Trên thực tế Đào Hải Vân tỏ vẻ khinh bỉ với cách làm của người Hàn Quốc này, bọn họ chẳng phải đang dùng ánh mắt khinh miệt để nhìn nhận quan viên trong nước hay sao.
Dù sao chăng nữa? Những vị cán bộ Trung Quốc chúng tôi cũng không phải không có đạo đức? Được thôi, tôi thừa nhận rằng tôi cũng có vấn đề về phương diện này, thế nhưng tôi có thể bày tỏ trước mặt ông chăng? Lợi ích của Đào Hải Vân tôi đây lại đang treo câu trước mũi Tập đoàn công nghiệp tàu thủy Hiện Đại của các người sao? Nếu như ông dùng cái này để uy hiếp tôi? Thì tôi phải làm thế nào đây?
Bên này Lý Hiền Trinh dùng thủ đoạn quyến rũ tiến lại gần, Đào Hải Vân đưa cánh tay ra nhẹ nhàng cản
- … Xin lỗi, Lý tiểu thư tôi rất tôn trọng mấy người nghệ nhân bên các cô, cô cũng không cần thiết phải hèn hạ như vậy, nếu như muốn trò chuyện, tôi sẽ hầu chuyện cô, còn như cái gì mà hầu hạ như Lý Tái Thực tiên sinh nói, tôi xin từ chối
Đầu óc ông ta rất tỉnh táo, chỉ là do thời kì này cũng thực sự rất nhạy cảm nên không thể không cẩn thận.
Đối với một chính khách đã thành thục trong chốn quan trường mà nói, con đường triển vọng làm quan mới là tất cả, mỹ nữ, tiền tài, danh quyền, còn ở phía sau, nếu như ngay cả tiền đồ cũng không có, thì chẳng có cái gì, Lý Tái Thực dường như đang giăng bẫy mình.
Không phủ nhận rằng vị tiểu thư Lý Hiền Trinh này rất xinh đẹp, thế nhưng con đường thăng tiến của Đào Hải Vân hiện giờ không phải nhỏ, mà có một sự khủng bố không rõ đang ẩn hiện, nếu bây giờ nằm úp trên bụng của cô mĩ nhân này hậu quả có thể nhìn thấy rõ, có khả năng thân bại danh liệt.
Đào Hải Vân cũng chẳng thiếu mỹ nhân, khát vọng của ông ta là sự thăng tiến thêm một bước hoàn thành con đường làm quan.
Đường Sinh và Ninh Hân trốn trong tủ nhà người ta im lặng lắng nghe động tĩnh nơi phòng khách, tên họ Đào từ chối? Ai a… Được đấy, đã xem thường ông rồi, tủ quần áo trong phòng ngủ cách phòng khách một khoảng, cũng may Ninh Hân và Đường Sinh tai thính.
Đường Sinh nói nhỏ bên tai Ninh Hân
- Rút lui đi, tôi thấy chẳng có gì hay nữa đâu, phân tích tình hình của tên Đào Hải Vân ông ta cũng chẳng dám cưỡi lên Lý Hiền Trinh đâu, cho dù trong lòng ông ta rất muốn cưỡi lên cô ta, thế nhưng nguy hiểm hắn phải chịu lại rất lớn. Mục tiêu cướp lấy lợi ích của Tập đoàn công nghiệp tàu thủy Hiện Đại không phải Đào Hải Vân có thể hứa hẹn, chúng ta sao phải ở đây khở sở như vậy? Nếu là lần đầu có cảm giác mới mẻ thì tôi còn có thể chịu đựng được.
Bàn tay của Ninh Hân giữ nơi thắt lưng của hắn, véo nhẹ, môi cắn vào vành tai hắn
- Thật không, hết cảm giác mới mẻ thì không còn thấy tôi hiếm lạ nữa chứ gì, có muốn ra ngoài chơi đùa với hàng Hàn Quốc không? Hưởng thụ một chút phong tình của mỹ nữ Hàn Quốc xem sao? Xem có gì khác với hàng quốc nội không? Tôi không ghen đâu.
Miệng nói là không ghen, thế nhưng tay lại đang ghen, hai tay đưa ra nhéo Đường Sinh, ép Đường Sinh vào khiến hắn nhăn nhó.
