Hạ tuần tháng 11 ở Bắc Kinh, bế mạc thắng lợi Đại Hội Đảng toàn quốc lần thứ tư nhiệm kỳ năm 2002, Đường Thiên Tắc của ban tổ chức Trung ương bổ sung vào ủy viên trung ương dự bị.
Những tình hình khác Đường Sinh đều không quan tâm, hắn chỉ quan tâm động tĩnh của cha hắn, được vào ủy viên trung ương dự bị thì kinh nghiệm lý lịch coi như đã xác định rồi, con đường cơ bản cũng đã mở ra, phải biết một Tỉnh ủy cũng không có mấy Ủy viên trung ương dự bị, nhiều nhất cũng ba người, bình thường là hai.
Tổng cộng danh sách uỷ viên trung ương dự bị nhiệm kỳ năm 2002 cũng hơn 160 vị, danh sách từ địa phương cho tới khu tự trị chiếm phần lớn, một phần khác là trong các ủy ban trung ương, quân giải phóng cũng có, có thể trở thành uỷ viên trung ương dự bị hiển nhiên là được quan tâm bồi dưỡng rồi.
Đường Sinh cũng cân nhắc không biết cha mình khi nào sẽ lên vị trí hoạt động, theo dự đoán của hắn lần gần nhất sẽ không quá tháng ba năm tới.
Trước khi rời khỏi Bắc Kinh đã gần cuối tuần, Đường Sinh quyết định lùi thêm một ngày trong hành trình, vì hôm trước Sắc Sắc và Sở Tình, chị Trần cùng bay về Bắc Kinh, về việc tranh giành dự án Ngân Loan ở Thanh Thị toàn quyền do Cẩn Du, Tú Hinh, Liễu Tông Quyền, Loan Nghệ Mỹ phụ trách làm.
Chớp mắt cái đã bước sang tháng mười hai, ở Bắc Kinh thời tiết rất lạnh gió Bắc thổi vù vù, cũng trở lên rất khô ráo, buổi trưa cũng tạm ổn mặt trời cho dù không nắng chói chang như những ngày mùa hè nắng nóng, Đường Sinh thể chất tốt mặc quần áo cũng rất mỏng manh.
- Con không lạnh sao? Nên mặc thêm quần áo vào.
Khi ăn cơm trong nhà ăn, Liễu Vân Huệ liếc nhìn con trai, dặn dò hắn.
- Sao có thể chứ, con trai của mẹ mình đồng thân sắt, … haha
Dù sao cũng chỉ thấy biết ăn thôi, cái khác cũng không thấy gì.
Bốn người Liễu Vân Huệ, Sắc Sắc, Sở Tình, chị Trần làm thành một vòng tròn ở giữa là Đường đại thiếu gia, hắn luôn là người hạnh phúc nhất.
Đường Sinh cũng không chỉ lo ăn một mình, bên trái ghắp cho Sắc Sắc, bên phải ghắp cho Sở Tình, lại ghắp thêm một đũa nữa cho chị Trần, chăm sóc một cách tận tình. Liễu Vân Huệ lại cười, con trai mình điểm nào cũng tốt chỉ là không chung thuỷ nhưng những người phụ nữ này đều rất bao dung cho hắn, cũng thật lạ đổi lại là người khác chưa chắc đã vây quanh một người con trai như vậy, cũng không biết hắn có yêu pháp gì mà phụ nữ đều mê hắn.
Đối với điều này trong lòng Liễu Vân Huệ hơi thở dài, chủ yếu là phụ nữ thời đại này cũng sống thoáng hơn, thậm chí có một số người suy nghĩ rất đặc biệt, bọn họ lại không để ý tới danh phận gì hết, có người theo chủ nghĩa độc thân, có người thanh cao quyết chí thề không lấy chồng, ai làm khó dễ được ai chứ?
Sắc Sắc không biết ăn phải thịt gì mà thấy hơi buồn nôn, cô dùng tay che miệng, Đường Sinh quan tâm hỏi:
- Không sao chứ?
- Không sao.
Sắc Sắc nhìn hắn một cái chột dạ, việc mình mang thai vẫn chưa nói với mẹ Liễu, điều này phải Đường Sinh tự mình đi nói, không biết được Liễu Vân Huệ biết sẽ tỏ thái độ thế nào? Đường Sinh mới mười tám tuổi, còn nhỏ quá, có thể làm cha không?
