Trong buổi yến tiệc ở Núi Thanh Trúc, ba thế hệ nhà họ Đường là Đường lão gia, Đường Thiên Tắc, Đường Sinh, cùng ngồi xếp bằng ngâm nga ly rượu luận thế sự quốc gia.
Ngồi cùng còn có Ban bí thư uỷ chính trị, Phó bí thư thường vụ Đường Lão Lục, cũng là chú sáu họ của Đường Thiên Tắc, Ông họ của Đường Sinh, và ủy viên thường vụ quốc hội, Phó chủ tịch quân ủy Cao lão gia, người cuối cùng là Đường Thiên Tứ.
Trong tầng nấu rượu thứ hai của hiên Thanh Trúc, mấy người ngồi xếp bằng trên chiếc bàn mộc khô ráo cổ điển, không có mấy người có thể vào đây được, người phục vụ chỉ có chị Trần với mấy người cảnh vệ, các cô là người cận kề với cụ Đường nhất.
Khi chị Trần ở đây, mọi người đều nghe sự chỉ bảo của chị, địa vị của chị Trần cho đến nay rất đặc biệt, ngay cả tổng quản Thanh Trúc Sơn ông Từ Định Khôn cũng rất khách khí với cô, người ta có thân phận đặc biệt bên cạnh Nhị Thế Tổ, nếu đặt ở thời cổ đại chính là đại nha đầu, là tâm phúc thân cận nhất bên cạnh Nhị Thế Tổ.
Liễu Vân Huệ là vợ đời thứ hai cũng có hiên nội, chỉ là bà ở cùng với chị Trần, ngồi đối diện cũng nhỏ giọng nói.
Đường Lão Lục lần đầu gặp Đường Sinh, Cao lão gia thì mấy lần rồi, Đường Lão Lục cũng đã nghe danh Đường Sinh từ lâu, Đường Thiên Tứ ngày nào mà chẳng nói tới những chuyện của tiểu thái gia đời thứ ba họ Đường ở bên tai ông ấy chứ. Hắn ở Giang Trung có một nền tảng sự nghiệp vững chắc, mà Đường Lão Lục chính thức công nhận Đường Sinh từ khi sự sống bắt đầu trở lại với cảng Tân Đại, cũng chính là bước khởi đầu chính thức của tập đoàn Sở Đại, tên tiểu tử này cũng rất được.
Thanh Trúc Sơn ngày hôm nay không có mấy nhân vân quan trọng của Đường hệ, Chủ tịch quốc hội Hội đồng nhân dân Lệ Chí Huân, bí thư Đại Tân Ông Cát Nghĩa cũng chưa đến.
Cho dù là Đường Lão Lục hay Cao lão gia cũng trùng hợp mới gặp được Đường Sinh, nghe nói hắn quay về Bắc Kinh nên muốn đến gặp tiểu tử này xem thế nào. Đường Thiên Tứ cũng nói rõ chút tình hình với bọn họ, gần đây tình hình bên Lỗ Đông biến đổi cũng một phần là do Tiểu Thái gia này quấy động.
Anh nói tiểu tử này rất có năng lực? Khiến cho cục diện của Lỗ Đông loạn xì ngậu lên, nhưng cục diện này cũng là các lãnh đạo cấp cao có thể thấy được, tại sao ư? Vì tập đoàn Thanh Cương ở Lỗ Đông đang bao trùm lên tất cả còn cục diện chính lại không được lộ ra.
Nhưng bọn họ không muốn nhìn thấy cảnh Bạch Hoán Sênh kết thúc như vậy, nhưng rõ ràng là lão Bạch đã nuôi một đứa con bất hiếu một cách vô ích, làm cho ông ấy tức mà chết.
Các vị ở đây cảm thấy rất nhiều cảm xúc, hai tay đan xen vào nhau không ngừng bóp mạnh, trên thực tế một vị cán bộ ưu tú như Bạch Hoán Sênh ở khắp đất nước này đâu có được mấy người?
Hiện nay, tình thế ở Lỗ Đông càng trở nên diệu kỳ, cán bộ mà lão Vương gia đề cử làm nhân vật chủ chốt của Lỗ Đông phải thu dọn lại tàn cục còn sót lại của Bạch Hoán Sênh. Hai họ Đinh, Đường không có động tĩnh gì, cán bộ chủ chốt của họ đã được đặt ở Lỗ Đông, chỉ là vẫn khiêm tốn một chút, không hiện sơn và cũng không lộ thủy.
Rượu hôm nay ngon hơn nhiều, lại là rượu Mao Đài đã ủ từ lâu, đây đều là do Đường Thiên Tứ tích cóp được, ông ta rất dễ có được những thứ như thế này.
