Gần ba giờ thì bọn họ mới ăn trưa xong, sự kiện xảy ra ở Bắc Hàng cũng bị bọn họ nhanh chóng quên hết, không thèm quan tâm chút nào.
Nhưng Cam Tịnh, Trần Khiết, Tần Hiểu các cô thì vẫn còn băn khoăn, khi đi tới bãi đỗ xe, cửa ba chiếc Audi mở ra.
Trần Khiết lúc này mới nhỏ giọng nói với Đinh Hải Quân:
- Các cậu chắc sẽ không nói đùa chứ? Sáu chị em chúng tôi không chừng sắp bị công ty xử lý rồi.
Đinh Hải Quân bĩu môi
- Ai dám? Không nhìn thấy họ La kia quỳ xuống à? Không phải tôi nói ngông cuồng chứ giờ cô có đi vào đập nát văn phòng Đại La, hắn cũng không dám nói nửa câu, tuy nhiên, tôi cũng không đồng ý cho các cô quay về Bắc Hàng, đến nơi của tôi làm đi.
Đường Sinh nghiêm mặt nói:
- Cậu đi tới Bắc Hàng một chuyến đi, đưa sáu cô này đến Sở Đại, sắp xếp họ ở các trụ sở tại Bắc Kinh – Thiên Tân.
- Được, tôi và Ông Nguyên sẽ đi làm, cậu buổi tối có phải có hẹn không? Tôi và Ông Nguyên tử có cần đi cùng không ?
- Ừ, tôi và Lão Lê gặp mặt, các cậu không phải đi cùng, nửa ngày nữa Lão Lê phải về tỉnh, dù sao cũng phải gặp một chút!
- Vậy ư, thật ra tôi cũng muốn đi theo anh học tập, cho tôi theo đi được không? Tôi hứa sẽ không gây loạn nữa đâu.
Đường Sinh cười cười
- Gây chuyện nữa sao? Cậu mà gây chuyện chính tôi sẽ cho cậu một trận, huy động vốn trong dân chúng mà không được một tỷ thì cậu đừng có mà xuất hiện trước mặt tôi.
- Này, khó khăn đấy nhé, được rồi, chiều nay tôi sẽ thu xếp thỏa đáng chuyện của các cô gái, chuyện tập trung vốn, tôi sẽ từ từ lo.
Bọn họ lên xe nghênh ngang mà đi, Đường Sinh một mình dẫn Cam Tịnh ra khỏi bãi đỗ xe, không ngồi Audi mà gọi điện gọi chị Trần tới đón, nhân tiện cùng Cam Tịnh nói chuyện, hai người ra khỏi khách sạn, tới ghế dài dựa trong vườn hoa ngồi xuống.
Cam Tịnh trong lòng không yên, nhìn Trần Khiết, Tần Hiểu đi theo Đinh Hải Quân, Ông Nguyên, chỉ sợ là muốn dính vào nhau.
- Chị Cam, lúc đầu chúng ta không dính dáng gì nhau, nhưng khi chị cầm hai mươi mốt nghìn hai trăm đồng thuê tôi, tuy giá cả thấp, nhưng với chị mà nói số tiền này đã là rất lớn, tôi cũng không thể đem quy tắc phá vỡ được, tiền khẳng định sẽ không trả lại, đó là tiền công chị trả cho tôi, tôi đâu thể trả lại tiền công, OK, về phần tiền công ít hay nhiều, chị không cần quan tâm nữa, tiền công ít tính cho người bản lĩnh như chị.
- Này, này, này, đừng có mà ba hoa nữa đi.
Cam Tịnh trợn mắt, cậu xem lại cậu đi, mới mười tám tuổi, chỉ là đứa trẻ ranh, không làm gì cả, mặt dầy ngồi một chỗ, uống rượu thì đều là tôi trả tiền. Tôi đã biết các cậu chỉ là công tử bột, ỷ vào trong nhà có thế lực ở bên ngoài tìm con gái chơi đùa, đúng không?
- Cái đó…chơi bời không phải là giả, nhưng cũng phải xem người ta có đồng ý hay không? Ví dụ như tôi muốn chơi chị, chị không đồng ý, tôi sẽ cưỡng hay sao?
- Dẻo mồm.
Cam Tịnh đỏ mặt, liếc hắn một cái, giơ tay lên giả đánh, bật cười nói:
- Tôi biết các cậu đều là nhà có thế lực, ít nhất cũng dọa cho Đại La sợ chết khiếp, nhưng tôi cũng không phải loại con gái tùy tiện, người khác làm như thế nào tôi mặc kệ, cậu đừng mong ra oai với tôi, cậu nếu đồng ý tôi là chị cậu thì tôi cũng nhận cậu là em, còn nếu cậu có tâm tư khác, tôi dám thiến cậu.
