Mục lục
[Dịch]Cực Phẩm Thái Tử Gia- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kỳ thực Đường Sinh căn bản cũng không trông mong vào việc ba cô gái này có thể ở lại cái trường Trung cấp cảnh sát ấy đến cùng, ngày này rốt cuộc cũng đến, nếu chỉ có một mình Đoan Mộc Yên, tuyệt đối sẽ không gây ra vấn đề ầm ĩ này, cho dù hắn bảo cô phải ở lại đó 5 năm cô cũng có thể, tính cách của cô là vậy, nhưng Quan Đậu Đậu lại không được.

Ngay tại thời điểm Đường Sinh đang ngâm mình tắm, ba mỹ nữ này liền nối đuôi nhau tiến vào:

- Thiếu gia, chúng tôi vào hầu hạ cậu tắm đề đền tội đây.

Kết quả là lần tắm rửa này tắm đến choáng váng, Đậu Đậu và Ninh Manh thì khá tốt, không bị đột phá đến giới hạn cuối cùng, ở phương diện tiêu hao thể lực cũng chỉ bị một mức độ nhất định, chỉ có Tiểu Yên là thảm, bị Đường Sinh chơi đến mức khiến cho Đậu Đậu và Ninh Manh đều bị dọa phải chạy đi, sau khi đi ra vẫn còn vỗ ngực sợ hãi.

- Ôi ôi ôi, thật quá biến thái, Manh Manh, tôi cảm thấy trò chơi này chơi không tốt, có khả năng gây ra tai nạn chết người đó, cô có sợ không?

Ninh Manh khuôn mặt xinh đẹp đỏ lên gật đầu:

- Có thể không sợ sao? Cô xem Tiểu Yên thể chất mạnh như vậy còn kêu ầm lên, chúng ta liệu còn sống được không?

- Khá là xuất sắc, hai ta đều là đại mỹ nữ quốc sắc thiên hương, còn sợ không ai muốn sao? Tìm một người bình thường đi thôi, nếu không sẽ bị Đường Sinh làm chết mất.

Lời nói của Quan Đậu Đậu có thể tin sao? Ninh Manh dùng một loại ánh mắt khác nhìn chằm chằm cô:

- Cái cô này, muốn hãm hại tôi à?

-Cái gì chứ, tôi hãm hại cô cái gì? Hắn cũng sẽ không giết chúng ta, chúng ta dù sao cũng chỉ là tình nhân của hắn, cũng không thể ở cùng hắn suốt đời được.

-Không thể nào? Cô thật sự chuẩn bị tìm một người khác sao?

Ninh Manh thật sự là có chút ngây thơ, hai câu hỏi dồn dập chụp xuống.

- Đương nhiên!

Quan Đậu Đậu mặt không đổi sắc, thấp giọng nói:

- Đường Sinh đích thực là một tình nhân đáng khâm phục, hắn có tiền, có tướng mạo, có ‘khẩu súng’ lớn, người lại hào phóng, tính tình tốt, chúng ta không lo ăn không lo uống không lo mặc, biệt thự xe nổi tiếng hắn đều cung cấp cho, chỉ là tình nhân thôi, có được những điều như thế là quá đủ rồi, còn tình cảm thì phải tìm một người yêu chúng ta, là người đàn ông mà chúng ta nói gì nghe nấy, như vậy mới có thể làm hoàng hậu được.

- Vậy sao, nói có lý lắm!

Ninh Manh nhíu mi nói:

- Nhưng mà….Cô thật sự chuẩn bị làm như vậy sao? Hay là định lừa gạt tôi đấy?

- Kém, tôi lừa gạt cô làm cái gì? Lừa cô tôi là chó nhỏ.

Quan Đậu Đậu nghiêm trang:

- Cô nha, cũng đừng có si tình ngốc nghếch nữa, nhanh tìm một người đi.

- Ồ…Cô về phòng trước đi, tôi đi báo cáo một chút với Đường Sinh về suy nghĩ của cô.

Ninh Manh cũng chân thật nói với cô.

