Thời gian nghỉ tết Dươgn lịch, ai có thể về nhà đều đã về, những người không thể về nhà thì kiếm chỗ tụ tập. Sắc Sắc mặc dù không thể công khai lộ diện, cô vẫn cùng Trần Tỷ lặng lẽ trở lại Tuyền Thành, thu xếp cho người khác ở bên này, cô không muốn một mình ở Thanh Thị.
Đường Sinh đến ngày mồng 3 mới biết Bích Tông Nguyên đã trốn chạy, mấy người con gái ngồi nói chuyện Bích Tông Nguyên cùng Hải Dung đi uống café đều cười nghiêng ngả, ở tổng công ty Sắc Hinh y chỉ lượn lờ, Bích Tú Hinh đã sắp xếp lo lắng cho y.
- Đừng có tức giận, Bích Tông Nguyên y cũng chỉ bị kích động thôi? Cậu còn so đo với nó làm gì? Bây giờ không phải nó sợ chạy về Giang Lăng rồi.
Bích Tông Nguyên sợ bị Đường Sinh trừng trị đã chạy thẳng về Giang Lăng. Ngày hôm sau Thiệu Tiểu Giác đã gọi điện cho y hỏi thăm tình hình tiến triển thế nào y bèn trả lời không thể có tiến triển, người ta muốn giết tôi, tôi đang trên đường trốn chạy đây. Thiệu Tiểu Giác lớn tiếng mắng y không phải là đàn ông…
- Chạy tới Giang Lăng là yên sao?
Đường Sinh bĩu môi dùng ngón tay vẽ trên đầu gối.
- Chẳng phải y vẫn còn người thân ở đây sao?
- A, cậu định làm gì? Diệt cỏ tận gốc à?
Bích Tú Hinh nhỏ giọng hờn dỗi, Ninh Hân, Ngọc Mỹ, Vương Tĩnh, Hải Dung bọn họ đều có mặt, Cẩn Du đại diện cho Sở Đại Sắc Hinh cùng vợ chồng Liễu Tông Quyền đi tham dự tọa đàm ở tỉnh ủy, chỉ thiếu Sắc Sắc và Trần tỷ.
Đường Sinh cũng cười mãi mới dừng lại được.
- Cô nói xem, cô có một thằng em như vậy đúng là bảo bối mà, để tôi nói, nhanh chóng cưới vợ cho cậu ta cho xong đi, tìm cô nào ghê gớm ấy dám mạnh tay xử lý mới có thể quản được cậu ta.
Bích Tú Hinh trợn mắt.
- Không cần anh bận tâm, dù gì thì tôi cũng yêu cầu cậu ấy cách xa chúng ta ra rồi, cũng không trông chờ gì được ở cậu ta nữa, chỉ cần giữ được giống cho nhà họ Bích là tốt rồi.
Thực ra chẳng cần Bích Tú Hinh che chở cho cậu ta thì Đường Sinh cũng không định tính toán gì với cậu ta.
- Lại nói đến cái cô Thiệu Tiểu Giác muốn báo thù cho Vương Ngạn Đôn ấy, cô ta có gia thế gì không? Chị Dung chị có đầu mối gì không?
Hải Dung nói
- Thiệu gia ở thủ đô cũng có chút danh tiếng nhưng đời sau hiếm muộn chỉ có một trai hai gái. Anh trai Thiệu Tiểu Giác là Thiệu Bảo Trinh là Phó ban thường trực ban tuyên giáo trung ương, cô chị là Thiệu Lệ Hinh là phó chủ nhiệm văn phòng quân ủy, anh rể là Trịnh Nguyên Thông là phó tư lệnh quân khu Liêu Đông (trung tướng), bản thân Thiệu Tiểu Giác chưa kết hôn, cô làm tổng giám đốc kiêm chủ tịch tập đoàn Đại Ngôn Nguyên Hanh từ khi nó được thành lập cho đến nay.
Ai cũng biết Thiệu Tiểu Giác chính là vợ ngầm của Vương Ngạn Đôn, cũng giống như Sắc Sắc và Mai Chước ở bên cạnh Đường Sinh.
- Sự việc lần này đả kích lão Vương gia không nhẹ, theo như đánh giá của tôi thì mọi người trong gia đình Vương Ngạn Đôn cũng đã thấy được sự nguy hiểm của nhà họ Đinh rồi.