Hả, Đường Sinh làm bộ đáng thương gật đầu:
- Phải, tôi nói rồi, tôi nào dám, tôi mà muốn tìm con gái cũng sẽ tìm người tự nguyện, trên thực tế, số con gái được tôi coi trọng cũng rất ít, chị có cầu xin tôi chơi tôi cũng chẳng phản ứng, đây là nguyên tắc và lập trường làm người của tôi.
Cam Tịnh trở mình xem thường, khinh thường nói:
- Tôi khinh, khoác lác cũng quá đi? Cũng không xem xét xem chính mình là cái dạng gì? Có người muốn cậu chơi sao? Nằm mơ đi, nói khoác mà không đỏ mặt à? Tôi công nhận cậu có vẻ ngoài đẹp mã, nhưng như thế có thể mài ra cơm mà ăn sao? Phải thực tế một chút, biết chưa, làm người phải kiên định, không thể dựa vào khoác lác mà sống, cũng khổng thể dựa vào thế lực trong nhà, cha mẹ cậu không thể bao bọc cậu suốt đời, che được lúc này nhưng không có nghĩa là mãi mãi. Tôi hai mươi tư, cậu mới mười tám mà muốn chơi tôi? Cậu nhỏ của cậu đủ lớn hay chưa?
Cam Tịnh nói xong còn khoa tay múa chân ra dấu đo dài ngắn, liếc mắt châm biếm, hơn nữa còn hàm chứa ý cười chế nhạo.
- Này, chị Cam cũng quá coi thường em đi? Còn dám khoa tay múa chân đo nữa sao? Khi tôi bảy tuổi đã rất lớn rồi đấy, ha ha.
Cam Tịnh cũng cười, đôi bàn tay còn đặt lên bả vai của hắn, sau đó nghiêm mặt nói:
- Nói chuyện chính đi, tiểu Đường, ngày hôm qua tôi còn làm tiếp viên hàng không, hôm nay lại đột nhiên thất nghiệp, chuyện cứ như mơ vậy, theo như lời các cậu nói, thì Tổng công ty đấy là làm cái gì? Có phải là công ty bao bì gì không?
- Này, suy nghĩ của chị đả kích tôi muốn nhảy lầu biết không?
Đường Sinh thở dài
- Tôi thừa nhận, hiện tại Sở Đại so với Bắc Hàng có kém hơn một chút, nhưng vốn ban đầu của nó lớn hơn tài sản hiện giờ của Bắc Hàng rất nhiều, cái còn thua kém chẳng qua là tài sản thực tế muốn thiết lập, sau khi điều chỉnh và tập hợp thu mua một vòng thì Sở Đại sẽ vượt qua Bắc Hàng, hiểu được, đúng rồi, mà chuyên môn của chị là về cái gì?
- Tôi à, trước kia tôi học ngoại ngữ, làm tiếp viên hàng không là cơ hội ngẫu nhiên?
Cô đem chuyện của mình kể lại sơ qua.
- Ồ, ngoại ngữ sao, vậy không tồi, bên cạnh tôi thiếu người phiên dịch, vậy chọn chị đi, chị có thể thông hiểu mấy loại ngoại ngữ?
- Bốn nước: Anh, Đức, Pháp, Nhật. Cậu thuê nổi tôi không? Ở Bắc Hàng một tháng tôi cũng được trả những mười lăm nghìn đấy.
- Ồ…Không thấp, xem như là thu nhập trung bình của thành phần tri thức, chị thông hiểu bốn thứ tiếng, tốt lắm, Anh, Đức, Pháp, Nhật, mỗi thứ tiếng tôi mười nghìn, bốn thứ tiếng là bốn mươi nghìn, thêm tiền thưởng phúc lợi, tổng cộng năm mươi nghìn đi, đương nhiên còn chưa tính lương bổng của chức vị khác.
Cam Tịnh mặt biến sắc:
- Này, cậu không phải đùa tôi đấy chứ? Một tháng năm mươi nghìn ư? Cậu, cậu thường xuyên xuất ngoại sao?
- Tôi không đi nước ngoài thì không thể có phiên dịch viên hay sao? Vậy thời điểm cần sĩ diện thì tìm đâu ra? Đúng không? Coi như là mời chị tới để dạy ngoại ngữ cho tôi, ha ha. Đúng, chính là dạy ngoại ngữ. Mặt khác, Tập đoàn Sở Đại có ủy ban cố vấn Sở Đại, gọi tắt là Sở cố ủy, chị đảm nhận chức vụ Trưởng ban thư ký Sở cố ủy, chuyên môn chính là đảm nhiện việc phụng sự tôi.
