Ninh Manh ra, tiến lên phía trước một bước:
- Khốn kiếp, ngươi là cái thá gì?
Thử nghĩ xem một bước chân của Đường Sinh mạnh đến mức nào? Hắn đá vào bụng cậu ta, Đào Quân bay vọt lại va vào cả hai người đứng sau ngã chổng kềnh cả ra đất, một lúc bốn tên xông lên thì hắn ta đánh gục được ba tên, còn lại một tên thì sợ hết hồn.
- Đường Sinh đừng đánh nữa, cậu ta là con trai của Phó chủ tịch thành phố đấy, chấp cậu ta làm gì?
Ninh Manh vội vàng chạy đến ôm láy cánh tay cuả Đường Sinh.
- Con trai của Phó chủ tịch thành phố thì sao chứ? Dạy dỗ cậu ta như kiểu lưu manh, mẹ kiếp… đến đây, tên khốn, có bản lĩnh thì đứng dậy đánh tiếp…