Nhắc đến gián điệp thì các quốc gia đều không thiếu những nhân tài như vậy, nhưng những gián điệp chân chính có thể đưa về những tư liệu tình báo thực sự thì lại không nhiều.
Đường Sinh nghĩ, với thân thủ của Ninh Hân thì nhất định thừa tiêu chuẩn làm một gián điệp. Nhưng tóc đen da vàng lại là một điểm hạn chế, đừng nói đến chuyện Đường Sinh không để Ninh Hân làm công việc này, ít nhất thì cô không đủ chuyên nghiệp, nghề gián điệp đòi hỏi rất nhiều kỹ năng đặc biệt.
Vào thời đại bùng nổ công nghệ thông tin và khoa học kỹ thuật có những bước nhảy vọt như hiện nay, dù là gián điệp nổi tiếng cũng khó tiến vào một số trung tâm cất giấu tài liệu mật. Thứ nhất là do anh ko có cơ hội, thứ hai là anh cũng chẳng đủ bản lĩnh, khoảng cách giữa sức người và khoa học trình độ cao là quá lớn .
Thế nên Đường Sinh nói những suy nghĩ này của mình cho Bích Tú Hinh giờ đang ở Pháp, cụ thể phải làm thế nào thì tùy cô và Hoa Anh Tú, Đoan Mộc Chân bàn bạc. Bọn họ ở nước ngoài nên sẽ tiện ra tay hơn, chứ ngồi ì một chỗ trong nước như Đường Sinh chủ yếu chỉ có thể nói mồm.
- Có một người đủ sức làm việc này, nhưng tôi sợ cậu không tin tưởng cô ta, còn nhớ Đại Liên Ni người
của Giang Lăng không?
Đường Sinh giật mình, đúng rồi. Người phụ nữ này rất thích hợp làm việc này, cô có một thân thủ rất nhanh nhẹn, các kỹ năng khác cô cũng không tệ. Nếu như bồi dưỡng thêm thì nhất định sẽ được việc, cứ thử dùng cô ta xem sao.
- Nếu vẫn còn nắm giữ được người phụ nữ này thì cứ thử một lần xem sao, cần bồi dưỡng thêm cho cô ta hiểu biết về công nghệ cao, có thể giúp ích được rất nhiều. Tôi không e ngại nhân phẩm hay năng lực của cô ta, chủ yếu là phải đủ mạnh mẽ và linh hoạt. Nếu như có thể thì để bên này tiến hành bồi dưỡng cô ấy, cô liên hệ với cô ấy đi.
Đại Liên Ni người đã sớm bị lãng quên đang ngồi cùng con chó yêu dấu của cô, Đại Đan là tình yêu duy nhất của cô, bây giờ cô tồn tại là vì nó, đây là một tình yêu đáng ca ngợi nhưng cũng đáng than phiền, đầy bi thương đầy nước mắt giữa người và thú, tình yêu của họ vượt qua những giới hạn hiểu biết lý luận thông thường về tình yêu nhân thế, Bích Tú Hinh đã vài lần tìm hiểu về Đại Liên Ni, cụ thể là làm sao để thuyết phục cô ta, Đường Sinh cũng không biết, cuối cùng, vào một ngày cuối tháng sáu, Đại Liên Ni ôm con chó của cô ta xuất hiện ở Lỗ Đông Tuyến Thành, hình như người ta không cho mang động vật lên máy bay.
Đường Sinh lại một lần nữa được gặp người phụ nữ này, cũng cảm thấy vô cùng xúc động, còn nhớ cái lần đầu khi gặp Bích Tú Hinh ở Giang Lăng, nhìn thấy sự hư hỏng của con người này, nhưng chỉ sau một loạt những thay đổi, con người này đã được cảm hóa, thật ra cái đã thực sự cảm hóa được cô ta là Đại Đan.
- Đường Sinh thân mến, được gặp lại anh đúng là vinh hạnh của tôi, không thể ngờ, anh vẫn còn sống sao?
Đại Liên Ni dành cho hắn ánh quyến rũ.
Đường Sinh thật chẳng có cảm hứng gì với ánh mắt quyến rũ của cô ta, hắn hiểu rằng từ tận trong lòng cô ta chẳng hề có chút hứng thú nào với đàn ông, cô ta chỉ có cảm hứng với con cún Đại Đan của cô ta mà thôi, nếu hắn mà bị ánh mắt của cô ta mê hoặc thì sẽ là bi kịch của đời hắn, bởi cô ta cũng chẳng hề xem hắn như một con người.