Cam Tịnh trợn mắt:
- Cậu còn giỡn tôi hả?Được, như vậy đi, tôi có một điều kiện nhỏ, hỗ trợ lương thì tôi sẽ làm.
Hỗ trợ, chính là lĩnh tiền lương trước, tháng này lĩnh tiền lương tháng sau, mà không phải tháng sau lĩnh tiền lương tháng trước.
- Không vấn đề gì, nếu chị thiếu tiền dùng, tôi có thể chi trước cho chị một năm tiền lương.
Đường Sinh cười ha hả nháy mắt.
Lúc này điện thoại của chị Trần gọi đến, Đường Sinh liền đứng dậy kêu Cam Tịnh cùng đi, Cam Tịnh lại lườm hắn một cái, nghĩ hắn lại nói đùa mình.
Khi nhìn thấy xe tới đón Đường Sinh, trong lòng Cam Tịnh suy đoán, có lẽ người nhà của hắn chắc làm tướng bên quân đội? Xem những chiếc xe ngày hôm nay, tất cả đều là xe quân đội, bây giờ cũng vậy, quân đội thế lực cũng rất lớn, nhưng hiện tại so với những người làm quan bên chính trị thì còn thấp hơn chút.
Trong đầu nghĩ như vậy nhưng cô cũng không nói gì, liền lên xe ngồi ngoan ngoãn ở phía sau, nhìn người lái xe xinh đẹp tuyệt trần, Cam Tịnh có chút ghen tị, ồ, đúng là người đẹp đích thực, tên Đường Sinh này đúng là sướng, đến lái xe cũng là đại mỹ nữ.
Chị Trần hỏi
- Tiểu thủ trưởng, giờ đi đâu?
Cam Tịnh khẳng định Đường Sinh chính là con cháu của gia đình quân đội, chắc cả Đinh Ông cũng vậy?
- Sở Tình, Tú Hinh giờ đang ở đâu? Chúng ta qua đó, à, đúng rồi, tôi mới mời người dạy ngoại ngữ tới, tên Cam Tịnh.
- Vâng, chào chị Cam!
Chị Trần rất khách khí chào hỏi, Đường Sinh lại giới thiệu với cô:
- Đây là bảo mẫu của riêng tôi, chị Trần.
Bảo mẫu riêng? Cậu bao nhiêu tuổi rồi, còn mời bảo mẫu riêng chứ? Cam Tịnh cũng liền cười cười nói:
- Chị Trần, xin chào!
Sở Tình, Tú Hinh và Quan Cẩn Du đang đứng tại tầng lầu mà Sở Đại thuê làm trụ sở, nơi này chính là khu chung cư do Tập đoàn kinh doanh bất động sản Ngọc Kinh xây nên, lúc trước xem thấy rất vừa ý, thuận tiện liền thuê lại.
Nghĩ đến sau này phải đi làm, Sở Tình muốn thuê cả khu chung cư này, có thể coi như trụ sở chính của tập đoàn Sở Đại ở thủ đô, khu cao ốc này mới xây, cao tới hai mươi hai tầng. Đương nhiên việc này phải đợi Đường Sinh đến quyết định.
Đợi được một lúc lâu, thì Đường Sinh liền dẫn Cam Tịnh tiến vào khu vực hiện tại của trụ sở chính, đa số các tầng đều cho bên ngoài thuê, chỉ có hai tầng trên cùng, là khu vực của tập đoàn Sở Đại. Đường Sinh nhìn thấy cũng không tồi:
- Ừ, nơi này vị trí địa lý cũng không tệ lắm, đến Tập đoàn Ngọc Kinh đàm phán, y không phải có ý tưởng muốn làm cổ đông Sở Đại sao,? Tòa cao ốc này có khả năng chiết khấu xuống làm quyền lợi cổ phần, tuy nhiên Ngọc Kinh muốn đóng góp cổ phần cũng không thể đối với bọn y quá rộng rãi, nếu ép được thì phải ép tận lực, giá trị góp ước tính khoảng hai tỷ đi.
Sở Tình bật cười:
- Cậu hiện tại là ai bắt ép ai hả? Ngày hôm qua chúng tôi và Mẫn Đạt Hiền gặp nhau rồi, y nói tiền thì không được, đem một phần sản nghiệp Ngọc Kinh góp được không? Nếu là hai tỷ như cậu nói, thì một phần năm tài sản của Ngọc Kinh đều ở trong tay Sở Đại.
