Đường Cẩn và Quan Thế Âm vai kề vai nhau đi dạo nơi bóng mát trong hoa viên trường, thu đã đến, lá rụng khắp nơi trông có vẻ hiu quạnh.
Trước khi Đường Sinh xuất hiện, Đường Cẩn luôn trong trạng thái chuyên tâm học hành, nhưng từ sau khi hắn xuất hiện, một loạt các sự việc phát sinh, bóng dáng đó cứ thế khắc sâu vào lòng cô thiếu nữ, từ đó, cô lại càng thêm vướng bận tơ lòng…
Bây giờ cũng vậy, tuy cô đang đi dạo cùng Quan Thế Âm nhưng tâm trí cô cứ như đang ở đâu đó, trong đầu không ngừng hiện ra gương mặt Đường Sinh.
Chỉ khi học bài thì hình ảnh của hắn trong lòng cô mới có thể tạm thời lắng xuống, lúc đầu biết là hắn “ngoan ngoãn” nằm ở đó mà không phải gây ra chuyện gì nữa, chính là sự nhớ nhung đó, hình bóng của hắn đã chiếm lấy tâm trí cô.
- Cậu học sinh mà hắn đánh chính là người tới tìm bạn hả?
Đường Cẩn hỏi Quan Thế Âm.
Quan Thế Âm gật đầu
- Ừ… tên nhà giàu đó, ở Giang Cao dựa vào quan hệ mới được chuyển tới đây, lúc trước học chung lớp với mình.
- Theo đuổi sát quá nhỉ? Sao lại đánh nhau được nhỉ?
Tuy Đường Cẩn có nghe người ta nói bong nói gió nhưng cô vẫn muốn hỏi trực tiếp người trong cuộc, đồng thời cô cũng chú ý quan sát nét mặt của Quan Thế Âm, tên Đường Sinh chết tiệt đó luôn có duyên với con gái, xem tình hình này Quan Thế Âm cũng bị hắn ta “hút hồn” mất rồi.
Quan Thế Âm quả nhiên mặt ửng đỏ nói:
- Lúc đó Trương Tiêu lái xe đụng tôi từ phía sau nhưng tôi không biết, là Đường Sinh đã kéo tôi ra xa… y thật ra không phải muốn đụng tôi mà là muốn đè xe lên người Đường Sinh, thế là Đường Sinh đánh y.
Đường Cẩn thầm mắng, tên Trương Tiêu đó đúng là đáng đời lắm, tưởng là mình giỏi lắm sao? Muốn ra oai trước mặt Quan Thế Âm , rốt cuộc lại đụng nhầm tấm sắt, tên Đường Sinh “ hư hỏng” đó đa mưu như vậy, ai đụng tới hắn xem như là tám đời xui xẻo.
- Đánh nhau dữ dội không?
Lần này thì Đường Cẩn thật sự quan tâm, cứ cho chuyện này nhà trường không truy xét thì Trương Tiêu có hiền lành chịu để yên không?
- Chỉ là đá một đá rồi đấm một đấm, thế là Trương Tiêu nằm lăn lộn dưới đất không dậy nổi nữa…
Khi nói tới đây, trong đôi mắt đẹp đó lộ ra một tia khinh thường, cô nhớ Trương Tiêu lúc trước rất hung dữ, y thường đi đánh đập hoặc gây sự với người khác, sao lần này lại hèn nhác yếu ớt thế kia?
- Quan Quan à, tên Trương Tiêu này chuyển trường tới đây là để theo đuổi bạn, chắc là y có ý với bạn…
Câu nói này của Đường Cẩn là muốn trả thù cô ta, để xem cô ta còn dám nói mình “thích Đường Sinh” nữa không? Tôi cũng sẽ có cách đối phó với cô , nếu là trước đây, Đường Cẩn sẽ không làm vậy, còn lần này cô làm vậy là có mục đích, thật ra là muốn nói với Quan Thế Âm, sau này còn lấy Đường Sinh ra để gán ghép với cô thì cô cũng sẽ lấy Trương Tiêu ra để gán ghép với cô ta, mình sẽ không để bạn ức hiếp nữa đâu.