Quan Đậu Đậu trừng lớn mắt,

- Tôi lừa dối cô mãi đúng là cũng chỉ phí công thôi. Chị Manh, tôi sai rồi, chúng ta về phòng đi!

Khi Đường Sinh ôm Tiểu Yên ra, Đường Cẩn, Đậu Đậu và Ninh Manh ba người đã chen chúc líu ríu ở trên một cái giường, về phần Tiểu Yên thì hoàn toàn nhũn như một sợi mì, Đường Sinh đặt cô ở trên sô pha, vỗ vỗ mông cô nói:

- Tiểu Yên, cô cứ ngủ trước đi, tôi đi xử lý các cô ấy.

Bốn người chen chúc trên một cái giường đôi, nghĩ lại, thật là nguy hiểm quá, bản thân Đường Sinh chiếm một chỗ lớn, trên thực tế, ba cô gái cũng không hề nhỏ bé, đứng cùng một chỗ thì Tiểu Yên và Đường Cẩn không sai biệt lắm, Đậu Đậu thì khoảng 1,73m, so với các cô thì hơi thấp hơn.

Lúc tên đẹp trai này được ba cô gái vây quanh là thời điểm hưởng thụ hạnh phúc nhất, Đậu Đậu bên trái, Ninh Manh bên phải, còn Đường Cẩn thì nằm ở trên.

Sau đó chính Đậu Đậu và Ninh Manh tố cáo lẫn nhau, Đậu Đậu nói Ninh Manh muốn thuyết phục cô tìm một người đẹp trai khác Ninh Manh kêu to oan uổng, cô chỉ biết Quan Đậu Đậu trong lòng không yên ổn muốn hại người, kết quả là ầm ĩ thành một đống, đến tận gần sáng mới nằm xuống ngủ.

Đường Sinh cũng không có tâm tư ngủ, chen chúc như thế không có cách nào để ngủ, hắn tuột xuống đi vào phòng vệ sinh, quay đầu đến phòng Sắc Sắc, mỹ nữ này và Sở Tình ngủ cùng nhau, phòng bên cạnh là Cẩn Du và Cam Hi, bên cạnh nữa là Trần Tỷ và Anh Tú, trong ngôi nhà này là một đống mỹ nữ.

Chơi bốn cô kia đến gần sáng, tiếp theo là đến phòng Sắc Sắc và Sở Tình chơi, khi mặt trời nhô ra, Sắc Sắc và Sở Tình cũng đã ổn trở lại….

Cẩn Du ở bên này thì lại chốt cửa phòng rất chắc, cô sợ mất mặt, Đậu Đậu ở đây, cô mà tiến tới với Đường Sinh thì sẽ thành cái gì? Mà còn có Cam Tịnh nữa, cô và Đường Sinh cũng chưa vượt qua giới hạn cuối cùng, chỉ sợ tên ác nhân kia nửa đêm chạy tới đây, nhưng thực ra Đường Sinh rất có chừng mực, thời điểm trời sắp sáng rõ, hắn lẻn đến phòng Trần Tỷ và Anh Tú, nhưng Trần Tỷ đã thức dậy rồi, khi Đường Sinh đi vào, Trần Tỷ chỉ chỉ vào giường Anh Tú:

- Tôi đi chuẩn bị bữa sáng.

Hoa Anh Tú còn chưa có kịp mặc quần áo vào, đã bị Trần Tỷ bán đứng, cô nghĩ tới chuyện chạy trốn nhưng đã bị ác lang bổ nhào vào…

Chuyện chăn gối của Nhị Thế Tổ thì khỏi nói, quá hoang dâm! Buổi sáng, Lục Như Hành gọi điện thoại cho Đường Sinh, cùng hắn nói một số chuyện.

Đường Sinh cũng ngầm nhắc đến việc muốn đem Bí thư Lục chuyển đến một địa phương khác, đừng nhìn người khác nhỏ, Lục Như Hành nghe nói như vậy cũng có chút sợ hãi, đến tận bây giờ ông ta cũng không rõ ràng lắm ngọn nguồn về thực lực Đường Sinh, đối với cha con nhà họ Đường cũng là giữ kín như bưng, nhưng biết bọn họ và các quan lớn Tỉnh ủy có quan hệ không tầm thường, chỉ là ba tập đoàn lớn là tập đoàn Cẩn Sinh, tập đoàn Sở Đại, Giang Lăng Cẩn Sinh trong vòng hai năm gần đây gây sức ép khiến trong nước phải chấn động.

