Trong căn phòng có những hành vi xung đột nghiêm trọng về luân lý, đạo đức của con người, là nhân chứng duy nhất- trong lòng Vương Tĩnh dâng lên cảm giác bi thương.Cô kéo màn ảnh lại gần một cách tàn nhẫn , để chụp được cận cảnh cái khuôn mặt đầy nước mắt, và bi thương vô tận kia.
Tấm ảnh như vậy khiến cho con người ta cảm thấy nhiệt huyết dâng trào tuy chưa khiến trong lòng Vương Tĩnh cảm thấy nó đê mê, mộng mị nhưng cũng có chút gì đó rất rung động.
Cùng lúc đó, Ninh Hân còn trèo trên đó, lẳng lặng quan sát vị Vương gia công tử kia, trong phong khách, chị Bài nằm bò trên bàn trà, giống như đã chết đi rồi, chỉ có khuôn mặt trắng bệch và hai chân cô hơi rung lên chứng tỏ rằng cô vẫn còn sống sót.
Vương Ngạn Đôn đờ đẫn ngồi trên sa lông, Trong đôi mắt ảm đạm kia ngoài thần sắc hồn xiêu phách lạch ra thì chẳng nhìn thấy gì nữa.
Lôi Cương cũng với bộ mặt xấu hổ và giận dữ đứng ở đó, hôm nay không phải là gã đã quá thất bại, chỉ có thể trách đối thủ của gã quá mạnh mà thôi.
Chỉ có điều một La Kiên thì có thể đối xử công bằng với chính mình, Con người chị Trần kia tâm địa sâu sắc không đoán được.Trong lòng gã có cảm giác như khiếp sợ lạ thường. Cái cảm giác này lẽ ra không nên xuất hiện trong một cơ thể đã được đào tạo huấn luyện đặc biệt, thế nhưng trong cái thời khắc đó, gã cảm nhận được một cách rõ ràng.
Đây là một phản ứng dây chuyền sản sinh ra sau khi thực lực kết hợp với thực lực.
Anh phục hay không phục thì kết quả tàn khốc đó cũng đã hiện ra rồi.
- Giang Trung, chúng ta có thể rời khỏi đây rồi, cả đời anh sẽ nhất quyết không quay trở lại nơi này nữa, quyết không quay lại nữa.
- Cậu, nỗi bực tức này, chúng ta phải nuốt vào trong à?
Lôi Cương cố gắng che đi sự khiếp sợ trong giọng nói của mình, , nói ra được câu này phải rất mạnh mẽ.
- Haha, Lôi Cương, chúng ta còn có thể làm được gì nữa sao? Anh có thể làm được gì nào? Ở đây Đường Sinh làm cho chúng ta hoàn toàn biến mất là một việc quá giản đơn.Ngay khi bắt đầu, em đã rơi vào bẫy của hắn rồi, em đã quá tự tin, tự tin đến mức chịu thua hết thảy. Trời sáng chúng ta sẽ đi ….
- Vậy, Chị Đinh kia sẽ phải làm sao?
Lôi Cương không rõ đã có việc gì, lúc đó gã ngất lịm, mặc dù ở trận chiến mà không biết tình hình.
- Có lẽ không có cách nào để cứu vãn nữa, nhưng anh không muốn bỏ nhà họ Đinh, chỉ có thể liên kết với nhà họ Đinh, mới có thể áp đảo được nhà họ Đường thôi.
Thật ra, trong lòng Vương Ngạn Đôn không quá tự tin, bản thân y cũng bị chuyện trong đêm làm suy sụp hoàn toàn.Cảnh tượng cuối cùng diễn ra càng làm tổn thương Đinh Hải Dung.
Bất luận thế nào thì Đinh Hải Dung cũng là người đàn bà của mình, hễ nghĩ đến việc cô bị Đường Sinh…., trong lòng Vương Ngạn Đôn sôi lên sùng sục, lẽ nào lại là lỗi của mình?
Lôi Cương không nói thêm gì nữa, gã tham gia chẳng qua là do chức trách của nội vệ muốn bảo vệ mục tiêu của mìng, chứ gã với Đường gia không thù không oán.
- Khử người đàn bà đó đi,
Thật mất hứng, không phải ả, Hải Dung có lẽ sẽ không thất vọng với ta,
Thật …….. thất sách….
Ánh mắt đầy oán hận và chán ghét liếc nhìn về phía chị Bài, Lôi Cương liền nhấc cô lên kéo ra ngoài cửa.
