Lúc Ninh Hân chạy nhanh ra ngoài, Vương Ngạn Đôn mắt chằm chằm nhìn thân thể đằng sau lưng của cô, người phụ nữ này rất mạnh mẽ, kiêu ngạo.
Bốn người Trác Tử Sơn vẫn lạnh lùng chĩa súng vào cô, cô coi như không nhìn thấy, cô biết đối phương đến chỉ muốn mời mình đi chứ không có ý giết mình. Cho nên bốn người này đang giả vờ làm thế. Có lẽ bọn họ dám nổ súng thật, nhưng sẽ chỉ bắn vào cánh tay hoặc chân…
Mắt thấy Ninh Hân bước ra khỏi phòng làm việc, đám người Trác Tử Sơn không khỏi nhìn Vương Ngạn Đôn chờ đợi. Vương Ngạn Đôn hô hấp trầm trọng, nhìn chằm chằm bóng dáng Ninh Hân, ánh mắt cũng ngày càng phức tạp và kinh dị. Người phụ nữ này khẳng định có ai khác để dựa dẫm, chứ không chỉ là thân phận bạn gái của Đường Sinh. Nhưng hôm nay có thể để cho cô bình yên rời đi sao? Chẳng khác nào là mất đi ước nguyện ban đầu mời cô ấy tới chứ? Cô ta chính là đột phá khẩu (nơi, vị trí tuyến phòng ngự của đối phương bị chọc thủng).
Đột nhiên Vương Ngạn Đôn lấy tay ra hiệu, nắm tay lại một cái. Bốn người Trác Tử Sơn đều hiểu, đồng thời thu súng, nhưng cũng đứng thành một hàng chặn đường đi của Ninh Hân. Chúng tôi không rút súng ra cũng không nhường đường, cô chắc chắn là nhìn ra, phải tiếp tục nói chuyện!
Ninh Hân cười khẽ một tiếng, xoay người qua, liếc nhìn chằm chằm vào Vương Ngạn Đôn:
- Sao? Dùng sức mạnh không được, muốn đùa giỡn hả?
- Ha… Cô Ninh can đảm làm tôi rất phục, vừa rồi chỉ trêu đùa một chút, khiến cô chê cười rồi. Nào đến đây, mời ngồi…
- Không nhất định phải ngồi. Nếu ông còn muốn nói chuyện về vấn đề vừa rồi, không cần nói nữa, không có ý nghĩa gì.
- Ấy! Tôi nghĩ nói về vấn đề khác, tôi biết rõ rất nhiều chuyện của Đường Sinh. Hắn có quan hệ với rất nhiều phụ nữ, đúng không?
Ninh Hân mỉm cười nói:
- Như thế thì sao chứ? Vương Ngạn Đôn ông không phải cũng giống nhau sao? Muốn lợi dụng tôi ông phải lau mông mình cho khô sạch sẽ mới được à. Ông và Đường Sinh đấu nhau là chuyện của các người, tôi không quan tâm. Các ông đấu nhau thì trình độ phải nâng cao lên một ít, đừng nhìn chằm chằm vào phụ nữ như thế!
- Đừng nhìn chằm chằm vào phụ nữ?
Vương Ngạn Đôn hơi đỏ mắt, lại phất tay khiến bốn người Trác Tử Sơn lui ra ngoài, y tới gần Ninh Hân thấp giọng nói:
- Cô không thể hiểu được một người đàn ông mất đi người phụ nữ của mình đau khổ như thế nào đâu. Vị hôn thê của tôi bị gả cho họ Đường, cô có thể hiểu được không?
- Nguyện đánh cuộc chịu thua, chính ông cam tâm tình nguyện, giờ trách người khác sao? Đánh cuộc lớn như vậy, hơn nữa không nắm chắc mười phần, ngươi mới là đồ ngốc!
