Ván bài tự nhiên lại đảo ngược, dường như làm cho tất cả mọi người không thể chấp nhận, vòng chia bài cuối cùng của Đường Sinh khí thế tràn đầy, hắn hình như đã biết trước con bài đó là 10 rô rồi nhưng mọi người đều nhìn thấy Đường Sinh đều không hề xem con bài cuối cùng và Lê Hỷ Mỹ cũng vậy.
Thế sao Đường Sinh lại biết quân bài cuối cùng của hắn là con 10 rô nhỉ? Điểm này mọi người còn không hiểu, kỹ năng đánh bài của hắn đạt đến mức điêu luyện sao?
Chắc chắn không, kỹ thuật chơi bài khỉ gì Đường Sinh cũng không có, hắn đơn thuần chỉ là một loại cảm giác, đó chỉ là sự cảm ứng đối với dòng chảy nào đó. Thậm chí trong đầu của hắn còn tưởng tượng con bài cuối cùng của mình là con 10 rô, nhát vung cuối cùng hắn ý niệm quán tính thuần thục nhất nhập vào trong tâm và gọi là 10 rô.
Thật thần kỳ chứ, mẹ kiếp, đập con bài lên trên bàn rõ ràng là con 10 còn lại, lúc này trong lòng Đường Sinh đã cười rồi.
Đây không phải là tài năng đặc biệt gì, đây lẽ nào là Ông cụ Ninh bên nhà đã lưu lại của cải quý báu cho mình, kiểu sử dụng hoà hợp tinh thần và ý niệm.
Hiệu quả mà nó phát huy là là điều thần kì làm cho người ta không có cách nào để tin được, có một số thứ rất khó tin, phù hợp với khí thể kì diệu của Đường Sinh
Lê Hỷ Mỹ ngơ ngác cho đến lúc Tạ Trường Quân đứng lên thay cô gánh vác tất cả cô mới đả kích phản ứng ngược trở lại.
Đường Sinh liếc mắt lườm Tạ Trường Quân một cái,
- Anh? Thay cô ta gánh vác cái gì chứ? Anh thì là cái thá gì? Đến lượt anh nói sao?
Lúc này Đường Sinh lộ ra vẻ mặt tươi cười không có gì là nhã nhặn không có ác ý nữa, diện mạo của tên tiểu cầm thú đã từng rất hung hăng càn quấy lại xuất hiện rồi.
Mặt Tạ Trường Quân đỏ gay, lời dặn dò của phụ thân lại vang vọng lên bên tai, nửa con mắt của anh ta đều đỏ cả rồi, đều vì Lê Hỷ Mỹ. Anh ta có thể chùn chân không? Nếu anh ta chùn bước thì sẽ không bao giờ có cơ hôi theo đuổi Lê Hỷ Mỹ nữa, thậm chí sau này có thể quanh quẩn bên cô rồi.
Hành vi lần trước Đường Sinh làm trong lòng các vị quan chức có quyền trong tỉnh cũng đã rõ, mặc dù không dám khẳng định là Đường Thiên Tắc đứng sau kiểm soát, nhưng khẳng định rằng ông ta có tham gia. Có lẽ là Đường Thiên Tắc đã ẩn trong thâm sâu cho nên bất luận thế nào người của Đường gia không thể dễ dàng mắc tội được.
Lúc này Đường Sinh lộ ra vẻ mặt của tên cướp hung ác chính là muốn nói với bạn sự thể ngày hôm nay nếu không có câu trả lời rõ rang thì không được.
Thực tế Đường Sinh thắng ván này thì cũng đã đạt được mục đích của hắn rồi, mục đích của hắn và Lương Nam giống nhau chính là muốn Lê Mỹ Kỳ thua.
Còn như nói muốn Lê đại tiểu thư cởi đồ đi ở Ceasas đơn thuần chỉ là nói miệng khuấy động mọi người mà thôi. Chuyện đó có thể xay ra không? Với các tính của Lê Hỷ Mỹ cô thà rằng nhảy lầu chứ không chịu mất mặt, mất mặt mình cô thì không nói rồi còn bộ mặt của Bí thư Lê Đại để đâu đây?
Nhưng có thể thấy Đường Sinh sắp đưa ra điều kiện hoà giải sẽ vô cùng khắt khe, lần đánh cược này Lê Hỷ Mỹ mất đi rất nhiều.
