Việc Thanh Thị tổ chức thương hội Ngân Loan được phát sóng trên cả đài truyền hình, tất nhiên rất thu hút sự quan tâm của các xí nghiệp đóng tàu trong nước.
Ở Bắc Kinh Chủ tịch Úc Chính Hưng của Tập đoàn tàu thuỷ Trung Quốc cũng bận tối tăm mặt mũi vì việc giành lấy hạng mục Ngân Loan, ông ta là người do tập đoàn chỉ định tổng phụ trách việc giành về hạng mục Ngân Loan, đương nhiên, việc có giành được hạng mục Ngân Loan hay không rất ảnh hưởng tới tiền đồ của Úc Chính Hưng.
Đường Sinh thì không có áp lực về tiền đồ, vì thế những hành động của Đường Sinh có vẻ nhẹ nhàng thoải mái hơn, Úc Chính Hưng chủ yếu nhắm vào việc đầu tư, còn như nhân tài với kĩ thuật chỉ là tiện thể đề cập tới. Tập đoàn tàu thuỷ Trung Quốc thực sự chẳng thiếu những người tài giỏi về mặt kĩ thuật, chỉ tính viện nghiên cứu phía dưới cũng đã có mấy chục vị rồi, ví dụ như việc mời ông Khúc Minh Dương, chỉ là để tạo thêm vầng hào quang cho nguồn lực kỹ thuật của tập đoàn tàu thuỷ Trung Quốc mà thôi.
Còn đối với Tập đoàn công nghiệp tàu thuỷ Sắc Hinh của Đường Sinh, việc có những người như lão Khúc lại vô cùng quan trọng, có ông ta có thể xây dựng viện nghiên cứu khoa học kĩ thuật cho Sắc Hinh, có được ông ta là có khả năng ảnh hưởng tới việc hợp tác của Sắc Hinh với viện 8561, ông Khúc Minh Dương này quan trọng như vậy đó.
- … Tập đoàn tàu thuỷ Trung Quốc tuyển dụng lão Khúc chắc chắn là phải là một sự tuyển dụng vàng, ví dụ mỗi năm chi bao nhiêu, mặc dù ông ta không xem trọng số đó nhưng cũng không thể thiếu món tiền đó, làm về khoa học kĩ thuật thường sẽ không coi tiền là số một, thế nhưng người nhà của ông chưa hẳn đã nghĩ vậy? Có một yêu cầu tuyển dụng với mức lương cao, người nhà lão Khúc mắt sáng lên sẽ nói giúp chúng ta, vậy việc lôi kéo lão Khúc về Sắc Hinh chắc chắn sẽ thành công.
Sắc Sắc đề nghị như vậy.
- Chị đó, lần này thì chị sai rồi, vấn đề ở đây không phải là lương cao hay lương thấp, muốn mời người ta lại có thể trả ít sao, việc này vốn dĩ khỏi phải nói, vấn đề quan trọng là không thể nào vượt qua thể chế. Lão Khúc về hưu không còn giữ chức nữa chứ không phải rời khỏi nghành quân đội, ông ta vẫn là thiếu tướng của nước cộng hòa, một vị thiếu tướng của quân đội lại làm việc trưởng viện nghiên cứu khoa học sao? Chẳng phải rất chướng tai gai mắt sao? Vì thế mà ông cụ bị chìm xuống ít được biết đến.
Tú Hinh cũng nói vào:
- Đúng đấy, trong tình huống đó, người ta có thể nói gì? Hoặc là chúng ta có thể biến Tường Hinh thành doanh nghiệp quốc doanh của quân sự, hoặc có thể mời về được ông tham gia vào, ngoài ra có lẽ không còn lựa chọn khác chăng? Sắc Hinh lại hoạt động theo hình thức của Sở Đại rồi đúng không?
Sắc Sắc nói:
- Theo cái gì mà theo chú, tài sản của Tường Hinh chưa đến hai mươi tỷ, làm sao có thể so sánh với Sở Đại chứ, kém mười lần ấy chứ, tài sản hiện tại của Sở Đại đã vượt qua hai trăm tỷ, để tôi nói nhé, hay là để Sở Đại mua Tường Hinh, vậy vấn đề gì cũng có thể giải quyết.
Đường Sinh và Tú Hinh cùng quay sang nhìn Sắc Sắc, Đường Sinh chạy đến ôm mặt cô hôn một cái
- Haha, thế mà không nghĩ ra cứ ở đây là lo lắng, Sở Đại chẳng phải là xí nghiệp trung ương sao? Vậy gọi điện cho Cẩn Du và Sở Tình, bảo bọn họ nhanh chóng về Bắc Kinh.