Vương Ngạn Đôn tròng mắt hơi đỏ, trong đầu lại hiện ra hình ảnh của Đinh Hải Dung, y có vẻ bị tâm thần nói:
- Tôi thừa nhận tôi xem nhẹ hắn. Nhưng một ngày nào đó tôi sẽ toàn thắng trở về. Tôi lỡ tay một lần, không có lần thứ hai đâu! Ninh Hân, nếu cô đồng ý hợp tác cùng tôi, tôi đảm bảo cả nhà cô phú quý cả đời, sao cô cứ cố chấp. Kết cục ngày hôm nay như thế nào, cô không rõ sao?
- Tôi không rõ lắm. Ông nói cho tôi biết đi!
Ninh Hân vẫn bộ dạng nhàn nhã, thong dong, giống như không biết lợi hại.
Vương Ngạn Đôn cắn chặt răng:
- Cảnh tượng đêm đó tôi suốt đời khó có thể quên, đó là ta nỗi nhục nhã vô cùng của tôi. Lúc Đường Sinh đẩy cửa đi vào, người phụ nữ của tôi lại khỏa thân nằm bên giường, chân dạng ra, vùng cấm bí ẩn của cô ta phơi bày trước ánh mắt một người đàn ông khác, cô có thể hiểu được cảm giác của tôi lúc đó không? Cô không đồng ý với tôi, hôm nay chính là cô đối đầu với Vương Ngạn Đôn tôi, tôi có thể làm được!
Ninh Hân khinh miệt bĩu môi, cười khẽ:
- Này… Ông tự tin hơi quá thôi, muốn lấy tôi trả thù Đường Sinh sao?
- Ha… Cô chính là người đầu tiên, sau đó là La Sắc Sắc, Mai Chước, Uông Sở Tình, Cao Ngọc Mỹ, Bích Tú Hinh, còn có Đường Cẩn!
- Ôi, ông thật đáng thương, ông bị lỡ một lần nên nhiều kinh nghiệm vẫn còn không biết? Tôi dám đến, còn có thể tự đi, ông cho rằng bốn đặc công ngoài kia ngăn được tôi? Trở về tôi đem chuyện này nói cho Bộ An ninh Quốc gia, ông lấy việc công làm việc tư, kết cục sẽ như thế nào đây?
Vương Ngạn Đôn kinh ngạc, ánh mắt nhìn chằm chằm Ninh Hân khiếp sợ:
- Cô! Cô tự tin ra khỏi biệt thự này được sao?
Ninh Hân rất nhẹ nhàng mỉm cười:
- Nếu không chúng ta đánh cược đi, không phải ông thích đách cuộc sao? Tôi hầu ông một lần, thế nào?
Người phụ nữ nay rất tự tin khiến Vương Ngạn Đôn đau răng:
- Thua, đêm nay cô ở đây hầu hạ ta; thắng, cô có thể đi.
- No, no, no.
Ninh Hân lắc đầu:
- Tùy ông, tôi thua, ông muốn tôi thế nào cũng được. Tôi thắng, tôi sẽ thiến ông.
Đột nhiên cô rút súng ra, lạnh như băng nói:
- Đánh cuộc chứ? Ông nói một câu, Ninh Hân chắc chắn theo tới cùng!
Vương Ngạn Đôn thấy cô rút súng, đột nhiên đổ mồ hôi, tiền đặt cược quá lớn, y thực sự khiếp sợ. Thấy Ninh Hân dứt khoát, chứng kiến trong mắt của cô quyết tâm và rất tự tin, xem ra xuống tay với người phụ nữ này là kế hoạch sai lầm.
Rõ ràng là y mời Ninh Hân, Ninh Hân dám đi theo đến, nếu y mời người khác sẽ không đến đâu. Đừng nói cô có thân phận là người của Bộ An ninh quốc gia, cô muốn bình yên vô sự mang Đường Sinh đi, thật khó khăn đấy.
Lúc này, bốn người Trác Tử Sơn lại xuất hiện, đều mang súng, cục diện trước mát vô cùng xấu hổ, súng đối súng à!