Hết thảy mọi việc, Ninh Hân đều đã chứng kiến, cũng nghe thấy hết, nhưng mục tiêu của cô không phải là Vương Ngạn Đôn mà là La Kiên, vị Phó chủ tịch thành phố này đích thân vào câu lạc bộ sau đó hình như đã biến mất, lão ta có lẽ đã gặp Vương Ngạn Đôn, không ngờ đến tận bây giờ vẫn chưa đợi được lão.
Ninh Hân vẫn lặng lẽ mai phục ở trong đó, nhiều năm theo nghiệp cảnh sát khiến cô đã trở nên chai sạn sức chịu đựng và lòng kiên nhẫn .
Cô đang chờ tới lúc trời sáng.
- Vương Ngạn Đôn muốn rời khỏi Giang Lăng, không thể không nói câu nào với La Kiên. Lúc đó có lẽ có thể nghe thấy điều gì đó, trên thực tế La Kiên và Vương Ngạn Đôn đều rất xảo quyệt, bọn họ thông tin tất nhiên sẽ phải có một chiếc điện thoại mà không để ai biết được. Vì trước giờ chưa từng nghe lén được bất cứ nội dung thông tin gì giữa La Kiên và Vương Ngạn Đôn.
Trong lòng có một chút uẩn khúc, cũng sẽ đề phòng người khác dò hỏi.
Khi trời sáng mọi thứ dường như sẽ kết thúc.
- Thực ra đó là lúc bắt đầu của cái mới, Đường Sinh đã hoàn thành lời hứa với Hải Dung.
Trong quá trình tìm kiếm, mặc dù tâm trạng có một chút lo lắng trầm trọng, nhưng sau khi rơi vào hoàn cảnh tốt cũng hiểu rõ được một mặt phong tình của người đẹp Dung.
Đêm nay, những người không ngủ được rất nhiều.Việc xảy ra ở Câu lạc bộ tuy số người biết không nhiều, nhưng những người biết chuyện thì hầu như đều không ngủ. Bọn Hoa Anh Hùng không biết kết quả cuối cùng, nhưng cũng có thể đoán được phần nào, bên thua là Vương Ngạn Đôn, bị thương cũng là y.
Đinh Hải Dung đã lấy cái đĩa mới thu của đi, lúc cô ta đi, trên khuôn mặt thanh tú đã không có nước mắt nữa.
Sau khi đi ra đến cửa, cô tự nói với mình, quá khứ đã kết thúc, vào giờ khắc này là lúc khởi đầu mới.con gái nhà Đinh thuần khiết ngày xưa đã chết rồi, người đang sống là Dung mang họ Đường. người bị đánh bại cũng mang họ Đường, cậu đã thắng mười một năm của tôi, tôi sẽ hầu hạ cậu mười một năm.Đây là một loại quy tắc giữ lời, cũng là lời dặn dò cuối cùng với người đàn ông ngày xưa, vì người, ta sẽ làm được tất cả.
Trên miệng vẫn còn lưu lại cái cảm giác mặn chát, Ngược lại, trong lòng Đinh Hải Dung thản nhiên tiếp nhận., Người cho ta sự tôn trọng, rất đáng để mình làm mọi thứ, giẫm đạp lên sự tôn trọng của mình, chắc chắn phải báo thù. Tình cảm ngày xưa đều đã tiêu tan.
Anh không coi trọng tôi, coi rẻ tôi, thế thì anh hãy tự nếm mùi trái đắng đi, tôivứt bỏ nỗi ám ảnh này, chẳng qua chỉ là vứt đi một cục cứt.
Sau khi Đinh Hải Dung rời khỏi, Vương Tĩnh ghi lại đĩa theo ý của Đường Sinh, đấy là bằng chứng thép để bắt một người.
Lúc trời còn chưa sáng, Lý Vân Phong cũng vào câu lạc bộ, nhờ sự giúp đỡ của Lâm Phỉ, anh đã đưachị Bài ra khỏi sự chà đạp của tên công tử họ Vương kia, kéo lên xe. Hơn nữa, cái đĩa kia chính là bằng chứng vững như núi, để xử lý cán bộ viên chức.
Bên này Trương Võng đã đợi, đợi tên Vương bước ra khỏi câu lạc bộ. Tuy nói gã là cán bộ viên chức nhưng có thể trước hết khống chế gã một cách mạnh mẽ, đợi lúc bình minh, Đường Sinh lại liên hệ với Lục Đại Hành ở Phượng Thành, bên đó Ủy ban kỷ luật đã cử người tới đưa gã đi, mọi thứ đã định sẵn.