Cái khác không nói, Bí thư Tỉnh ủy Lê ở Đại hội Đảng năm nay có hi vọng được đề cử đến, ông ta vừa mới 64 tuổi, còn có thể làm một nhiệm kỳ nữa, chỉ bằng điểm này, có thể nhìn ra cha con nhà họ Đường là rất được các cấp cao ở Tỉnh ủy xem trọng, Lục Như Hành có nghi hoặc như vậy, ngay cả Hoa Tuấn Minh, Vinh Quốc Hoa cũng có tồn tại nghi hoặc như vậy, bọn họ đều không rõ ràng lắm, cha con nhà họ Đường là hậu thế ở đâu, nhà họ Ninh không có nói qua cho Vinh Quốc Hoa, hai đứa con trai gái của Hoa Tuấn Minh cũng không nói cho cha, trên thực tế Hoa Anh Hùng biết được không nhiều lắm, Hoa Anh Tú cũng chưa từng đến Thanh Trúc Sơn bao giờ.

Bọn họ tai nghe mắt thấy biết nhà bối cảnh nhà họ Đường là rất hoánh tráng và thâm sâu, nhưng mà không đoán được nhiều lắm, tất cả đều vội vàng, cùng người ta móc ngoặc với nhau.

Thời điểm giữa trưa, Đường Sinh nhận được điện thoại của Vũ Thiệu Hoành, ông ta quả nhiên đã theo tới Phượng Thành:

- Đường Sinh a, chú cũng đến Phượng Thành.

Đường Sinh đối với vị em vợ của chú họ này cũng không biết phải làm sao, đến cũng đã đến rồi, giữa trưa lại không có thời gian gặp ông ta, liền nói lấy lệ một chút:

- ….Chú cứ tìm chỗ nghỉ trước đi, buổi chiều cháu cử người đến đưa chú đi dạo Phượng Khí, hưởng thụ một chút bầu không khí của Phượng Khí.

Trên thực tế Đường Sinh không trông cậy vào việc Vũ Thiệu Hoành đầu tư nhiều cổ phần, ông ta là em vợ của Đường Thiên Quân, kinh doanh quá lớn sẽ không tốt, chỉ bình thường là được, quá gây chú ý sẽ bị người ta lên án, bởi vì nhà họ Đường rất có bối cảnh, không thể gánh chịu loại lên án này được, cũng có thể nói Đường Sinh không muốn cho Vũ Thiệu Hoành này phát tài quá nhiều, sự nổi lên của ông ta có khả năng sẽ làm hủy diệt con đường làm quan của anh rể ông ta, cho nên thôi…

Ở trong nước, cũng có một số người không sợ bị lên án, nhưng cuối cùng thì sao, người đó nhất định không thể lên tới đỉnh cao, chính trị không cho phép giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, bản thân người nào không đủ cẩn thận nghiêm túc, sẽ có rất nhiều ánh mắt của mọi người nhìn chằm chằm người đó, mỗi người chỉ cần phun một ngụm nước miếng cũng đủ làm ngập anh rồi, đừng tưởng mình có bối cảnh thì không ai dám nói gì, hiện giờ thói đời này không phải chỉ do một nhà định đoạt, muốn có dự định lâu dài, thì đừng để cho người ta nắm được nhược điểm của mình.

Khi Đường Sinh gọi điện thoại cho Chủ tịch tỉnh Hách Đông Minh thì lão Hách có nói cho hắn nghe một chuyện, về Phó chủ tịch thành phố Nam Phong Mã Tái Hưng.