Cuối cùng Vương Ngạn Đôn không dám đánh cuộc với Ninh Hân, nghĩ tới nghĩ lui thật không đáng, Ninh Hân mới có nhiều điểm phân lượng, chính mình đổi lại cô? Xứng đáng không? Lần đầu tiên, đối với cô gái không thể nhìn thấu này y cũng phải kính nể. Thảo nào Đường Sinh lợi hại như vậy. Người bên cạnh hắn cũng không đơn giản chút nào!
- Đưa cô Ninh rời khỏi đi!
Cuối cùng Vương Ngạn Đôn buông tha sau khi tính toán đánh cược một hồi, nói tới đánh cuộc, lão có rào cản về tâm lý.
Ninh Hân cứ như vậy rời đi. Trên lầu, hai chị em họ Ngu Thị, Nhược Điểm và Chương Tú Vân xuống dưới. Thấy vẻ mặt Vương Ngạn Đôn không tốt, trong lòng đều kinh ngạc, rất ít khi nhìn thấy lão Vương kinh ngạc. Ngu Cơ Mỹ lại càng phẫn nộ:
- Sao lại thả cô ta đi rồi? Không giống với tác phong của anh.
- Người phụ nữ này sắc sảo không lường được. Dùng sức mạnh không được, nếu làm càn không nể mặt, chúng ta cũng chưa chắc chiếm được lợi thế, không có cách nào khác!
Vương Ngạn Đôn lần này học khôn, không dám ỷ mạnh, hơi có vẻ giống với năm xưa Tư Mã Ý đối mặt với “Không thành kế” của Gia Cát Lượng (1)
Tại bệnh viện, lần đầu tiên “cậu bé” của Đường Sinh đứng lên trước mặt Đồng nữ, giả vờ không được nữa, tiếp tục giả vờ nữa sẽ khiến Đồng nữ buộc chặt với “căn bệnh” này của hắn, càng làm vấn đề rối thêm. Cho nên hôm nay hắn để mặc cho “cậu bé” phồng mang trợn má đứng lên một cách khác thường, khiến Đồng nữ sợ hãi. Kết quả là hai người liền tránh vào một phòng trong bệnh viện gây sức ép cho “cậu bé”… Với Đồng nữ mà nói, cô rất kinh hãi, con rắn chết mềm nhũn trước kia giờ tức giận trông bộ dáng rất dọa người.
- Trời ơi! Đường Sinh, chuyện gì xảy ra đây?
- Tôi…tôi cũng không rõ lắm. Dù sao trước kia nó cũng như vậy một lần, sau đó lại không được. Hôm nay nó cũng không chịu thua kém, không ngờ lại được rồi. Tôi rất bối rối, Thiến à, sao vậy?
Giả vờ đi, đây là tiến hành tuần tự từng bước. Đồng Thiến Thiến mỉm cười. Lâu nay cô vẫn lo lắng. bây giờ vấn đề rốt cục đạt được kết quả cô mong muốn. Đây là bệnh viện, cũng không thể cùng với hắn làm gì, hơn nữa, chính mình chịu được sao? Đồng nữ kinh hồn bạt vía, tay miệng cùng sử dụng để vuốt ve, âu yếm “cậu bé” Đường.
Đường Sinh cũng không dám yêu cầu khác. Ít nhất hắn ở trước mặt Đồng nữ đóng giả trong sạch, giả vờ là bệnh nhân, loại hưởng thụ này cũng là độc nhất.
Chỉ có điều làm khổ Đồng Thiến Thiến, hơn nửa giờ trôi qua, “cậu bé” của Đường Sinh càng “tức giận”, nhưng không có dấu hiệu của bùng nổ, môi miệng của cô tê dại, chỉ có thể lấy tay mân mê:
- Đáng ghét, cậu nhanh lên đi, tôi mệt chết rồi!
Người này, ai hầu hạ được hắn chứ?
- Tôi cũng muốn nhanh lên à. Nhưng… Nhưng không tìm thấy cảm giác đâu.
Đường Sinh cũng rất rối rắm:
- Thiến, lại hôn nữa đi, hôn tôi đi!