- Đường Sinh, tôi biết trước đây Hỷ Mỹ đã ức hiếp cậu, làm cậu rất khó chịu nhưng cô ấy là phụ nữ chúng ta là nam giới. Thôi được, coi như tôi không là cái thá gì đi, nhưng nếu có là cái thá gì đi chăng nữa cậu để tôi chịu những khoản nợ này thay cô ấy đi, tôi cởi hết đồ đi một vòng, rồi tự vuốt nòng nữa được không?
Vẻ mặt xúc động khác thường của Tạ Trường Quân nhưng chính là biểu thị tình yêu chân thành nhất mà anh dành cho Lê Hỷ Mỹ, tôi nguyện vì em trả giá tất cả.
Lê Kỳ Mỹ khóc rồi, nếu nói ngày trước Tạ Trường Quân không có khả năng đoạt được trái tim của cô nhưng giờ khắc ngày hôm nay anh ta đã thành công rồi!
Cô gái vẫn luôn kiêu ngạo bị xúc phạm nặng nề tới lòng tự trọng đã lộ ra mặt nhút nhát sợ hãi, con gái mà!
Tất cả mọi người đều nhìn vào khuôn mặt nghiêm lạnh của Đường Sinh, trên thực tế sự cúi đầu của Tạ Trường Quân và cả thái độ chân thành dám gánh vác tất cả cũng làm cho tất cả mọi người ở đó khâm phục anh. Anh là con trai của bộ tổ chức tỉnh uỷ Tạ Tề, cũng là một gia đình cần giữ thể diện nhưng vì người con gái mà anh yêu thích mà anh có thể vất bỏ tất cả vinh quang và nhục nhã thậm chí đến thể diện của phụ thân và gia tộc anh cũng vất bỏ, thực chất lòng của anh đang nhỏ máu!
Lê Hỷ Mỹ cảm động cũng chính là vì điều này thế nên cô đã khóc rồi, ván bài này thật đáng giá đã làm tôi biết được anh ấy vốn yêu tôi sâu đậm như thế.
Hình như tất cả mọi ánh mắt đều đặt vào mặt của Đường Sinh, ai cũng không biết hắn làm sao để khống chế sự việc phát triển tiếp sau đó.
- Anh đúng là tên ngu ngốc anh có biết không? Sự tình nguyện của anh có đáng không? Lê đại tiểu thư người ta có nhận tình cảm của ngươi không?
Đường Sinh châm biếm Tạ Trường Quân, mọi người liền nghĩ tình huống này cũng không phải là không có, bọn họ ngờ vực nhìn hai người Tạ Trường Quân và Lê Hỷ Mỹ.
Tạ Trường Quân trầm giọng nói:
- Tôi không yêu cầu bất cứ sự báo đáp nào, tôi chỉ là không muốn để cô ấy không bị tổn thương, chỉ thế mà thôi!
Lê Hỷ Mỹ cắn vào môi dưới không để mình khóc thành tiếng, ánh mắt vô cùng oán hận nhìn Đường Sinh thật chỉ muốn cắn hắn ta thôi.
Lương Nam và Trần Kỳ chau mày, nét mặt của Cố Tiểu Trung và Bào Lệ Nhu cũng rất khổ đau, Mai Chước và Lam Khấu cũng rất cảm động.
Đột nhiên Đường Sinh cười lên làm cho tất cả mọi người đều mò không ra suy nghĩ của hắn, sự thực Đường Sinh khống chế rất hoàn hảo ưu tư của bọn họ.
Bộp, bộp, bộp, Đường Sinh vỗ tay mấy cái lấy lại thần thái, cười hướng về Lê Hỷ Mỹ nói:
- Chị Lê, chúc mừng chị có một kẻ ngốc yêu chị sâu đậm như vậy, tôi có chút ghen tỵ đấy. Haiz, tôi là người rất mềm lòng đặc biệt là không thể nhìn phụ nữ khóc. Được rồi, tôi cầm chi phiếu đi thứ khác cho là giúp gã khờ tặng cho tình yêu của cô đi, nhớ nhé, làm phụ nữ phải ngoan, quá sắc sảo thì không tốt.
Hắn đứng dậy, nhẹ nhàng phủi qua quần áo,
- Mai Chước, chúng ta đi.
Cứ như thế Đường Sinh dẫn theo 3 người con gái đi rồi
Kết cục như vậy khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên, suy nghĩ của Đường Sinh rất thông minh lanh lợi, hắn có thể làm mất lòng một đám người sao? Hắn tích hợp môt bàn cờ lớn cho nên đã cầm hết chi phiếu thắng được đi, hắn cần ngồi đợi cái kết quả đó, đợi Lương gia và Lê gia hoàn toàn bế tắc.