Mã Tái Hưng chính là Phó chủ tịch Thành phố Nam Phong, Cục trưởng cục công an, là cán bộ do Đường Thiên Tắc đề bạt lên ngày xưa, đối với Đường Sinh cũng tương đối quen thuộc, nhưng gần đây ông phạm phải một sai lầm rất nông cạn, cho dù là phe Đường ở Giang Trung một tay che trời, nhưng bản thân ông ta không cẩn thận nghiêm túc thì tiền đồ cũng sẽ bị hủy, Giang Trung không có ai theo dõi? Vậy thì ông sai lầm rồi, người của phe Lương gần như đã bị tiêu trừ gần hết, nhưng bọn họ vẫn còn rất nhiều tai mắt.

- Đường Sinh a, vấn đề của Mã Tái Hưng không nghiêm trọng, chỉ là do thực hiện không cẩn thận, nghiêm túc, tôi đã nghiêm khắc phê bình ông ta một trận rồi.

Hác Đông Minh thở dài, đều là do tình huống bất đắc dĩ mới phải từ bỏ việc sắp xếp cho tương lai của Mã Tái Hưng, có lẽ, ông ta khó mà thăng tiến được nữa.

Không phải phe Đường không nâng ông ta dậy nổi mà là vấn đề của ông ta về sau sẽ bị người lục lọi ra, không thể để ông ta lên chức được, nếu không sẽ có người lôi chuyện cũ ra tính toán.

Rốt cuộc thì vấn đề đó là gì chứ? Kỳ thực cũng chẳng có gì, ở Nam Phong, mấy người cán bộ phe Lương không vừa lòng đi uống rượu, người của lão Mã lại trực tiếp đem người ta tạm giam lại, trong đó bao gồm cấp Phó giám đốc Sở, cấp Cục trưởng, lại còn lôi người ta đi lúc người ta đang nằm trên bụng gái nữa.

Nói về những cán bộ phe Lương này sau khi không vừa ý bỏ đi uống rượu là bọn họ không cẩn thận, nghiêm túc, nhưng người của lão Mã không có sự phê chuẩn của Đảng ủy lại đem cán bộ Chính phủ tạm giam, đây là sự không cẩn thận nghiêm túc của ông ta, đừng nói những chuyện như vậy hiện có rất nhiều nhưng bản thân ông ta đã quá cứng rắn, liền đưa điểm yếu ra cho người ta nắm được, Mã Tái Hưng đã bị Hách Đông Minh chửi cho mất mặt:

- Bọn họ nằm đè lên trên mấy kỹ nữ kia là bọn họ tự hủy đi tiền đồ của mình, nhưng anh thì sao? Anh không biết không có chỉ thị phê chuẩn của Đảng ủy thì không thể bắt bớ đảng viên sao? Anh đây là hiểu pháp luật mà vẫn phạm luật.

Kỳ thực là cấp dưới của Mã Tái Hưng làm, nhưng trách nhiệm này phải do ông ta gánh vác bởi người của ông ông lại quản lý không được, ông không thể chối bỏ trách nhiệm, mặc dù ông ta có thể để kẻ khác chết thay, nhưng cái mầm tai họa này vẫn nằm ở trên đầu ông ta, điều này khiến Mã Tái Hưng cứ hối hận mãi không thôi.

Đúng vậy, ở trong nước cán bộ Đảng viên là có được đặc quyền bảo vệ như vậy, dưới tình huống phạm phải tội gì cơ quan công an cũng không thể bắt người ta ngay được, trước tiên phải báo cáo cho Đảng ủy để xin chỉ thị, phải thông báo người phạm tội cho cấp Đảng ủy, sau đó do Ủy ban tổ chức Kỷ luật đứng ra, thẩm tra rõ ràng sau đó lại chuyển giao cho cơ quan kiểm sát, nếu cơ quan kiểm sát phê bắt, thì cơ quan công an mới có thể xử lý, trước khi người ta chưa bị khai trừ Đảng viên, nếu anh làm như vậy là anh muốn động chạm tới Đảng, người ta sẽ hô lớn lên, tôi là đảng viên, anh muốn làm gì?