Toát mồ hôi! Đồng nữ hết sức xấu hổ, nhưng đâm lao phải theo lao, nhéo đùi hắn một cái, lại cúi xuống hôn, đành vậy!
Lúc này, ở bệnh viện người phụ nữ từng ở văn phòng Bích Tông Nguyên chơi đùa tìm đến gặp y. Chuyện phụ nữ đã có chồng tìm tới, không biết bọn họ nói cái gì, người đàn bà đó rời đi khuôn mặt rất rạng rỡ. Ở bên ngoài bệnh viện, cô ở trên một chiếc xe, sau đó nhanh chóng rời khỏi.
Người phụ nữ này chính là “nữ diễn viên chính” trong sự kiện Bích Tông Nguyên làm trò cười cho thiên hạ. Vì thế cô không còn mặt mũi nào ở lại công ty công nghiệp nặng Sắc Hinh, sau đó liền từ chức. Cô cũng yêu cầu một khoản tiền, cũng không thể nói họ Bích không ức hiếp cô? Không muốn tôi tố cáo anh vô lễ, thì lấy tiền ra để giải quyết, một lần là năm trăm nghìn. Cô biết chị Bích là Chủ tịch Sắc Hinh, chút tiền ấy chắc chắn là đồng ý bỏ ra. Quả nhiên Bích Tú Hinh cho cô năm trăm ngàn. Người đàn bà đó mở một cửa hàng thẩm mĩ rồi bắt đầu một cuộc sống mới. Cô tuyệt đối không nghĩ đến có người cố tình tìm đến cửa, điều kiện rất đơn giản, chỉ cần cô giúp y tiến thêm một bước tiếp xúc với Bích Tông Nguyên là y cho cô tiền.
Cô mới đi không được bao lâu, bên này Đường Sinh cũng xong việc, tiện đường phải đi thăm Bích Tông Nguyên, tiểu tử này hai ngày nữa sẽ phải xuất viện.
-… Bọn chúng tìm tới chỗ người đàn bà kia để tiếp cận tôi, tôi muốn suy nghĩ một chút, tôi phải đưa ra điều kiện gì đây?
Đường Sinh biết cậu ta muốn nói đến việc cậu ta ở văn phòng xâm phạm đàn bà, đối phương vì không muốn làm cho mọi người chú ý, không ngờ lại tìm người đàn bà kia. Hắn thoáng suy nghĩ một chút, rồi nói:
- Cậu sao? Tận dụng hết khả năng đưa ra một số điều kiện đi, như vậy sẽ được tin tưởng.
- Nhưng nếu đối phương yêu cầu làm gì đó hữu dụng, làm sao tôi lừa gạt được bọn họ. Cũng không thể được lợi ích mà không làm việc gì được?
Đường Sinh cười khẽ:
- Có một số tình huống không lừa được bọn họ, trong lòng người ta đều rõ ràng, nhưng còn có thể thử thách cậu mà? Cậu nên nói cái gì thì nói thôi. Vương Ngạn Đôn không dễ bị lừa gạt như vậy đâu, cậu cũng đừng giở trò khôn vặt, nhưng có thể làm bừa một chút, y sẽ nhẫn nại chịu đựng cậu
- Thật không? Nếu tôi làm gì người phụ nữ của y, y có thể nhẫn nại với tôi không đây?
Bích Tông Nguyên quả nhiên đủ kiêu ngạo.
- Vậy khó mà nói, ngộ nhỡ cậu chẳng may không hiểu vì sao mà hy sinh, tôi sẽ đem cậu mai táng rình rang để cậu được nở mày nở mặt.
Đường Sinh mỉm cười.
Bích Tông Nguyên liếc một cái tỏ vẻ xem thường, cười khổ nói:
- Tiểu Đường, mạng của tôi khổ, lần này sẽ có nguy hiểm sao?
- Đừng cố gắng xúc phạm người ta quá, tôi thấy không có vấn đề gì lớn, sau này nếu chúng ta không gặp nhau, tôi sẽ phái người đi tìm cậu.