Lôi Cương à, cũng sẽ bị bắt thôi, y giúp kẻ xấu làm điều ác, trong ảnh thấy y đang lôi chị Bàn, y có miệng cũng khó có thể biện minh, ngay cả khi y lộ ra thân phận. Nhưng ở Giang Lăng cũng vậy, phải bị áp chế, sự thật là kinh mạch súng của y đã bị Yên dùng thủ pháp độc môn xử lý. Tuy y có thể hành động tự nhiên nhưng không mạnh bằng bất cứ một người bình thường nào, ycho rằng mình là phế nhân rồi.
Vượng Ngạn Đôn không ngờ có một bữa tiệc đang đợi gã, gã cho rằng Đường Sinh không thể nào ra tay sát hại gã.Thực tế thì Đường Sinh cũng không hề chuẩn bị gì để sát hại, chỉ dựa vào những tài liệu mà hắn nắm trong tay cũng đủ để dọa Vương Ngạn Đôn ném chuột sợ vỡ đồ, ngoan ngoãn làm người.Không nhất thiết phải là gã, chỉ là chính gã cũng không chịu thua kém, muốn làm xả giận vào chị Bàn , vậy thì được rồi, cậu Vương,lại đả kích một chút, tiễn rồi sẽ tiễn cậu lên đường.
Sáng sớm lúc hơn sáu giờ, lúc mà rất nhiều người dân trong thành phố Giang Lăng bắt đầu một ngày mới, Đinh Hải Dung lại một lần nữa vào phòng của Vương Ngạn Đôn. Lôi Cương nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của cô trong lòng cũng thấy căng thẳng, người đàn bà này bây giờ giống như một con sư tử đang trong cơn phẫn nộ, không thể dây vào.
- Anh ra ngoài mau đi
Đinh Hải Dung không chút khách khí đuổi Lôi Cương ra ngoài, y không dám ho he liền ngoan ngoãn ra ngoài.
Vương Ngạn Đôn đứng dậy, chợt thấy chột dạ, thấy trong tay Đinh Hải Dung có chiếc đĩa, trong lòng gãthấy chút lo sợ. Dung cũng không nhìn thẳng vào gã, đi thẳng vào phòng ngủ đến chỗ đầu máy, cắm điện, rồi bật máy, mở ti vi, đẩy đĩa vào. Sắc mặt Vương Ngạn Đôn dần dần trở lên trắng bệch, phải nói là cái cảnh này chỉ có thể xảy ra trong tưởng tượng, không thể có chuyện gã phải tận mắt chứng kiến như thế này.
Gã thật sự chẳng muốn xem nữa, nhưng lại không kìm nổi trí tò mò muốn trực tiếp xem cảnh đầu tiên chính là khuôn mặt đẫm nước mắt của Dung và nhân vật nam bày ra trước mắt, Vương Ngạn Đôn tâm trí đảo lộn, sự đả kích lần này đối với gã là ngoài sức tưởng tượng. Rõ ràng là Dung, trong lòng lại trào lên cảm giác muốn trả thù, đồng thời lại đau đớn vô cùng. Tình cảm ba năm trời, bất luận là thật hay giả hai người đều đã trải qua những thời khắc sinh tử ngọt ngào, trở thành mục tiêu thù hận lẫn nhau, trong lòng ai cũng khônghể chịu nổi, Vương Ngọc Đôn đột nhiên mỉm cười…
- Đẹp chứ?
Đây chẳng phải là thứ anh muốn thấy à?
Dám đánh cuộc thì phải dám gánh hậu quả, đồ chơi của hắn quả thật không tồi, tôi thấy mạnh hơn anh nhiều.
Lúc Đinh Hải Dung cười nói, trong lòng đang rỏ máu, điều này tàn nhẫn với gã cũng chính là tàn nhẫn với chính mình.
Chỉ có như vậy mới khiến cho hai người xóa sạch hết những ký ức về nhau trong lòng mình, mãi khắc nỗi đau ấy khắc sâu vào tâm khản.
- Cô thật đê tiện
Vương Ngạn Đôn cuối cùng cũng thốt ra được lời trong đáy lòng
- Thật là, đê tiện ngoài sức tưởng tưởng của tôi hàng trăm lần.
- Thật á? May mắn khi có một người phụ nữ đê tiện một chút, đàn ông luôn thích những ván bài lúc mở đầu, anh đã từng nghĩ tôi đê tiện như vậy bao giờ chưa? Có không?
Đing Hải Dung đột nhiên hét lên, xông lên tát đốp một phát vào mặt hắn, Vương Ngạn Đôn bị đánh bất ngờ nên lảo đảo mấy bước.