Hắn không chỉ tác thành âm mưu của Lương Nam cũng tác thành cho tình yêu của Tạ Trường Quân và hơn nữa ở thời khắc then chốt đã tha cho Lê Hỷ Mỹ và Tạ Trường Quân. Người tốt hoàn toàn do một mình hắn làm cả rồi, nghênh ngang gói theo toàn bộ chi phiếu USD mà đi, những người ở lại đều nói hắn tốt, cũng coi như là một người đàn ông.
Trần tỷ trước sau không lộ ra vẻ mặt gì nhưng kết thúc cuối cùng của Đường Sinh làm cho trong cô rất khâm phục, tiểu thủ trưởng làm quá linh hoạt khéo léo rồi.
- Cũng không nghĩ rằng cậu lại có thể tha cho bọn họ như thế, vẫn là tôi nghĩ có chút cực đoan rồi.
Mai Chước có chút đỏ mặt trong lòng cũng rất khâm phục người đàn ông thủ đoạn này của mình. Nghĩ lại một chút, người tốt, việc tốt chẳng phải đều do mình hắn làm rồi sao?
- Nè, trêu đùa bọn họ chơi chút mà thôi, có thể tên họ Tạ nợ anh một ân huệ lớn, gái cũng phải để tôi tán giúp, ôi, đồ ngốc!
Mai Chước Bật cười,
- Cậu không tác thành cho anh ta thì lần này anh ta cũng có cơ hội đấy? Có điều như vậy là tốt nhất, cậu rất biết đối nhân xử thế đấy.
- Đó là vì người ta là con trai của Tạ đại bộ trưởng, tôi đâu dám đắc tội chứ? Nói không chừng sau này phải đi nâng chân hôi thối của người ta ấy!
Đường Sinh đùa cợt chớp chớp mắt với Mai Chước, úi chà, anh biết nâng chân hôi của người khác cư đấy? Trong lòng Mai Chước phát cười, một ngày liền tán dóc.
Lam Khấu hôm nay vô cùng bái phục Đường Sinh, từ khi làm con vịt nhỏ của hắn, đến bây giờ nhìn hắn cao không thể ngẩng mặt được, kiểu chênh lệch này quá khiến người ta rối rắm rồi. Anh chàng đẹp trai này quá ngạo mạn rồi khó trách Mai tổng trước mặt hắn luôn như con chim nhỏ quấn quýt bên người vậy.
- Lam tỷ, cô hôm nay phát tài rồi, mời chúng tôi ăn khuya đi? Đúng rồi, một trăm nghìn một bữa cũng chi nổi mà, tôi đợi cô!
May mà hắn dám ở trước mặt Mai Chước đảm đương đem việc này vạch trần ra làm Lam Khấu hoảng sợ thiếu chút nữa thì khuôn mặt không bất tỉnh hôn mê đều đã biến sắc rồi.
- Không, không dám đâu, cũng là tôi thay Mai tổng đặt cược, tôi thực sự không lấy đâu, là thân phận Mai tổng đặc biệt, tôi làm thay thôi!
Cô ấy làm sao mà dám lấy chứ? Mai Chước cũng mở lời hời hợt,
- Bảo cô cầm thì cứ cầm đi, còn khách sáo cái gì nữa chứ?
- Không, không, tôi nhất định không cầm đâu, một hào cũng không cầm, Mai tổng nếu như cô kiên quyết cho tôi thì nghĩa là đuổi tôi đi, tôi xin cô mà…
Cô ấy biết hàng triệu đô sẽ có ích như thế nào, cho dù trong lòng thực sự muốn nhưng cô biết không thể cầm, tuyệt đối không thể.
Cái gì mà tiền bao mới không bao chứ, căn bản xưa nay cô đều không dám nhắc, người đàn ông của Mai tổng ngươi cũng dám lén lút thông đồng quyến rũ, ngươi được đấy!
Bây giờ cô đang thấp thỏm cái vấn đề này, cô biết loại quyến rũ đàn ông nhà người ta sẽ bị nhiều người oán hận, trong lòng rất lo lắng không yên.
Kỳ thực Mai Chước cũng không phán quyết chuyện này, dựa vào ngươi còn không quyến rũ được người đàn ông của ta ngươi thiếu một phần lớn đó,
- Làm thế nào đây? Đường Sinh.
- Không lấy, quá là không giữ thể diện cho tôi rồi, thế này vậy chị Chước, sau này cho chị Lam một trăm triệu nhân dân tệ cổ phần vậy!