Trên thực tế sự qua lại giữa Hải Dung và Vương Ngạn Đôn đã vượt qua lợi ích của hai gia tộc, hợp lại thì lợi chia ra là tổn hại, điều này là rất rõ ràng ai cũng có thể nhìn thấy. Nhưng họ Đinh còn may phước, về việc Đinh Hán Tĩnh có được gia nhập vào ủy viên thường vụ hay không cần đến sự ủng hộ của đại biểu Đường gia, trong việc này nếu như có giao dịch cần che giấu gì không thể để cho người ngoài biết thì vẫn mạnh hơn nhà họ Vương.
- Như Thiệu Tiểu Giác, Ngu Cơ Mỹ các cô ấy chủ yếu là hận tôi, không hẳn là tình cảm riêng tư làm ảnh hưởng đến đại gia tộc tới mức hai bên không bằng mặt nhau như ngày hôm nay cũng không đáng gì, tôi hoặc là Vương Ngạn Đôn cũng đều từ bỏ gia tộc rồi, chỉ có thể diện của gia tộc là bị ảnh hưởng.
Nói thì như vậy nhưng Hải Dung biết gia đình không từ bỏ mình, mà chỉ vì quan hệ thân thiết giữa mình và Đường Sinh.
Sau Tết dương lịch thị ủy Thanh Thị quyết định chốt dự án Ngân Loan. Chính quyền thành phố tuyên bố chính thức ký hợp đồng với tập đoàn Sở Đại Sắc Hinh, ban đầu phía Sắc Hinh đầu tư tám tỷ xây dựng cơ sở dự án Ngân Loan. Chủ tịch tỉnh Lâm Chi Mậu thân chinh tham dự lễ kí, trong nội tình thương vụ này có chút màu sắc chính trị.
Không chỉ truyền hình địa phương mà cả truyền hình trung ương cũng đưa tin này, các kênh truyền thông đều nhanh chóng đưa tin, Thanh Thị vui sướng hân hoan. Đối với Mạc Trung Hoàng, Vệ Đạt Côn mà nói thì không còn nghi ngờ gì, sự việc như mốc son chói về thành tích chính trị của hai người, chỉ có điểu chủ tịch tỉnh Lâm đích thân tham dự có chút ý nghĩa đặc thù riêng.
- Chủ tịch Lâm có ý lôi kéo Mạc Trung Hoàng, ông ta không muốn hệ thống họ Bạch cũ hướng sang Bí thư Chương áp chế tôi. Xét về lý mà nói thì chủ tịch tỉnh bận trăm công ngàn việc không nên tranh thủ thời gian lúc bận rộn này mà đi tham dự lễ kí kết đấu thầu ở Thanh Thị này, xem ra có vẻ như rất nể mặt Mạc Trung Hoàng, người khác sẽ nghĩ như thế nào? Thân thế Mạc Trung Hoàng không đủ để ký hợp đồng này? Người ta cũng là thường vụ tỉnh ủy. Xem ra lão Lâm lần này có vẻ thất sách, về kinh tế thì ông ta là người có kiến giải và có đầu óc, còn về chính trị thì…
Những lời sau chưa nói ra, Đường Thiên Tắc nhìn hai con trai cùng Quan Cẩn Du ngồi trên ghế sô pha đối diện đầy ẩn ý.
Có thể có đủ tư cách ngồi nghe Phó chủ tịch thường trực tỉnh Đường Thiên Tắc phân tích tình thế chính trị cũng chỉ có Quan Cẩn Du và con trai ông.
Liễu Vân Huệ không có thời gian quan tâm đến những chuyện này, bà làm bộ đi Spa kỳ thực là trốn đi đâu đó hầm canh gà cho Sắc Sắc rồi. Mắt nhìn thấy bụng Sắc Sắc ngày một rõ, trong lòng Liễu Vân Huệ thật khó tả, mình sắp lên bà nội rồi sao, đúng là thật lạ.
Đường Thiên Tắc không hề biết chuyện này, cũng không ai dám để ông biết, nhưng có khi ông cũng chỉ nghĩ thời gian này Sắc Sắc đi đâu rồi. Trong lòng ông Sắc Sắc cũng là một tâm phúc rất được xem trọng, lúc ở Giang Lăng, lúc nào Sắc Sắc cũng đi cùng bí thư Đường, trong lòng ông cũng biết Sắc Sắc với con trai có thể có gì đó, Đường Thiên Tắc cũng chỉ có thể vờ như không biết, còn có thể làm thế nào khác được?
Quan Cẩn Du thì không cần phải nói, từ khi làm Phó chủ tịch thành phố ở Giang Lăng đã gia nhập vài đội ngũ của Bí thư Đường, bây giờ quay mình biến thành chủ tịch doanh nghiệp nhà nước, cũng có dấu ấn nuôi dưỡng của Đường gia, cụ thể thì cô với con trai có quan hệ thế nào ông cũng không biết, chỉ có cảm giác rất thân thiết mà thôi.