Con cún Đại Đan kia có vóc dáng to đến đáng sợ, tầm tầm một con nghé con, nó bị ảnh hưởng theo gen của Đại Liên Ni, thân hình to lớn, anh bạn này dường như vẫn hơi nhận ra Đường Sinh, nó đột nhiên ngoáy tít cái đuôi, Đường Sinh toát hết mồ hôi hột, ừ, mình quen biết nhau mà.
- Cô Đại Liên Ni yêu quý, tôi vẫn còn sống, tôi vẫn còn trẻ mà, vậy cái gì... Phu nhân Tú Hinh nói với cô rồi sao?
- Yes, cục cưng, tôi đã đồng ý với cô ấy, nhưng tôi có điều kiện, anh biết đấy, tôi sẽ không làm thay việc của ai đâu...
- Được thôi, Đại Liên Ni, cô nói điều kiện của cô đi, nếu tôi có thể làm được, tôi sẽ đáp ứng.
Đường Sinh thở ra.
Đại Liên Ni lại ngước đôi mắt quyến rũ của mình:
- Tất nhiên rồi, anh có thể làm được, đó là ngủ cùng với tôi, tôi khát khao được cùng ngủ với người đàn ông là ông chủ của tôi.
Đường Sinh thở gấp, mà không chỉ có thở, hắn còn nhảy dựng lên? Cô định chống lại hắn hả? Đại ca cẩu của cô, tôi có cướp được của nó không? Được thôi, tôi có thể cọ nồi cho cô, nhưng tôi có thể kỳ cọ cho con chó không? Đây đúng là việc làm nhục nhân phẩm của tôi. Đường Sinh biết đây là chủ ý của Đại Liên Ni.
Chí ít Bích Tú Hinh vẫn chưa biết cô ta còn có điều kiện bổ sung, người phụ nữ giảo hoạt này vẫn có lối suy nghĩ độc lập của cô ta, muốn giở trò độc ác với ta ư?
- Vậy sao... Cô Đại Liên Ni, thật ra tôi, tôi bị bệnh liệt dương đã lâu rồi...
Đường Sinh đột nhiên nghĩ tới cách đối phó này.
- Anh nói dối, cục cưng ơi, anh có một phần giống gen của tôi, sao lai có thể bị liệt dương chứ? Anh phải lợi hại hơn mới đúng chứ nhỉ? Tôi không tin đâu.
- Được thôi, tôi dẫn cô đến chỗ tôi ở, tôi chứng minh cho cô xem...
Đường Sinh đã có cách đối phó với cô ta, trên đường đến Lam Nha Bảo hắn gọi điện cho Lý Tú Phổ, hắn chỉ nói vài câu, nhờ Trần Tỷ điểm huyệt mình, ....
Đại Liên Ni lái xe đi theo, đến Lam Nha Bảo, Đường Sinh liền gọi cô hầu Đẳng Dã Nại ra diễn trò cho Đại Liên Ni xem trước, tay và miệng của Đẳng Dã Nại cũng không thể làm cậu bé của Đường Sinh đứng thẳng lên, nó cứ mềm nhũn không có chút sinh khí nào.
Đại Liên Ni tuy thông minh, nhưng cô ta cũng không tin khả năng của đàn ông có thể diễn trò gì, chủ yếu là vì cô không hiểu gì lắm về nghệ thuật điểm huyệt của Trung Quốc, cô ta vốn có gen khỏe mạnh, nhưng cô ta không có tài lẻ nào đặc biệt, hiện giờ tuy cô ta khỏe mạnh, nhưng cũng không phải đối thủ của Ninh Hân, sau khi Ninh Hân lên cấp tổng sư thì liền đẩy cô ta xuống dưới, dù thể chất cô ta có khỏe mạnh cũng không đỡ được đòn tấn công của Ninh Hân.
- ....
Đại Liên Ni phun ra một câu thô tục, mắt trắng dã, rồi lại cười:
- Có lẽ là quả báo...
- Được rồi, Đại Liên Ni, cô có thể để dành điều kiện này, tôi biết cô chẳng có hứng thú gì với đàn ông mà, cô chỉ muốn trêu tôi thôi phải vậy không?
Đại Liên Ni không chối cũng không nhận:
- Tất nhiên, anh dám cướp phu nhân từ trong tay tôi, tôi có thể không hận anh sao? Nếu anh cứ tiếp tục như thế này thì tôi sẽ đổi điều kiện khác, anh bạn đáng thương, tôi muốn anh giúp tôi xây một ngôi biệt thự ở cạnh bờ biển, tôi hi vọng nửa phần đời về sau có thể được sống ở đó.
- Hoàn toàn không có vấn đề gì, cho dù là xây một trang viên ở Hawaii cũng không có vấn đề gì, cô có thể nuôi một đôi chó hoặc mua một nô lệ da đen.