Lam Khấu chân bủn rủn thiếu chút nữa ngã ra rồi may mà có Trần tỷ đứng bên cạnh đỡ cô, một trăm triệu cổ phần? …
Trên thực tế bằng với chia cho cô một nửa tiền đánh bài đêm nay chỉ là đổi một hình thức thưởng cho cô mà thôi, vai phụ cũng được phát tiền lương.
- Được, chốc nữa tôi sẽ sắp xếp chuyện này.
Mai Chước cười cười đồng ý rồi. Lam Khấu lại nhún nhường nhưng Đường Sinh và Mai Chước không phản ứng cô rồi.
Sau bữa ăn khuya bọn họ liền rời khỏi Caesas, còn Lê Hỷ Mỹ vì lần thua bài này nợ Lương Nam hàng vạn đô la Mỹ, lúc đó Đường Sinh không quản việc không liên quan đến mình nữa đợi một số tình hình bộc phát đi, lão Lương và lão Lê làm ra mâu thuẫn rồi mình mới ra tay giải quyết cái bãi này.
Trăng treo cao cao ở phía chân trời, sao dày đặc, trong tân cung của cao ốc Quản lý vốn Cẩn Sinh, Đường Sinh vui mừng ôm Mai Chước, Mai Chước cũng nỗ lực tiếp nhận, cũng có lúc không buông thả, hôm nay tâm trạng lại thoải mái cô cũng chơi điên cuồng một chút biểu hiện ra nhiều hưng phấn mạnh so với trước. Đường Sinh vui không thể chống đỡ kết quả là lăn qua lăn lại phu thê ân ái đến hơn 2 giờ sáng Mai Chước mới ngủ thiếp đi.
Rốt cuộc nói đến thể chất của cô còn kém xa, sau khi sức cùng lực kiệt thì rất nhanh đã không có chuyện gì rồi, Đường Sinh thì ra ngoài tản bộ.
Trần tỷ bình thường đi nghỉ rất muộn, nhìn thấy hắn mặc áo ngủ ra ngoài liền nhỏ giọng hỏi,
- Tiểu thủ trưởng có phải đói rồi không?
- Ừ, bữa khuya ăn từ sớm lại vừa làm một trận tiêu hao thể lực, kiếm đồ gì ăn cho tôi cũng được!
Lúc này điện thoại trên bàn trà rung lên, lúc anh ta ở bên trong abc thì điện thoại đưa cho Trần tỷ giữ, là Sở Tình gọi đến.
- Hic, không thể chứ? Đã 2h nửa đêm rồi, Sở Tình chẳng lẽ có tình hình gì?
Đường Sinh giơ tay nhận lấy điện thoại mà Trần tỷ đưa,
- Alô! Chị Tình, sao muộn thế rồi mà còn gọi điện thoại? Có phải có chuyện gì không?
- Đường Sinh…không biết nên nói thế nào với anh, hôm nay tôi dự tiệc sinh nhật với một người chị dâu họ sau đó đến Caesas chơi. Kết quả là chơi quá tay rồi, bây giờ xảy ra chút chuyện không ra khỏi chiếu bạc được, tôi không có nhiều tiền như vậy để thanh toán cho chị ấy nên muốn mượn của cậu ít…
Hả, chuyện gì thế? Cũng là đánh bạc sao? Tôi vừa đi, dạo này mọi người đều đam mê cờ bạc? Đường Sinh trợn mắt.
- Đợi chút, nửa tiếng nữa tôi tới.
Đường Sinh tắt điện thoại và nói với Trần tỷ: “Xách theo chi phiếu của Mai Chước đi” nói là hôm nay cũng chơi bài ở Caesas mà lại không hề gặp, không có duyên phận mà, chị dâu họ của Sở Tình là người như thế nào?
Trần tỷ nói bầu trời tốt, bữa khuya của anh có lưu lại rồi, bon họ xuống lầu như thế chạy như điên tới Caesas.
Dù sao hôm nay toàn là đánh bạc, tiếp tục vẫn còn người đưa tiền cho, không nhận cũng không có đạo lí, bây giờ Đường Sinh rất có lòng tin.
Đợi họ đến Caesas, đèn đóm ở đây như trước vẫn là rất huy hoàng, Bất Dạ Thành quả nhiên là danh bất hư truyền.
Đột nhiên Đường Sinh nhìn thấy 1 bóng dáng quen thuộc, hic, là Đường Dục, thằng cha già này cũng tới đây tiêu tiền sao?
Bên kia Đường Dục bên phải một bên trái một, 2 người con gái đùi trắng bắt hắn đi vào đại sảnh của Caesas.