Dưới cái ánh sáng tù mù trong tù Đường Sinh vẫn có thể nhìn thấy tia nhìn oán hận trong đôi mắt đẹp của Ninh Hân, nói sai một câu để cho mĩ nữ chà đạp, thật đáng mà, cho đến giờ vẫn phải cẩn thận thôi, cúi đầu xuống tìm môi cô, Ninh Hân liền nghiêng trán, khiến cho miệng hắn rơi xuống bên má, Đường Sinh cúi miệng xuống vành tai cô giải thích
- Không phải ý đó, tôi…
- Đừng nói nữa, chúng ta rời đi đi, đổ bộ ở phòng ngủ của người ta, cũng đã thảm hại mất một đêm rồi
Ninh Hân cũng thấy rằng hành động hôm nay là thất bại… Bọn họ lặng lẽ rời đi, cái tên Lý Tái Thực lại xuất hiện, không khỏi than tiếc trước thái độ kiên quyết của tên Đào Hải Vân.
Vị chủ tịch Tập đoàn công nghiệp tàu thủy Hiện Đại không phải thở dài vì Phó chủ tịch Thành Phố nhát gan, mà tiếc nuối vì sợ rằng Tập đoàn Hiện Đại sẽ không có cơ hội đầu tư vào căn cứ Ngân Loan, sự thật là vùng duyên hải Lương cảng của Trung Quốc cũng như công ty đóng thuyền ở bảo địa sẽ không để cho vốn đầu tư nước ngoài khai phá, người ta nhất định sẽ ưu tiên cho quốc nội.
Nói cách khác, khi đề cập tới lợi ích to lớn của quốc gia, ngay cả cơ hội hi vọng của vốn đầu tư nước ngoài cũng không có, điều này có lẽ là nguyên tắc rồi.
Sau khi Ninh Hân và Đường Sinh thoát ra liền chui vào chiếc xe mà Hoa Anh Tú đã đỗ sẵn ở bên đường, lâu rồi không gặp mỹ nhân này rồi, chỗ đó lại càng tươi ngon mọng nước, khuôn mặt lạnh như băng, chỉ liếc mắt một cái sang bên Đường Sinh rồi không thèm để ý tựa như không quen, sự thực là cô ta cố ý duy trì khoảng cách với hắn, trong lòng cô biết rõ hắn đào hoa ra sao, nếu như cô không nhìn ra mối quan hệ giữa hắn với Ninh Hân mới gọi là mắt kém.
Vấn đề là Đường Sinh không chỉ có một mình Ninh Hân, La Sắc Sắc, Mai Chước, Vương Tĩnh đám người này, Hoa Anh Tú đều rất rõ.
- Anh Tú tỷ, đã lâu rồi không gặp, đã có đối tượng chưa? Tôi giới thiệu cho chị một người?
Ninh Hân liền cốc đầu hắn
- Thật là to gan, dám đùa giỡn với cả cảnh sát nữ cơ à? Tôi cảnh cáo cậu đừng có trêu chọc Hoa Anh Tú, cô ấy cũng học được chiêu điểm huyệt của Đoan Mộc, cẩn thận cô ấy lại cho cậu một trận, ngoan ngoãn ngồi ở đây đi…
Đường Sinh vừa nghe thấy học được chiêu điểm huyệt của Đoan Mộc thì liền chột dạ, tôi còn chưa học được mà cô ta đã học được rồi? Như vậy là thế nào?
Hai cô gái nói chuyện với nhau, không quan tâm tới Đường Sinh, ở trước mặt người ngoài Ninh Hân luôn luôn tỏ ra lạnh lùng, không để lộ ra chút nhan sắc để Đường Sinh ngắm nghía, cô cũng không muốn công khai mối gian tình giữa mình và Đường Sinh, mặc dù trong lòng Hoa Anh Tú biết rõ, nhưng cũng phải giữ hình tượng trước mặt cô ta chứ?
- Hân tỷ, hai người tại sao lại ra ngoài, không phải là có thu hoạch rồi chứ?
Hoa Anh Tú thấy lạ, sao lại ra ngoài nhanh vậy?
- Không có, chỉ là không có kịch gì thôi, tôi với hắn ta trốn trong tủ chật trội muốn chết, chờ ở đây xem tên họ Đào nhất định sẽ ra ngoài.
Hoa Anh Tú ồ lên một tiếng, cũng không quay đầu lại nhìn Đường Sinh, thế nhưng đã nhanh chóng liếc mắt nhìn hắn một cái qua gương chiếu hậu, nào biết ánh mắt sáng quắc từ kính chiếu hậu đang chăm chú nhìn mình, khiến cho trong lòng Hoa Anh Tú dâng lên một cảm giác bất lực, vô lại, trong đầu lại hiện ra cảnh cùng hắn hẹn họ, nhất là tình cảnh bị hắn cưỡi lên người trong lần tỷ võ ở bát cực quán, hiện lên trước mắt một cách rõ ràng.