Đại Liên Ni lộ rõ vẻ tươi cười:
- OK, đây là một ý kiến hay, làm như anh bảo đi, một trang viên ở Hawaii nhé!
Để mua chuộc Đại Liên Ni, tốn chút tiền cũng đáng, người bình thường anh chẳng cần dùng đến, không phải cô ta có tình cảm chủ tớ gì với Bích Tú Hinh, cũng không thể đồng ý giúp cô ta làm gì, cô ta chẳng phải kẻ không có đầu óc, chẳng qua là vì cô ta quá trung thành với những gì cô ta tin tưởng mà thôi.
Ngày hôm sau, Đại Liên Ni lên Bắc Kinh, ở đó có Ninh Hân phụ trách tiếp đón cô ta, về việc huấn luyện cô ta như thế nào trong một thời gian ngắn thì phải xem sắp xếp của Đường Thiên Tứ, gián điệp có cách huấn luyện của gián điệp, tạm thời việc huấn luyện đặc biệt Đại Liên Ni cũng không phải không có cách nào.
Cho dù nước cờ này sẽ có kết quả hay không thì Đường Sinh cũng xem như đã sắp xếp xong rồi, phụ nữ có lợi thế vốn có của mình, cả thế giới chẳng có anh hùng nào qua được cửa ải mỹ nhân, Tổng thống trước đây của Mỹ Clinton không phải là cũng có tai tiếng hay sao? Điều này cho thấy về tính cách con người ai cũng có yếu điểm.
Hơn nữa mục tiêu của Đại Liên Ni cũng không phải là chính khách quốc gia gì, chỉ là một thành viên chủ chốt của công ty vũ khí khổng lồ Northrop Grumman thôi, cái cần đánh cắp là tài liệu tuyệt mật về hàng không hàng hải, một phần có thể của Cowper, nếu có thể đánh cắp kỹ thuật chủ yếu của Northrop Grumman thì sẽ có hiệu quả vô cùng lớn đối với sự phát triển toàn diện, , không cần làm nguyên si như của họ, ít nhất sẽ có những cải tiến cơ bản, điểm mạnh của ta chính là khả năng sao chép mà.
Đường Thiên Tứ nhanh chóng gọi điện thoại cho Đường Sinh:
- Đường Sinh, Đại Liên Ni ít nhất phải được rèn luyện trong thời gian ba tháng… Hơn nữa, huấn luyện ở căn cứ bí mật, dùng cách cá nhân, mà lại không theo phương pháp quân đội của chú, việc phòng bị cô ta cũng khiến người khác bị động rồi…
- Chú Tư, chuyện này chú sắp xếp ổn thỏa rồi mà, cháu không tham gia nữa, kế hoạch “Ngân Loan mộng hàng” thế nào rồi ạ?
- Hơi lớn một chút rồi đó, quy cách tàu sân bay có giá 30 tỉ đô la Mỹ, chỉ lo chúng ta không làm ra được, mặc dù cháu có tiền, ha… Tàu sân bay tiên tiến của Mỹ được sản xuất tại công ty Northrop Grumman, nói là 9 năm sẽ hạ thủy, năm đó phục vụ quân đội, nhưng tính toán tiền chế tạo cũng đã 4,5 tỉ đô la Mỹ, giới truyền thông có nói giá chế tạo còn vượt qua con số chục tỉ, đều là đoán mò, chú không hiểu sao mọi người lại đánh giá nó cao như thế, sẽ tạo ra cái gì chứ?
Đường Sinh nghe thấy thế thì cười to:
- Chú tư, cháu đã cùng Đàm Bảo Chân tìm hiểu rồi, 30 tỉ đô la Mỹ là một kế hoạch lâu dài, không đặt chúng vào kế hoạch tàu sân bay, chắc là tổng vốn đầu tư của khu vực cơ bản của tàu sân bay, tất nhiên lại thêm cả sự gia nhập của khu vực cơ bản của Ngân Loan, như thế sẽ trở nên rất lợi hại, khu vực cơ bản của Ngân Loan chính là cơ sở chính của tàu sân bay, đó là sự quyết tâm.
- Đường Sinh, công nghiệp quân sự xây dựng dân dụng chính là một lĩnh vực mới mà cháu lập nên, hơn nữa do cháu bỏ tiền ra, cháu nghĩ thế nào?
- Cái gì ạ? Cháu chẳng phải là vì nhân dân quên mình như thế đâu, trong tương lai nếu như cháu có thể sản xuất tàu sân bay, thì nền tài chính trong nước phải trả tiền cho cháu, phương án chuẩn bị của quân ủy là một kế hoạch, nhưng nếu không trả cho cháu đồng nào thì cũng coi như có góp cổ phần về công nghệ cũng không thể nắm được quyền khống chế cổ phiếu của cháu đâu.