Sắc Sắc lau vết ẩm nơi Đường Sinh mới hôn trên khuôn mặt xinh đẹp của cô
- Ai a, buồn nôn chết đi được, hôn linh tinh cái gì chứ, để cho Tú Hinh nhìn thấy rồi đấy.
Buổi tối hôm đó, Cẩn Du và Sở Tình liền nhanh chóng về Bắc Kinh, đêm đó cùng Đường Sinh, Sắc Sắc, Tú Hinh bàn bạc về việc thu mua Tập đoàn công nghiệp tàu thuỷ Sắc Hinh.
Những hành động ở đây đều lặng lẽ tiến hành thần không hay quỷ không biết, không thể công bố, sợ có những người quá mẫn cảm lại đứng lên đoạt tài nguyên, tài nguyên ở đây là lão Khúc Minh Dương. Tập đoàn Sắc Hinh trở thành công ty con của Sở Đại coi như đã khoác lên mình một bộ áo hào nhoáng, mời Khúc Minh Dương đảm nhiệm một chức vụ khác coi như là một sự tuyển dụng theo thể chế, người khác không có cớ để lên án, cũng sẽ không làm khó lão Khúc.
Lão Khúc cũng chẳng vui vẻ gì khi đi làm bình hoa cho Tập đoàn tàu thuỷ Trung Quốc, bản chất của người quân nhân là làm việc hết mình, sáng tạo, ông thấy vui vẻ hơn khi đi sáng tạo cục diện mới. Lão Khúc rất hứng thú với dự án Ngân Loan, ông đã từng nói với Viện trưởng viện nghiên cứu 8561 đương nhiệm, ai có thể lấy được dự án Ngân Loan thì chúng ta sẽ kí hợp đồng dài hạn với người đó, dựa vào thế mạnh kĩ thuật hiện có đủ để đưa căn cứ Ngân Loan lên đỉnh cao.
Khi đến thăm lão Khúc một lần nữa, Đàm Bảo thực sự kinh ngạc, tên Đường Sinh này cũng thật lợi hại, mới chỉ có nửa ngày đã đưa Tường Hinh sát nhập vào tập đoàn xí nghiệp trung ương Sở Đại? Lần này cùng đến với Đường Sinh có Cẩn Du và Sắc Sắc, hai cô đại diện cho Sở Đại và Sắc Hinh.
Trước hết Đàm Bảo trình bày tình hình cho vị giáo sư, khuôn mặt lão Khúc cũng thể hiện sự kinh hãi, cái gì? Sắc Hinh đã được Sở Đại mua lại ư? Sao chẳng thấy ai nói gì vậy?
- … Lão Khúc, điều này tạm thời chưa được công bố, Du tổng có ý đinh ký hiệp định dài hạn với sở 8561, rồi mời ông tới Viện nghiên cứu khoa học Sắc Hinh sẽ công bố luôn để tránh những điều ngoài ý muốn. Tập đoàn tàu thuỷ Trung Quốc như hổ rình mồi, bất luận là Sắc Hinh hay Sở Đại đều là những cây non, không thể so sánh với xí nghiệp của người với mười quân nhân nổi tiếng, bọn họ mà ra tay chen ngang thì sự việc rắc rối đây, vì thế mong ngài thông cảm!
Khúc Minh Dương hơi gật đầu, biểu thị sự thông cảm
- Về việc tuyển dụng tôi, tôi có thể đồng ý với các vị trước, còn về phía sở 8561 thì tôi không thể làm chủ được, nhưng có thể giới thiệu sở 8561 cho các vị, đàm phán như thế nào là chuyện của các vị tôi sẽ không nhúng tay vào.
Có câu này là đủ rồi, lão Khúc đồng ý việc tuyển dụng này chẳng phải đồng nghĩa với việc tỏ rõ thái độ rồi sao? Việc này rõ ràng rất có ảnh hưởng với sở 8561.
Về Bắc Kinh ngày thứ ba, bọn Đường Sinh liền tiến hành tiếp xúc với một số vị lãnh đạo của sở 8561, mặc dù lão Khúc không phát ngôn nhưng ông cũng có mặt, vì thế mà cuộc nói chuyện diễn ra vui vẻ và thuận lợi, ban đêm, Cẩn Du làm chủ nhà chiêu đãi các vị quan khách ở một nhà hàng.
Việc này đã đi vào quĩ đạo, Đường Sinh liền tranh thủ lúc rảnh rỗi đi cùng với Đồng Thiến Thiến tới thăm lão gia nhà họ Đồng, Đồng lão gia hiện tại đang ở Thủ đô.