Vì thế La Sắc Sắc cũng hơi lo lắng nếu ngộ nhỡ trưởng phòng Liễu bắt đi phá thai vậy chẳng phải rất đáng buồn sao. Nếu nói cô không lo lắng thì là giả, cuối tháng 10 phát hiện ra mình mang thai bây giờ mới gần đến tháng 12, chị Trần cũng kiểm tra rồi bào thai cơ bản cũng đã ổn định. Đã tròn 63 ngày rồi bụng dưới cũng lùm lùm to lên, cho nên cô phải mặc quần áo rộng hơn một chút, áo ngực cũng mặc rộng hơn.
Liễu Vân Huệ cũng cảm thấy Sắc Sắc có chút khác thường, ăn một bữa cơm mà nôn khan đến ba bốn lần, tùy cô cật lực che dấu nhưng mẹ Liễu là người từng trải kinh nghiệm rất nhiều trong lòng cũng thấy nghi ngờ, lại thấy bộ dạng con trai quan tâm như thế, không khỏi tránh khỏi sự chấn động.
Nhưng bà không nói gì giả bộ không biết, không phải còn có Sở Tình đang ngồi đây sao, có những lời không nên nói ra.
Sau bữa cơm mọi người cùng đi dạo phố, bà lại kéo Sắc Sắc đi tới phòng trà nghỉ ngơi,
- Các con đi dạo ta hơi mệt ngồi đây với Sắc Sắc một lát.
Đường Sinh cũng nhìn ra là mẹ muốn nói chuyện với Sắc Sắc:
- Chị Trần, chị cũng ở lại đi.
Hắn để chị Trần lại, mình với Sở Tình hai người cùng đi dạo, trước khi đi còn nháy mắt với Sắc Sắc.
Sắc Sắc hơi chột dạ ánh mắt hoảng sợ, cũng cảm thấy mình đã bị lộ, sợ là mẹ Liễu muốn hỏi gì chăng?
- Cơ thể không thoải mái sao?
Giọng nói của Liễu Vân Huệ rất dịu dàng, trước đây Sắc Sắc chính là trợ lý thư ký tâm phúc được mình coi trọng, bà thích cá tính cứng cỏi, đầu óc lanh lợi của Sắc Sắc, tinh thần lạc quan luôn tràn đầy hơi thở, con trai năm đó khi học trung học đã gây chuyện, thường là Sắc Sắc đi xử lý mọi chuyện, đối với hắn là một tình cảm đặc biệt kiểu nửa chị nửa bạn.
Sau này điều này không phải là phát triển như vậy? Là có chút sai lệch, nhưng đây là do nhiều nguyên nhân tạo thành, đầu tiên con trai là tên đa tình, Sắc Sắc lại xinh đẹp tuyệt trần, sau đó giữa họ thường xuyên ở cùng nhau, nếu thực sự không xảy ra chuyện gì thì cũng không thể nào nói được.
Trong thời gian ở Giang Lăng dần dần làm sáng tỏ mọi việc, Liễu Vân Huệ cũng thấy lạ lẫm, con trai đi có nửa năm mà đã thay đổi nhiều vậy, trở lên ngay cả mẹ ruột cũng không thể hiểu được, mấy người phụ nữ Sắc Sắc, Ninh Hân, Đường Cẩn cải trang lên sân khấu, tất cả đều thay đổi.
Giống lúc này Liễu Vân Huệ lần đầu tiên phát hiện Sắc Sắc là hoảng hốt lo sợ như thế, lại rất ngượng ngùng, cô ấy rất hoảng sợ.
- Có phải là có rồi không?
Liễu Vân Huệ kéo chặt tay Sắc Sắc chăm chú nhìn cô, bà ấy nhìn ra rồi ngoài việc không phải đại sự, trên thực tế cô cũng rất căng thẳng, trong lòng luôn dâng lên hai loại phản ứng hoàn toàn không giống nhau, một là kinh ngạc, một là vui mừng sau đó là vui mừng đè bẹp sự kinh ngạc.
La Sắc Sắc cúi đầu xuống trán gần chạm ngực, răng cắn vào môi, đầu cũng không dám ngẩng lên, đâu dám lên tiếng?
Liễu Vân Huệ vừa nhìn thấy thái độ này thì càng chắc chắn hơn, quay đầu nói với chị Trần:
- Tiểu Trần, Sắc Sắc mang thai bao nhiêu ngày rồi?