Đường Sinh rời khỏi bệnh viện khi trời sắp tối, hắn gọi điện thoại về thủ đô cho Đoan Mộc Chân:
- Anh Chân, anh và chị dâu đến Lỗ Đông đi.
Cũng không thể để Đoan Mộc Chân ở thủ đô quá nhàn nhã không làm gì được. Mẹ Đoan Mộc cũng có thể tự lo liệu cho mình được, bệnh cũng tốt rồi. Điều Đoan Mộc Chân qua bên này, cũng là dự phòng chuyện chẳng may, phải đề phòng Vương Ngạn Đôn muốn làm mấy chuyện tiểu nhân, chính mình không thể chú ý xung quanh hết được.
Tút, tút, tút, một tin nhắn đến, là Tiểu Yên gửi tới: “Anh Đường Sinh, tiểu Yên phát hiện có người theo dõi chúng ta, có xử lý không?”
Đường Sinh trả lời: “Cùng Đậu Đậu trao đổi một chút, thu dọn bọn họ, làm cho bọn họ biết khó mà lui, phải có chừng mực, đừng làm lớn”.
Lúc tan học, La Tố Hồng lái xe ở cổng trường đón Đường Cẩn, Ninh Manh, Tử Tử, Tiểu Man, còn Đậu Đậu và Tiểu Yên hai người không lên xe, tỏ vẻ muốn hành động một mình, dường như không làm cho người khác nghi ngờ, cũng dường như lạc lại phía sau, thật ra là muốn dụ rắn ra khỏi hang.
Sau đó hai cô chui vào một quán Inte gần đấy, tiến vào trong một căn phòng. Nhìn các cô đi vào, bọn theo dõi bèn báo cáo tình hình, người nhận báo cáo chính là Ngu Cơ Mỹ, cô thấp giọng chỉ bảo một câu:
- Nếu chỉ có hai cô bé, tiến hành đi!
Sau đó, tiệm Inte có ba, bốn người xông vào, kết quả, một đám mặt mũi bầm dập, Tiểu Yên ra tay điểm huyệt, Quan Đậu Đậu phụ trách giẫm, đạp người.
- Các người, bổn tiểu thư thích nhất là đánh đàn ông. Nói, ai sai các ngươi tới?
Bốp, một cước đá trúng đích.
(1) Vào cuối thời Tam Quốc, Gia Cát Khổng Minh liên tiếp đưa quân ra đánh Hán Trung để tiến về Trung Nguyên. Mặc dù đã thắng nhiều trận nhưng vẫn chưa toàn thắng bởi đối thủ của ông, Tư Mã Ý cũng là một con người kiệt xuất, văn võ song toàn. Hai bên giằng co nhau hết năm này sang năm khác.
Năm ấy, nghe tin Khổng Minh lại đưa quân ra Hán Trung, vào ải Dương Bình để trú chân và chia quân đi đánh các thành, Tư Mã Ý lập tức đem đại binh tiến về Dương Bình với quyết tâm bắt sống Khổng Minh, xóa sổ nước Thục.
Lúc này Ngụy Diên vừa đem quân rời thành, không kịp về. Trong thành chỉ còn hơn nghìn người trấn thủ. Trong lúc tình thế nguy cấp Gia Cát Lượng đã sử dụng kế sách gọi là “không thành kế”.
Khi Tư Mã Ý tới thành Dương Bình, ông ta hết sức bất ngờ, cổng thành mở toang, trước cổng những người dân (do lính đóng giả) đang bình tĩnh quét dọn, còn Gia cát Lượng đang thư thái gẩy đàn trên thành. Càng nhìn Tư Mã Ý càng thấy hoài nghivà kinh sợ. Cho rằng trong thành có quân mai phục, Tư Mã Ý quay ngựa bỏ chạy trối chết. Cho đến khi có người giữ cương ngựa lại, Tư Mã Ý vẫn như mê mê tỉnh tỉnh hỏi “Đầu ta còn không?”