Lúc rời khỏi Đồng gia đã gần mười giờ, thời tiết cuối thu, đêm tĩnh lặng như mặt hồ, Đường Sinh một mình lái xe, đang chuẩn bị về, thì bỗng nhiên Đinh Hải Quân Đinh đại công tử gọi điện tới
- Tiểu …Tiểu Đường, nghe nói cậu về Bắc Kinh rồi? Hà, bây giờ đang ở đâu?
Đường Sinh bĩu môi một cái, tên tiểu tử này thông tin nhanh thật, tám phần mười là được biết từ chị anh ta
- Đang lưu lạc ở phố Trường An …
- Không phải chứ? Vậy cậu tới chỗ tôi uống với tôi vài chén đi, ở khu Nam Hưng, thánh địa nổi tiếng của Nam Kinh, hiện tại tôi đang là trưởng thôn Dụ Long thị trấn Hoàng Liễu, một chức quan nhỏ, củ chuối thật cậu không biết tôi buồn muốn chết đây, tôi là trưởng thôn!
Phì, Đường Sinh bật cười, không sai đồng chí Đinh Hải Quân thực sự lại là trưởng thôn
- Đúng rồi, cái cấp bậc trưởng thôn của cậu có cái gì?
- Cái gì mà cấp bậc hay không cấp bậc, là chức quan nhỏ nhất trong nước, … thế nhưng chỗ này vẫn ổn, dân cư cũng như phong cảnh thuần hậu chất phác, cậu tới đi, tôi, tôi đang hẹn hò, lần này không phải chỉ là hẹn hò qua loa, tôi chuẩn bị rồi, thế nhưng , ôi!
Nghe những lời này, chẳng nhẽ bạn Hải Quân cũng rơi vào vòng lốc xoáy ái tình rồi? Cậu chuẩn bị chuyện đó? Kết hôn cùng cô gái đó? Một cô thôn nữ của thôn Dụ Long? Thật toát mồ hôi, không phải chúng ta coi thường những cô thôn nữ, vấn đề là cậu có thể có được sự đồng ý của gia đình người ta không? Không phải cậu lại phá hỏng đời một cô gái lương thiện nữa đấy chứ?
- Ok, tôi đến đó vậy, chuẩn bị một chút đồ ăn đêm, tôi và người bạn gái bây giờ của tôi tới, cần phải chuẩn bị chỗ ngủ đấy.
- Ặc, lại có bạn gái mới rồi? Cậu thật hoành tráng … vậy để tôi chuẩn bị, nhưng bữa ăn đêm không thể phong phú được, chỗ tôi chỉ có thể làm qua loa.
- Không sao, một chút đồ nông sản xào nấu là được rồi, vậy, không phải cậu đã phá đời con gái nhà người ta rồi chứ? Hạ Hoa ở Thiên Tân cậu tính làm thế nào? Lão Quân, cậu chuẩn bị học theo tôi đấy à? Muốn tam thê ngũ thiếp đấy à?
- Tôi muốn cái khỉ gì chứ, bây giờ mắt tôi đã như mắt gấu trúc rồi, em trai cô ấy là một tên đầu gấu, gã đánh tôi, được rồi tới đây rồi nói tiếp vậy.
Khu Nam Hưng là một trong những khu trực thuộc Thủ đô, là cơ quan hành chính cấp quốc gia, Thủ đô là thành phố trực thuộc trung ương, những khu vực khác đều thuộc cấp sở, giống như thị trấn Hoàng Liễu mà Đinh Hải Quân đang ở, là cơ quan cục trưởng hành chính cấp quốc gia, so với các huyện khác là một cấp bậc.
Chính quyền Thị trấn Hoàng Liễu chính thức thành lập từ sau năm Thiên Hi, cho đến năm nay năm 2005, thị trấn này đã từng trải qua hơn năm mươi ban quản lý thôn.
Cái tên Dụ Long thôn mà Đinh Hải Quân đang trú ngụ có được là do tương truyền năm đó hoàng hậu Dụ Long của Thanh triều tới đây tránh nạn mà ra, còn nói thẳng ra thì chẳng ai biết rõ, người khác tin hay không không quan tâm, còn Đường Sinh thì không tin.
Cần phải nói Đinh công tử quả thực rất nhớ Đường Sinh, chủ yếu bởi lẽ ngưỡng mộ thấy người ta sống ung dung như thế nào? Rồi nhìn lại bản thân? Đúng là uất ức chết được, trước kia còn là một công tử nổi tiếng nơi kinh thành, bây giờ thì tốt rồi, trở thành một vị trưởng thôn của nước cộng hòa.
Trưởng thôn thì trưởng thôn vậy, ít nhất thì chúng ta cũng phải để ý hình tượng? Thử nói xem một vị trưởng thôn, mà lại trang điểm theo kiểu một tên lưu manh thì còn ra thể thống gì? Lúc này đã hơn mười giờ đêm, trưởng thôn Đinh vẫn còn mang cặp mắt kính đen trên đường, không sợ đụng phải cột điện sao?