- Đồ đê tiện, thật ra cô có thể không đê tiện, nêu cô là gái trinh, thì cô hẳn đã nhảy lầu rồi, chỉ có thể nói cô thật quá đê tiện.
Đinh Hải Dung trong lúc phẫn nộ mất hết lý trí, bước lên đạp một phát vào Vương Ngạn Đôn, thân thủ của cô mạnh hơn nhiều so với Vương Ngạn Đôn.
- Anh mà cũng có đủ tư cách nói tôi đê tiện sao?
Nếu anh mà là đàn ông anh sẽ giống như một con chó cầu xin hắn không?
Anh thực sự ghê tởm tôi, anh cũng rõ ràng không đi tự sát, vẫn có thể ở trong phòng chơi với đàn bà? Trên thế giới này vẫn còn có người đàn ông không cần sỹ diện như anh sao?
Cô kéo đầu Vương Ngạn Đôn vào, đánh túi bụi vào mặt của gã, đánh đến hộc máu mồm, ngày xưa miễn cưỡng duy trì với đối phương, nhưng biến đến tình trạng như ngày hôm nay cũng quá tàn nhẫn.
Vương Ngạn Đôn nằm sõng xoài trên mặt đất bất tỉnh, trong lòng Đinh Hải Dung cũng có chút thương tiếc
- Vương Ngạn Đôn, anh dậy mau, vì đầu óc anh hỏng hết rồi, nên tôi phải rửa sạch cho anh.
Cô đứng lên mặt không chút biểu cảm cởi quần của mình.
Đây chính là biểu hiện của nỗi oán hận đến tột cùng, lúc mà mọi việc kết thúc, Đinh Hải Dung kéo quần lên khóc nức nở rồi chạy vụt đi. Cô cuối cùng cũng thấy được khuôn mặt thật của gã trong trong lúc kích thích Vương Ngạn Đôn. Nếu gã không mắng mình là đồ đê tiện, có lẽ sẽ không xảy ra những chuyện vừa rồi.
Hai chữ “ đê tiện” phát ra từ miệng gã, tình cảm xưa kia tuyệt tình.Tại sao anh không nghĩ tôi đê tiện như vậy là do ai tạo thành?
Thế là hết, tất cả đã kết thúc rồi, Đinh Hải Dung giờ phút ấy coi như đã tiêu tan hết mọi hoài niệm trong lòng, không còn chút lưu luyến nào nữa cả.
Cửa phòng ngủ mở rộng, Ninh Hân ẩn mình ở một góc chứng kiến mọi chuyện xảy ra, cũng thở dài một tiếng.
Tiếng sập cửa uỳnh một cái, chiếc điện thoại của Vương Ngạn Đôn trên bàn trà cũng kêu lên, nhưng gã cũng không còn tâm trạng nào mà nhận bất cứ cuộc điện thoại nào nữa.
Ninh Hân biết mình nên rời khỏi đây, không có ý nghĩa gì nữa, Sức mạnh của người đàn ông này trong đêm đã bị tiêu diệt hoàn toàn, chỉ còn lại cái xác vô hồn.
Lôi Cương xông vào, Vương Ngạn Đôn nằm trên nền phòng ngủ như chết rồi. Gã sợ đến mức mắt vẫn còn nhìn về phía màn hình ti vi đang phát.
- Cút đi….
Mồm hắn thốt lên vài tiếng, Lôi Cương liền lùi ra, Vương Ngạn Đôn vất vả từ bò lên, bò đến chỗ đầu video , rút đĩa ra khỏi máy, sau đó hung hăng đập nó thành mấy mảnh, rồi lại nhặt lên dùng răng cắn vỡ tan tành.
- Đường Sinh, tao với mày quyết không đội trời chung, mày hãy đợi đấy, sẽ có một ngày, tao sẽ xử lý tất cả những người đàn bà của mày, kể cả mẹ mày.
Lời thề độc này tạm thời có thể thực hiện được hay không thì không ai biết, nhưng mọi người biết sau khi trời sáng, Vương Ngạn Đôn đã bị bắt , đồng thời bắt luôn cả kẻ đồng phạm Lôi Cương, lên xe cảnh sát. Vương Ngạn Đôn thốt ra một câu:
- Đường Sinh, mày thật độc ác.
Nhị Thế Tổ họ Đường của chúng ta đứng bên cửa sổ, một tay chốnghông, một tay ngậm thuốc lá, cố tình ưỡn bụng, nhìn xuống dưới thấy xe cảnh sát và Vương Ngạn Đôn đang lên xe, liền lắc đầu than nhỏ:
- Ái dà, tôi lại không mời anh đến, anh đây là tội gì lại đến ?