Ngày trước tài sản Ngọc Kinh tham gia đóng góp cổ phần ở Cẩn Sinh là một tỷ, bây giờ lại tham gia cổ phần ở Sở Đại, thì có thể nói là có mối quan hệ sâu sắc với Đường Sinh.
Đường Sinh lắc lắc đầu:
- Này, Tình Chủ tịch, hiện tại cũng bởi vì chúng ta thiếu tiền, sản nghiệp thôi, tôi không thấy lạ, cô có thể cam đoan nếu y theo chúng ta, chắc chắn sẽ đại thắng, đạt được sản nghiệp to lớn hơn không? Mẫn Đạt Hiền tuy là Tổng giám đốc điều hành của Ngọc Kinh, nhưng Ngọc Kinh lại là công ty của gia tộc, một mình y khó có thể làm chủ, không thể duy trì được nên đem một ít sản nghiệp nửa sống nửa chết đến lén lút góp vào Sở Đại phải không? Không cần, tôi hiện tại cần tiền mặt!
Quan Cẩn Du và Tú Hinh đang ngồi ở bên kia sô pha bật cười, Cẩn Du nói:
- Thế nào? Tôi đoán đúng rồi chứ? Cậu ta hiện tại chỉ có tiền ở trong mắt thôi.
- Tiểu Du, không phải là do tôi không còn cách nào khác phải không? Quốc vụ viện hỗ trợ Sở Đại 10 tỷ nhưng khi đến tài khoản chỉ có ba tỷ, mà công lao của khoản tiền này phải kể đến công đầu của Lão Đại, như vậy ba mươi tỷ của tỉnh Giang Trung thì đã bỏ vào đây mười tỷ rồi, tôi chịu thiệt nhiều đó nhé! Một đồng cũng không tính công lao của tôi sao? Thử nghĩ xem tôi đã phải bỏ ra bao nhiêu công sức chứ? Để cho Bí thư Lão Đại dễ dàng chiếm hết công lao, chẳng qua cũng là không có cách nào khác.
Quan Cẩn Du nói:
- Quả thực là không có cách, Sở Đại có thể trở thành xí nghiệp trung ương, nếu không có Tỉnh ủy toàn lực thu xếp, thì sẽ không có khả năng được thông qua.
- Cho nên tôi mới cần tiền đến thế, chúng ta thiếu những bốn mươi tỷ, nhưng hiện tại biết kiếm ở đâu chứ? Đại Tân bên kia tính toán đưa cho chúng ta mười tỷ bù vào chỗ thiếu, nhưng thực chất tiền mặt thì chỉ có hai tỷ thôi, còn lại toàn bộ đổ vào cảng Đại Tân, suy đi tính lại, lần này chắc thất bại quá, tính đi tính lại cũng không kiếm đâu ra tiền, tôi nhất định không chịu như vậy đâu!
- Vậy làm thế nào? Cậu có ý tưởng nào mới sao? Tú Hình biết Đường Sinh ý tưởng không phải nhiều, mà là những ý tưởng đặc biệt nhiều, vì vậy mới hỏi.
- Phải, ý tưởng đương nhiên là có.
Đường Sinh nhíu mày, chuyển qua Quan Cẩn Du:
- Tiểu Du, tôi nghĩ có thể làm thế này , cô cùng Tập đoàn Điện năng Trung Hoa và Tập đoàn than đá Trung Quốc tiến hành đàm phán, nói bọn họ mỗi nhà đóng góp mười tỷ, tôi nghĩ như thế này, về quyền lợi của cục diện Giang Trung không cho bọn họ tham dự, nhưng có thể hợp tác về các mặt như luyện kim, gang thép, dầu mỏ, vận chuyển, thuyền, đường sắt, khí tạo, vật liệu xây dựng…đều được.
Quan Cẩn Du khẽ gật đầu:
- Tôi hiểu ý của cậu, lợi ích cục diện là thứ nhất, ngành công nghiệp công ty con là lợi nhuận thứ hai, chúng ta hợp tác với họ về cái thứ hai, không để bọn họ tham gia vào cái thứ nhất, nhưng Tập đoàn điện năng Trung Hoa và Tập đoàn than đá Trung Quốc chịu thiệt để hợp tác với chúng ta như vậy sao? Khó đó!
- Bọn họ sẽ đồng ý thôi, tuy là cạnh tranh, nhưng là cạnh tranh hợp tác cùng có lợi, dùng chuyện điều chỉnh tập hợp cục diện, ép bọn họ phải hợp tác!