Lần trước tới chỗ lão gia Lệ Chí Huân cũng lấy được năm, sáu bình, hôm nay mở ra ba bình, trên bàn còn có mấy món nhậu, là những món mặn có thể nói thanh là đồ rau còn những đồ ăn mặn chính là thịt, cụ Đường khuôn mặt hồng hào, ánh mắt rực sáng rạng rỡ thần quang.
Ông ta thỉnh thoảng lại liếc nhìn đứa cháu đích tôn của mình, càng nhìn càng thấy thích mắt, khóe miệng còn hiện ra nụ cười tủm tỉm.
Trước bữa tiệc, Đường Sinh và ông nội cũng đã nói chuyện với nhau, nói về thế cục của Đông Nam, cục diện còn sót lại của Quan lão gia.
Trong trường hợp đó, hiện giờ trong gia đình họ Quan không có một nhân vật nào lên đến vị trí cấp phó tỉnh, điều này cũng khiến Đường lão gia có chút lo lắng, ông ta hiểu rõ ý của cháu trai, là lờ mờ biểu đạt khiến Quan gia tới Đông Nam, nhưng không có nhân vật quan trọng nào.
Quan Lão Đại Cẩn Bình là vụ trưởng Ủy ban kế hoạch và phát triển, Quan Lão nhị Cẩn An là Bí thư một thị xã ở Hoa Đông, lão tam Cẩn Phú là tham mưu quân khu Tỉnh, trưởng nữ Cẩn Tú là Viện trưởng Tòa án Nhân Dân tỉnh, thứ nữ Cẩn Du là Chủ tịch của doanh nghiệp Sở Đại, từ cô có thể nhận ra điểm này của Sở Đại, lão gia cũng biết cô và cháu trai có mối quan hệ rất thân mật, ở đây Đường Sinh chỉ nói là bạn của Quan Đậu Đậu.
Lão gia mỉm cười, trong lòng nghĩ, bạn học chỉ là một cái cớ để che dấu đúng không? Thằng nhóc, trước mặt ông nội mà vẫn muốn che giấu một số việc sao? Dựa trên sự hiểu biết của ông về cháu mà nói, không có quan hệ sâu hơn, cháu có chạy tới trước mặt ông nói giúp người nhà họ Quan không? Lại bịp bợm ông nội cháu chứ gì? Haha!
Đương nhiên, lão gia sẽ không vạch trần chuyện này, ông chỉ cần tin tưởng đứa cháu này là được. Từ những việc mấy năm gần đây có thể thấy, sự hiểu biết của cháu nội có thể tự mình giải quyết một số việc, mấy việc lần trước đều là do hắn tự mình ngăn cơn sóng dữ, hắn đã tỏ ra xuất sắc hơn rất nhiều so với độ tuổi của mình về mặt chính trị và đối với tầm nhìn xa về lĩnh vực kinh tế, ở bất cứ phương diện nào, hắn đều vượt xa cha hắn, thật giỏi.
Cho nên, sự tín nhiệm của lão gia đối với cháu nội còn nhiều hơn đối với con trai, ngược lại mà nói thì tính cách của Đường Thiên Tắc điềm đạm hơn nhiều.
- … Lão vương gia muốn gây sức ep ở Lỗ Đông thì để bọn họ đi đi, An Lục Dân Tập đoàn năng lượng điện Trung hoa có thể làm gì chứ? Không làm tốt vị trí tổng giám đốc doanhnghiệp của doanh đi mà lại muốn chạy đi làm quan sao? Sự hiểu biết về công tác kinh tế lại không giống như sự hiểu biết về tư tưởng chính trị. Công tác Đảng đâu có đơn giản như vậy, cần phải người tài mới được, Ban bí thư hôm nay có gửi đến Thanh trúc sơn một báo cáo, muốn đề xuất An Lục Dân nhậm chức Phó chủ tịch Thành phố Đông Nam. Người này làm kinh tế cũng rất khá, sự phát triển của tập đoàn năng lượng điện trung hoa thì ai cũng thấy, đặt ông ta ở trong Thành phố thì cũng giống như người có tài mà lại sử dụng hết khả năng, nếu đề nghị ông ấy vào làm Phó ban thư ký của Quốc vụ viện, tôi thấy cũng được.
Trí tuệ chính trị của Đường lão gia rất bí hiểm, nếu ông ta không nói rõ một chút thì người khác sẽ không hiểu ông đang nói gì. Ông ta nói như vậy Đường Sinh hiểu rõ, vẫn là ông nội lợi hại, từ một tổng giám đốc của doanh nghiệp quốc doanh mà được đề bạt lên thành Phó ban thư ký của Quốc vụ viện, đây chẳng là quá tôn vinh sao?