Bất giác, Hoa Anh Tú thấy một sự phiền muộn, lúc Ninh Hân khẽ gọi cô, cô lại không nghe thấy, hoàn toàn thất thần.
Ánh mắt sao chứ? Sao có thể không nhìn ra rằng Hoa Anh Tú vẫn luôn nhìn theo hàm ý của mình? Kì thực cô ta không muốn theo mình, mà chỉ là muốn từ xa xa nhìn Đường Sinh. Cô gái này tính cách cũng thật kiên cường, tình cảm cứng rắn tới mức chém không đứt, đã từng nghe Vương Tĩnh kể về sự hiểu lầm giữa hai người họ, lần đó cắn chân máu của Đường Sinh đã chảy vào trong người Hoa Anh Tú, từ đó về sau giữa bọn họ có một mối liên hệ bền chặt, chỉ có điều bình thường không tiếp xúc với nhau, nếu không sợ rằng đã tiến triển hơn rồi, ai có thể ngăn chặn việc Đường Sinh đùa cợt?
- Ai … Anh Tú, nghĩ gì đó, xe của Đào Hải Vân ra rồi đó, khẩn trương theo sau
Ninh Hân nói thêm một tiếng.
- A … Ờ… đâu rồi?
Hoa Anh Tú cuống quít khởi động xe lái xe trên đường lớn, lúc đó khuôn mặt cô ửng đỏ, lại nhanh chóng nhìn qua gương chiếu hậu liếc Đường Sinh một cái, phát hiện ra hắn tựa như đang mỉm cười nhìn mình.
Nhất thời tim Hoa Anh Tú nhảy loạn nhịp, xấu hổ chết đi mất, sao tự nhiên lại phân tâm như vậy? Tất cả đều do tên khốn này hại, chờ xem ta có xử lý ngươi không … Ninh Hân cười có chút mờ ám rồi quay lại hỏi Đường Sinh,
- Đường Sinh, cậu đoán xem Hoa Anh Tú đang nghĩ gì?
- Hic, thật khó đoán? Thiếu nữ đương nhiên là đang nhớ tới những gã bảnh bao tuấn tú rồi, ví dụ như những tên đẹp trai như tôi này, hà…
- Cậu không biết xấu hổ à?
Ninh Hân hừ lại một câu, quay đầu sang nói với Hoa Anh Tú:
- Tên này nói cô đang nghĩ về hắn đó.
Thân thể mềm mại của Hoa Anh Tú run lên, cả chân cũng run lên, kết quả là khiến cho chiếc xe hơi loạng choạng, không khống chế được tốt
- Hic, Hân tỷ chị nghĩ rằng tôi lại nghĩ về một tên đầu heo hay sao? Cho dù có nghĩ đến thì cũng là nghĩ đến việc gặm nó…
Ninh Hân cười khanh khách, còn Đường Sinh lại nhướn người ra trước nói với Ninh Hân:
- Cục trưởng Hân, chị đã từng thấy con heo nào đẹp trai như tôi chưa?
- Trái lại cũng còn hơn Thiên Bồng Nguyên Soái một chút
Ninh Hân cười tiếp, Hoa Anh Tú không tiếp tục mắng mỏ nữa mà chăm chú theo dõi chiếc xe phía trước, trên chiếc xe đó là Đào Hải Vân, sau khi đi ngoằn ngèo, cua đến bảy tám lần, chiếc xe của nhà họ Đào mới tiến vào một tòa nhà, không phải tòa nhà thành ủy.
Ặc, muộn thế này mà đồng chí họ Đào còn không về nhà, đang đi đâu đây chứ? Con ngươi Ninh Hân sáng lên
- Xem ra có kịch hay để xem rồi.
Đào Hải Vân cũng không ngờ rằng lại có người theo dõi mình từ xa như vậy, trong lòng ông ta đang nghĩ một vài chuyện, có chút không để tâm tới việc lái xe. Bình thường ban đêm ra ngoài ông ta không gọi cho tài xế chỉ lái xe một mình, hôm nay cũng vậy, lúc ra ngoài cũng không định về, chắc chắn là không thể qua đêm ở nhà Lý Tái Thực, nhưng cũng không cần thiết phải về nhà, khó khăn lắm mới ra ngoài một lần, chỉ có thể đi… Ông ta có nằm mơ cũng không nghĩ rằng mình bị theo dõi.