Quan Thế Âm trợn tròn mắt:
- Bạn đừng trêu chọc mình, bạn cứ lo cho Đường Sinh của bạn đi…
- Sao lại là Đường Sinh của mình?
Đường Cẩn đỏ mặt, trừng mắt đấm nhẹ cô ta
- Ồ… chẳng lẽ là của mình sao?
Miệng lưỡi của Quan Thế Âm vẫn lợi hại hơn Đường Cẩn, Đường Cẩn không có tính cạnh tranhvới người khác, cô đâu phải là đối thủ của cô ta chứ? Cô lại xấu hổ đấm nhẹ cô ta một cái, nhíu đôi chân mày thanh tú trừng mắt nhìn cô ta, Quan Thế Âm không nhịn được cười phá lên.
- Được rồi, Quan Quan, mình nói không lại bạn, bạn đừng gán ghép mình với hắn nữa thì mình cũng sẽ không nhắc tới tên Trương Tiêu kia nữa, được chứ?
- Hắn? Ai chứ? Mình làm sao biết bạn muốn nói tới ai chứ?
Quan Thế Âm hài hước quan sát Đường Cẩn.
Đường Cẩn đưa tay ra sau đấm vào hông cô ta
- Còn dám chọc mình, có tin mình đánh nát mông bạn ra không hả?
Quan Thế Âm đưa tay vào túi quần sau che chắn, thân hình của cô cũng ngang ngửa với Đường Cẩn, dáng dấp của hai người đều thanh mảnh, họ đều mang một vẻ đẹp hút hồn, một vẻ đẹp thuần khiết hòa lẫn với thiên nhiên.
Sự khác biệt duy nhất chính là, Đường Cẩn ví như tiên nữ chốn nhân gian còn Quan Thế Âm lại mang đến cho người khác một âm vị thoát tục.
- Ai…, xin chào hai bạn
Đột nhiên phía sau họ xuất hiện một nam sinh khá cao ráo, Đường Cẩn và Quan Thế Âm đều ngẩn người ra, quay đầu lại nhìn, một chàng trai có vẻ ngoài khá bảnh bao, gan cũng lớn thật, hai người họ đều không quen biết y vậy mà y dám qua đây chào hỏi sao?
Đường Cẩn và Quan Thế Âm không ai nói lời nào, họ chỉ im lặng nhìn anh chàng đó, trong mắt đều lộ vẻ thắc mắc.
- Tôi, tôi tên Lưu Vân Tĩnh, học bên lớp A4, thành tích hơi kém, nếu không đã được vào lớp A1 rồi, thật tiếc quá…
- Đầu óc anh có vấn đề hả?
Quan Thế Âm mặt đầy lạnh lùng tuôn ra một câu cũng hết sức vô tình.
Cậu bạn họ Lưu dường như trong miệng đang bị nghẹn một hạt đào to tướng, ặc, cô bạn họ Quan nổi tiếng trong trường lại dữ dằn vậy sao?
- Cái đó… tôi…
- Thần kinh hả? anh có vào học lớp A1 hay không cũng đâu liên quan gì tới chúng tôi chứ? Đi thôi, Cẩn Cẩn, cứ mặc kệ anh ta…
- Nè, tôi, tôi…
- Anh muốn kết bạn với tôi? Phải không? Tôi nói anh biết, anh…đừng…có…mơ!
Quan Thế Âm trả lời một cách dứt khoát.
Đột nhiên gần đó có vang lên tiếng cười của mấy tên nam sinh, cậu bạn họ Lưu đó mặt đỏ như gấc không biết trốn đâu cho đành.
Quan Thế Âm và Đường Cẩn quay đầu đi mất tiêu
- Nè, Quan Quan, đừng lạnh lùng vậy chứ?
- Mình quen làm như vậy rồi!
Quan Thế Âm không biểu lộ chút cảm xúc nào
- Mấy kẻ tự cho mình là giỏi như tên này thì đáng bị như vậy.
Đường Cẩn che miệng cười, cô tự hỏi mình không được dữ dằn và hiểu chuyện đời như Quan Thế Âm, cô nghĩ cứ giữ khoảng cách là được rồi.
- Chị Cẩn…chị Cẩn, đợi một chút…
Đi tới hành lang trên lầu, Chu Tiểu Thường thở dốc chạy tới, Quan Thế Âm và Đường Cẩn đều quay nửa người lại nhìn y
- Sao vậy?