Nhưng hàm ý của Lão gia là có lý do thích hợp để đưa người họ Quan lên vị trí ở Đông Nam, lão vương gia có thể không chấp nhận sao? An Lục Dân chỉ là phụ, cái chính là muốn đưa người nhà họ Quan đi, và đẩy An Lục Dân lên vị trí vinh quang, nhất cử lưỡng tiện mà, bọn họ cớ sao lại không làm chứ? Vấn đề là ai đi nói những lời này, ai đi đưa ra kiến nghị này? Ai đi thay đổi ý kiến của Ban thư ký?
Đường Lão Lục cũng có tiếng nói ở Ban bí thư, còn Cao lão gia thì có thể tỏ thái độ, còn người nhà họ Đường thì không tiện ra mặt lắm.
Phó ban thư ký của Quốc vụ viện và tổng giám đốc doanh nghiệp quốc doanh có khoảng cách rất lớn, bước đi này khiến người ta rất bối rối, nhưng lại nhất định phải vượt qua.
Các Phó ban thư ký là người hỗ trợ Phó quốc vụ viện, ủy viên quốc vụ viện làm công tác mang tính toàn quốc, các vị trí khác không phải chủ tịch doanh nghiệp quốc doanh có thể nghĩ tới.
Lão gia nói đưa An Lục Dân lên làm Phó ban thư ký Quốc Vụ Viện như vậy ông ta sẽ phải chịu rất nhiều lời ra tiếng vào, kỳ thật Ban bí thư kiến nghị An Lục Dân làm Phó chủ tịch thành phố Đông Nam cũng đã bị lời ra tiếng vào rồi. Một vị chủ tịch một doanh nghiệp quốc doanh lên làm Phó chủ tịch thành phố của một trong bốn thành phố trực thuộc trung ương sao? Cái này có chút hài hước, cả một Trung Hoa mênh mông này tổng cộng mới có bốn thành phố như vậy, chủ tịch doanh nghiệp quốc doanh có hàng trăm người, có thể ngang bằng sao? Đây cũng không phải vấn đề có thể thẩm định được từ góc độ phát triển kinh tế đơn thuần mà phải đứng trên lập trường chính trị để xem xét.
Đường Lão Lục còn chưa phát ngôn đối với bản báo cáo mà ban thư ký gửi tới Thanh Trúc sơn, kỳ thật Ban thư ký có chút khinh suất, trước khi ý kiến chưa được hỏi qua Thanh trúc sơn mà đã muốn tự quyết định rồi, tóm lại, bọn họ cũng rất khó xử.
- Tôi nghe nói lão vương gia rất xem trọng An Lục Dân, khi hai, ba đồng chí của ban thư ký tới trại an dưỡng thăm ông ấy, ông ấy đã có ý như vậy rồi, có lẽ việc đề cử An Lục Dân này làm khó Ban thư ký rồi ít nhất hiện tại Ban thư ký cũng không có ý kiến thống nhất.
Lão Lục nói về tình hình mình biết được, Đường lão gia mỉm cười:
- Vương lão gia vẫn kiêu ngạo như năm đó, quen thói lấy suy nghĩ của mình áp đặt cho người khác, mà không suy xét xem có thích hợp hay không. Tôi cũng không phủ nhận con người An Lục Dân đó có năng lực, nhưng phải xem đặt trong lĩnh vực nào chứ, về kinh tế ông ta có thể toả sáng, nhưng về lĩnh vực chính trị ông ta cũng có thể khiến chí khí tiêu tan.
Cao lão gia cũng nói:
- Ừ, doanh ngiệp quốc doanh thì vẫn chỉ là doanh nghiệp, các chủ tịch thì luôn vênh mặt hất hàm, tác phong sống cũng khá xa đoạ, tự trói buộc mình không mạnh lắm, mà tự nhiên lại tiến vào cơ quan hành chính nhà nước, bọn họ chưa chắc có thể hoà nhập được với tính nguyên tắc của người lãnh đạo!
Dù sao đã nói đến mức này rồi thì thái độ của Đường hệ là rất rõ ràng, An Lục Dân muốn thay đổi hoàn cảnh là rất khó, Đường gia không đồng ý.
- Năm 2007 là Đại hội đảng tổng kết công tác lần thứ hai, cũng là năm các lãnh đạo có nhiệm kỳ mới. Vương Ngạn Đức của lão vương gia, bí thư tỉnh ủy Triết Nam cũng phải đi đến nơi nào đó, Lão Lục à, những việc lớn thì phải đồng nhất còn những việc nhỏ thì có thể khác. Anh tiếp nhận vị trí ở Uỷ ban kỷ luật trung ương này đi, cũng có sự cản trở khá lớn, lần này lão Đinh có thể thuận nước đẩy thuyền, từ sự cân bằng của cục diện có thể thấy, anh phải vào Uỷ ban kỷ luật trung ương, Vương Ngạn Đức phải vào danh sách ủy viên chính trị, Bắc Kinh không thể gọi ông ta đến, Đại Tân không thể khiến ông ta đi ...