Một ngã rẽ, trưởng thôn Đinh tiến vào quầy thực phẩm của Trương quả phụ ở đầu cổng làng, Trương quả phụ khoảng ba mấy tuổi, thùy mị thướt tha, ở chân mày chớm có vài nếp nhăn, thấy Đinh Hải Quân mắt sáng lên
- Ui da … trưởng thôn Đinh, nửa đêm ngài còn đeo kính dâm à?
Đinh Hải Quân giương cằm lên
- Nói ít những câu vô nghĩa với tôi thôi, đưa thuốc, đưa rượu, một ít lạc, rồi cắt một chút thịt thủ ra đây…
Hắn vừa nói vừa đẩy đẩy cặp kính đen, tựa như sợ rơi xuống, chỉ có bên phải khuôn mặt là nhận được ánh sáng.
Trương quả phụ động tác nhanh nhẹn, đút tất cả vào túi ni lông đưa cho hắn
- Đây, đủ cả rồi!
- Bao nhiêu tiền?
Đinh Hải Quân vừa nói vừa móc ra từ túi quần mấy chục đồng lẻ nhăn nheo, có lẽ bây giờ hắn nghèo rồi chăng?
- Trưởng thôn Đinh, xem anh nói kìa, tôi lại có thể lấy tiền của trưởng thôn sao? Muốn ăn gì thì cứ lấy đi.
Trương quả phụ ném đôi mắt quyến rũ về phía anh ta.
Đinh Hải Quân hơi choáng mất một lúc, từ thuốc lá, rượu cho đến lạc, đầu heo cũng phải đến ba mươi đồng hơn, hắn liền đặt tiền lên tủ cho Trương qủa phụ, cầm lấy túi rồi đi, còn nói:
- Lần này đành như vậy, lần sau mà quyến rũ trưởng thôn thì tôi đập nát quán của bà!
Hì hì, Trương quả phụ bật cười, nhìn theo dáng đi liêu siêu của thôn trưởng Đinh, không nhịn được bật cười:
- Lão nương mà thèm quyến rũ cậu à? Tôi nhổ vào!
Đinh Hải Quân cầm theo đống đồ đi về, lúc gần tới đại viện ban quản lý thôn, liền bước vào dãy phòng cuối cùng của ban quản lý thôn, trước cửa nhà số ba dừng lại gõ cửa,
- Tú Chi, mở cửa, tôi, trưởng thôn Đinh đây, tôi biết em ở trong, em đừng giả bộ nữa, bạn của tôi đến rồi, em…
- Mau cút đi, bạn của anh đến thì liên quan gì đến tôi? Nếu không cút đi tôi lại gọi em tôi tới đánh anh
Một cô gái thân hình mảnh khảnh đi ra phía cửa, nghe thấy giọng của Đinh Hải Quân thì không thể kiên nhẫn được nữa, cô tên Lâm Tú Chi là người đẹp nhất thôn Dụ Long, tốt nghiệp đại học Nông nghiệp, cho đến nay đang nhận thầu việc gieo trồng ở một cánh đồng lớn, nghe nói một năm cũng kiếm được hơn ba trăm ngàn.
- Em xem em này, không phải là anh nhường em trai em sao? Chỉ dựa vào nó mà có thể đánh anh sao? Anh rể tương lai mà có thể tùy tiện đánh à?
Đột nhiên, có một giọng nói rất khoáng đạt từ trên tầng hai truyền xuông
- Chị à, tên họ Đinh lại đến quấy nhiễu chị à?
Vừa nghe thấy giọng nói này Đinh Hải Quân đứng ngoài liền chạy tót đi, mẹ kiếp, quân tử trả thù mười năm chưa muộn, ông đây chạy trước.
Nghe thấy tiếng bước chân rời đi, Lâm Tú Chi che miệng cười nói vọng lên trên
- Không có chuyện của em, đi ngủ đi…
Lúc này trong nhà lại đi ra một mỹ nhân, giống Lâm Tú Chi y đúc, là em gái của cô Lâm Tú Hồng
- Người đâu rồi?
- Chạy mất rồi, tức cười quá, còn chạy nhanh hơn cả thỏ, Hồng, em cũng đi ngủ đi, chị ra Ban quản lí thôn xem xét một cái…
- Em không ngủ được, chị, em đi cùng chị.
Tú Hồng khoác lấy tay chị
- Chị, em thấy trưởng thôn Đinh cũng được đấy chứ?
- Anh ta mà được cái gì? Chỉ được cái miệng, chẳng hiểu biết cái gì, cũng chẳng biết tại sao lại được làm trưởng thôn, chị thấy chướng mắt lắm…