- Hả… Thằng tiểu tử này, cuối cùng vẫn là bắt nhà nước phải mua đạn, đề ra phương án trù bị cũng là vì một loạt các thể chế và các trở ngại về tiền bạc, càng có thể thu hoạch được là một số kỹ thuật năng lượng mà người khác không thể nào có được, nhưng nhà nước có lập trường của nhà nước, không được nhà nước phê chuẩn, thì cháu không được phép sản xuất vũ khí hạng nặng, nhưng phải tuyệt đối nắm chắc quyền làm chủ trong việc chế tạo vũ khí và việc thu lợi nhuận, lợi nhuận sản xuất có thể để các cháu có phần lớn, cũng coi như phần thưởng cho mọi người, nhưng trong việc quản lý thì quân ủy phải trực tiếp nắm quyền.
- Đương nhiên rồi, cháu đồng ý điều này, đơn giản là biến nơi sản xuất tàu sân bay chính Ngân Loan của chúng ta trở thành một trong số những doanh nghiệp lớn nhất nước.
- Ừm, đây cũng là một ý tường, về chính trị thì nhà nước làm chủ, còn về thương mại thì các cháu làm chủ, các đơn đặt hàng vũ khí trong và ngoài nước đều phải xét đến chỗ cháu trước, chỉ cần cháu có được một nền kỹ thuật cao, ngoài ra, kế hoạch “Ngân Loan mộng hàng” là phần tiếp theo của “Kiến long tại điền”, nó vốn là kế hoạch chủ đạo của nhà nước, chỉ cần mượn vốn kinh doanh trong dân, ví dụ như huy động năng lượng một loạt những kỹ thuật, về lĩnh vực này nhà nước không bật đèn xanh cho cháu đâu, khu vực sản xuất tàu sân bay của cháu chỉ là nói suông, các phương diện được đề cập đến có quá nhiều, cùng đẳng cấp còn có một doanh nghiệp sản xuất chiến hạm quân đội cực kỳ lớn, liên quan đến tiền mà, chú nghĩ nhà nước sẽ chuyển cho chỗ cháu một ít theo những cách khác...
- Vậy cảm ơn chú!
Đương Sinh biết kế hoạch này cơ bản đã nhanh chóng được các lãnh đạo cao cấp trong quân ủy bàn bạc, sau khi các điều khoản quan trọng được quyết định, người ta sẽ mới bật đèn xanh cho anh, cuối cùng đề cập tới công nghiệp quân sự quốc phòng, thì năng lực cá nhân của anh có lớn đến đâu cũng không làm nổi.
Ngày tiếp theo, Đường Sinh thông báo tin này cho Đàm Bảo Chân, cô ấy cũng rất vui mừng, ước mơ về tàu sân bay cuối cùng cũng đã bắt đầu, thành công hay thất bại không quan trọng, bước quan trọng đầu tiên đã xong rồi, cảm thấy rất vui vẻ cô lại bay đến Tuyến Thành, chủ động kéo Đường Sinh đi uống say một chuyến.
Ngày 7 tháng 7, Đàm Bảo Chân đã lập “Sở nghiên cứu Mộng Hàng”, quân ủy nhận được mật lệnh của cô, có thể trong các sở viện nghiên cứu công nghệ cao phạm vi toàn quốc chọn ra nhân tài mong muốn thuộc mọi lĩnh vực, có thể tùy ý lựa chọn nhân tài thuộc các lĩnh vực liên quan đến động lực hạt nhân, động lực quân giới, vũ khí hàng không hàng hải, điện tử, các thiết bị máy móc tinh vi, mật lệnh này đã mở đường lớn cho việc xây dựng nơi sản xuất tàu sân bay Ngân Loan.
Hơn nữa xưởng chế tạo tàu thủy Trung Quốc đã trở thành một khu vực sản xuất chính trong nghiên cứu phát triển giai đoạn trước đầu tiên của khu sản xuất tàu sân bay Ngân Loan, vào trung tuần tháng Bảy, Đàm Bảo Chân lên máy bay đi Phó Hỗ.
Ngày 1/8 – ngày cắt giảm quân đội đã đến, nhân vật được bồi dưỡng về tàu sân bay thế hệ mới Đàm Bảo Chân đã được quân ủy phong hàm đại tá.
Sau khi đi cùng Đàm Bảo Chân, Đường Sinh đưa Mai Chước, Dung Nữ, Thiệu Tiểu Giác đã đến xưởng sản xuất động cơ khởi động chạy bằng dầu ma-dút ở thành phố Liêu Đông Hoa thăm Trần Chinh.