Thái độ của lão gia rất rõ ràng, chính là hai nơi Thượng Hải và Tứ Xuyên của Đông Nam, về chính trị của Tây Tạng tương đối nặng, cũng không thể khiến ông ta đi, còn nữa chính là Nam Quảng, tính chọn lựa không nhiều muốn khiến Đường hệ gật đầu, chỉ có thể là thuận theo tình thế.
Những lãnh đạo nhiệm kỳ mới năm 2007 đã có mấy người nổi lên trên mặt nước, như Đường Lão Lục, Ông Cát Nghĩa của Đại Tân, như Đinh Hán Tĩnh của Liễu Đông, bọn họ đều phải vào ủy viên thường vụ cục chính trị trung ương, cấp thứ nhất là Vương Ngạn Đức, cũng phải đứng vào danh sách ủy viên thường vụ trung ương.
Sau dạ tiệc, Đường Sinh và ông nội vẫn ở cùng nhau, bố và mẹ đi nghỉ ngơi rồi, Đường Lão Lục và Đường Thiên Tứ cũng đi tới phòng khách.
- Cháu à, lão Quan gia vẫn có ảnh hưởng nhất định tới Đông Nam, trong Đại Hội Đảng nhiệm kỳ năm 2002 lần thứ 4 thêm họ vào danh sách uỷ viên thường vụ trung ương cũng không tệ, năm 2007, có thể bổ sung thêm một bước nữa, như vậy trong hai năm có thể khôi phục đươc vận mệnh của nhà họ Quan.
- Ông nội mưu tính sâu xa, cháu rất khâm phục ông, hôm nay cũng uống không ít, ông ngủ một lat đi.
Đường Sinh đỡ lão gia vào trong.
- Ừ, cháu hiện nay còn nhỏ tuổi, có nhiều thứ cần phải nắm bắt, cần khiêm tốn học hỏi, không được không coi ai ra gì đâu.
Ngày hôm sau Ban thư nhận được phúc đáp của Thanh trúc sơn: Chủ tịch doanh nghiệp quốc doanh chuyển đến nhậm chức ở Thành phố trực thuộc Trung ương Lỗ Thị (Thành Phố Thượng Hải) cần bàn bạc một cách thận trọng.
Các đồng chí của ban thư ký đều đã rõ, trong chỉ thị của lão gia đã chỉ ra “Thành phố trực thuộc trung ương Lỗ Thị”, nếu đổi địa phương khác chắc ông cụ không có ý kiến gì, nhưng Lỗ Thị là nơi nào chứ? Một viêc ngọc của Đông Nam Á, là nơi được cả thế giới chú ý tới, cần bàn bạc một cách thận trọng, như vậy chắc chắn phải mở một cuộc họp rồi.
Kết quả, vừa bắt đầu họp thì một trong các thư ký của Ban thư ký Đường Lão Lục đã nói một câu: Các chủ tịch doanh nghiệp có lối sống xa đọa nhất thời khó sửa.
Chỉ một câu nói khiến giấc mộng của An Lục Dân tan biến, ông luôn chờ đợi có một sự quá độ sang lĩnh vực chính trị, nhưng đã bị đả kích mạnh mẽ.
Sau khi Phó quốc vụ Ngu biết được thông tin này, phản ứng cũng không quá mạnh, kết quả này đã có trong dự đoán của ông ta, vốn nghĩ sự thay đổi của Lỗ Đông sẽ giành được một ít lợi thế, nào ngờ Đường gia chặn đường không cho phép anh tham vọng quá lớn, sau khi ông ta suy tư, liền gọi điện cho Quan Cẩn Du.
Buổi sáng Cẩn Du vào Quốc Vụ Viện, ngồi trong văn phòng của Phó quốc vụ Ngu hàng tiếng đồng hồ và đã có một cuộc nói chuyện rất thành khẩn với lão Ngu.
Giữa trưa, Cẩn Du và Đường Sinh gặp nhau ở chỗ Hải Dung.
- Phó quốc vụ Ngu đột nhiên nói với tôi, có thể tiến cử anh tôi đi Đông Nam.
- Haha … Vậy sao?
Đường Sinh lúc này mới hiểu được sự lợi hại của ông nội, sự bày mưu tính kế quyết giành thắng lợi, giống như là đã nhìn thấu tầng lớp này vậy? Nghĩ như vậy lão vương gia đã thật sự đề xuất người của Quan gia đến Đông Nam là sự lựa chọn thích hợp nhất, Đường gia, Đinh gia, thuận nước đẩy thuyền mà thôi.