Noí đúng ra thì Đường Thiên Tắc cũng thảo luận với bà xã Liễu Vân Huệ về chuyện này, Liễu Vân Huệ cũng không nói chính xác Quan Cẩn Du, chỉ biết con trai mình với Quan Đậu Đậu có quan hệ gần gũi khó nói, Đậu Đậu hình như là chỉ sau Đường Cẩn thì phải? Mấy đứa nhỏ đến ngủ còn nằm chung giường, không thể tưởng tượng nổi có bao nhiêu chuyện đồi bại.
Đường Thiên Tắc hài lòng với con trai về tất cả mọi mặt chỉ có vấn đề quan hệ với phụ nữ thì hình như thằng bé không có tiết chế? Vì việc này ông cũng nhiều lần nói với vợ, nói nhiều đến nỗi Liễu Vân Huệ cũng bực mình bèn nói: “Vậy mình cứ triệt sản nó đi là xong rồi.”
Mỗi lần nói đến đây Đường Thiên Tắc đều im lặng,” Ai da, làm với ai còn được chứ đâu thể làm thế với con trai chứ?”
Dù sao thì chuyện của Đường Sinh cũng không thể quá nghiêm túc, càng nghiêm túc càng lắm ràng buộc, chỉ mong nó có kế hoạch cho cuộc sống của mình.
Không nói chuyện trong nhà nữa mà bàn đến chuyện chính trị, Đường Thiên Tắc cảm thấy tình hình chính trị ở Lỗ Đông rất nhạy cảm, Bí thư Chương Khởi Minh tưởng là mạnh nhưng thực tế lại yếu, Chủ tịch tỉnh Lâm Chi Mậu lại có thế nhất, trước mắt lúc này chỉ có thể phụ thêm một người, ở tỉnh ủy cũng chỉ có hai người có thể ủng hộ mình.
Đường Sinh cũng biết rõ cha mình đang phải đối mặt với tình thế như thế nào, vốn dĩ đã là nhân vật thứ tư, muốn làm gì cũng khó, vì vậy phía trên Bí thư Chương hoặc Chủ tịch Lâm chỉ được theo một người, Chương Khởi Minh là người của họ Vương, chắc chắn sẽ không theo ông ta, như vậy là chỉ còn Lâm Chi Mậu.
Vấn đề là chủ tịch Lâm ngoài mặt khách sáo, thật có lẽ không định để Đường Thiên Tắc ngẩng đầu lên được. Từ sau khi Thanh Thị ký hợp đồng dự án Ngân Loan ông không hể cử Phó chủ tịch tỉnh đi mà chính mình đi, việc này chứng minh vấn đề rất rõ, thực ra đây chỉ là một chiêu sai lầm, đắc tội với Mạc Trung Hoàng.
Lão Mạc vốn là người cỏa họ Bạch cũ, ngươi lôi kéo cũng còn chưa được vậy mà bây giờ lại bắn cho người ta một phát, thế này còn thể diện gì nữa chứ!
- Cha, con xem tình thế bây giờ không tệ, bí thư Chương là độc lập, chủ tịch tỉnh Lâm lại phạm sai lầm ván cờ này càng lúc càng loạn rồi, cứ từ từ thôi, cha thì cứ tập trung vào việc kinh tế đi đã, chủ yếu cần nắm được những việc gì rồi ra thành tích chính trị cũng được mà.
Đường Thiên Tắc cười cười quay sang Cẩn Du
- Công việc giao cho Cẩn Du xử lý là được, con thì cứ học tốt cho ta quay đi quay lại còn một học kỳ nữa là hết cấp ba rồi, con có tự tin thi được vào đại học Thanh Hoa không? Không thi được thì còn mặt mũi nào nhìn ta hả?
Cẩn Du bụm miệng cười, lại còn đại học Thanh Hoa nữa, với cái thành tích bỏ học ba tháng một học kỳ như vậy có thể mong hắn tốt nghiệp được sao?
Đường Sinh thấy Cẩn Du lén cười lại tự sờ sờ lên sống mũi, ho khan một tiến
- Cha à, cha cũng không thể yêu cầu con trai quá cao được chứ? Con cũng rất bận mà, thôi thì cố kiếm lấy cái bằng tốt nghiệp cấp 3 vậy.
Đường Thiên Tắc và Cẩn Du đều giật mình, phó chủ tịch tỉnh Đường Thiên Tắc trợn ngược mắt lên nhìn đầy ngạc nhiên, Cẩn Du cười nghiêng ngả, cậu đúng là lợi hại.