Đường Cẩn cũng quen với việc được y gọi là “ chị Cẩn” rồi, không cho y kêu thì y cũng vẫn cứ kêu như vậy, cô cũng hết cách.
- Tên họ Trương bị anh Sinh đánh đó có thể là muốn tìm mấy tên lưu manh bên ngoài để trả thù anh Sinh, trưa nay lúc tan học, đối phương khẳng định là sẽ chặn an ấy ở trước cổng trường, chị nói thử xem có nên nói cho anh ấy biết một tiếng để sớm tìm cách bỏ trốn không, đơn xin phép gì đó, em nghĩ chắc không có tác dụng gì đâu…
Đường Cẩn vừa nghe thấy thì gương mặt thanh tú của cô bỗng biến sắc, cô nhìn Quan Thế Âm đứng bên cạnh hỏi:
- Tên Trương Tiêu đó lưu manh tới vậy à?
- Dù sao cũng không phải là hạng người tốt đẹp gì, Đường Sinh không phải cũng ra tay đánh người sao? Cũng cá mè một lứa thôi…
Quan Thế Âm cố y phê bình Đường Sinh như vậy, vì cô sợ Đường Cẩn sẽ nhìn ra cái gì đó… đương nhiên trong lòng của Đường Cẩn không hề nghĩ vậy, Đường Sinh đánh người là có lý do chứ? Hắn không hề tùy tiện đánh người, Chu Tiểu Thường cũng thuộc phe của Đường Sinh, nghe Quan Thế Âm nói vậy, y cũng há hốc mồm.
Còn Đường Sinh thì sao? Hắn vẫn vô tư ngủ , đợi sau khi Chu Tiểu Thường về lớp mới đánh thức hắn dậy
- Anh Sinh…
- Sao rồi, có chuyện gì à?
Đường Sinh dụi dụi mắt, xoay hông mấy cái, thấy dường như bạn học đều vào lớp cả, chắc cũng sắp vào học rồi.
- Nghe ngóng kỹ rồi, bạn học của tên Trương Tiêu đó nói y không lên lớp, về lớp một lần rồi cùng với mấy đứa bạn học nói gì đó rồi gửi đơn xin phép, em đoán là y tìm mấy tên lưu manh bên ngoài rồi, trưa nay muốn chặn đánh anh trước cổng trường, làm sao đây? Hay là bây giờ anh chạy trốn trước đi.
- Mày chắc chắn chứ?
Đường Sinh lười biếng hỏi, thật ra hắn cũng chẳng quan tâm mấy trò này của tên đó.
- Cơ bản là y sẽ hành động vậy đó, muốn ở trước cổng trường để lấy lại uy phong đó mà, vậy người khác mới biết y lợi hại thế nào chứ.
Đường Sinh bĩu môi, cười ha hả nói:
- Ồ, vậy xem ra tao phải khéo léo chạy trốn rồi, nếu không sẽ không sống nổi đâu nhỉ?
- Anh Sinh à, dù sao em cũng nghe nói tên họ Trương này cũng chẳng phải người lương thiện gì, y có qua lại với mấy tên lưu manh bên ngoài đó.
Đường Sinh không nói gì, hắn thật không muốn đánh nhau với mấy tên côn đồ đó nữa, mặc dù mình cũng không thua kém gì mấy tên đó, nhẫn nhịn một chút vậy, nổi loạn ở trường học cũng đủ rồi, so bì với tụi nó làm gì chứ? Đúng là chẳng có chút thú vị gì.
- Ôi, tao thật sự cũng lười đối phó với bọn chúng…đại ca mày giả vờ đau bụng có được không? Nè, mày đi xin phép cô Mai dùm tao đi…
Đường Sinh nháy mắt với Chu Tiểu Thường, trong mắt lộ vẻ “ chẳng là gì” , hắn lại muốn trêu chọc cô Mai xinh đẹp nữa rồi.
Chu Tiểu Thường đưa ngón tay cái ra nói
- Đại ca, anh đúng là thông minh, hảo hán không sợ thiệt thòi trước mắt… nhưng trốn được một lần có trốn được cả đời không?