- 63 ngày rồi.
Chị Trần trả lời chính xác, không giấu diếm, tiểu thủ trưởng không dặn dò mình phải giấu Liễu Vân Huệ.
Liễu Vân Huệ dùng tay kéo Sắc Sắc, ánh mắt đột nhiên trở lên ấm áp lắng đọng sự nồng đậm,
- Thế tiểu tử thối kia định thế nào?
Chị trần hạ giọng nói:
- Sắc Sắc nói muốn đi phá nhưng tiểu thủ trưởng kiên quyết không đồng ý, nhất định đòi sinh ra…
Khuỷu tay Sắc Sắc duỗi thẳng ra, ngẩng người lên nhìn sắc mặt mẹ Liễu, sợ hãi nói:
- Con, con không tốt.
- Ôi, cô bé ngốc, nói gì vậy?
Liễu Vân Huệ đưa tay lên lau nước mắt cho cô, bản thân lại dưng dưng nước mắt vui mừng,
- Sinh đi, dù sao cũng như vậy rồi, chỉ là thiệt thòi cho cho Sắc Sắc con thôi.
Nói đến đây bà ôm Sắc Sắc vào lòng.
Sắc Sắc khóc tu tu, cô cũng không rõ mình vui hay buồn, nhưng mẹ Liễu nói một câu “sinh đi”, khiến cô rất mừng.
Đối với Liễu Vân Huệ mà nói cũng không rõ là vui hay buồn, làm sao đây? Tôi sắp lên làm bà nội rồi sao? Điều này là thật sao?
Đúng vậy Liễu Vân Huệ ngượng ngùng, mình mới 43 tuổi mà có bà nội trẻ như vậy sao? Bà lại xem xét, hình như sợ bà nội quá trẻ như mình bị ai nhìn thấy, rồi lại bật cười, mình thế này là sao? Mình sợ gì chứ?
Mình nuôi dưỡng con trai cưng của mình thế nào vậy? Con mới 18 tuổi mà đã phải làm cha rồi à? Ba con mà biết sẽ có phản ứng thế nào?
Nghĩ tới đây Liễu Vân Huệ nghĩ không thể để Đường Thiên Tắc biết, ông ấy chắc chắn không chịu nổi đả kích này, giấu ông ấy sẽ tốt hơn.
Đường Sinh và Sở Tình vừa đi dạo vừa nói chuyện, Sở Tình dáng vẻ yểu điệu, khi ra ngoài sẽ luôn đeo kính râm đặc biệt là khi đi cùng Đường Sinh, thân phận bây giờ của cô rất đặc biệt, sự phát triển của Tập Đoàn Sở Đại rất mạnh, lần này thu mua Tập đoàn công nghiệp tàu thủy Sắc Hinh càng bị truyền thông truy lùng.
Cũng may là Quan Cẩn Du thu hút mọi ánh nhìn của phía truyền thông, vì cô ấy mới là Chủ tịch trên danh nghĩa của tập đoàn Sở Đại, rất được chú ý.
- Mẹ Liễu chắc là muốn làm rõ vấn đề của Sắc Sắc, nếu bà biết, có thể sẽ ra lệnh đánh mông cậu đấy?
Sở Tình pha trò trêu trọc tình lang, Đường Sinh nhún vai cười nói:
- Sao có thể chứ? Mẹ tôi từ lâu đã muốn được làm bà nội rồi mà? Cứ sinh thôi, chỉ có điều tôi làm cha bây giờ thực sự quá trẻ, còn chưa đủ 20 tuổi thật sự quá non nớt, cô nói đúng không?
Sở tình che miệng cười:
- Tôi thấy không non, nếu là thời xưa mười ba mười bốn tuổi đã làm cha rồi, cậu cũng mười tám tuổi rồi mà.
- Trời, Tình à, ngày nào bụng của cô cũng to lên như thế thì cô phải học Sắc Sắc đấy, cô ấy bây giờ rất cô đơn...
- Đánh chết anh này.
Sở Tình xấu hổ khẽ gắt nói:
- Tôi chẳng thèm, xấu hổ chết đi được, hai năm nữa hãy nói đi... Đúng rồi, lần này cậu có thể đi cùng tôi về Nam Phong một chuyến không, việc nhà tôi dù sao cũng phải giải quyết, ngoài ra, mẹ tôi giới thiệu đối tượng cho tôi.