- Cha đừng, đừng có trợn mắt thế, con chỉ nói đây là cam đoan ít nhất thôi, còn cái đại học Thanh Hoa kia là gì đâu, Harvard với Oxford con cũng không muốn đi, là một tiểu tư bản yêu nước, con chuẩn bị tập trung phát triển trong lĩnh vực khoa học kỹ thuật. Thạc sỹ Đàm Bào Chân của Sở 8561 nói muốn nhận con làm đệ tử, việc này đúng thật là con còn đang suy nghĩ, con muốn làm học trò của cô ấy, con đã ngắm được giáo sư Khúc Dương Minh rồi, ngoài ra còn có học giả kinh tế trong nước nữa, con cũng muốn…
- Dừng lại!
Đường Thiên Tắc xua tay
- Đủ rồi, con trai, thôi con đừng có luyên thuyên nữa, ta biết, kêu con học hành con nhất định muốn chăn lợn, ta cũng không quản được con, tự con xem rồi quyết định đi, nếu con làm mất mặt nhà họ Đường để xem ta sẽ không để yên đâu.
Đi từ sân Ủy ban nhân dân tỉnh ra, Đường Sinh đóng giả lái xe, Cẩn Du ngồi sau ghế lái.
- Này Đường Sinh, nói đến giáo sư chuyên gia kinh tế hay để tôi giới thiệu cho cậu một người, sau này cậu có đi sâu ở trường học nào cũng phải đi mà phải không?
- Ôi trời, tôi thế này còn phải học chuyên sâu sao? Học nữa là thành mọt sách đấy, thời khắc tốt đẹp vậy phải tranh thủ tán gái thôi.
Quan Cẩn Du gõ lên đầu hắn
- Các cô gái của cậu vẫn còn ít à ? Làm việc gì tử tế đi có được không ?
- Tôi mài dao không phí công chặt củi đâu nhá, có khi nào bận tán gái mà không làm chính sự đâu? Gì nhỉ Du tổng, hôm nay chúng ta đi đâu chơi nhỉ?
- Giết chết cậu.
Cẩn Du ở băng ghế sau cười đổi để tài
- Cậu nên quay về Giang Trung mà xem, sự việc ở đó có chút thay đổi, Ninh Thiên Hữu của Giang Lăng, Lục Như Hoành của Phượng Thành, Vinh Quốc Hoa của Khánh Châu mấy người đó cậu có cần phải quản không? Phải sắp xếp trước mới được.
Đường Sinh nghĩ cũng phải, nhưng chưa phải là lúc này. Lời nói này của Cẩn Du rõ ràng là có ý gì đó vội hỏi
- Cô nhận được tin tức gì à?
- Hôm tết dương lịch tôi có gọi điện cho chị tôi, chị ấy nói người đứng đầu ban tổ chức trung ương gọi điện cho anh rể tôi sợ là Tỉnh Ủy Giang Trung có thay đổi.
Ồ, tỉnh ủy Giang Trung có thay đổi sao? Người nào? Lê Thiên Sâm chăng? Không thể nào còn chưa hết nhiệm kỳ thường sẽ không có thay đổi. Lương Cẩm Quang? Người này khó nói, ông Lương ở Giang Trung cũng chưa phát huy được gì, lão Vương Gia muốn rút ông ta sao? Để cho Đậu văn Huy tiếp quản?
Chỉ cần bộ máy cán bộ tỉnh ủy có thay đổi là người đứng đầu các thành phố bên dưới đều có suy nghĩ, có ai không muốn lấp vào chỗ khuyết ấy?
Nói quan trường thay đổi cũng không dễ dàng như thế được. Lục Như Hành, Ninh Thiên Hữu, Vinh Quốc Hoa ở Giang Trung đều là người thân cận, còn có cả Hoa Tuấn Minh ở Giang Lăng, bọn họ còn có mười mấy năm tiền đồ trên con đường chính trị, đây đều là những vị quan trong tương lai cả.
Quan trọng bọn họ là Đường hệ, bọn họ lên được thì cha Đường Sinh càng có cơ hội đi lên, có tác dụng chống đỡ hoa hồng thì lá cũng xanh mà.
- Ừ, ta phải về Giang Trung một chuyến, mà Mai Chước và Sở Tình cũng đang ở đó, không đi ôm ôm một cái sao được chứ.
- Cậu đúng là tên khốn? Có phải là muốn ôm cho bọn họ bụng trướng lên đúng không ?
Cẩn Du ở phía sau trách móc.