Ánh trăng thấy ngượng ngùng thay, hơn một nửa chui vào giữa những đám mây, trong nhà sau tấm rèm nơi phòng ngủ vừa hay có người hát xướng lên, bọn họ im lặng đột nhập theo đường nhà bếp, đều có thể nghe thấy âm thanh từ phòng ngữ, vừa gấp gáp vừa mãnh liệt.
Lần này là cả ba người đều vào trong, Hoa Anh Tú phụ trách chụp hình, thế nhưng khi nghe thấy những động tĩnh khác thường như vậy, mặt cô đỏ bừng, giao chiếc camera mini cho Đường Sinh, đẩy hắn lên để hắn đi vào.
Đường Sinh trợn mắt, vung vẩy chiếc camera
- Cái đồ chơi hiện đại này tôi không biết dùng…
Nhân cơ hội áp miệng vào vành tai Hoa Anh Tú, môi mấp máy khẽ chạm vào vành tai cô, Hoa Anh Tú thở gấp, Ninh Hân liền ra hiệu bằng tay, ý là cục diện giao cho hai người, tôi đi lục soát một chút, cô liền nhanh như một con báo chạy tới chỗ khác.
Ninh Hân vừa đi một cái Hoa Anh Tú liền thở phào nhẹ nhõm, lấy tay nhéo một cái vào đùi Đường Sinh, Đường Sinh há hốc mồm không kêu lên, tất nhiên là rất đau, Hoa Anh Tú nhận lại chiếc máy ảnh, bật máy lên rồi điều chỉnh một chút mới đưa cho hắn, ghé sát tai hắn nói:
- Quay trực tiếp thì tốt, cái nút ở phía trước là điều chỉnh tiêu cự, đi nhanh lên.
Có thể nói cô mĩ nhân này cũng thật đanh đá, cũng vì cô hận Đường Sinh, vì sao cô lại phải đi theo tới Lỗ Đông, mà lại ngắm hắn từ xa? Vì sao chứ? Hắn có gì tốt chứ? Không phải chỉ là một tên lăng nhăng? Thế nhưng không thể hiểu nổi, đầu óc lại cứ nghĩ về hắn.
Kỳ thật mối tình đầu của cô là Đường Sinh, chỉ có điều cô không cảm nhận được cái cảm giác này của mình, cho đến bây giờ vẫn còn rất mơ hồ, lại còn dính máu của Đường Sinh, đã vô hình trung nổi lên tác dụng, mối liên hệ này thật tinh tế, ngay cả Đường Sinh cũng không thể hiểu được.
Đường Sinh rón rén tiến tới phòng ngủ, Hoa Anh Tú theo sau, sắp tới nơi, cô liền ôm lấy eo Đường Sinh, rồi chỉ chỉ vào một góc nơi phòng khách, nơi đó có một bức rèm khá dày, nếu trốn đằng sau sẽ khó thấy được.
Đường Sinh hiểu ý của cô, gật đầu ý bảo cô vào trốn trước, rèm cửa phòng khách cũng không kéo, mấy cái nếp gấp cũng rất tiện cho việc núp, chỉ có điều độ rộng không đủ, một người trốn ở đó thì được, hai người thì phải xếp chồng thành một khối, Hoa Anh Tú đứng vào đó.
Trong phòng ngủ có ngọn đèn mờ mờ, Đào Hải Vân vẫn đang mãnh liệt, tiếng rên của mỹ nhân cao vút
- Hôm nay anh làm mạnh thật… Ồ, nhanh nữa đi…
Đào Hải Vân trầm giọng đáp
- Gần đây có nhiều áp lực, ồ, nhanh đây…
- Tôi không muốn dậy đâu, xuất vào trong nhé…
Bọn họ không ngờ rằng, Đường Sinh đã ghi lại những cảnh cuối cùng của bọn họ trong chiếc camera, trong tiếng rên của tên Đào Hải Vân, hắn dần dần hồi phục
-… dậy nào, em đi vệ sinh…
Giọng của cô gái khiến cho Đường Sinh hoảng hốt, hắn liền tốc tức trốn sau tấm màn, hắn đẩy Hoa Anh Tú vào góc tường, cô gái bước nhanh ra ngoài, Hoa Anh Tú không dám động đậy, đến khi cô gái bước vào nhà vệ sinh cô mới thấy không bình thường, một bàn tay của tên khốn này đang ấn vào ngực trái của cô.