Đường Sinh sờ sờ mũi:
- Đương nhiên rồi, tôi sẽ về cùng cô tiện thể thay mẹ tôi thăm ông ngoại, mẹ cô giới thiệu đối tượng thế nào cho cô vậy? Ai lấy được Lão Tổng của Sở Đại có một khối tài sản khổng lồ lên tới hơn 200 tỷ chứ? Tôi phải đi xem mới được, tôi rất không phục, rất ghen tị.
Sở Tình lén nhìn hắn xem xét ý tứ:
- Đường Sinh, Tôi không biết nói thế nào với người nhà cậu dạy tôi đi? Mẹ tôi rất ngang ngược.
- Tôi chuyên đi đối phó với người ngang ngược, đương nhiên là tôi sẽ giả mạo làm người yêu cô rồi, không ngại để tôi làm mẹ cô tức chết chứ?
Sở Tình trợn mắt, kéo tay của hắn dịu dàng nói:
- Giữ chút thể diện đi, cậu ức hiếp con gái người ta còn chọc tức người ta sao?
- Ha, trêu cô thôi, tôi đâu thể chứ? Nhạc mẫu mà, chúng ta ngay mai sẽ xuất phát, Nam Phong lâu lắm rồi không về.
Mai Chước một mình ở Nam Phong trong lòng người đẹp này không nói gì, chỉ sợ cũng có chút oán trách, để người ta ở đây mặc kệ không quản sao?
Đêm đó ở nhà Đường Sinh đối phó với sự chất vấn của mẹ và bị bà cốc cho mấy cái vào trán
- Con muốn đi đâu thì đi, ta giữ Sắc Sắc bên cạnh ta mấy ngày, việc này phải giấu ba con sau này hãy nói, ta sợ ông ấy sẽ không chịu nổi đả kích này mà giận dữ.
Ngày hôm sau hai người Đường Sinh và Sở Tình bay tới Nam Phong của Giang Trung, Sắc Sắc và Chị Trần cùng ở lại Bắc Kinh với mẹ Liễu.
Mai Chước tự mình ra sân bay đón tiểu tình lang, một thời gian ngắn không gặp tiểu tình lang rồi, trong ánh mắt lộ vẻ tương tư, khi xe quay lại thành phố, Sở Tình nói đưa cô về nhà trước, vừa về nhà thăm bố mẹ vừa để cho hai người có thời gian bên nhau.
Gặp phải loại người như Đường Sinh cũng không phân biệt ban ngay hay đêm, ở trong phòng nghỉ trong văn phòng của Mai Chước liền ôm cô, Mai Chước cũng không có cách nào, trong lòng rất thích mà ngoài mặt thì xấu hổ, nói với Trưởng ban thư ký là tạm thời không gặp bất cứ vị khách nào.
Lam Khấu biết được sự hoành tráng của Đường Sinh, chỉ là gần đây hắn biệt vô âm tín, tự nhiên chạy tới đây chắc chắn là ở cùng với mai Chước. Cô ta cũng hiểu rõ, trong lòng cô ngưỡng mộ biết bao nhiêu, ngoài ra còn đang nghĩ, Đường Sinh này rút cuộc như thế nào, quy mô của Công ty quản lý quỹ Cẩn Sinh thì không cần nói rồi, Sở Đại cũng là một tay hắn gây dựng lên, hơn nữa sau này vượt xa Cẩn Sinh, thật dũng mãnh.
- … Bí thư Tỉnh Ủy Lê trở về cũng nói chuyện với tôi, Trung ương đặc biệt quan tâm tới Công ty quản lỹ quỹ Cẩn Sinh, chắc cậu cũng đã biết?
Sau khi vui vẻ xong hai người ôm chặt lấy nhau nói chuyện, vẫn còn trong trạng thái rất thân mật không nỡ chia cách.
- Ừ, trong lòng tôi hiểu, vẫn còn thời gian vài tháng nữa, cứ tiếp tục phát triển Cẩn Sinh của chúng ta đi rồi sang tay bán giá tốt.
- Quốc gia chắc sẽ đồng ý mua Cẩn Sinh của chúng ta chứ?
Mai Chước cũng không chắc chắn, đối với những việc chính trị cô không được rõ lắm.
- Đây không phải là vấn đề chắc hay không, mà là bắt buộc phải thu mua, chúng ta không bán cũng không được, vì người ta sẽ ra chính sách hạn chế, vậy thì bán đi.