Cũng không phải tại Mã Tái Hưng vênh váo đắc ý, mà là do ông ta cử cấp dưới đi làm, kết quả lại xử lý hỏng, khiến cho một đống cán bộ mục nát ở thời khắc cuối cùng lại khiến cho tiền đồ của ông ta bị như vậy, ông nói xem có oan hay không? Phe Đường tuy là có năng lực phi thường, nhưng người khác cũng rất tài giỏi, nếu phe Đường mà dám đề bạt ông, người khác sẽ liền ngăn chặn ông đồng thời lên án phe Đường, tình huống này mà xảy ra sẽ khiến phe Đường bị tácđộng, đây chính là phản ứng dây chuyền.

Đương nhiên, nếu không có bối cảnh hoàng tráng thâm sâu, không có khát vọng rộng lớn, ông ta làm sao lên cao được như vậy, có lẽ tạm thời sẽ không có ai cùng ông ta so đo được mất, nhưng phe Đường như cây to đón gió, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nó có nhiều lắm, cán bộ cấp dưới của phe nếu làm không cẩn thận nghiêm túc sẽ bị người ta tóm lấy truy đánh mãnh liệt, rất có khả năng dẫn đến một ván cờ thua đậm. Lương Cẩm Quang, Phó chủ tịch nước Ngu đều là gặp phải tình huống tương tự như thế này mà bị diệt trừ.

Không cần ra tay với những người trong hệ là người thân của lão Vương gia, chỉ cần đem bọn Lương - Ngu đánh mãnh liệt một trận là đủ, tâm huyết nhiều năm của lão Vương gia bỗng uổng công.

Cho nên giống như sai lầm nho nhỏ của Mã Tái Hưng nhìn như không quan trọng, nhưng nếu ông ta muốn tiến lên nữa người ta khẳng định sẽ tóm ông lại, hiện tại Hách Đông Minh tự nhiên đã xếp Mã Tái Hưng không cẩn thận nghiêm túc ở vị trí cuối cùng trong những người ông ta bồi dưỡng ra để nối nghiệp mình ở Giang Trung, cũng chính là sẽ không lo lắng cho ông ta nữa.

Đường Sinh có thể nói gì chứ? Hách Đông Minh suy nghĩ vì đại cục của phe Đường, việc này không phải dựa vào quan hệ cá nhân mà có thể giải quyết vấn đề, đương nhiên lão Mã vẫn có thể lăn lộn trên cương vị Phó chủ tịch thành phố là không thành vấn đề, dưới tình huống không thăng chức thì ở Giang Trung sẽ không ai chú ý tới ông.

Phòng ngừa chu đáo, tránh những việc có thể xảy ra, từng cán bộ trong phe đều phải cứng rắn, người khác có muốn đánh ngã cũng khó, bọn họ không có điểm yếu nào để nắm mà xuống tay được.

Cùng lão Hách nói một chút về chuyện Lục Như Hành ở Phượng Thành, Vinh Quốc Hoa ở Khánh Châu, Hách Đông Minh cũng bày tỏ quan điểm của chính ông, mặt khác chính là có khả năng đem Hoa Tuấn Minh điều đến Liêu Đông, Hách Đông Minh cũng tán thành, trong lòng cũng khâm phục hoạt động của Đường Sinh, mưu tính sâu xa a!

Buổi chiều, con trai của Sở Hùng Đông là Sở Đại Cương đưa Vũ Thiệu Hoành đi dạo một vòng xem dây chuyền sản xuất SUV của Phượng Khí, ông ta bị chấn động rất lớn, không xem không biết, vừa thấy đã bị dọa sợ nhảy dựng lên, mà từ trước đến nay, phương diện dây chuyền sản xuất mới này không hề lộ ra với giới truyền thông, đúng là rất nghiêm mật.

Phương diện hoạt động này đề cập tới chiến lược lớn của Phượng Khí, nó không đưa ra đặc tính thao tác, chính là muốn nó bịt kín lại, khiến cho người ngoài tò mò, thời điểm trước khi xe mới đưa ra thị trường sẽ tiến hành quảng cáo rầm rộ khắp nơi tạo nên bùng nổ lớn, khi ấy các nhà máy, thương hiệu khác muốn cạnh tranh muốn thay đổi chiến lược cũng đã muộn rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK