Gần đây Quan Cẩn Du cũng phát hiện ra mình có thay đổi, vết nhăn ở khóe mắt cũng biến mất, ngày nào cũng tràn đầy sinh lực, hình như không biết thế nào là mệt. Về việc cơ thể của Đường Sinh có trải qua một cuộc thay đổi gen cô cũng biết, và cũng biết được đáp án cho những thắc mắc của mình từ chỗ Trần tỷ.
Chẳng trách những người phụ nữ bên cạnh tên xấu xa này đều rất xinh đẹp, rõ ràng là được tẩm bổ bằng loại biệt dược kia, bản thân cô cũng là một trong số đó.
Đối với một người phụ nữ, điều đáng sợ nhất chính là già, nhan sắc ngày một phai tàn, đối với họ mà nói là điều đáng sợ nhất.
Nhưng hiện nay, Cẩn Du phát hiện mình không những không già, trái lại còn rất trẻ, thế gọi là gì nhỉ? Chị cả chị hai đều nói như vậy, Cẩn Du ngay cả một nếp nhăn cũng không có? Cô đã ba mấy tuổi rồi, sao lại có thể nhỉ? Dùng loại mỹ phẩm gì vậy? Cẩn Du đều không biết trả lời thế nào? Tôi dùng mỹ phẩm gì chứ? Tinh hoa mang nhãn hiệu Đường Sinh ư? Nghĩ vậy rồi tự bật cười lên.
Không chỉ các chị dâu, mà đến cả tâm phúc của mình là Cam Tịnh cũng thường xuyên nói đến chuyện này, tổng giám đốc Du, hôm nay còn trẻ hơn hôm qua? Nhãn hiệu mỹ phẩm cô đang dùng tôi cũng đang dùng mà, sao lại không có kết quả tốt như vậy? Có bí quyết gì không vậy?
Tất cả các phụ nữ trên thế gian này đều quan tâm nhất đến vấn đề chính là nhan sắc, cái này còn quan trọng hơn cả ăn cả ngủ.
Như vậy, trong lòng Cẩn Du bây giờ cũng có chút cảm giác may mắn, chính là nói tới quan hệ với Đường Sinh, sự thu hoạch bất ngờ chính là ở điểm này, nhưng trước đây chưa từng nghĩ tới, cô xem trọng hơn hết chính là sự ký thác của tình cảm, tuy nói mình lớn hơn Đường Sinh, nhưng trò chơi tình cảm thật lạ, hình như không hề phân biệt tuổi tác, từ lần đầu tiên tiếp xúc tới bây giờ, không ngờ đã thực sự yêu hắn
Khi ngồi nói chuyện cùng nhau, ánh mắt nhìn Đường Sinh như thể luôn toát ra sự dịu dàng vô bờ, ánh mắt không thể che dấu nổi được tình cảm nồng nàn đó.
Thế nhưng, ở Bắc Kinh, bọn họ thực không có chỗ hẹn tốt, Cẩn Du lại không muốn công khai với mọi người quan hệ với Đường Sinh, cũng chỉ có chị Trần, ngoài chị ấy ra, Cẩn Du luôn giả bộ là dì của Đường Sinh, cho dù trong lòng các cô đều hiểu, tôi nên giả bộ thì vẫn phải giả bộ.
Ở Bắc Kinh vài ngày cô cho Cam Tịnh nghỉ phép, cô ấy và Trần Khiết tìm lại chị em ngày xưa ở Bắc hàng gặp mặt, Cẩn Du lại hẹn gặp Đường Sinh ở một quán càfe nào đó ở Bắc Kinh. Cẩn Du bây giờ ra ngoài luôn đeo kính râm, mái tóc búi cao, từ xưa tới nay vẫn luôn đoan trang thanh tú như vậy. Thỉnh thoảng cũng trang điểm ăn mặc theo phong thái hiện đại một chút, cô ấy không thường xuyên mặc những bộ quần áo bó sát người nên cũng soi gương ngắm lại mình, cặp mông và đùi chắc mẩy của mình bị lộ ra, khiến cô cảm thấy hơi xấu hổ, đường gân của chiếc quần chíp lộ rất rõ, trời ơi, sao ra đường được chứ?
Ở thời đại này chuyện này có tính là gì chứ? Khắp ngoài đường đều có các cô gái đua nhau khoe mông, khoe ngực.
Cuối cùng Cẩn Du lại cởi chiếc quần bó sát người ra, quần này không thể mặc được, sau đó thay một chiếc quần rộng thùng thình thoải mái hơn.
Trong gương phản chiếu ra đường gân của chiếc quần chíp không quá khó coi thì cô mới hài lòng, trong lòng cũng đang nghĩ, sao lại có những cô gái trong chiếc quần bó sát người cũng không hề nhìn thấy đường gân đó của quần chíp chứ? Thật kì lạ, thế là cô ấy hỏi Đường Sinh vấn đề này trong quán cafe, Đường Sinh liền mỉm cười.
- Tổng giám đốc Du, cô lạc hậu rồi, có một số chuyên gia chỉ ra rằng, những chiếc quần chíp cũ sẽ làm tổn hại nghiêm trọng tới cái đẹp nữ tính của các cô gái, cô nói xem vốn dĩ hình dạng của cặp mông rất tròn trĩnh mà lại cứ phải mặc một thứ bó sát vào nó, một thời gian dài nó sẽ tạo thành một vết hằn ở vị trí đó. Hiện nay các cô gái luôn có tiêu chuẩn trong việc chọn quần chíp, một là loại không có đường viền nên không nhìn thấy đường gân, hai là loại hình chữ T. Loại thứ nhất ở trong nước mức độ chấp nhận nhiều hơn, còn loại thứ hai thì thị trường nước ngoài nhiều hơn, thật ra loại tam giác vẫn là phổ biến hơn hết, chỉ cần mềm mại, mặc thoải mái, không ảnh hưởng đến hình dạng, nó vẫn nhận được sự hưởng ứng của các cô gái nhiều hơn. Ví dụ như Sắc Sắc, Vương Tĩnh, Ngọc Mỹ, Tú Hinh, Lâm Phỉ bọn họ là tí đồ của loại thứ hai, còn Mai Chước, Ninh Hân, Sở Tình, Hải Dung, chị Trần bọn họ đều yêu thích quần tam giác. Cô bạn Quan Đậu Đậu bây giờ chỉ tôn sùng loại chữ T, đặc biệt các người đẹp lựa chọn quần bó sát, phần lớn là bên trong mặc quần chữ T hoặc quần không viền, sẽ không lộ ra đường gân của quần chíp. Nhưng phần lớn đàn ông đều thích nhìn phụ nữ có đường gân của quần chíp như vậy, điều này có chút cảm giác biến thái rất khó miêu tả, vì con người mà, giống như Tổng giám đốc Du bình thường rất đoan trang, nếu ở mông không lộ ra một hình tam giác, người ta sẽ nghĩ tổng giám đốc Du không mặc quần chíp?
Cẩn Du cắn chặt hàm răng trắng, nhìn xung quanh không thấy có ai, mới dám véo tai hắn, dường như thói quen ấy vẫn còn, trong một khoảng thời gian chưa thể thay đổi được tính ưu việt thích làm “người lớn” này, vốn dĩ bọn họ đã ngồi ở một góc khuất nên cũng không sợ ai nhìn thấy.
- Tôi không mặc quần chíp khi nào chứ? Đánh chết tên xấu xa cậu đi.
Kéo tai hắn đến gần, hai khuôn mặt kề sát nhau, quan sát lẫn nhau, Đường Sinh gần môi lại, nhẹ nhàng hôn lên môi Cẩn Du, cô cũng hơi xúc động cảm thấy có chút kỳ diệu. Đối với cô mà nói yêu một chàng trai ít hơn mình nhiều tuổi như vậy, vốn dĩ là rất vi phạm vào xiềng xích của đạo đức thế gian, bất cứ ở đâu nơi nào cũng có cảm giác “lén lút”. Đường Sinh cũng vậy, Cẩn Du lớn hơn mình mười sáu tuổi, cho dù cô trông như mới chỉ có hai tám tuổi, nhưng cô gần như đứng vào đội ngũ của mẹ mình, nảy sinh tình cảm như vậy với Cẩn Du kiếp trước cũng không có.
Môi kề môi, Cẩn Du nhẹ nhàng đưa chiếc lưỡi thơm như hương của mình vào miệng Đường Sinh, hắn mạnh mẽ chộp lấy, cánh tay trái cũng không khách khí bóp vào đôi ngực đẫy đà của cô, thật sự rất đàn hồi. Vào giờ phút này, Cẩn Du cũng như choáng váng đầu óc, hai tay ôm và trườn khắp cổ tiểu Bại Hoại.
Cái hôn sâu này rất mệt, nhất là sau hơn ba phút, Cẩn Du có cảm giác hít thở không thông, mới buông hắn ra, đôi ngực bị hắn sờ cương lên, cả người nóng ran, mất mặt nhất là phía dưới đã ướt nhèm:
- Đừng, Đường Sinh ...
Đường Sinh cũng không dám đùa với cô, phải nói Cẩn Du là người duy nhất không chịu nổi sự khiêu khích, bởi vì từng bước đi của cô bao năm nay, cho dù thể chất còn trẻ, nhưng sự mạnh mẽ trong lòng không thể tiêu tan, đây là ưu thế tích lũy được qua thời gian, bạn không thẻ nào xem nhẹ nó.
- Giám đốc Du, làm một chủ tịch doanh nghiệp quốc doanh mà cô kháng cự tôi, như vậy rất không đạo đức, cô sờ thử xem…
Hắn kéo tay Cẩn Du sờ ở chỗ đó, Cẩn Du giật mình, bày tay mềm mại của cô cũng sờ từ dưới lên tới đỉnh:
- Biến thái à, tôi gọi chị Trần đến nha ...
- Đừng.
Đường Sinh cười khổ, Cẩn Du liền giơ tay vẫy chị Trần ngồi phía bên kia, chị Trần liền mang theo cốc café tới.
Cẩn Du nháy mắt một cái với chị Trần, đưa tay ra ẩn Đường Sinh sang một bên:
- Lại đây, nằm nghiêng xuống chỉ một lát là được thôi.
Chị Trần biết là chuyện gì rồi liền ngồi bên cạnh Đường Sinh, ngón tay liền ấn mạnh vào phía dưới của hắn, sau đó đứng dậy đi sang phía đối diện ngồi.
Đường Sinh lại ngồi xuống cười:
- Ở chỗ nào mới không bị trừng phạt đây chứ.
Hai cô gái khanh khách cười, Cẩn Du lúc này cũng phục hồi lại trạng thái bình thường, có chị Trần ngồi đối diện, tâm trạng có cũng rất nhẹ nhõm.
- Chị Trần, tôi có ý kiến thế này, tốt nhất trước khi trời tối đừng để người nào đó có được khả năng chán ghét đó, có chướng ngại cả về thể xác lẫn tinh thần.
- Ừ, giám đốc Du, tôi và Ninh Hân cũng nghĩ như vậy, nhưng tiểu thủ trưởng bình thường rất ngoan, rất ít người có thể làm hắn hứng thú.
Cẩn Du đỏ mặt, Đường Sinh cười:
- Câu này của chị Trần hay, rất đúng trọng tâm, ma lực của giám đốc Du, có mấy ai trên đời có thể chống lại?
Cẩn Du lại cốc một cái vào trán hắn rồi lườm một cái cười nói:
- Hình như tôi là yêu tinh thì phải? Tôi dụ dỗ ai chứ?
Chị Trần bật cười, Đường Sinh xoa trán vừa bị cô cốc:
- Vừa rồi có một học sinh giỏi về nhiều mặt đã làm nó dựng lên rồi.
Chị Trần cười càng sung sướng, Cẩn Du vừa xấu hổ vừa cười, ánh mắt quyến rũ,
- Đúng rồi, khi nào cậu về Lỗ Đông.
- Tôi vẫn chưa định, cô và Sở Tình ở Bắc Kinh, tôi cũng phải ở lại với hai người mấy ngày chứ, Sở Tình mắc bệnh nhẹ vậy việc ký kết hợp đồng với tập đoàn năng lượng than Trung quốc và tập đoàn Năng Lượng điện Trung hoa nhờ cả vào Du tổng rồi, cô ấy chắc phải nghỉ ngơi nửa ngày.
Khi hắn nói câu này thì bị Cẩn Du véo một cái vào đùi.
Cẩn Du hiểu rõ, giới hạn của Sở Tình rút cuộc cũng không giữ được nữa rồi, chỉ e đêm qua chịu không ít cực khổ rồi? Nghĩ tới mình, lòng lại đau.
Cô nhẹ nhàng ừ một tiếng:
- Ngoài ra, tôi còn nghe một tin, lão vương gia có thể đưa An Lục Dân đến Lỗ Đông.
- Ý gì vậy? Muốn đưa An Lục Dân từ vị trí ở xí nghiệp trung ương lên đến cơ quan nhà nước sao? Lão vương gia không còn ai để dùng sao?
- Tôi chỉ nghe nói thế, mấy năm nay An Lục Dân biểu hiện rất tốt, nhất là về mặt kinh tế mới có thể nhận được sự coi trọng của phía Quốc Vụ viện như vậy, ông ta chuyển lên cơ quan nhà nước cũng là chuyện thời gian, còn phải xem các lãnh đạo sắp xếp thế nào.
Đường Sinh khẽ mỉm cười:
- An Lục Dân muốn tới Lỗ Đông? Có chút khó khăn đấy? Bên trên vừa định người mà lão vương gia đề nghị vào UBND Lỗ Đông, lại sắp xếp thêm một người nữa qua đó sao? Điều này có hơi cứng nhắc, lão vương gia luôn tình nguyện, nhưng người khác sẽ nhìn thế nào?
Cẩn Du lắc đầu,
- Cụ thể tôi cũng không rõ, khi nói chuyện với Phó quốc vụ viện Ngu đã biết được thông tin này.
Nếu tin này là do lão Ngu truyền ra, như vậy thì cũng có một mức độ đáng tin nhất định, Đường Sinh nói:
- Lão Ngu cứ quây vào cô à?
- Tôi nghĩ chắc là vậy, ông ta thường xuyên quây vào công việc của tôi, ba ngày lại gọi một cú điện thoại hỏi han, có khó khăn lại tìm tôi, mọi việc là như vậy.
- Haha … tốt, tốt, Quan gia vốn có sức ảnh hưởng không nhỏ, tôi thấy An Lục Dân không nhất thiết phải tới Lỗ Đông, ông ta có thể tới tỉnh Đông Nam, Quan lão gia trước kia ở Đông Nam có chút ảnh hưởng tương đối lớn, và những cán bộ có liên hệ với Quan gia đều đang chờ đợi
- Ý của cậu là? Nghe cậu nói có vẻ như bọn họ muốn mượn sự quan tâm của tôi để tiến vào Đông Nam để tiếp nhận thế lực trước đây của nhà họ Quan.
Đường Sinh nắm tay cô nói:
- Bọn họ nghĩ sai rồi? Thế lực trước đây của Quan gia phải do người họ Quan tới tiếp nhận, Phó quốc vụ viện Ngu, An Lục Dân và họ An, tám gậy cũng không đánh được. Bọn họ là đang xây dựng một thế lực mới muốn khiến Quan gia các cô mượn sự ảnh hưởng của bọn họ lại lần nữa xây dựng sự ảnh hưởng của Quan gia. Vì bọn họ hiện không hề biết rõ tình cảnh hiện nay của Quan gia, cho rằng các cô không thể nào thoát khỏi cái bóng của Quan lão gia, thậm chí bao gồm cả lãnh đạo cấp trên cũng chưa chuẩn bị để Quan gia đứng lên lần nữa, cho nên bọn họ muốn dùng điểm này để thu phục Quan gia, dựa thế đứng lên. Lão vương gia vốn không kém cỏi, Quan gia lại có khoảng cách với Đường gia, chắc là như vậy đấy?
Cẩn Du gật đầu
- Tình thề bề ngoài là như vậy, ngoài chị tôi được điều tới Giang Trung ra, tôi là Giám đốc của Xí nghiệp trung ương, trên chính trị cũng không rõ sự thay đổi, tin tức của chị tôi và anh rể cũng không được truyền tới, không hình thành ảnh hưởng, nhưng Lương Cẩm Quang chắc hẳn đã biết, lẽ nào lão vương gia còn muốn kéo anh rể tôi vào sao? Vừa muốn nắm được tình thế của Giang Trung, lại muốn thu tập tàn cục của Đông Nam?
- Haha, nghĩ thì là nghĩ như vậy, nhưng cô không thể bảo người ta không nghĩ vậy được? Hôm nay tôi về sẽ nói chuyện với ông nội.
Khi đêm đến, đưa Cẩn Du tới nhà của Hải Dung tìm Sở Tình, Đường Sinh lại quay lại Núi Thanh Trúc với chị Trần, tìm ông nội nói chuyện.